Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn


Chương 10


Edit: Điềm Điềm

***********************

Trác Duyên nhìn mái tóc dần dần bị anh trai cắt tóc san phẳng, trong lòng quả thực có chút luyến tiếc.

Anh trai cắt tóc vừa đẩy vừa nói: “Bé đẹp trai, em lớn lên đẹp như vậy, kiểu tóc gì cũng ổn hết, không cần quá lo lắng.”

Trác Duyên vốn không lo lắng nhiều, tuy rằng cậu tương đối chú trọng bề ngoài, nhưng cậu tự tin nha, cho dù là đầu trọc, cậu cũng có thể dễ dàng hold được, huống chi chỉ là đầu đinh.

Điều làm cho cậu khó chịu là người giám hộ mới ra lò của cậu. Rõ ràng nói không can thiệp lẫn nhau, hiện tại thế nhưng còn quản đến kiểu tóc của cậu, không để ý ý muốn của cậu, thừa dịp lúc cậu gội đầu cấu kết với anh trai cắt tóc, san phẳng đầu của cậu. Không thể không nói, địa vị của Lục Kinh trong lòng Trác Duyên lại kéo xuống một bậc.

Cổ hủ, nhàm chán, mạnh mẽ, kiêu ngạo, là đánh giá hiện tại của Trác Duyên đối với Lục Kinh.

“Cắt xong rồi.” Anh trai cắt tóc lau sạch tóc vụn, nhìn Trác Duyên trong gương cười, trong con ngươi tràn đầy tán thưởng: “Bé đẹp trai à tôi thật sự cảm thấy em như vậy càng đẹp hơn.”

Trác Duyên không khỏi nhìn về phía thành phẩm cuối cùng trong gương.

Trước trán ngay cả một sợi tóc vụn cũng không có, trên đầu là mái tóc ngắn đều. Trác Duyên vốn tưởng rằng giá trị nhan sắc của mình sẽ giảm xuống mấy cấp bậc, nhưng không nghĩ tới bại lộ toàn bộ khuôn mặt như vậy lại thuận mắt hơn.

Trác Duyên mười sáu tuổi, da thịt trắng noãn tinh tế, hai hàng lông mày cực anh khí (khí khái anh hùng) không còn bị tóc che khuất, phối hợp với đôi mắt đào hoa lún sâu trong hốc mắt của cậu, đúng là đoan chính tuấn tú. Sống mũi thanh tú cao ngất, kích thước và màu sắc của đôi môi cũng vừa vặn, dù sao trên gương mặt này cũng không tìm ra chút sai sót nào.

Kiểu tóc cũ tuy rằng là trào lưu, nhưng vừa vặn che đi cái trán đầy đặn của Trác Duyên, khiến cho tỷ lệ hoàn mỹ của toàn bộ khuôn mặt không hiện ra. Hiện giờ tốt rồi, cái đầu này hoàn toàn bày ra gương mặt cậu, làm cho người ta không thể không tán thưởng một tiếng: Thật là một thiếu niên như ngọc!

Trác Duyên trong lòng rất hài lòng, cũng không khó chịu với Lục Kinh như trước, cậu từ trên ghế đứng lên, xoay người nhìn về phía Tiểu Vương ngồi một bên với Lục Kinh trên xe lăn: “Cắt xong rồi, có hài lòng không?”

Tiểu Vương còn trẻ, dễ dàng bị tướng mạo của Trác Duyên chiếm được tinh thần: “Trác thiếu, cậu so với những minh tinh kia còn đẹp hơn!” Sau khi quan hệ giám hộ được xác định, Tiểu Vương lại gọi lại xưng hô này.

Lục Kinh đột nhiên có chút hối hận, dường như anh đã đưa ra một quyết định sai lầm, Trác Duyên trở nên đẹp hơn còn có thể đề cao thành tích học tập sao?

“Đi thôi.” Chuyện đã ngã ngũ, nói nhiều vô ích.

“Còn chưa đưa tiền.” Trác Duyên lấy ra mấy tấm tiền từ trong túi quần.

“Trác thiếu, đã đưa rồi.” Tiểu Vương cười vừa đẩy xe lăn vừa nói.

Trác Duyên “Ồ” một tiếng, nhét tiền về đuổi theo bọn họ.

Một lần nữa ngồi trở lại xe, Lục Kinh mở miệng nói: “Trước tiên dẫn cậu đi ăn cơm, sau đó đưa cậu về trường học.”

Trác Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, các tòa nhà như bay lướt qua trong mắt cậu: “Nếu như được, có thể đưa tôi đến nghĩa trang một chuyến không? ” Cậu muốn đi gặp ba mẹ.

Lục Kinh không nói gì, nhưng Tiểu Vương đã thay đổi phương hướng.

Trác Duyên đi tới trước bia mộ, phát hiện phía trước bia mộ lại có một bó hoa huệ tươi mới, Trác Tường nhất định không có tâm tư đến thăm ba mẹ, nhà bọn họ cũng không có người thân khác, như vậy…

Quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên xe lăn phía sau: “Là anh?”

Lục Kinh gật đầu.

“Cám ơn.” Hết thảy bất mãn lúc trước dành cho Lục Kinh trong nháy mắt đều tan thành mây khói, bất luận nói như thế nào, nhà Lục Kinh là có ý tốt. Dù sao đường đường là tập đoàn Lục thị sẽ không coi trọng một công ty nhỏ như nhà mình, nếu không có lợi ích, vậy còn lại cũng chỉ có thể là thật tâm.

Lục Kinh trong khoảnh khắc Trác Duyên quay người lại, tinh mắt nhìn thấy hốc mắt hơi đỏ lên của cậu, giọng nói không khỏi hơi nhu hòa: “Nên vậy. Tôi sẽ quay lại xe trước, cậu và chú dì từ từ nói.”

Lục Kinh rời đi, Trác Duyên nhìn ảnh trên bia mộ cười nhạt: “Ba, mẹ, con rất nhớ hai người.”

***********************

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN