Người Hầu! Anh Yêu Em
Chương 73: Lam lam chính là mộ kiều lam
Tập đoàn Âu thị
Âu Hoằng Phong quay trở lại làm việc bước vào sảnh tất cả nhân viên vui mừng khi thấy anh quay trở lại, anh đi thẳng lên phòng làm việc của mình với dáng vẻ lạnh tựa như băng, xa cách.
A Bân nhìn thấy Âu Hoằng Phong đi làm trở lại trong lòng rất vui nhưng anh có thể nhận ra được Âu Hoằng Phong đã không còn giống như trước trở nên lạnh lùng, khó gần hơn.
“A Bân! Sao tôi nhìn chủ tịch đáng sợ làm sao ấy còn lạnh lùng hơn lúc trước nữa.” An Na vẻ mặt sợ sệt rùng mình cảm thấy Âu Hoằng Phong đáng sợ hơn bao giờ hết.
A Bân khẽ gật đầu đôi mắt nhìn về căn phòng làm việc của Âu:
“Có lẽ cái chết của Phương Hiểu tiểu thư đã khiến chủ tịch trở thành như thế này đó là một sự đả kích rất lớn đối với chủ tịch, một vết thương lòng rất lớn.”
Nước Mỹ,
Tại một căn biệt thự vô cùng rộng lớn, chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước cửa vệ sĩ nhanh chóng bước xuống xe mở cửa Mộ Khánh Dương xuống xe đầu tiên tiếp đó là Vũ Quân Minh, Mộ Tần, Lữ Vũ Ni cuối cùng chính là Từ Phương Hiểu.
Từ Phương Hiểu bước xuống xe ánh mắt không ngừng quan sát căn biệt thự cô cảm thấy nó hoàn toàn xa lạ đối với cô. Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh dìu cô đi vào bên trong.
“Hân Hân! Phòng của con ở trên lầu ba để mẹ dẫn con lên đó.” Lữ Vũ Ni nói với giọng dịu dàng, yêu thương.
Từ Phương Hiểu khẽ gật đầu cùng bà đi lên phòng bước vào trong phòng của mình cô cảm thấy choáng ngợp nó quá là đẹp, xa hoa giống như là căn phòng của một công chúa.
“Mẹ! Phòng của ba mẹ là ở tầng hai phòng của anh hai thì ở bên trái cạnh phòng của con vậy còn phòng bên phải cạnh phòng con là của ai vậy?” Từ Phương Hiểu thắc mắc cất giọng hỏi bà.
“Phòng đó là phòng của chị con con còn một người chị song sinh nữa nhưng chị con đã mất cách đây hơn hai năm rồi chị của con tên là Mộ Kiều Lam.” Lữ Vũ Ni có chút buồn mỗi khi nhắc đến Mộ Kiều Lam.
“Tại sao chị ấy lại chết chứ? Đã có chuyện gì sao?”
“Cũng là lỗi của ba mẹ nếu như năm đó ba mẹ đồng ý chuyện tình cảm của chị con thì có lẽ nó đã không tự sát.” Vừa nói đôi mắt của Lữ Vũ Ni đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.
“Không ngờ lại có chuyện như thế.” Từ Phương Hiểu kinh ngạc nhích lại gần ôm lấy bà an ủi.
Thành phố S
Buổi chiều ánh nắng đã dịu dần, Hoa Châu Châu mặc một cái váy màu xanh lam đơn giản đi đến một quán cà phê đi vào trong cô đưa mắt quan sát xung quanh nhìn thấy một cô gái giống Từ Phương Hiểu y như đúc liền vội bước đến chào:
“Chào! Cô là Lam Lam đúng không?”
Lam Lam đứng dậy gật đầu chào cô lại:”Đúng vậy! Tôi là Lam Lam còn cô chính là Hoa Châu Châu bạn của anh Thiên Trình.”
Hoa Châu Châu gật đầu ngồi xuống gọi nước uống xong cô nhanh chóng đi vào vấn đề chính:
“Lam Lam! Chắc cô cũng đã nghe bạn thân của tôi có gương mặt rất giống cô đúng không?”
“Đúng thế! Lúc tôi thấy ảnh của bạn cô tôi còn giật mình vì quá tôi thật không ngờ trên đời này lại có một người giống tôi đến như vậy.” Lam Lam gật gật đầu, vui vẻ đáp lại.
Hoa Châu Châu cười nhẹ hỏi Lam Lam:”Lam Lam! Tên đầy đủ của cô là gì vậy? Nhà của cô ở đâu?”
“Tôi không biết tên đầy đủ của tôi tôi chỉ biết bạn trai của tôi gọi tôi là Lam Lam tôi cũng không biết nhà mình ở đâu hơn hai năm nay tôi luôn sống cùng với bạn trai.”
“Hơn hai năm trước sao? Vậy chẳng lẽ cô không nhớ những chuyện từ hai năm trở về trước sao?”
“Đúng thế! Tôi hoàn toàn không nhớ bất cứ chuyện gì từ hai năm trở về trước hết, bạn trai của tôi nói rằng tôi mồ côi cha mẹ rồi bị tai nạn nên mất trí nhớ anh ấy thấy tôi đáng thương nên đưa tôi về rồi tôi và anh ấy nảy sinh tình cảm với nhau.”
Hoa Châu Châu dường như đã chắc chắn rằng Lam Lam chính là Mộ Kiều Lam chị gái song sinh của Từ Phương Hiểu, cô thấy Lam Lam nhìn đồng hồ liền lên tiếng hỏi:
“Lát nữa cô còn đi đâu sao? Tôi thấy cô nhìn vào đồng hồ hai lần rồi.”
Lam Lam gật đầu nói với cô:”Ừm! Năm phút nữa bạn trai tôi sẽ đến đón tôi đưa tôi đi khám bệnh.”
“Cô bị bệnh gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ chỉ biết là mỗi tháng anh ấy sẽ dẫn đến tôi đến một phòng khám rồi nhưng có một điều tôi cứ thắc mắc mãi mà tôi hỏi anh ấy không trả lời đó chính là sau khi bác sĩ khám cho tôi xong thì tôi không nhớ trong lúc đó đã xảy ra chuyện anh ấy cứ bảo là bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho tôi nhưng tôi luôn cứ có cảm giác không phải anh ấy cứ giấu giếm tôi điều gì đó.”
Hoa Châu Châu đầu gật gù, Dương Nguyên Khánh xuất hiện mỉm cười chào cô rồi quay sang nói với Lam Lam:”Đến giờ rồi chúng ta đi thôi.”
Lam Lam mỉm cười gật đầu đứng dậy chào tạm biệt cô rồi cùng đi với Dương Nguyên Khánh, Hoa Châu Châu cũng đứng dậy đi theo dõi ngay sau đó.
A Bân đi ngang qua đấy vô tình nhìn thấy Lam Lam anh hoảng hốt, miệng há hốc lấy điện thoại gọi cho Âu Hoằng Phong ngay lập tức:
“Chủ tịch! Tôi mới vừa nhìn thấy Phương Hiểu tiểu thư.”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu quên là cô ấy đã không trên đời này rồi sao? Thấy cái gì chứ? Cậu nhầm với ai rồi đó.” Âu Hoằng Phong nhíu mày lại nói với A Bân.
“Không! Tôi thật sự đã nhìn thấy Phương Hiểu tiểu thư tôi không có nhầm đâu để tôi chụp hình lại cho anh xem.” A Bân khẳng định là đã nhìn thấy cô lấy điện thoại chụp lại gửi cho anh xem.
Âu Hoằng Phong tròn mắt kinh ngạc quả thật đây là cô anh ngay lập tức gọi cho A Bân:”A Bân! Cậu hãy đi theo dấu của cô ấy có gì gọi cho tôi ngay lập tức sau khi biết cô ấy ở đâu rồi thì gọi cho tôi đến ngay.”
“Vâng!” A Bân lên xe lái theo sau xe của Lam Lam.
Chạy được một lúc A Bân mất dấu anh tức đập tay vào vô lăng rồi gọi cho Âu Hoằng Phong:
“Chủ tịch! Tôi xin lỗi! Tôi đã mất dấu xe của Phương Hiểu tiểu thư rồi.”
“Không sao! Nếu vậy thì cậu hãy quay về điều tra cho tôi.” Âu Hoằng Phong cảm thấy thất vọng nhưng cũng chẳng biết làm thế nào anh chỉ cầu mong đó thật sự là cô bởi vì điều đó có thể chứng minh rằng cô vẫn còn sống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!