Người Hầu! Anh Yêu Em
Chương 126: Không tin những lời hoa châu châu nói
Dương gia, Dương Nguyên Khánh tức điên bảo thuộc hạ dùng roi đánh thuộc hạ đã không làm tròn nhiệm vụ của mình, anh ta nằm trên giường lớn tiếng mắng:
“Đúng là một lũ vô dụng nuôi các người chỉ tốn cơm thôi chỉ có hai ông bà già cũng không trông chừng được còn để bọn chúng cho người bắn tôi.”
Mộ Kiều Lam ngồi bên cạnh giả vờ vỗ vỗ bảo Dương Nguyên Khánh bớt giận nhưng bên trong cô lại rất vui vẻ, mừng rỡ khi tất cả mọi người đều an toàn.
Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu đang nằm ngủ ngon lành trong chăn thì bị Mộ Khánh Dương kéo chăn ra:
“Hân Hân! Tại sao tối qua em đi cứu ba mẹ của Châu Châu mà lại không nói với anh hả? Nếu không phải anh nghe quản gia Ngô báo lại thì em cũng không định nói cho anh biết luôn đúng không?”
Từ Phương Hiểu bị phá giấc ngủ nên khó chịu vô cùng cô nhăn mặt giật chăn lại, mắt vẫn nhắm chặt, từ từ trả lời Mộ Khánh Dương:
“Sở dĩ em không nói cho anh biết là vì em không muốn anh đến đó rồi lại ảnh hưởng đến vết thương.”
Từ Phương Hiểu he hé mắt ra nhìn Mộ Khánh Dương vừa thấy anh chuẩn bị mở miệng nói cô liền nhanh nhảu nói:
“Anh hai! Bây giờ, ba mẹ của Châu Châu đã được cứu ra rồi anh hãy mau đến gặp Châu Châu đi, hai người sẽ hàn gắn lại như xưa.”
Nghe Từ Phương Hiểu nói thế Mộ Khánh Dương không trách cô nữa mà ngay lập tức gọi điện cho Hoa Châu Châu, hẹn gặp cô. Từ Phương Hiểu tiếp tục nằm ngủ bù cho tối qua.
Mộ Khánh Dương đi đến Hoa gia gặp Hoa Châu Châu bước vào trong anh khẽ cúi chào Hoa An Hải cùng Diệp Ly, hai người gật đầu chào lại, Diệp Ly cười nhẹ nói với Mộ Khánh Dương:
“Cháu tìm Châu Châu sao? Châu Châu đang ở trên phòng cháu hãy lên đó đi.”
“Vâng!” Mộ Khánh Dương lễ phép đáp lại rồi đi lên phòng gặp Hoa Châu Châu.
Cốc! Cốc! Cốc! Hoa Châu Châu nằm trên giường nghịch điện thoại nghe tiếng gõ cửa liền cất giọng nói:”Vào đi!”
Mộ Khánh Dương mở cửa bước vào trong nét mặt vô cùng rạng rỡ, Hoa Châu Châu vừa nhìn thấy Mộ Khánh Dương gương mặt liền biến sắc, ngữ điệu có chút lạnh hỏi anh:”Tại sao anh lại đến đây?”
Mộ Khánh Dương ngồi xuống giường nắm lấy tay của Hoa Châu Châu, giọng nói rất ôn nhu, dịu dàng:”Bác trai, bác gái đã được cứu thoát khỏi Dương Nguyên Khánh rồi anh biết cũng chính vì lý do đó mà em mới muốn chia tay với anh bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi chúng ta hãy quay lại với nhau nha.”
Hoa Châu Châu né tránh ánh mắt của Mộ Khánh Dương cố gắng tỏ ra lạnh lùng, chán ghét anh, cô rút bàn tay mình ra khỏi tay của anh:
“Có vẻ anh đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi, để tôi nói cho anh hiểu rõ việc tôi chia tay với anh không hề có bất cứ liên quan gì đến việc ba mẹ tôi bị bắt cả chẳng qua tôi không còn yêu anh nữa tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nên tôi mới chia tay chỉ đơn giản vậy thôi.”
Mộ Khánh Dương sững người, anh dường như hoàn toàn chết đứng khi nghe cô nói thế anh hít thở một hơi thật sâu, môi mấp máy ánh mắt hiện lên tia đau lòng hỏi cô:
“Châu Châu! Em thật sự không còn yêu anh nữa sao? Một chút tình cảm đối với anh cũng không còn?”
“Đúng vậy! Một chút cũng không.” Hoa Châu Châu mím môi, lòng rất đau như có ai đó đang cầm dao cắt vậy.
Mộ Khánh Dương thẫn thờ, đôi mắt dần đỏ ửng lên không thể nói được gì nó cứ nghẹn ở cổ họng. Hoa Châu Châu hướng mắt về phía cửa sổ không nhanh không chậm nói tiếp:
“Tôi không muốn gặp anh nữa anh hãy rời khỏi đây đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa.”
“Được! Anh sẽ đi nếu như em đã không muốn thấy anh nữa thì anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt của em.” Mộ Khánh Dương đứng dậy bước đi nặng nề rời khỏi phòng của cô.
Tập đoàn Âu thị
Âu Hoằng Phong gửi những bằng chứng mà anh mới vừa tìm được ở chỗ Dương Mộc Đồng cho Từ Phương Hiểu, anh gọi video cho cô vừa mở lên anh đã nhìn thấy vẻ mặt bí xị, không vui của cô:
“Phương Hiểu! Sao mặt của em lại ủ rũ như vậy? Lại có chuyện gì nữa sao?”
Từ Phương Hiểu thở dài một hơi, lắc đầu chán nản:
“Thì còn chuyện gì nữa ngoài chuyện của anh hai em, sáng nay anh ấy đến gặp Châu Châu muốn hàn gắn lại nhưng ai ngờ đâu Châu Châu lại nói rằng chuyện ba mẹ của cậu ấy bị bắt không hề liên quan gì đến việc chia tay với anh ấy sở dĩ chia tay với anh của em là vì hết yêu rồi.”
“Hả? Châu Châu đã thật sự không còn yêu anh của em nữa? Anh thật sự không tin đấy.” Âu Hoằng Phong khẽ nhíu mày nghi hoặc, không tin là Hoa Châu Châu thật sự không còn yêu Mộ Khánh Dương nữa.
“Thì em cũng giống như anh không hề tin bởi vậy chiều nay em sẽ đến gặp Châu Châu hỏi cho rõ chuyện này em không muốn anh trai của em suốt ngày cứ ủ rũ mặt mày, đau lòng như thế.”
“Ừm…Em nhớ đem theo nhiều vệ sĩ, chú ý an toàn của bản thân.” Âu Hoằng Phong cẩn thận căn dặn Từ Phương Hiểu, anh rất lo lắng sợ rằng Dương Nguyên Khánh sẽ lại gây nguy hiểm cho cô.
Hoa gia, đang nằm trên giường gương mặt của Hoa Châu Châu tối sầm lại trở nên nghiêm nghị khi thấy Dương Nguyên Khánh gọi đến, cô nghe máy với giọng điệu rất lạnh lẽo:”Gọi tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn cô tới Dương gia ngay lập tức.” Dương Nguyên Khánh ra lệnh cho Hoa Châu Châu, vẻ mặt đầy gian xảo, độc ác.
Hoa Châu Châu cúp máy ngồi dậy đi thay đồ rồi một mình lái xe đến Dương gia. Đang làm việc, Hứa Tiểu Niệm nhìn thấy trên màn hình định vị của Hoa Châu Châu đang chuyển động đôi mày của Hứa Tiểu Niệm nhíu chặt lại, lẩm bẩm một mình:
“Đó chẳng phải là đường đi đến biệt thự của Dương Nguyên Khánh sao? Sao Châu Châu lại dến đó?”
Ngay lập tức, Hứa Tiểu Niệm cầm áo khoác lấy chìa khóa xe đi xuống bãi đổ xe lái đến Dương gia, cô có linh cảm không hay rằng Hoa Châu Châu nhất định sẽ gặp chuyện không hay.
Dương gia, Mộ Kiều Lam thấy Dương Nguyên Khánh đi đến nhà kho cô liền lén lút đi theo, mắt cô trợn ngược, kinh ngạc khi nhìn thấy Hoa Châu Châu cũng ở bên trong:”Tại sao Châu Châu lại ở đây? Chẳng phải ba mẹ của cô ấy đã được cứu ra rồi sao? Sao lại đến đây nữa chứ?”
Mộ Kiều Lam khẽ bước đến gần áp tai vào nghe thử xem Hoa Châu Châu và Dương Nguyên Khánh nói gì ở bên trong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!