Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn


Chương 29


Edit: Điềm Điềm

**********************

Lý Như nghe được lời nói trong loa phát thanh, cô đối với quan hệ giữa Trác Duyên và Trác Viễn Hàng vẫn rất rõ ràng. Lúc trước Trác Duyên xin nghỉ đi làm thủ tục giám hộ, cô còn tưởng rằng Trác Duyên đi cùng ba Trác Viễn Hàng, hiện giờ xem ra, Trác Duyên dĩ nhiên là lựa chọn người khác.

Đương nhiên, loại chuyện này người ngoài bọn họ không thể chỉ trích. Chỉ là, với tư cách là chủ nhiệm lớp của Trác Duyên, cô có nghĩa vụ quan tâm đến tình huống của Trác Duyên, dù sao buông tha người thân, lựa chọn người ngoài làm người giám hộ tương đối hiếm thấy, cô lo lắng Trác Duyên tuổi còn nhỏ bị người ta lừa gạt.

Đi tới văn phòng, Nhâm Tư Tư, Trác Viễn Hàng cùng với chủ nhiệm lớp của bọn họ đều ở đây, chủ nhiệm giảng dạy cũng có mặt.

Lý Như bảo Trác Duyên ngồi xuống, nhìn về phía chủ nhiệm: “Chủ nhiệm Phùng, ngài nói đi.”

Phùng Vinh là một người đàn ông trung niên, đeo kính, dáng người thấp bé mập mạp, trên mặt có chút nếp nhăn, ánh mắt ôn hòa.

“Bạn học Trác Duyên, vừa rồi bạn Trác Viễn Hàng và Nhâm Tư Tư không cẩn thận nói chuyện của trò trên loa phát thanh, chuyện này quả thật không tốt lắm. Nhưng bọn họ cũng đã thừa nhận sai lầm, cũng chỉ là bởi vì nhất thời sơ sẩy, trò xem, chuyện này bỏ qua nhé?”

Trác Duyên giương mắt nhìn Phùng Vinh khuôn mặt ôn hòa, lộ ra vẻ mặt vô tội: “Nhưng thầy ơi, ở trên loa phát thanh nói chuyện riêng của người khác là nghĩa vụ của phát thanh viên sao? Huống chi, tại sao mạch của phòng phát thanh lại mở ra trước khi phát sóng, chỉ sợ đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên chứ?” Cậu thấy Nhâm Tư Tư muốn nói chuyện, trực tiếp dùng nụ cười ngăn cản cô ấy: “Hơn nữa, nói là thừa nhận sai lầm, nhưng em cũng không nghe thấy.”

Những người khác đều sửng sốt, Phùng Vinh vốn tưởng rằng bằng vào quan hệ giữa Trác Duyên và Trác Viễn Hàng, chuyện này thật đúng là không phải chuyện lớn, nhưng không nghĩ tới, Trác Duyên hình như không có ý định dễ dàng tha thứ cho hai người như vậy.

Nhâm Tư Tư cũng biết mình làm sai, ánh mắt liền đỏ hồng, giống như muốn khóc, hôm nay thấy Trác Duyên không muốn tha thứ, thật sự gấp đến độ khóc, nước mắt bỗng dưng lăn xuống.

“Trác Duyên, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự không biết mạch đang mở, đều là lỗi của tôi, tôi không nên hỏi những vấn đề đó.” Cô vừa khóc vừa cầu xin Trác Duyên tha thứ.

Trác Duyên không có ác cảm gì với Nhâm Tư Tư, nhưng cô cũng có trách nhiệm, thủ phạm dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là ai.

“A Duyên, Nhâm Tư Tư không phải cố ý, cô ấy cũng biết mình sai rồi, em có thể không trách cô ấy không?” Trác Viễn Hàng trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, giống như trong chuyện này gã hoàn toàn không có trách nhiệm, còn ở chỗ này giả bộ người tốt.

Sắc mặt Trác Duyên lập tức thay đổi, trước kia tính tình cậu ngạo nghễ, không muốn yếu thế trước mặt người khác, nhưng sau khi bước vào xã hội, cậu biết cách vận dụng ưu thế của mình một cách hợp lý, mà không phải biến ưu thế thành bất lợi.

Thái độ lúc trước của cậu cường ngạnh chỉ là vì thể hiện thái độ của mình, mà loại thái độ này cũng phù hợp với nhân thiết của thanh thiếu niên, nhưng hiện tại cậu cần phải kịp thời thay đổi một chút, không thể biến lý thành vô lý.

“Anh họ, nói thật, tôi không phải không muốn bác trở thành người giám hộ của tôi, tôi chỉ sợ mang đến phiền phức cho nhà anh.” Cậu có chút cô đơn rũ mắt xuống: “Hai chúng ta đều phải đối mặt với lớp 12, bác còn phải bận rộn với công ty, bác gái chăm sóc một mình anh đã đủ vất vả rồi, hơn nữa thành tích của tôi không tốt, ở nhà các anh chỉ sợ sẽ liên lụy đến anh. Nếu tôi thi đại học không tốt, tôi chẳng phải có tội chết sao? Tôi thật sự không muốn làm cho các người thêm phiền phức nữa.”

Nhâm Tư Tư nghe vậy ngừng rơi nước mắt, đôi mắt trong suốt bị nước mắt rửa sạch sáng ngời nhìn Trác Duyên.

Phải biết rằng, thời đại này, soái ca u sầu tương đối được người ta yêu thích, Trác Duyên bình thường kiêu ngạo quen rồi, thoáng lộ ra một chút “sầu muộn”, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp của cậu, đúng là rất khiến người ta đau lòng.

Lý Như ở một bên cũng không khỏi thở dài trong lòng với thay đổi của Trác Duyên, cảm thấy Trác Duyên so với cô tưởng tượng hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng mà hiểu chuyện là hiểu chuyện, cũng không nên bị người khác lừa gạt.

Trác Viễn Hàng siết chặt nắm đấm, gã biết Trác Duyên luôn dựa vào gương mặt này để được hời: “A Duyên, chúng ta là người một nhà, ba mẹ đều rất nguyện ý chăm sóc em, em không cần băn khoăn như vậy, hơn nữa, chúng ta cũng lo lắng em ở nhà người khác sống không tốt, em…”

Trác Duyên cười cảm kích với gã: “Anh họ, tôi biết mọi người quan tâm đến tôi, nhưng mà, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho mọi người, dù sao cũng chỉ có hai năm, chờ tôi trưởng thành, quan hệ giám hộ tự nhiên sẽ giải trừ, mọi người không cần lo lắng. ”

Không được, cậu cảm thấy mình lại cùng Trác Viễn Hàng nhùng nhằn nữa, bữa tối của cậu sẽ tiến hành nhai lại quá, quả nhiên, giả bộ làm bông sen trắng không phải ai cũng có thể làm được.

Trác Viễn Hàng còn muốn nói gì đó, Trác Duyên liền ngăn cản gã: “Thầy ơi, nếu anh họ đã biết sai rồi, xin lỗi là xong việc, chẳng qua là phải xin lỗi trên loa phát thanh, còn nữa, pháp luật có quy định, người giám hộ có thể là bạn của ba mẹ, người giám hộ hôm nay của em và ba mẹ em là người quen cũ, bọn họ trước khi bác tìm em cũng đã liên lạc với em, nói là muốn chăm sóc em, cho nên, em liền đồng ý.”

Người nói “vô tình”, người nghe có ý.

Trước khi bác tìm cũng đã liên lạc, lượng tin tức của những lời này giống như có chút lớn, điều này không phải chứng tỏ kỳ thật ba của Trác Viễn Hàng cũng không có rất để ý đến Trác Duyên sao. Người ngồi đây cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên có thể nghe ra được.

Lý Như không đổi sắc nhìn Trác Viễn Hàng một cái, Phùng Vinh vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa như trước, nhưng lời chuẩn bị tốt vì lý do của Trác Duyên đã không có ý định nói nữa.

Nhâm Tư Tư chớp chớp mắt, để những suy nghĩ khác của mình ở trong lòng, chỉ nói: “Trác Duyên, tôi cũng từng có lỗi, tôi sẽ ở trên loa phát thanh trước mặt toàn trường xin lỗi cậu.” Xưa nay cô dám làm dám chịu, huống chi, cô còn có hảo cảm với Trác Duyên.

Trác Viễn Hàng vốn muốn phủ định đề nghị của Trác Duyên, nhưng Nhâm Tư Tư đã nói như vậy, gã cũng không còn mặt mũi tiếp tục, đành phải thấp giọng nói: “A Duyên, anh cũng sẽ xin lỗi em.”

Sự tình đã được giải quyết, nhưng sóng gió còn chưa lắng xuống, dù sao nhiều người miệng tạp, chuyện này nói lớn không lớn, nhưng rất có thể sẽ bị người ta lấy ra làm vũ khí công kích Trác Duyên.

Phùng Vinh đang định nói với Trác Duyên một chút nhà trường sẽ giúp cậu d3 xuống, chợt nghe ngoài cửa văn phòng có học sinh la hét.

Lý Như nhíu mày, đây không phải là học sinh trong lớp của cô sao? Sao lại ở đây?

Cô đi qua mở cửa, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? ”

Có mấy nam sinh lập tức nói, “Cô, trong lớp đánh nhau, cô mau đi xem đi!”

Lý Như cả kinh, sao lại đánh nhau như thế này? Những học sinh này thực sự không đỡ lo mà!

Cô quay đầu lại nhìn về phía Phùng Vinh.

Phùng Vinh thân là giáo viên chủ nhiệm, đối với hành vi đánh nhau gây sự của học sinh cũng đau đầu, ông phất phất tay: “Đi thôi, tôi cũng đi xem ai nóng nảy như vậy. Trác Viễn Hàng, Nhâm Tư Tư, hai đứa về lớp mình trước đi, nhớ kỹ, ngày mai phải xin lỗi bạn Trác Duyên.”

Nhâm Tư Tư gật đầu:”Tạm biệt thầy.”

Trác Viễn Hàng mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Vâng thầy, vậy chúng em trở về trước.”

Trác Duyên thì đi theo Phùng Vinh, Lý Như trở về lớp mình, cậu vốn không coi chuyện bạn học đánh nhau là chuyện gì, kết quả cảnh tượng trước mắt thật sự khiến cậu dở khóc dở cười.

Chỉ thấy mấy nam sinh ở hành lang đánh đến tối trời tối đất, ngươi một quyền, ta một cước, trong miệng còn có lời nói ác độc, đều hấp dẫn  ánh mắt của học sinh lớp khác tới. Cái này cũng không tính là gì, mấu chốt là, trong này có hai nhân vật chính một người là Tiểu Hàn Xương của mình, người còn lại lại là bạn cùng bàn mới của mình Đỗ Dần!

Hàn Xương đánh nhau cậu có thể hiểu được, dù sao máu nóng dồn lên, tuổi trẻ khí thịnh, thế nhưng, Đỗ Dần nhìn thế nào cũng không giống như một lời không hợp liền động thủ, cái này thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ Trác Duyên, Lý Như và các bạn khác trong lớp đều rất kinh ngạc.

“Đều dừng tay cho tôi!” Lý Như tức giận gầm nhẹ một câu, thân là chủ nhiệm lớp, trong lớp xuất hiện loại tình huống này, trách nhiệm của cô rất lớn.

“Còn không kéo bọn họ ra!” Cô chỉ huy những nam sinh thân thể cường tráng khác tách mấy người ra.

“Các em đây là lật trời rồi! Buổi tối tự học rất tốt, tại sao phải đánh nhau?” Lý Như thật sự tức giận không nhẹ, nhìn mấy học sinh mặt mũi bầm dập trước mặt, hận sắt không thành thép: “Đều đến văn phòng cho tôi, từng người một nói rõ ràng!”

Chương Mân không lo lắng: “Cô, là hai người này động thủ trước! Em là nạn nhân!” Hắn ta hung hăng lau vết máu trên khóe miệng một chút, hung tợn trừng về phía Hàn Xương và Đỗ Dần.

Trác Duyên đứng ở một bên, cảm thấy cậu đã biết xảy ra chuyện gì rồi.

**********************

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN