Người Hầu Hoàn Mỹ - Chương 15: Ảo giác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Người Hầu Hoàn Mỹ


Chương 15: Ảo giác


Edit: Tira

Trong lúc Mễ Lộ đang còn ngây người thì Kiều Côn đã là chạy tới cạnh cậu.

“Hi, Mễ Lộ, còn nhớ tôi không?”

Nhìn ánh mắt  Alpha tràn đầy chờ mong, Mễ Lộ thận trọng gật gật đầu. Trên mặt Kiều Côn hiện lên một tia kinh hỉ.

Mười phút sau, hai người cùng đi vào trong, hai bên tự giới thiệu tên lần nữa, rồi bắt đầu lải nhải.

Mễ Lộ thế mới biết, hoá ra người này tên là Kiều Côn, nhà ở Thủ Đô Tinh, càng trùng hợp hơn là cậu ta còn cùng chuyên ngành với mình, ngành y học. “Cậu cũng là học y học sao?” Mễ Lộ vẻ mặt kinh ngạc.

“Đúng vậy,” Kiều Côn gật đầu, sau đó vươn tay, cười nhìn về phía Mễ Lộ: “Về sau chúng ta chính là bạn học.”

Mễ Lộ hơi nghiêng nghiêng đầu, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền, cậu cũng bắt lấy tay Kiều Côn, “Ừ!”

Ngày đầu tiên là khai giảng, còn chưa chính thức bắt đầu đi học, mọi người chỉ là tập trung lại để làm quen với nhau một chút.

Mễ Lộ học chính là y học, đây là một cái ngành học tương đối tổng hợp, yêu cầu về giới tính không lớn, cho nên lớp Mễ Lộ có Alpha cũng có cả Omega. Phần lớn những người này điều kiện gia đình đều khá tốt. Hoặc là xuất thân danh môn, hoặc là gia đình phú quý. Mễ Lộ nghe bọn họ tự giới thiệu xong nhịn không được âm thầm líu lưỡi. Trong lớp đại khái cũng chỉ có mình mình là người thường.

Nhưng Mễ Lộ không biết là, khi cậu tiến hành tự giới thiệu, đã có vài Alpha trong lớp trộm ngắm nhìn. Thế nhưng tất cả đều bị Kiều Côn ngồi bên cạnh dùng ánh mắt sắc bén đuổi trở về.

Nhận được cảnh cáo của Kiều Côn, những Alpha kia chỉ có thể hậm hực thu hồi ánh mắt. Thật khó mới có một Omega xinh đẹp như vậy trong lớp, không nghĩ rằng lại có bạn lữ mất rồi…

Mặc dù tất cả bọn họ đều chẳng biết, hai người kia kỳ thật cũng mới chỉ gặp mặt có hai lần.

Đương nhiên, Kiều Côn hoàn toàn không thèm để ý việc người khác hiểu lầm, thậm chí còn hơi hơi mừng thầm.

Dù sao cậu ta cũng thích Mễ Lộ, tuy rằng Mễ Lộ còn không rõ ràng lắm tâm ý của Kiều Côn, nhưng mà hiểu lầm này loại bỏ rất nhiều tình địch ngầm đó.

Mọi người làm quen lẫn nhau, sau đó nhận sách chuyên ngành rồi mỗi người đều về ký túc xá nghỉ ngơi. Kiều Côn lấy cớ giúp Mễ Lộ lấy sách, đưa cậu về ký túc xá

Mễ Lộ tràn ngập tò mò đối với Y học, mà trước đó Kiều Côn vừa khéo đã từng học cho nên cậu thật dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của Mễ Lộ. Mễ Lộ cùng Kiều Côn trở về túc xá, hào hứng mà nghe giảng về những kiến thức y học đơn giản, hoàn toàn xem nhẹ máy truyền tin không ngừng lập loè trên người.

Lôi Kha tính toán thời gian Mễ Lộ báo danh, vội vàng xử lý chuyện của mình xong liền nhấn gọi máy truyền tin của Mễ Lộ. Kỳ quái chính là, máy truyền tin mãi mà không có ai tiếp. Rơi vào đường cùng, Lôi Kha chỉ có thể đến đợi dưới ký túc xá của Mễ Lộ. Quả nhiên, chẳng bao lâu liền thấy thân ảnh nho nhỏ của cậu đi về phía bên này.

Nụ cười trên miệng Lôi Kha còn chưa kịp biến mất, lại đột nhiên cứng đơ lại. Ở phía sau Mễ Lộ, còn có một Alpha đi theo. Nếu hắn nhìn không lầm thì Alpha kia chính là người lần trước trong buổi tiệc kia đã đến gần Mễ Lộ!

Lôi Kha trầm mặt đứng ở chỗ cũ, chờ hai người đến gần, hắn mới đi tới trước mặt Mễ Lộ.

“Thiếu… gia?” Mễ Lộ nguyên bản đang cùng Kiều Côn nói chuyện đến là vui vẻ, quay người lại lại thấy thiếu gia đang đứng ở phía trước nhìn mình, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Không đợi Mễ Lộ hỏi tại sao thiếu gia lại ở chỗ này liền bị Lôi Kha một phen cầm tay kéo đi.

Mễ Lộ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới sách của mình còn ở trong tay Kiều Côn, “Sách của tôi!”

Lôi Kha nghe thấy lời nói của Mễ Lộ sắc mặt càng kém, nhưng tốt xấu vẫn dừng bước, xoay người. Quả nhiên thấy  trong tay Alpha phía sau cầm mấy quyển sách thật dày, bởi vậy hắn cũng càng thêm xác định đối phương lòng mang ý xấu với Mễ Lộ.

Lôi Kha trực tiếp cầm lấy sách từ trong tay Kiều Côn, liếc mắt nhìn Kiều Côn một cái, sau đó liền trực tiếp cầm tay Mễ Lộ.

Mễ Lộ thậm chí còn chưa kịp cùng “bạn mới” nói hai tiếng tạm biệt, chỉ có thể vội nhìn Kiều Côn một cái, liền bị Lôi Kha cường ngạnh kéo đi.

Sắc mặt Lôi Kha không dễ nhìn, đi cũng nhanh. Mãi đến khi Mễ Lộ sắp không theo kịp bước chân hắn, vấp một cái, Lôi Kha lúc này mới bước chậm lại, kéo tay Mễ Lộ, rẽ vào một bên góc tường, m rốt cuộc mới dừng lại.

“Máy truyền tin của em đâu?”

Vấn đề của Lôi Kha làm Mễ Lộ sửng sốt, cậu phản ứng một chút mới quay cuồng lục trong cặp sách nửa ngày. Rốt cuộc cũng tìm được máy truyền tin. Vừa mở ramới phát hiện thiếu gia đã gọi cho mình rất nhiều cuộc nhưng là cậu không có chú ý tới.

“Xin lỗi.. thiếu gia, vừa rồi tôi không nghe được chuông báo.”

Lôi Kha nhìn bộ dáng Mễ Lộ cẩn thận sợ hãi mình sẽ tức giận, lập tức liền mềm lòng, hòa hoãn sắc mặt, không làm cậu sợ.

“Người đó có phải Alpha lần trước trong yến tiệc hay không?” Lôi Kha cố gắng dùng giọng nói có vẻ bình tĩnh.

Nhưng ai ngờ, Mễ Lộ nghe thấy lời này ánh mắt lại đột nhiên sáng lên. “Thiếu gia ngài còn nhớ rõ cậu ấy? Thiếu gia còn chưa biết đúng không, cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi, chúng tôi thật là có duyên!”

Mễ Lộ nói những lời này vui sướng giống như một chú chim nhỏ vui vẻ. Sắc mặt Lôi Kha đột nhiên trở nên kém đi. Hắn túm đầu vai Mễ Lộ, hơi hơi nheo mắt lại nhìn Omega trước mặt.

Mễ Lộ bị nhìn đến lông tóc dựng đứng, lại cũng cảm nhận được cảm xúc của thiếu gia có chút không đúng, cũng biết ngậm miệng lại, mở to hai mắt nhìn Alpha trước mặt.

“Mễ Lộ em…  thật sự không hiểu?” Tức giận trên mặt Lôi Kha trong nháy mắt sụp đổ, thay thế đó là một mạt ẩn ẩn bi thương.

“Hiểu… hiểu… cái gì cơ?” Mễ Lộ bị Lôi Kha đột nhiên nhăn mày thật sâu dọa rồi. Trước giờ cậu chưa từng thấy thiếu gia thành cái dạng này, trong ánh mắt giống như có ngọn lửa muốn đem mình cắn nuốt. Cái cảm giác này vô cùng kỳ diệu làm này làm Mễ Lộ có chút sợ hãi.

“Nếu vậy… tại sao buổi tối hôm đó vì em lại… ” Lôi Kha thanh âm có điểm khàn khàn, có lẽ miệng có thể gạt người, nhưng đôi mắt trước nay lại không thể.

Lôi Kha không muốn thừa nhận, cái đêm làm mình mừng rỡ như điên kia có lẽ chỉ là ảo giác của mình: Mễ Lộ thật ra không có thích mình.

“Thiếu gia… ” Mễ Lộ lúc này hoàn toàn sợ hãi, cậu không rõ Lôi Kha đang nói gì, cậu gọi hắn một tiếng nhưng Lôi Kha lại không hề phản ứng, chỉ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu.

Mãi đến khi máy truyền tin của Lôi Kha phát ra tiếng.

Lôi Kha phảng phất giống như bừng tỉnh từ trong mộng. Lấy lại tinh thần mới phát hiện mình còn gắt gao mà bóp vai Mễ Lộ. Mà khuôn mặt nhỏ của Omega đã hơi nhíu lại vì đau. Lôi Kha đột nhiên buông lỏng tay, cầm sách nhét vào trong lòng Mễ Lộ, hít một hơi thật sâu quay người.

“Tôi đi đây.”

Mễ Lộ ở chỗ cũ ngơ ngác nhìn bóng dáng thiếu gia rời đi đột nhiên nảy lên một cỗ khó chịu không tên.

Không biết có phải mình hoa mắt hay không, vì cái gì… vừa rồi mình lại cảm thấy khoé mắt thiếu gia có chút đỏ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN