Người Hầu Hoàn Mỹ - Chương 12: Đút cơm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Người Hầu Hoàn Mỹ


Chương 12: Đút cơm


Edit: Tira

Tối hôm nay Lôi Kha gần như điên cuồng, không có chuyện gì làm cho người ta mất khống chế hơn chuyện người mình yêu nguyện ý phối hợp cùng mình. Thể nghiệm của buổi tối hôm nay, cho dù là với Lôi Kha hay với Mễ Lộ đều là trước nay chưa từng có. Cơn triền miên kiều diễm, kết hợp khắng khít, mang đến không chỉ thoả mãn của cơ thể, mà còn cả tâm tình vui sướng đến đỉnh điểm khó có thể tả. 

Lôi Kha rong duổi cọ sát Mễ Lộ đến độ nhũn thành nước mới buông tha cậu. Nhìn Omega vừa mới trải qua cơn tình ái nằm ở trong lòng mình. Trên mặt ửng đỏ, khóe mắt còn vương giọt nước đều làm tâm can Lôi Kha rung động. Hắn hận không thể lại đè lên cậu, hung hăng tiến nhập vào nơi vui sướng khiến hắn muốn chết chìm bên trong, nhưng rồi lại không thể không để ý cho thân thể cậu.

Cuối cùng, Lôi Kha ôm Mễ Lộ nặng nề ngủ, có thể là đêm nay Mễ Lộ quá mệt mỏi, cậu thế mà không tỉnh dậy lúc nửa đêm.

Ngày hôm sau, Lôi Kha đã tắm xong, lau tóc ra khỏi phòng tắm vừa lúc nhìn thấy Mễ Lộ trên người không một mảnh vải. Cậu đang kinh hoảng, vụng về mà mặc quần áo lên.

Mễ Lộ giờ phút này thật sự sợ hãi. Sáng sớm hôm nay vừa mở mắt cậu liền phát hiện không thích hợp. Chờ đến khi đầu óc chậm rãi phản ứng lại, nhìn ra phía cửa sổ quả nhiên thấy được bồn Phong Tín Tử trắng vừa mới nở. Mễ Lộ trong nháy mắt tỉnh táo: hiện tại cậu thế mà còn đang ở trên giường thiếu gia!

Ngay trong nháy mắt phản ứng lại, Mễ Lộ lập tức từ bò dậy từ trong ổ chăn, bắt đầu tìm quần áo của mình ở khắp nơi. Thình lình nửa người dưới chợt đau nhức cảm làm cậu chau mày ngã lại trên giường. Mễ Lộ một đằng trách cứ chính mình làm sao có thể ngủ một giấc quá say, một đằng nho nhỏ oán trách thiếu gia đêm qua làm thật là lâu. Lần nữa chậm rãi bò dậy từ trên giường, tùy tiện vớ lấy một chiếc áo tròng lên người.

Lôi Kha vừa mới từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn đến hình ảnh như vậy: 

Trên cơ thể trắng nõn, xanh tím một mảng của Mễ Lộ chỉ mặc độc nhất một cái áo sơ mi của mình. Lúc này cậu đang vật lộn suy nghĩ muốn xuống giường nhặt cái quần đã bị ném xuống đất, nhưng chân vừa mới chạm đất lại mềm nhũn suýt nữa ngã sấp xuống. Mày Lôi Kha nhăn lại, bước dài một bước, tiến nhanh đến phía Mễ Lộ, cánh tay duỗi ra đem người suýt ngã ôm vào trong lòng ngực.

Mễ Lộ vốn dĩ đã nhắm mắt chuẩn bị cơn đau đớn khi ngã xuống, nhưng không nghĩ tới thân thể lại nhẹ bẫng, chờ đến lúc mở to mắt ra, lại thấy được lồng ngực trần trụi.

Ơ?!!

Mễ Lộ dọc theo ngực nhìn lên trên, liền thấy mặt thiếu gia đang có chút tức giận. Cậu giật mình cúi thấp đầu, ngón tay cong lại, trong lòng thấp thỏm muốn chết.

Thiếu gia đã tắm rửa xong rồi, chính mình cư nhiên còn ngủ. Xong rồi xong rồi, thiếu gia khẳng định tức giận!

Lôi Kha liếc liếc mắt nhìn người trong lòng ngực. Mễ Lộ giờ phút này an an tĩnh tĩnh mà cúi đầu, dáng vẻ khẩn trương. Hắn thở dài một hơi, đem người lại thả lại trên giường, nhìn thoáng qua bên dưới cậu còn chưa mặc quần, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra dưới áo sơ mi có vẻ phá lệ mê người. Lôi Kha có điểm không được tự nhiên mà dịch chuyển ánh mắt, sau đó đem chăn đắp lên người Mễ Lộ.

“Trên người còn đau không?” Lôi Kha ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm Mễ Lộ hỏi.

Những lời này làm mặt Mễ Lộ đỏ lên, cậu hoảng loạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Alpha trước mặt, sau đó lại nhanh chóng dời đi hai mắt, dùng sức lắc lắc đầu, “Vẫn, vẫn tốt ạ…”

Lôi Kha bị phản ứng đáng yêu của Mễ Lộ chọc cười. Tiếng cười trầm thấp truyền đến từ trước ngực hắn. Mễ Lộ hiển nhiên không rõ vì sao thiếu gia lại cười, vẻ mặt không hiểu ngẩng đầu lên. Thấy được cơ ngực trần trụi lại hơi đỏ mặt.

Cho dù cậu và thiếu gia toàn bộ đều từng đã thấy hết của nhau, nhưng Mễ Lộ vẫn không thản nhiên được giống như thiếu gia.

Lúc này giọng nói của cậu đột nhiên nhỏ dần. Ánh mắt Lôi Kha làm Mễ Lộ có điểm thất thố, chỉ có thể tự động viên bản thân mình can đảm lên. Sau đó ngẩng đầu đối diện ánh mắt thiếu gia, nhỏ giọng kiến nghị:

“Thiếu gia, ngài… không cần mặc quần áo sao?”

Nói xong lời này lại phát hiện ánh mắt thiếu gia càng thâm trầm. Mễ Lộ khó hiểu. Bấy giờ lại thấy khoé miệng Alpha cong lên một cái, trong ánh mắt toàn ý vị khác.

Lôi Kha đột nhiên ghé sát vào Mễ Lộ, hơi thở nóng rực quét lên cái cổ mẫn cảm.

“Quần áo của tôi đang mặc trên người em rồi, em bảo tôi mặc cái gì bây giờ?….” 

Mễ Lộ nghe thấy những lời này bỗng hai mắt mở to, ngẩng đầu lên nhìn Lôi Kha. Giây tiếp theo mặt phừng cái hoàn toàn đỏ bừng.

Trời ạ! Mễ Lộ cúi đầu nhìn thoáng qua áo sơ mi trên người mình.

Vừa rồi cậu vừa mới tỉnh lại đầu óc còn không rõ ràng. Thấy cái áo sơ mi trắng trên giường liền theo bản năng mà nghĩ là của mình, lại không nghĩ rằng…

Mễ Lộ đột nhiên nhìn về phía sau thiếu gia. Tên mặt đất quả nhiên… có một có một chiếc áo sơ mi trắng đáng thương nằm một góc.

Mễ Lộ lập tức túm lấy áo sơ mi trên người, có điểm chột dạ mà nhìn nhìn thiếu gia, lại không có cách nào nhìn ra hắn có sinh khí hay không. 

“Tôi, tôi, tôi… ” Mễ Lộ thật sự không có dũng khí ở trước mặt thiếu gia cởi áo ra trả cho hắn. Quan trọng hơn, cậu không dám đưa đồ mình đã mặc qua trả lại cho thiếu gia.

Lôi Kha nhìn tiểu Omega trước mặt gấp đến độ nước mắt đều sắp chảy ra, rốt cuộc thu hồi tâm tư trêu đùa, hoãn lại sắc mặt, xoa nhẹ tóc cậu, tiến lên, ở trên má cậu hôn một cái, tâm tình tốt mà nói.

“Em mặc đi, rất đẹp… ngoan ngoãn nằm xuống, tôi đi xuống lầu lấy bữa sáng cho em, em muốn ăn gì?”

Mễ Lộ theo bản năng sờ soạng bên mặt bị thiếu gia hôn hôn. Hiển nhiên không rảnh tự hỏi thiếu gia vì sao lại bảo mình mặc cái áo này đẹp. Cậu chỉ biết trừng đôi mắt mắt tròn tròn nhìn thiếu gia đang cười đến ôn nhu, theo phản xạ có điều kiện mà trả lời “Cháo thịt heo.”

Mễ Lộ vừa dứt lời, Lôi Kha lại cười ôn nhu với cậu, sau đó đi tới trước tủ quần áo, không hề kiêng dè mà bỏ xuống khăn tắm quấn quanh thân dưới, ngay trước mặt cậu thay một bộ quần áo ở nhà, sau đó vô cùng bình tĩnh mà rời khỏi phòng.

Mễ Lộ bị để lại trong phòng lúc này trực tiếp trợn tròn mắt.

Quá khác thường, sáng sớm hôm nay mình không có lên hầu hạ thiếu gia rời giường, nhưng tâm tình thiếu gia lại có vẻ thật tốt. Để mình nằm nghỉ, kiên nhẫn hỏi mình muốn ăn cái gì, sau đó, ngài còn tự mình đi xuống lấy bữa sáng cho chính mình!

Mễ Lộ cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ…

Lôi Kha không để Mễ Lộ có nhiều thời gian để phản ứng. Động tác của hắn thật mau, chẳng bao lâu, đã lại quay trở về phòng. Trong tay hắn bưng một cái bàn ăn, phía trên có cháo thịt heo Mễ Lộ muốn ăn, còn có một đĩa món ăn thêm.

Mễ Lộ trơ mắt mà nhìn thiếu gia đem bàn ăn đặt trên ngăm tủ cạnh giường. Cậu vừa muốn duỗi tay nhận lấy, nhưng lại bị thiếu gia nắm lấy tay. Mễ Lộ khó hiểu, lại thấy thiếu gia đầu tiên là duỗi tay kéo chăn trên người cậu lên một chút, sau đó mới bưng lên chén cháo, cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng, đặt ở bên miệng thổi thổi, cuối cùng mới đưa đến bên miệng cậu.

“Há miệng.” Lôi Kha nói.

Mễ Lộ sửng sốt một chút mới ngốc nghếch mở miệng ra ngậm lấy cái muỗng.

Cháo được hầm mềm mềm, ấm ấm, vào miệng là tan. Bên trong còn một chút linh tinh thịt heo cùng nấm. Hương vị thơm ngọt, ăn rất là ngon.

Có lẽ bởi vì Mễ Lộ thật sự có chút đói bụng, cho nên cậu tạm thời quên đi sự thật thiếu gia tự tay đút cháo cho mình. Hợp tác ăn được hơn phân nửa chén.

Lôi Kha lại múc một muỗng đưa tới bên miệng cậu, Mễ Lộ lại sờ sờ bụng mình, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không ăn nổi nữa.

Biết lượng cơm của Mễ Lộ luôn luôn rất nhỏ, Lôi Kha cũng không ép buộc cậu. Chỉ cầm lấy khăn ăn giúp cậu lau khóe miệng, sau đó lại bê bát lên, không hề ghét bỏ mà ăn nốt non nửa bát cháo còn dư lại. 

Mễ Lộ nhìn thấy đôi mắt đều thẳng. Nhưng chuyện làm cậu càng không thể bình tĩnh đang còn phía sau.

Thiếu gia bình tĩnh mà ăn hết đồ ăn còn thừa của cậu, sau đó lấy từ bên cạnh ra một tuýp thuốc mỡ. Để cậu xoay người ghé vào trên giường, cẩn thân bẻ ra cánh mông, kiên nhẫn mà bôi thuốc giúp cậu. 

Mấy năm trước thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, thường thường làm cậu bị thương. Nhưng việc bôi thuốc này vẫn đều là sau khi hai người xong việc Mễ Lộ trở lại phòng mình trộm làm. Hôm nay thiếu gia công khai giúp cậu bôi thuốc như vậy, Mễ Lộ không có gan cự tuyệt, rồi lại cảm thấy thật thẹn thùng. Không còn cách nào, chỉ biết đem đầu vùi thật sâu vào trong chăn, bộ dáng nằm ngay đơ.

Lôi Kha giúp Mễ Lộ bôi thuốc, nhẫn nhịn đến mồ hôi đầy đầu. Thật vất vả mới bôi xong, lại phát hiện Omega đem đầu vùi trong chăn sống chết không chịu ra.

Lôi Kha quả thực bị nghẹn đến bật cười, lại sợ Mễ Lộ làm mình không thở được, đành phải duỗi tay đào người từ trong chăn ra, sau đó lại ôm cậu đặt lại trên giường, đem chăn đắp lên người cậu.

Nhìn mặt đối phương đỏ lên, Lôi Kha tâm tình ngứa ngáy, nhưng nhớ đến tình huống phía sau của cậu chỉ đành cố sức mà nhịn xuống. Đôi tay to lớn che lại mắt cậu, miệng nói ra hai chữ đơn giản, “Nhắm mắt.”

Lông mi Mễ Lộ không ngừng run rẩy đảo qua lòng bàn tay hắn, Lôi Kha nhìn ra được, nhóc con này đang khẩn trương.

Mễ Lộ thật cẩn thận mà cầm lấy tay thiếu gia, đôi mắt to lộ ra, biểu tình rối rắm nhỏ giọng cùng hắn thương lượng, “Nhưng mà… tôi còn phải làm việc… “

“Hôm nay nghỉ ngơi.” Lôi Kha đánh gãy lời cậu.

“Nhưng tôi còn chưa có… ” Mễ Lộ do dự nhìn áo sơ mi bị vò nhăn trên người mình, rồi lại không dám nhờ thiếu gia giúp cậu lấy áo ngủ.

“Mặc cái này cũng được.” Lôi Kha nhướng mày đáp.

Mễ Lộ “Dạ” một tiếng, ủ rũ ngậm miệng không nói, đem chăn trên người người kéo lên, chỉ lộ ra hai con mắt, lại chậm chạp không chịu nhắm mắt lại.

Lôi Kha cuối cùng không có biện pháp, đành cố ý trầm mặt hù dọa cậu.

“Ngủ. Chờ tôi trở lại, nếu phát hiện em còn chưa ngủ, liền phạt em ba ngày không được ăn cơm.”

Những lời này đối với Mễ Lộ quả nhiên hiệu quả. Mới đầu trên mặt Onega nhỏ hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lập tức ngoan ngoãn mà đem đôi mắt nhắm lại.

Lôi Kha ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Mễ Lộ thật lâu. Mãi đến khi nghe tiếng hít thở đều đều, hắn mới đứng dậy, cầm lấy bàn ăn, thả nhẹ bước chân, rời khỏi phòng.

Sáng hôm nay, toàn bộ người ở Lôi gia đều đã biết chuyênh thiếu gia mới sáng sớm đã tự mình xuống dưới giúp Mễ Lộ lấy bữa sáng. Hơn nữa, đến giờ mọi người cũng chưa thấy Mễ Lộ rời khỏi phòng thiếu gia. Mà giờ phút này, trong phòng khách, Tát Mễ phu nhân trầm mặt ngồi trên sô pha đợi Lôi Kha, trong phòng áp suất trầm trọng làm tất cả người hầu đều rất biết ý mà câm như hến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN