Người Hầu! Anh Yêu Em - Chương 141: Ngoại truyện 2: mẹ tròn con vuông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Người Hầu! Anh Yêu Em


Chương 141: Ngoại truyện 2: mẹ tròn con vuông


Sân bay thành phố S

“Tiểu Niệm! Tiểu Niệm!” Hoa Châu Châu vác bụng bầu to đùng bước nhanh đến chỗ Hứa Tiểu Niệm vừa đi vừa gọi.

Mấy vệ sĩ phía sau chạy theo hai tay cứ giơ hờ ra trong lòng cứ thấp thỏm sợ Hoa Châu Châu đi nhanh quá sẽ vấp ngã ảnh hưởng cả mẹ lẫn con, Hứa Tiểu Niệm nghe tiếng Hoa Châu Châu gọi liền ngoảnh đầu lại nhìn Hứa Tiểu Niệm vội chạy đến đỡ lấy cô mày hơi chau lại dìu cô ngồi xuống ghế:

“Bà cô của tôi ơi! Sao cậu lại chạy đến đây? Cậu đang mang thai đấy đi nhanh như thế sẽ rất nguy hiểm.”

“Cậu còn nói nữa sao? Nếu không phải tại cậu đột nhiên bỏ đi như thế thì tớ có gấp đến như vậy không? Tớ mà không đi nhanh đến đây thì cậu lên máy bay thì sao?” Hoa Châu Châu đánh nhẹ vào tay của Hứa Tiểu Niệm giận dỗi trách móc.

“Tớ xin lỗi vì đã không nói cho cậu biết cũng như cảm ơn cậu vì đã đến tiễn tớ đến cuối cùng cũng chỉ có mình cậu đi tiễn tớ thôi không còn một ai nữa cả.” Hứa Tiểu Niệm nở một nụ cười chua xót, buồn bã đáp lại.

“Chỉ là mọi người không biết cậu đi thôi nhưng cậu đi như vậy là muốn trốn tránh sao? Trốn tránh cũng không phải là cách hay đâu.”

“Ngoại trừ cách này tớ còn cách nào khác sao? Tớ không có can đảm để đối diện nhưng cậu yên tâm khi nào tớ hoàn toàn dứt bỏ tình cảm này rồi thì tớ sẽ quay trở về.” Hứa Tiểu Niệm gục mặt thở dài một hơi cười nhạt chậm rãi nói.

“Được! Cậu hứa thì phải giữ lời đó nếu lúc đó cậu nuốt lời thì tớ sẽ bay sang Đức hỏi tội cậu, tớ sẽ ở đây đợi cậu quay về.”

“Tớ hứa tớ sẽ không nuốt lời đâu cậu cũng phải hứa với tớ là cho tớ làm mẹ nuôi của con cậu đó.” Hứa Tiểu Niệm tươi cười gật đầu hứa với Hoa Châu Châu.

Hoa Châu Châu bật cười một tiếng không nhanh không chậm nói:

“Đợi cậu nói sao? Cho dù là cậu không muốn tớ cũng sẽ bắt cậu làm mẹ nuôi của con tớ thôi.”

“À mà đúng rồi! Khi nào cậu sinh vậy? Nếu tớ nhớ không lầm thì đã gần đến rồi thì phải.”

“Đúng vậy! Tớ sắp sinh rồi hay là cậu hãy ở lại đợi sau khi tớ sinh xong rồi hẳn đi có được không?” Hoa Châu Châu đặt tay lên bụng sờ nhẹ mỉm cười.

“Không được đâu! Mà cậu đã cận kề ngày sinh như thế còn đến đây lỡ như sinh giữa chừng thì sao?”

Hứa Tiểu Niệm giơ tay lên xem đồng hồ rồi đứng dậy:”Đến giờ tớ phải lên máy bay rồi cậu đó đừng có mà chủ quan suốt ngày cứ chạy nhảy lung tung không chừng tối nay cậu sinh cho mà xem.”

Hoa Châu Châu bĩu môi ngay lập tức đáp lại:”Sẽ không đâu! Thôi cậu đi vào trong đi đi bình an đó sau khi đến nơi thì phải gọi điện cho tớ ngay đó có biết không?”

“Tớ biết rồi!” Hứa Tiểu Niệm gật đầu kéo hành lý đi vào trong trước khi bước hẳn vào cô quay lại vẫy tay chào tạm biệt Hoa Châu Châu một lần nữa.

Trời đã khuya, Hoa Châu Châu đang nằm ngủ thì bỗng khát nước cô ngồi dậy từ từ đi xuống lầu đúng lúc ấy cũng có một người hầu đang đứng đấy uống nước quay người lại thấy Hoa Châu Châu đứng đấy thì giật mình làm rơi ly nước xuống, cô hoảng hốt bước đến một bước không cẩn thận trúng ngay vũng nước trượt chân té ngã.

Cô người hầu ấy kinh hãi vội bật đèn đỡ Hoa Châu Châu lớn tiếng gọi mọi người:

“Ông chủ, bà chủ ơi! Thiếu gia ơi! Thiếu phu nhân có chuyện rồi.”

Hoa Châu Châu ôm bụng đau đớn gương mặt trắng bệch không ngừng kêu la, Lữ Vũ Ni, Mộ Tần cùng Mộ Khánh Dương giật mình vội chạy xuống xem thì thấy cô nằm đó Mộ Khánh Dương hốt hoảng, luống cuống, vội hỏi cô:

“Châu Châu! Em bị làm sao vậy? Sao lại thành ra như thế này?”

“Châu Châu bị vỡ nước ối rồi mau gọi xe cấp cứu đi.” Lữ Vũ Ni lo lắng hét lớn bảo mọi người.

“Khánh Dương! Em đau quá!” Hoa Châu Châu nắm chặt áo của Mộ Khánh Dương đau đớn, cắn môi nói.

Mộ Khánh Dương vội bế Hoa Châu Châu lên nhanh chóng đưa đến bệnh viện, Lữ Vũ Ni cùng Mộ Tần vội vã chạy theo.

Tại biệt thự, tiếng chuông điện thoại của Từ Phương Hiểu vang lên cô cau mày tìm điện thoại mắt vẫn nhắm chặt cất giọng:”Alo~”

Bên kia, Mộ Kiều Lam đang trên đường đi đến bệnh viện cùng Yến Quang Nam giọng nói gấp gáp vô cùng:”Hân Hân! Em hãy mau đến bệnh viện đi Châu Châu sắp sinh rồi.”

“Hả? Chị nói cái gì? Được! Được! Em sẽ đến ngay.” Từ Phương Hiểu bất ngờ, kinh ngạc ngồi bật dậy trợn trừng mắt gật gật đầu rồi cúp máy quăng điện thoại sang một bên.

“Hoằng Phong! Anh hãy mau thức dậy đi Châu Châu sắp sinh rồi anh hãy mau đưa em đến bệnh viện đi.” Từ Phương Hiểu lay lay anh dậy dáng vẻ gấp gáp, hối thúc anh.

Âu Hoằng Phong mơ mơ hồ hồ vẫn còn chìm trong giấc ngủ mở miệng nói với Từ Phương Hiểu:

“Giờ này mà sinh cái gì? Sinh cũng để sáng mai mà sinh.”

Từ Phương Hiểu cau mày bực tức đánh mạnh vào người anh lớn tiếng nói:

“Anh bị ngáo sao? Đứa nhỏ muốn chui ra lúc nào thì chui sao mà biết được.”

“Khoan đã! Em mới vừa nói sao? Châu Châu sinh rồi sao? Vậy thì chúng ta hãy mau đến đó.” Âu Hoằng Phong bây giờ mới thật sự tỉnh táo anh ngồi bật dậy nhanh chóng cùng cô rời khỏi giường chuẩn bị đi đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Từ Phương Hiểu chau mày vội hỏi:”Anh hai! Châu Châu sao rồi?”

Mộ Khánh Dương lắc đầu trong lòng nóng như lửa đốt không biết bên trong Hoa Châu Châu như thế nào? Cánh cửa phòng sinh mở ra bác sĩ bước ra gấp gáp nói báo với mọi người tình hình của Hoa Châu Châu:

“Sản phụ có dấu hiệu sinh khó bây giờ chúng tôi phải tiến hành mổ lấy đứa bé ra xin mọi người hãy ký vào tờ cam kết này trong trường hợp xấu nhất phải chọn giữ mẹ hoặc con người nhà chọn giữ mẹ hay con?”

“Tất nhiên là mẹ rồi cho dù như thế nào cũng phải bảo toàn tính mạng cho vợ tôi.” Mộ Khánh Dương bàng hoàng nhưng anh không thể nào chần chừ được Hoa Châu Châu không chờ được anh vội ký tên nói với bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu rồi quay trở vào bên trong:”Được!”

Một lúc lâu sau, bác sĩ tháo khẩu trang bước ra mỉm cười nói:”Chúc mừng mọi người là một bé trai rất khỏe mạnh, đáng yêu tuy gặp chút khó khăn nhưng mẹ và bé đều không sao đều mẹ tròn con vuông.”

Mộ Khánh Dương cùng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm nở nụ cười hạnh phúc, vui mừng. Hoa Châu Châu được y tá đẩy ra đứa bé cũng được bế ra cùng Hoa Châu Châu.

Trời sáng, Hoa Châu Châu tỉnh lại Mộ Khánh Dương thấy cô tỉnh liền đứng dậy vui mừng sờ mặt của cô:”Cuối cùng, em cũng đã tỉnh lại em làm mọi người hốt hoảng một phen đấy.”

“Con của em! Con của em đâu?” Hoa Châu Châu sờ bụng của mình hoảng hốt, kinh sợ vội hỏi Mộ Khánh Dương.

“Con của chúng ta không sao em cứ yên tâm đi.” Mộ Khánh Dương mỉm cười nhanh chóng đáp lại.

Mẹ của cô bế đứa bé vào tươi cười lên tiếng:”Con của con đây đừng lo lắng nó rất khỏe mạnh.”

Hoa Châu Châu an lòng mỉm cười hạnh phúc nhìn con trai của mình:

“Khánh Dương! Anh đã đặt tên cho con của chúng ta chưa?”

“Tên của con chúng ta sẽ là…là Bác Văn. Mộ Bác Văn!” Mộ Khánh Dương trầm tư suy nghĩ rồi cất giọng nói.

“Tên rất hay vậy thì từ nay về sau bà sẽ gọi cháu là Tiểu Bác Văn.” Lữ Vũ Ni khều khều má của Mộ Bác Văn vui vẻ nói.

Mộ Khánh Dương vuốt tóc của Hoa Châu Châu tay còn lại nắm chặt tay của cô mỉm cười:”Vất vả cho em rồi.”

Hoa Châu Châu lắc đầu tựa đầu vào người của Mộ Khánh Dương ôm lấy anh khẽ đáp lại:”Không vất vả chút nào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN