Người Hầu! Anh Yêu Em
Chương 119: Xém chút nữa là bị tàn phế
Dương gia
Dương Nguyên Khánh bước vào phòng ôm lấy Mộ Kiều Lam từ phía sau dịu dàng, ôn nhu nói khẽ vào tai của Mộ Kiều Lam:
“Lam Lam! Chúng ta hãy kết hôn đi.”
Mộ Kiều Lam giật mình quay người lại nhíu mày hỏi Dương Nguyên Khánh:
“Tại sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn?”
“Anh muốn em sớm trở thành Dương phu nhân của anh hơn nữa chúng ta cũng đã ở bên nhau một thời gian rồi chẳng lẽ em không muốn kết hôn với anh sao?”
Mộ Kiều Lam thầm nghĩ trong lòng:”Tất nhiên là không rồi!”
Cô cười như không giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, dịu dàng nói với Dương Nguyên Khánh:”Tất nhiên là em muốn kết hôn cùng với anh rồi nhưng hiện tại em vẫn còn trẻ, em không muốn kết hôn sớm như vậy đâu anh hãy đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi.”
Dương Nguyên Khánh gật gù tôn trọng ý kiến của Mộ Kiều Lam:”Vậy thì chúng ta hãy đính hôn trước đi anh muốn đánh dấu chủ quyền không muốn ai bén mảng đến em nữa.”
Khóe môi của Mộ Kiều Lam giật giật nếu như cô không đồng ý nữa thì chắc chắn sẽ khiến cho Dương Nguyên Khánh nghi ngờ cô đành gật đầu đồng ý với anh ta:
“Được! Vậy thì chúng ta sẽ đính hôn trước mọi thứ đều sẽ do anh quyết định về những thứ như trang phục hay trang trí anh không cần hỏi đến ý của em đâu mọi thứ đều nghe anh.”
“Được! Vậy thì sau khi anh chọn được ngày rồi anh sẽ báo cho em hay.” Dương Nguyên Khánh vô cùng vui vẻ, hài lòng ôm cô vào lòng.
Ngày hôm sau, tại bệnh viện Ái Tâm, Hoa Châu Châu tỉnh lại khẽ quay đầu nhìn xung quanh nhìn thấy Hứa Tiểu Niệm đang nằm ở ghế cô muốn ngồi dậy nhưng lại không thể chỉ cần cử động nhẹ là người của cô rất đau.
Hứa Tiểu Niệm giật mình thức dậy nhìn thấy Hoa Châu Châu cử động làm ảnh hưởng đến vết thương liền ngồi dậy chạy đến:”Cậu đừng có ngồi dậy hiện tại vết thương ở phía sau lưng của cậu vẫn chưa lành.”
“Tiểu Niệm! Tớ đã hôn mê bao lâu rồi?” Hoa Châu Châu nằm yên trên giường bệnh, giọng nói yếu ớt hỏi Hứa Tiểu Niệm.
Đột nhiên, Hứa Tiểu Niệm ngồi xuống ghế vẻ mặt giận dỗi, khoanh tay lại quay sang chỗ khác:”Cậu đã hôn mê hai ngày rồi.”
Thấy Hứa Tiểu Niệm bỗng nhiên giận dỗi Hoa Châu Châu không hiểu lý do tại sao liền hỏi:”Tiểu Niệm! Cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên cậu lại giận?”
Hứa Tiểu Niệm bất ngờ quay đầu qua làm dữ với Hoa Châu Châu khiến cho cô giật nảy mình:
“Cậu còn hỏi tớ nữa sao? Cậu có biết là tớ lo cho cậu lắm không hả? Cậu có biết rằng cậu xém chút nữa là đã tàn phế rồi hay không? Nếu như tối hôm đó viên đạn không bắn lệch một chút thì có lẽ bây giờ cậu đã ngồi xe lăn rồi.”
“Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng cậu đừng giận nữa mà chẳng phải bây giờ tớ đã không sao nữa rồi sao?” Hoa Châu Châu lay lay tay của Hứa Tiểu Niệm làm nũng, vẻ mặt vô cùng hối lỗi.
“Đúng rồi! Hôm qua, có bốn người đến đây nói là để thăm cậu trong đó có một người tên tự xưng là Từ Phương Hiểu, tớ đã không cho họ vào bảo rằng khi nào cậu tỉnh lại rồi sẽ hỏi ý của cậu xem cậu có muốn gặp họ không.”
“Từ Phương Hiểu? Cậu nói người đó tự xưng là Từ Phương Hiểu sao?” Hoa Châu Châu kinh ngạc, sững sốt không lẽ Từ Phương Hiểu đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao? Cô vẫn còn chút nghi ngờ vội bảo Hứa Tiểu Niệm.
“Tiểu Niệm! Cậu hãy lấy điện thoại của tớ giúp tớ.”
Hứa Tiểu Niệm lấy điện thoại đưa cho Hoa Châu Châu, cô đưa ảnh của Từ Phương Hiểu cho Hứa Tiểu Niệm xem rồi hỏi:”Có phải chính là cô gái này không?”
“Đúng vậy! Chính là cô ta.” Hứa Tiểu Niệm gật gật đầu nói.
“Ngoại trừ muốn gặp tớ cậu ấy còn nói gì nữa không?” Hoa Châu Châu cất điện thoại sang một bên rồi hỏi Hứa Tiểu Niệm.
“Cô ta thì không nói gì nhưng bạn trai của cô ta thì nói là đã hiểu lầm cậu nên muốn để đây để thăm và xin lỗi cậu.”
“Bạn trai? Bạn trai nào chứ?” Hoa Châu Châu nhíu mày khó hiểu từ lúc nào mà Từ Phương Hiểu lại có bạn trai chứ? Chẳng lẽ là Tạ Thiên Trình sao? Không thể nào như vậy được.
” Thì chính là Âu Hoằng Phong đấy ai tớ không biết chứ anh ta thì tớ chắc chắn sẽ biết anh ta nổi danh là kẻ đào hoa bạn gái nhiều vô số kể ai mà chẳng biết.”
Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Tại sao càng lúc cô càng không hiểu gì hết? Hoa Châu Châu nhíu chặt đôi mày lại:”Tiểu Niệm! Cậu hãy gọi Phương Hiểu cùng những người mà hôm qua đến đây giúp tớ đi.”
“Được! Tớ sẽ cho người đến đó báo.” Hứa Tiểu Niệm gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ gia, vừa hay tin Từ Phương Hiểu đã ngay lập tức gọi cho Âu Hoằng Phong:
“Hoằng Phong! Châu Châu đã tỉnh rồi cậu ấy muốn gặp chúng ta bây giờ anh có rảnh không cùng em đến đó đi.”
“Được! Anh sẽ đến đón em rồi cùng em đến đó.” Âu Hoằng Phong đồng ý ngay lập tức anh lấy áo khoác rồi đi xuống bãi đỗ xe lái xe rời khỏi tập đoàn Âu thị.
Nghe Từ Phương Hiểu gọi đến thông báo Bạch Nhã Băng cũng ngay lập tức lái xe đến bệnh viện Ái Tâm ngay. Rất nhanh, Từ Phương Hiểu, Âu Hoằng Phong cùng Bạch Nhã Băng đã cùng nhau xuất hiện tại bệnh viện.
Vệ sĩ đã nhận được lệnh của Hứa Tiểu Niệm nên vừa thấy ba người liền mở cửa cho vào, Hứa Tiểu Niệm ngồi ở ghế sofa chân vắt chéo quan sát ba người. Hoa Châu Châu vừa nhìn thấy Từ Phương Hiểu liền nở nụ cười:”Hân Hân!”
“Châu Châu! Cậu sao rồi? Không sao chứ? Cậu làm tớ lo quá đi.” Từ Phương Hiểu ngồi xuống ghế bên cạnh hỏi han Hoa Châu Châu.
“Tớ không sao. Hân Hân! Cậu đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao?” Hoa Châu Châu ngay tức khắc vào thẳng vấn đề hỏi Từ Phương Hiểu.
Từ Phương Hiểu cười nhẹ, gật đầu, Hoa Châu Châu bỗng nắm lấy bàn tay của cô ánh mắt lườm lườm Âu Hoằng Phong:
“Hân Hân! Cho dù cậu đã nhớ lại nhưng cũng không thể bỏ qua cho Âu Hoằng Phong được cậu quên rằng anh ta đã thay lòng đổi dạ với cậu rồi sao? Hiện tại, anh ta đang ở bên cạnh của Dương Mộc Đồng đấy.”
“Cậu hiểu lầm Hoằng Phong rồi anh ấy không hề thay lòng đổi dạ với tớ mà…” Đang nói giữa chừng cô đột nhiên dừng lại quay người lại nhìn Hứa Tiểu Niệm.
Hoa Châu Châu ngay lập tức hiểu ý của cô liền cười nhạt lên tiếng:
“Cậu cứ nói đi không sao cả Tiểu Niệm là bạn của tớ cậu ấy rất tốt cậu ấy sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì đâu.”
Từ Phương Hiểu gật gù tin tưởng Hoa Châu Châu cũng như Hứa Tiểu Niệm cô tiếp tục nói với Hoa Châu Châu:
“Sở dĩ Hoằng Phong ở bên cạnh Dương Mộc Đồng là bởi vì muốn điều tra, thu thập bằng chứng tiếp chúng ta.”
“Thật sao?” Hoa Châu Châu vẫn còn chút nghi hoặc đôi mắt hơi nheo lại nhìn anh.
Âu Hoằng Phong thở dài một hơi bước đến đứng cạnh Từ Phương Hiểu lên tiếng nói với Hoa Châu Châu:”Phương Hiểu đã nói như thế mà cô vẫn còn chưa tin nữa là sao chứ? Người mà tôi yêu và định sẵn sẽ đi hết cuối đời chính là Phương Hiểu không ai khác ngoài cô ấy cho nên việc tôi thay lòng đổi dạ là chuyện không thể nào.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!