Người Hầu Hoàn Mỹ - Chương 44: Thuốc ức chế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Người Hầu Hoàn Mỹ


Chương 44: Thuốc ức chế


Edit: Tira

Khi Mễ Lộ ngồi trên phi hành khí trời đã sắp sáng.

Phi hành khí mà cậu ngồi chính là chuyến sớm nhất đón khách tới Tra Nhĩ Tinh. Về tốc độ thì phi hành khí này không có cách nào so sánh với phi hành khí tư nhân, nhưng lại thắng ở chỗ có thể chở rất nhiều hành khách.

Giờ phút này, Mễ Lộ ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ, cậu gắt gao mà bọc lại áo gió trên người, trong ngực ôm lấy ba lô.

Mễ Lộ đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên cảm giác được có một đôi tay nhỏ mềm mại cầm lấy ngón tay của mình.

Cậu mở ra hai mắt mỏi mệt, lại đối diện một đôi mắt lóe sáng to tròn.

Vị hành khách ngồi cạnh cậu chính là một Beta nữ, trong ngực đối phương ôm một em bé. Lúc này bé con kia đang mở to đôi mắt nhìn câu, cái miệng nho nhỏ không ngừng phun bong bóng.

Tâm tình Mễ Lộ vốn đang xuống dốc nháy mắt bị bé con này làm cho tốt hơn một chút. Cậu nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi bé con, đối phương thế mà lại cười lên khanh khách.

Mễ Lộ cũng cười, cậu theo bản năng sờ sờ bụng mình, con của mình và thiếu gia cũng sẽ trở nên khỏe mạnh giống như vậy, đáng yêu giống như vậy.

Nhưng mà, thiếu gia…

“Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, đứa bé này quá nghịch ngợm.”

Mẹ của bé con rốt cuộc cũng phát hiện đứa nhỏ trong lòng đang gắt gao bắt lấy ngón tay Omega bên cạnh không buông, lập tức khuôn mặt lộ ra vẻ xin lỗi.

Mễ Lộ nghe vậy chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không ngại.

Beta cúi đầu nhìn Omega bên cạnh, tuy rằng Omega này mặc rất dày, nhưng thân là một người mẹ, cô vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là một Omega đang mang thai. Phần lớn Omega ở Đế Quốc đều có thân thế tốt đẹp, cho dù bọn họ đi ra ngoài, bên người cũng thường thường có Alpha làm bạn. Nhưng không biết vì lý do gì Omega này lại lẻ loi một mình, huống hồ, cậu ấy còn đang mang thai…

“Ngài cũng người của Tra Nhĩ Tinh sao?” Beta đổi tay ôm lại đứa nhỏ bướng bỉnh trong lòng ngực, như vậy càng thêm tiện cho việc nói chuyện giữa bọn họ.

Mễ Lộ nghe vậy lại một lần nữa chậm rãi mở mắt, tuy rằng đây chỉ là người xa lạ, nhưng Mễ Lộ vẫn có thể cảm giác được vị Beta trước mặt này thật quen thuộc.

“Không, tôi là đi tìm chồng mình.”

“Ồ, hoá ra là như vậy.” Trên mặt Beta lộ ra ý cười thoải mái, cô lại nhịn không được cúi đầu nhìn bụng Mễ Lộ, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu.

Đây là lần đầu tiên Mễ Lộ chính thức gọi thiếu gia là chồng, lúc nói ra mấy chữ này, trong lòng đột nhiên liền có một trận ấm nóng chảy qua. Cậu tựa hồ không hề trải qua tự hỏi, cứ như vậy buột miệng thốt ra.

Mễ Lộ hít một hơi thật sâu, sau đó lại thu áo gió trên người lại, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

·

Khi phi hành khí vững vàng đáp xuống Tra Nhĩ Tinh đã là buổi chiều, Mễ Lộ đi theo đám đông xuống phi hành khí, vừa mới tiếp xúc với không khí bên ngoài, cậu liền bị không khí lạnh như băng đông lạnh đến mức thân thể co rúm lại.

Không xong, mình vẫn là xem nhẹ trình độ khí hậu ác liệt của Tra Nhĩ Tinh, nơi này còn lạnh hơn so với trong tưởng tượng của cậu rất nhiều.

Cũng may, mình có mang theo đủ tiền. Mễ Lộ quấn chặt áo gió đi thẳng theo đường phố hoang vắng phía trước, cậu cần phải mua một cái áo bông dày hơn một chút.

Không biết có phải vì nguyên nhân chiến loạn hay không, Tra Nhĩ Tinh giờ này nhìn qua có chút lạnh lẽo đến thê thảm.

Người đi trên đường rất ít, hơn nữa bọn họ đều tới lui vội vội vàng vàng. Mễ Lộ đi bộ hơn mười phút cuối cùng mới thấy được một cửa hàng trang phục. Cậu đẩy cửa ra đi vào, ông chủ tiệm trang phục có chút kỳ quái liếc mắt đánh giá cậu, nhưng lại không thêm lời nào.

Mễ Lộ nhất thời có điểm chột dạ, cậu biết trên người mình tản ra vị tin tức tố của Omega rõ ràng. Giờ phút này ở Tra Nhĩ Tinh hỗn loạn, một Omega một mình một mình xuất hiện ở nơi này xác thật có chút kỳ quái.

Cậu ép chính mình bình tĩnh lại, chọn mua một chiếc áo bông kiểu dáng đơn giản nhất, sau đó đưa tiền định chạy lấy người. Nhưng vừa đi tới cửa cậu lại đột nhiên dừng bước.

Mễ Lộ do dự một chút, cuối cùng vẫn xoay người, không tự giác mà hít sâu một hơi, sau đấy vẫn đánh bạo hỏi: “Xin hỏi… xung quanh đây có chỗ nào bán thuốc ức chế cho Omega không?”

……

Mễ Lộ theo lời chỉ dẫn của ông chủ tiệm trang phục, rẽ trái rẽ phải đi tới một ngõ nhỏ âm u.

“Chính là nơi này, đưa tiền đi.”

Ông chủ tiệm trang phục dừng lại, chỉ chỉ căn nhà nhỏ phía trước, sau đó vươn tay đòi tiền Mễ Lộ.

Mễ Lộ thật cẩn thận đi tới phía trước nhìn thoáng qua, gật gật đầu, theo giao kèo lúc nãy trả phí dẫn đường cho ông ta.

Chủ tiệm trang phục cầm tiền xong liền rời đi, Mễ Lộ thở dốc một hơi, sau đó chậm rãi đi tới phía trước đẩy cửa căn nhà nhỏ kia ra.

Cửa cũ vang vang lên một tiếng kẽo kẹt, làm tim Mễ Lộ cũng khẽ run theo, nhưng cậu vẫn đánh bạo chậm rãi đi vào bên trong.

“Có người không?”

Giọng nói Mễ Lộ quanh quẩn trong phòng, khi cậu mới vừa định lại tiến sâu thêm một bước, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.

“Làm gì vậy?”

Mễ Lộ bị thanh âm này doạ sợ tới mức lùi lại nửa bước, lúc này mới thấy rõ ràng người đến là một Beta đã hơi lớn tuổi, hắn đeo một cặp kính dày cộp, híp mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Mễ Lộ bị ánh mắt của đối phương làm cho cả người không được tự nhiên, theo bản năng nắm thật chặt áo bông trên người, đè giọng xuống. “Tới mua thuốc ức chế.”

Beta liếc mắt nhìn cậu, sau đó đi ra, từ một ngăn tủ lấy ra một ống thuốc tiêm đưa tới trước mặt Mễ Lộ.

“50 thẻ bạc.”

Mễ Lộ do dự cầm lấy ống thuốc kia, lại nhịn không được nhìn Beta trước mặt truy vấn, “Nếu… tôi nói là nếu như mang thai, dùng thuốc này có ảnh hưởng đến đứa trẻ hay không?”

Beta nghe vậy hạ mắt liếc nhìn bụng cậu một cái. Ánh nhìn thoáng qua này nhất thời làm Mễ Lộ chột dạ, nhưng Beta lại không nhiều lời, chỉ xoay người lại lấy ra từ trên ngăn tủ một ống thuốc khác ném lên bàn.

“Một trăm thẻ bạc.”

“Đắt gấp đôi?” Mễ Lộ nhịn không được kinh ngạc cảm thán.

“Cậu có thể lấy loại 50.” Nói xong Beta kia liền duỗi tay định lấy ống thuốc ức chế đắt hơn kia về.

“Không không, tôi muốn.” Mễ Lộ thở hổn hển, thấy Beta rốt cuộc cũng buông lỏng tay ngay sau đó cậu duỗi tay đè lại kia ống thuốc ức chế kia: “Thuốc này có tác dụng trong thời gian bao lâu?”

“Một ống kéo dài nửa tháng không thành vấn đề.” Beta đáp.

“Được, tôi muốn hai ống, đây là 200 thẻ bạc.”

Mễ Lộ giao tiền, cẩn thận cất thuốc ức chế vào ba lô, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ này.

·

Đầu tiên cậu tìm một khách sạn nhỏ để ở tạm, sau đó vào trong phòng tiêm thuốc ức chế vào. Bấy giờ mới lại ra ngoài đi hỏi thăm tin tức.

Đề tài thường được đem ra nói gần đây ở Tra Nhĩ Tinh là chuyện chiến sự dạo này, cho nên muốn muốn nghe ngóng một chút cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Tuy rằng Mễ Lộ còn có một phương pháp đơn giản hơn hẳn là tới căn cứ quân sự tìm Kiều Hạo, nhưng cậu có thể khẳng định nếu mình đến đó lúc này Kiều Hạo nhất định sẽ không chút do dự phái người đưa mình trở về Thủ Đô Tinh.

Mễ Lộ tìm một nhà nhà hàng nhỏ, vì để kiểm tra xem thuốc ức chế trên người mình có hữu hiệu hay không, cậu cố ý ngồi giữa đại sảnh. Cậu thấy không có người đặc biệt chú ý đến mình, lúc này rốt cuộc mới yên lòng. Xem ra thuốc ức chế đã bắt đầu có hiệu quả.

—— vị tin tức tố của Omega trên người mình đã biến mất rồi

Hiện tại, cậu nhìn qua không khác gì một Beta bình thường.

Mễ Lộ nhìn thực đơn tùy ý gọi hai món, phục vụ nghiêm túc nhớ kỹ. Anh ta vừa định đi, lại bị Mễ Lộ gọi lại.

“Chiến sự ở Tra Nhĩ Tinh dạo này thế nào rồi?” Mễ Lộ làm bộ lơ đãng hỏi.

Phục vụ nhịn không được đánh giá Mễ Lộ một chút lúc này mới nói: “Xem ra ngài không phải người địa phương, nói như thế nào đây? Quân đội của chúng ta vẫn rất lợi hại, nhưng bất đắc dĩ người Sạ Hưng lại thích chơi trò âm hiểm, hai ngày trước mới vừa làm một cuộc đánh lén. Nghe nói có rất nhiều binh lính Đế Quốc đều bị bọn họ bắt đi làm làm tù binh. Haizz, cũng không biết quân địch sẽ đối xử với họ như thế nào”

Nói xong, phục vụ sinh liền lắc đầu rời đi, thân thể Mễ Lộ nháy mắt lại lạnh hoàn toàn.

Cậu trở nên không có tâm trạng ăn uống nào nhưng lại vẫn cố ép chính mình ăn thêm vài miếng, sau đó trở lại khách sạn nhỏ ngủ một đêm lấy lại tinh thần.

Ngày hôm sau, một mình cậu đi tới trước biên cảnh Đế Quốc.

Khai chiến giữa hai nước Đế Quốc và Sạ Hưng, binh lính Sạ Hưng luôn cường đoạt bá tánh nghèo khổ ở biên cảnh của Đế Quốc làn nô lệ cho bọn chúng. Mễ Lộ đi dạo ở biên cảnh hỏi thăm, thế mới biết ước chừng khoảng một tuần trước Đế Quốc chính xác đã bị đánh lén. Có rất nhiều binh lính của Đế Quốc bị bắt giữ, trong đó thậm chí còn có cả một ít tướng lĩnh cùng con em quý tộc.

“Nghe nói con trai của Lôi Đình tướng quân đại danh đỉnh đỉnh cũng ở trong hàng ngũ bị bắt giữ”

Mễ Lộ nghe thấy câu nói đó cả người như mất đi sức lực, nếu không phải cậu cố làm  mình trấn định lại, đại khái sẽ nhịn không được mà hỏng mất.

“Bọn họ bị mang tới nơi nào?” Mễ Lộ áp chế cảm xúc tiếp tục hỏi.

“Binh lính bình thường nghe nói là tạm thời bị nhốt trong ngục giam, còn những người khác phàm là có quân hàm nghe nói đều bị mang vào cung, nghe bảo Hoáng đế bên kia muốn chiêu hàng bọn họ.”

Mễ Lộ nghe được lời này nhịn không được nắm chặt tay, không nói nữa, quay người tiếp tục đi tới phía biên giới.

Hành động của Mễ Lộ lại doạ Beta vừa bị cậu hỏi đường choáng váng. Anh ta lớn tiếng thét to phía sau Mễ Lộ. “Này, cậu không thể đi tới bên đó, nếu không có thể sẽ bị bọn chúng bắt đi đấy!”

Nhưng Mễ Lộ đi ở phía trước lại như là không nghe được, tiếp tục tiến về phía trước, ngược lại bước chân càng thêm vội vã.

Beta phía sau kia tuy rằng lo lắng, nhưng lại không dám lấy mạng mình đi mạo hiểm, chỉ đứng nhìn bóng dáng Mễ Lộ rời đi ở xa xa, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

·

Mễ Lộ lại đi thêm một đoạn, rốt cuộc cũng thấy một vài người mặc trang phục binh lính ở phía xa, bên cạnh bọn họ đều có một ít Beta quần áo rách nát quỳ sát dưới chân, những người này phần lớn đều là dân chúng bình thường du tẩu giữa Đế Quốc và Sạ Hưng, phần lớn bọn họ đều rất nghèo khó, hoặc là bởi vì chiến loạn mà trôi giạt khắp nơi.

Bởi vậy bọn họ lại nguyện ý bị người Sạ Hưng bắt đi làm nô lệ, chỉ vất vả một chút, nhưng ít nhất còn có thể được ăn no.

Mễ Lộ dừng chân, cẩu thở hổn hển một hơi, sau đó cúi người lấy bùn đất bôi đen hết cả mặt. Mãi đến trên mặt cậu trở nên bẩn hề hề không khác gì đám lưu dân kia, rốt cuộc hít sâu một hơi, thất tha thất thểu mà chạy tới phía trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN