Người Hầu Kiếm Thánh - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Người Hầu Kiếm Thánh


Chương 4



Lần thứ hai hôn môi, so với lần đầu tiên càng làm cho người trầm luân hơn.

Thượng Quan Ngự Kiếm cảm giác bản thân mình giống như một thiếu niên mới lớn không đủ kiên nhẫn, vội vàng muốn đoạt lấy tất cả những sự ngọt ngào nhất của nàng, không hy vọng để cho bất cứ tên nam nhân nào có thể một chút ít cơ hội đến để tiếp cận nàng!

Hắn không lưu tình chút nào tách đôi môi cánh hoa phấn nộn mềm mại của nàng, quấn quýt lấy cái lưỡi màu hồng nhạt, nước bọt ngọt ngào từ trong miệng nàng mê hoặc hắn, làm cho hắn vong tình hôn sâu lần nữa, không muốn hơi nghỉ. , làm cho người ta nghiện, không thể buông ra.

Cảm giác ngọt ngào này của nàng, giống như độc dược thượng đẳng.

Giữ lấy đem nàng ôm vào lòng thật chặt, thân hình mềm mại cùng hắn gần như hòa hợp nhất thể, rốt cuộc phân không ra. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt mạnh mẽ câu dẫn lưỡi của nàng, hút , quấn quýt , giống như tâm tình của hai người giờ phút này, làm thế nào cũng không có cách để bình tĩnh trở lại.

Mạc Nguyên Thiến vốn dĩ không phải là nhân vật bị động, đối với cử chỉ thân mật này tuy rằng mới lạ, nhưng rất nhanh chóng học theo động tác của hắn, không chút nào giữ lại toàn tâm ý dâng lên nhiệt tính của chính mình. Hai tay gắt gao bám chặt lấy sau gáy hắn, như muốn kéo sát hắn vào nàng hơn, mê luyến cùng đầu lưỡi của hắn quấn quýt chơi trò đuổi bắt, trong đầu không thể suy nghĩ hỏi, chỉ có bản năng thân thể cùng hắn thiếp hợp, dán sát vào nhau hoàn toàn không có một tia khe hở nào cả.

Chủ động của nàng, làm cho cả người hắn giống như có một ngọn lửa cực nóng phát ra, hoàn toàn thiêu rụi tất cả những tự chủ lạnh lùng vốn có của hắn.

Này tiểu yêu tinh!

Hắn cố sức rời đôi môi nàng, lại nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển đôi mắt mơ màng của tiểu cô nương trong lòng hắn, thiếu chút nữa kiềm lòng không được đem đôi môi dán trở về!

Từ ánh nhìn đầu tiên, hắn đã biết dáng vẻ của nàng thật đẹp, nhan sắc vô cùng xuất chúng hoàn toàn không dính một tia tạp chất, mà đôi mắt không an phận chút nào kia làm cho khí chất của nàng càng thêm nổi bật rực rỡ, mỗi khi trong lòng nàng nghĩ đến mấy chuyện xấu, sẽ sáng một cách đặc biệt, làm cho người khác lóa mắt….

Mà hiện tại, đôi mắt sáng lấp lánh kia giờ phút này như nhiễm một tầng sương mờ mịt, gương mặt trắng nõn nà không tỳ vết lúc này lại đỏ ửng như lửa, như thoa một lớp son, đôi môi hồng phấn mềm kia lúc này bởi vì nụ hôn của hắn vừa sưng vừa đỏ, mà đôi mắt vốn dĩ đầy vẻ kiều mị của nàng vì động tình mà càng trở nên thêm yêu diễm.

Hắn gần như hít một ngụm khí, vội vàng buông nàng ra.

Hắn thình lình xảy ra động tác làm cho Mạc Nguyên Thiến bối rối, cánh tay mạnh mẽ lập tức lại ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, rất sợ nàng không cẩn thận sẽ té ngã .

Mạc Nguyên Thiến chớp chớp hai mắt, nhưng trái tim giống như bị trúng cổ độc không thể đập lại bình tĩnh được, nàng nhìn thấy biểu tình cùng động tác quái dị của hắn, mi tâm hơi nhíu.

“Ngươi lại muốn trốn tránh sao?” Lần đầu tiên như vậy, lần thứ hai cũng là như vậy? Nam nhân này sẽ không là đang đùa cợt với nàng chứ?

Hắn nghĩ Mạc Nguyên Thiến nàng là loại người nào a! Có thể mặc hắn muốn hôn liền hôn, hôn xong rồi có thể phủi sạch sẽ sao?

Bá đạo nắm ở cổ hắn, không cho hắn tiếp tục thối lui, mang khuôn mặt nhỏ nhắn thơm ngát sát vào hắn, mở miệng chất vấn.

“Tại sao lại hôn ta?” Nàng không phải thuộc dạng cô nương gia e thẹn trốn tránh, nghĩ đến liền trực tiếp hỏi .

Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn bộ dáng kiều mị của nàng, cổ họng dâng lên một chút, cảm thấy chính mình lại sắp sửa không khống chế được .

“Thượng Quan Ngự Kiếm! Trả lời ta!” Mạc Nguyên Thiến mới không muốn tiếp tục cũng hắn ái muội không minh bạch như thế này, hắn muốn hôn có thể, nhưng lời thì phải nói rõ ràng, ỡm ờ mãi như thế sao có thể gọi là nam nhân a!

“Ta thích.” Thượng Quan Ngự Kiếm rốt cục mở kim khẩu.

“Thích?” Mạc Nguyên Thiến cũng không vì câu trả lời của hắn mà buông tay, vẫn là cố ý để hỏi rõ ràng.“Thích cái gì? Thích hôn, hay là thích con người của ta?”

Hắn tốt nhất nên nghiêm túc, thành khẩn trả lời, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không để hắn tên đâu.

Nhìn bộ dáng nàng để ý đến cực điểm, Thượng Quan Ngự Kiếm lộ ra tươi cười.

“Ngươi thì sao? Tại sao lại không thưởng ta một cái tát tay, kêu to ta là đăng đồ tử*(=háo sắc), còn đem ta ôm chặt như vậy?” Tâm tình hắn rộng mở trong sáng, có hưng trí để nói đùa với nàng, đùa nữ nhân kia vẫn ôm chính mình không buông.

Không nghĩ tới, Mạc Nguyên Thiến hoàn toàn không có chút ý tứ xấu hổ nào của cô nương gia, ngược lại không nhanh không chậm hạ một nụ hôn nhẹ lên trên môi của hắn, khí định thần nhàn lộ ra kiều mỵ tươi cười nhìn hắn.

“Đem ngươi ôm chặt như vậy, đương nhiên là thích rồi.”

“Thích cái gì?” Bị nàng cử chỉ thình lình diễn ra dọa đến, nhưng lập tức lại xuất hiện một làn sóng ngọt ngào dâng tràn khắp cơ thể, gần như sắp đem tâm hắn hòa tan.

“Thích hôn, hay là thích con người của ta?” Hắn học khẩu khí của nàng, hỏi vấn đề giống như thế.

Mạc Nguyên Thiến khẽ chớp mắt, lại lần nữa gần sát hắn.

“Ta đều thích……”

Nói xong, nàng lại tự động dán sát vào môi hắn.

Lúc này đây, không còn là nụ hôn nhẹ nhàng dò hỏi. Đơn giản là bị cô nương kì lạ tính cách hào sảng kia khuất phục, ở trên mặt nổi lên một chút khả nghi ửng đỏ cùng mê người tươi cười, sau đó lại khí phách lấy bị động thành chủ động chiếm lấy đôi môi của nàng, không cho nàng có cơ hội thối lui.

Ngọt ngào nhiệt tình bao chặt quấn quýt lấy quay chung quanh hai người, thẳng đến thật lâu sau……

Rồi sau đó, một đạo tiếng nói lạnh lùng vang lên.

“Ta cũng đều thích.”

***

Mạc Nguyên Thiến bước chậm ở trong sơn trang Lục ba, trong đầu nghĩ nụ hôn của nam nhân của nàng, trong lòng là một trận ngọt ngào. Tuy rằng sau ngày đó, ngày thường vị sư huynh tốt của nàng vẫn là một bộ dạng lạnh như băng chết người, nhưng nàng nhìn thấy trong đôi mắt của hắn chứa đựng rất nhiều cảm tình đối với nàng.

Cũng bởi vì quan tâm đó của hắn, nên nàng gần đây miễn cưỡng ngoan ngoãn nghe lời, sau khi hắn xuất môn nàng liền đi dạo chung quanh Lục Ba trong sơn trang, tận lực không gây chuyện.

Không chút để ý xuyên qua hoa viên, một tiếng kêu to làm ngừng bước chân của nàng.

“Phong tỷ tỷ, Phong tỷ tỷ?” Một thân quần áo nhẹ nhàng Tống Ấu Ba đứng ở một bên lương đình, một bên còn có hai nam nữ chưa từng gặp qua.“Phong tỷ tỷ, ngươi tới vừa lúc, có người đang muốn gặp tỷ đây.”

“Ấu ba tiểu thư.” Mạc Nguyên Thiến nhìn thấy là nàng, nhẹ nhàng tươi cười.

Tuy rằng không từng nói thẳng ra, nhưng nàng biết vị Tống gia tiểu thư này vẫn đối với nàng rất địch ý, bình thường gặp mặt cho dù lên tiếng kêu gọi cũng thực khách khí , hôm nay lại “Nhiệt tình” tìm nàng như vậy, khẳng định không có chuyện gì tốt, không biết đánh cái chủ ý gì đây.

“Tỷ tới đây nhanh lên.” Tống Ấu Ba hướng nàng vẫy tay, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhìn như ngây thơ trong sáng.“Hai vị này là thiếu đương gia cùng nhị tiểu thư của Nguyệt kính tiêu cục’, hôm nay vừa lúc đến thăm nhà chúng ta, mọi người tuổi tác tương tự nhau, nên đến đây ăn trà bánh tâm sự đi.”

Nguyệt kính tiêu cục? Mắt Mạc Nguyên Thiến sáng ngời, đó chính là đệ nhất tiêu cục ở phía Nam a! Nàng đã nói , ở bên cạnh Thượng Quan Ngự Kiếm, hoàn toàn là đứng ở trung tâm quyền thế của võ lâm mà.

Nàng nở nụ cười, đã quên chuyện đề phòng đối với Tống Ấu Ba, rất vui vẻ bước vào đình.

“Chào hai vị, ta gọi là…… Phong Tiểu Thiến.” Ai, không sao, không sai, tên bất quá là cái xưng hô thôi, không có gì hay để ý , nàng an ủi chính mình như vậy.

Hai người kia cũng lên tiếng xưng danh, ca ca tên là Phạm Thiên Lãnh, muội muội gọi là Phạm Cốc Huyên.

Phạm Thiên Lãnh nhìn qua cũng hoàn hảo, muội muội Phạm Cốc Huyên đánh bộ dáng giá của nàng, có cảm giác không thể thân thiện hiểu nổi.

“Ngươi chính là sư muội của Thượng Quan công tử?”

Quả nhiên, vừa mở miệng cũng là thực không khách khí .

“Đúng vậy.” Mạc Nguyên Thiến một chút cũng không chịu ảnh hưởng, dù sao gần như mỗi người thấy nàng đều đã hỏi cùng một câu như vậy, nàng đã muốn dần dần thành thói quen .

“Cốc Huyên, ngươi sẽ không biết đâu, Ngự Kiếm ca ca của ta coi trọng vị sư muội này đến mức độ nào đâu. Hơn nữa ngươi cũng biết, Mộ Dương bá bá của ta đã mất tích hơn hai mươi năm, không hề có tin tức , hiện tại cư nhiên xuất hiện một truyền nhân, cũng thật là làm ọi người kinh hỉ phải không?” Tống Ấu Ba vẻ mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt lóe lên vẻ xảo quyệt.

Mạc Nguyên Thiến không chút để tâm để nghe lời của nàng ta, trong lòng dự cảm có điềm xấu.

“Thượng Quan tiền bối võ công cao cường, nghe nói cùng với sư đệ nhà mình tương đối không kém gì nhau.” Phạm Thiên Lãnh áp chế kinh ngạc trong đôi mắt trước vẻ đẹp kinh người của nữ nhân kia, không được tự nhiên nhìn ra ngoài đình, gương mặt thoáng nóng lên, đúng là không dám nhìn thẳng nàng, đành phải thuận miệng tìm chuyện để nói.“Mà độc môn võ công của Minh Hà trang, lại trên giang hồ nhất tuyệt, Phong cô nương thật là có hạnh ngộ, có thể bái được Thượng Quan tiền bối làm môn hạ.”

“Đúng vậy.” Mạc Nguyên Thiến rất phối hợp gật đầu. Dù sao loại câu nói này cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy, tất cả mọi người cảm thấy nàng thật sự là gặp vận may.

Kỳ thật nàng cũng cảm thấy như vậy, thật sự đã bái được một sư phụ tốt, nhận thức sư huynh tốt, bằng không hiện tại nàng làm sao có thể ngồi ở này, nhàn nhã theo chân bọn họ nhàn thoại việc nhà chứ.

“Không biết Phong cô nương đem công phu của Thượng Quan tiền bối học đưọc mấy thành?” Phạm Cốc Huyên nhìn chăm chú vào trong mắt của nàng có một chút nóng bỏng.

“Ta không ra gì, không học được bao nhiêu.” Chống lại ánh mắt của nàng, tiếng lòng Mạc Nguyên Thiến cảnh giác, tuy rằng vẫn mang theo tươi cười, trong lòng lại kêu to không ổn.“Ta còn có một đồng môn sư huynh mới là võ học kỳ tài, đem võ công của sư phụ học được mười phần, chỉ tiếc huynh ấy không có ở nơi này.”

Thôi thôi thôi, đem mục tiêu đẩy sang hướng của vị ca ca nàng không biết có chút tác dụng nào hay không? Nhìn thấy dáng vẻ của Phạm Cốc Huyên kia nóng lòng muốn thử, làm cho nàng rất sợ!

“Phong tỷ tỷ quá khách khí rồi, danh sư xuất cao đồ, nếu ngươi tư chất không tốt, có thể nào làm cho Mộ Dương bá bá gật đầu thu ngươi làm đồ đệ chứ.” Tống Ấu Ba vô cùng ‘ngây thơ’ phản bác lời của nàng, nhìn Phạm Cốc Huyên nhẹ nhàng cười.“Ai, sao ta lại có thể quên mất đi nhỉ, Cốc Huyên say mê võ học, thích nhất cùng người khác tỷ thí. Trước đâu Phạm cô nương rất muốn thương thức võ công tuyệt thế của Minh Hà trang, chỉ tiếc vẫn không có cơ hội. Vừa lúc hiện tại mọi người đang nhàn rỗi, không bằng Phong tỷ tỷ bồi Cốc Huyên so chiêu, cũng coi như thõa mãn chút tâm nguyện của Phạm cô nương. Được không?”

Câu “Được không” kia Nhìn như hỏi, kỳ thật căn bản không có ý định để cho Mạc Nguyên Thiến cự tuyệt.

“Này chỉ sợ không ổn.” Quả nhiên là như thế này. Đây là chủ ý mà Tống Ấu Ba muốn a!

“Mọi người so chiêu, chỉ đùa thôi, có cái gì không ổn .” Hiếm khi có được cơ hội này, Tống Ấu Ba sao có thể buông tha nàng.“Tỷ đừng thấy dáng vẻ Cốc Huyên mảnh mai kiều nhược, kỳ thật nàng là môn sinh đắc ý nhất của ‘Nam Sơn thần quyền’ đó!”

Kiều nhược mảnh mai? Vị Phạm cô nương này cao hơn nàng nữa cái đầu a! Hơn nữa nhìn khí thế kia của nàng cái, chỉ biết không phải luyện đùa, ngược lại chính nàng mới là kiều nhược mảnh mai kia. Tống Ấu Ba cũng thật là mở to mắt nói dối , nhưng xem sắc mặt kia của Phạm cô nương dường như có ý muốn làm thật!

Thực không xong, sao sư huynh của nàng đến giờ vẫn chưa trở về?

Nàng dám đảm bảo, cho dù nội tức của nàng không bị Phong bế lại, cũng đánh không thắng nữ tử thị võ trước mắt này!

“Phong cô nương không lẽ xem thường Cốc Huyên sao?” Mắt thẳng thắn bắn đến, tinh quang lóe sang lấp lánh.

“Đương nhiên không phải, ta làm sao dám xem thường tiểu thư của ‘Nguyệt kính tiêu cục’ chứ!” Nàng nguyện ý dùng nhân cách đảm bảo, nhưng phương có tin nhân cách của nàng hay không mà thôi! Nhìn qua là rất khó .“Nhưng mọi người tâm sự một ngày thì tốt rồi thôi, làm gì động thủ động cước chứ ? Vạn nhất không cẩn thận bị thương, chẳng phải phiền toái lắm sao?”

Nàng nói là chính mình, nhưng khi lọt vào trong tai của ai khác thì lại là một chuyện khác.

“Thì ra Phong tỷ tỷ là sợ không cẩn thận làm Cốc Huyên bị thương nha.” Tống Ấu Ba “Bừng tỉnh đại ngộ” vỗ tay hoan nghênh, tương đương tiếc hận chuyển hướng Phạm Cốc Huyên.“Cốc Huyên, nếu nói như vậy, ta xem hay là thôi đi, đều do ta ra này sưu chủ ý, không có thay ngươi suy nghĩ một phen.”

Tống Ấu Ba xem ra là sẽ không bỏ qua cho nàng . cho dù người nào bị nói ất hết mặt mũi như thế có thể trầm tĩnh được sao?

Quả nhiên, mặt Phạm Cốc Huyên trầm xuống.“Nếu thực bị thương, cũng là chính bản thân ta vô dụng, trách không được bất luận kẻ nào.” Nàng hướng Mạc Nguyên Thiến chắp tay.“Còn thỉnh Phong cô nương chỉ giáo.”

Chỉ giáo, nàng làm sao có thể chỉ giáo gì a? Nàng hiện tại đại khái ngay cả Tống Ấu Ba một bên đều đánh không thắng .

“Cốc Huyên, nếu Phong cô nương không muốn, muội muội cũng đừng miễn cưỡng người ta.” Luôn luôn ở bên cạnh nhìn lén Mạc Nguyên Thiến, Phạm Thiên Lãnh biết tình huống có chút không khống chế được, vội vàng ra mặt điều đình.

Mạc Nguyên Thiến hướng hắn cảm kích liếc mắt một cái, thiếu đương gia của Nguyệt Kính tiêu cục, mặt lại đỏ.

“Ca, ngươi đừng bận tâm.” Phạm Cốc Huyên vốn dĩ tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chịu nghe người khuyên.

“Ai nha, ta nói Cốc Huyên muội muội nghe, nếu Phạm đại ca cũng đều nói như vậy , ngươi cũng nên nghe lời đi. Nếu không xảy ra vấn đề không may gì đó cho người, thì mọi người cũng khó bề ăn nói a.” Tống Ấu Ba làm ra vẻ lắng nhìn nàng. Nàng cùng Phạm Cốc Huyên thuở nhỏ ở chung, làm sao không biết cá tính bướng bỉnh của nàng, nàng ghét nhất là bị người khác khinh thường cũng sắp đặt.

Quả nhiên, người khác càng lo lắng, Phạm Cốc Huyên lại càng không vui. Một đám người đều nghĩ nàng bất quá là vì thân phận đặc thù, mang chiêu bài“Nguyệt kính tiêu cục” mới có thể có chút danh tiếng ở trong chốn giang hồ hoàn toàn không thừa nhận nàng là một cô nương có bản lãnh thật sự!

“Phong cô nương không cần lo lắng, nếu thật sự bị thương, cũng chỉ có thể trách bản thân ta học nghệ không thông!” Đứng dậy, nàng làm một thủ thế “Thỉnh”.“Ở trong đình không được tiện, chúng ta đến bên ngoài đi.”

Đến thật sự a! Mạc Nguyên Thiến thấy tai vạ đến nơi. Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc kia của nàng ta, , xem ra không phải đùa giỡn , thực sự muốn đánh nhau, nàng không chết cũng chỉ còn nửa mạng.

“Bội kiếm của ta đã bị sư huynh thu đi, hắn không thích ta gây chuyện như vậy.” Mạc Nguyên Thiến bất đắc dĩ buông tay. Đem tên của Thượng Quan Ngự Kiếm ra không biết có chút tác dụng nào hay không đây?

“Mọi người luận bàn làm sao có thể gây chuyện chứ? Hay là võ công Phong tỷ tỷ thật sự cao như vậy, không cẩn thận sẽ làm tổn thương người khác sao?”

Mạc Nguyên Thiến muốn trợn trắng mắt, thấy nàng nhắc tới Thượng Quan Ngự Kiếm, làm cho Tống Ấu Ba lại hạ quyết định quyết tâm nhất định phải làm cho nàng khó coi .

“Ta không nói như vậy.” Nàng ta dám đem mũ cứ chụp mãi trên đầu của mình làm cho Mạc Nguyên Thiến cũng có chút tức giận .

“Cốc Huyên, ngồi xuống tâm sự là tốt rồi.” Phạm Thiên Lãnh nhìn muội muội nóng nảy của mình có chút tức giận nói.“Mới vừa gặp mặt liền động đao lấy kiếm , là muốn để cho người ta nói người nhà chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa sao?”

“Phạm đại ca, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, Cốc Huyên say mê võ học, khó được có cơ hội có thể cùng người như Phong tỷ tỷ tỷ thí, đương nhiên là một khắc cũng chờ không thể a!” Tống Ấu Ba nhất phái chính nghĩa vì Phạm Cốc Huyên bênh vực kẻ yếu, ngữ khí bình thường như là đang nói thời tiết.“Hơn nữa đều là người một nhà, có cái gì hảo so đo chứ, ta tin tưởng Phong tỷ tỷ là người đại nhân đại lượng, sẽ không chú ý .”

“Phong cô nương, thỉnh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Cốc Huyên vì những lời nói của huynh trưởng mà có vẻ càng thêm kiên quyết, nhìn thấy Mạc Nguyên Thiến trong lòng thở dài.

Một đám ba người, rốt cuộc là hy vọng thấy cái gì?

“Phạm cô nương, hôm nay không tiện lắm, ta cảm thấy vẫn là ngày khác đi.” Nàng đã muốn cự tuyệt thành như vậy , bọn họ là võ lâm danh môn, hẳn là sẽ không khó xử nàng chứ?

“Ta cũng không sử dụng binh khí.” Phạm Cốc Huyên tự cố mục đích bản thân nói lên quy tắc. Trên thực tế nàng vốn cũng ít khi sử dụng binh khí, nàng bái “Nam Sơn thần quyền” làm môn hạ, luyện tập đương nhiên là quyền pháp.“Nếu là Thượng Quan công tử trách tội xuống, sẽ tự một mình ta gánh vác.”

“Cốc Huyên!” Phạm Thiên Lãnh nhíu mày. Nếu là Thượng Quan công tử trách tội, vậy một mình nàng làm sao có thể gánh vác nổi! Hắn thân là huynh trưởng, làm sao có thể để mặc nàng làm càn như thế.

“Ca, huynh đừng quản.” Phạm Cốc Huyên không hề nhiều lời, tay vừa nhấc lên liền vung về hướng Mạc Nguyên Thiến đón, Mạc Nguyên Thiến nhíu mày, bị buộc rời khỏi đình.

“Cốc Huyên!”Ánh mắt Phạm Thiên Lãnh sắc bén, lập tức muốn xuất thủ ngăn lại hành vi bốc đồng của muội muội, lại bị Tống Ấu Ba ở một bên ngăn lại.

“Phạm đại ca, huynh đừng lo lắng quá.” Tống Ấu Ba chắn ở trước mặt hắn, đoán chắc hắn sẽ không thất lễ đẩy nàng ra.“Hơn nữa huynh hẳn là nên lo lắng thay cho Cốc Huyên đi, cho dù nói như thế nào, Phong tỷ tỷ cũng là đồ đệ của Mộ Dương bá bá, võ học của Thượng Quan gia……”

Nàng nói còn chưa nói hoàn, khiến ặt Phạm Thiên Lãnh biến sắc cắt ngang.

“Không đúng.” Lướt qua nàng, Phạm Thiên Lãnh nhìn người đang chật vật né tránh quyền cước của lên Phạm Cốc Huyên bộ pháp kia, thân hình kia…… Không thích hợp.

“Cái gì không đúng?” Tống Ấu Ba vừa thấy hắn muốn ra đình, vội vàng tiếp tục ngăn hắn lại.“Phạm đại ca, chẳng lẽ huynh không muốn thưởng thức công phu Mộ Dương bá bá một chút sao? Ông ấy biến mất hơn hai mươi năm, nói không chừng đã nghĩ ra võ công gì mới mẻ a, ngay lúc này là một cơ hội rất tốt, dù sao mọi người cũng chỉ đùa vui thôi, không có việc gì !”

Hai người ở bên trong đình dây dưa , ngoài đình mặt mày Phạm Cốc Huyên còn lại là càng nhăn càng chặt.

Ngay từ đầu, nàng không dám quá mức tấn công mạnh mẽ, nhưng Mạc Nguyên Thiến chỉ né tránh, làm sao cũng không chịu ngay mặt tiếp chiêu, làm cho nàng càng ngày càng phiền lòng nổi giận.

“Ngươi ra chiêu a!” Nàng nhịn không được hướng Mạc Nguyên Thiến hét to, trên tay một chút cũng không chậm lại.

Mạc Nguyên Thiến miễn cưỡng tránh thoát từng chiêu thức của nàng, hơi thở hỗn loạn, nàng rất muốn đáp lại, nhưng căn bản không có thời gian, chỉ chuyện né tránh cũng đã cố hết sức . Có thể đáp lời lại, nàng cũng rất muốn ra chiêu a! Vấn đề là nàng hiện tại chỉ cần vận dụng nội lực liền đau muốn chết, ai lại nhàm chán đến mức tự tìm khổ ăn a!

Chật vật chịu nàng một quyền, Mạc Nguyên Thiến chỉ cảm thấy vai trái một mảnh đau đớn, xem ra Phạm Cốc Huyên vẫn chưa sử dụng hết toàn lực, nhưng không cần sử dụng toàn lực cũng đem nàng đánh đến chỉ còn nửa mạng mà thôi!

Hai người ở bên trong đình rốt cuộc là làm sao vậy, thật sự muốn xem nàng bị đánh quỳ rạp trên mặt đất mới cam nguyện sao? Tống Ấu Ba kia đến tột cùng cùng nàng có thâm cừu đại hận gì!

“Ngươi……” Vốn dĩ chỉ xuất ba phần lực, với ý định ép bức nàng rat ay, nhưng Phạm Cốc Huyên lại bị thái độ né tránh không đánh trả của nàng chọc giận. Chẳng lẽ nàng ta thực sự rất xem thường người khác sao ,ngay cả cùng nàng so chiêu cũng không nguyện ý?

Tâm thoáng thắt chặt, nàng rốt cuộc bất chấp Mạc Nguyên Thiến có đánh tar hay không, thầm nghĩ hảo hảo biểu hiện, làm cho đối phương biết, bản thân nàng không phải người chỉ biết nói suông!

“Cẩn thận!” Vừa thấy chiêu thức mở đầu của muội muội, Phạm Thiên Lãnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Đó chính là “Nam Sơn thần quyền” Tối đắc ý tuyệt học “Gió thu lá rụng”, vừa ra tay đó là thất quyền liên hoàn,làm người ta muốn tránh cũng không thể tránh. Hắn vội vàng nhảy ra khỏi đình muốn ngăn lại, cũng đã tới không kịp!

Từ lúc hắn ra tiếng, Mạc Nguyên Thiến đã biết là không ổn, nàng mới vừa tiếp được một quyền thứ nhất, còn lại lục quyền, còn lại lục quyền làm sao cũng không thể tránh khỏi!

Chiêu thức “Gió thu lá rụng” Hơn phân nửa toàn bộ tấn công ngay ngực và bụng của nàng, không kịp kêu lên một tiếng, cả người quả nhiên giống như gió thu thổi bay lá rụng, bay bật trở ngược về phía sau, té lăn trên mặt đất!

“Phong cô nương!” Phạm Thiên Lãnh vội vàng chạy về hướng nàng, một đạo thân ảnh khác so với hắn còn nhanh hơn.

“Tiểu Thiến?!” Luôn luôn lạnh lùng tiếng nói hiếm khi mất bình tĩnh như thế, trước mắt mọi người chợt lóe, Thượng Quan Ngự Kiếm đã ngồi xổm bên người Mạc Nguyên Thiến, không dám tin nhìn người đang nằm trên mặt đất. Hắn chẳng thể nghĩ tới, mới vừa trở về định đi tìm nàng, cư nhiên liền thấy nàng bị người ta đánh bay đi ra ngoài.

Thượng Quan Ngự Kiếm lòng nóng như lửa đốt nhìn Mạc Nguyên Thiến đã hôn mê, hai gò má luôn luôn hồng nhuận kia hiện tại sớm còn lại một mảnh trắng bệch, trên đôi môi hồng hay cười tinh nghịch giờ rỉ ra một vệt máu đỏ thẩm! Hắn vươn tay muốn kiểm tra thương thế của nàng, thế này mới phát hiện tay của chính mình đang run rẩy.

“Đây là có chuyện gì?” Tống Nguyên Ngọc cùng hắn trở về đưa mắt nhìn quét qua ba người, cũng nhất thời khó hiểu.“Cốc Huyên, muội nói xem.”

Người ra tay là nàng, nàng tự nhiên nên cấp ọi người một lời giải thích.

“Ta…… Tại sao có thể như vậy……” Mạc Nguyên Thiến vừa bật ngược ra phía sau, Phạm Cốc Huyên cũng choáng váng. Tại sao có thể như vậy? Nàng cho dù không muốn đánh trả, cũng không nên đứng bị đánh như vậy a!“Tại sao có thể như vậy? Nàng làm sao cókhả năng sẽ bị đánh trúng……”

Phạm Thiên Lãnh thầm thở dài một hơi, vỗ vỗ vai của muội muội. Tuy rằng giận sự lỗ mãng của nàng, nhưng dù sao cũng là muội tử chính mình, xảy ra chuyện làm huynh trưởng như hắn sao có thể khoanh tay ngồi nhìn?

“Việc này là Cốc Huyên không tốt.” Hắn hướng Tống Nguyên Ngọc giải thích.“Cốc Huyên nghe nói Phong cô nương là đồ đệ của Thượng Quan tiền bối, nhất thời nổi hứng muốn mời Phong cô nương bồi nàng so chiêu, không nghĩ tới Phong cô nương nhất quyết không đánh, cuối cùng còn……”

“Nguyên Ngọc, đi thỉnh lão thần y đến!” Xác nhận toàn thân xương cốt nàng hoàn hảo, Thượng Quan Ngự Kiếm thật cẩn thận ôm lấy Mạc Nguyên Thiến, không để ý đến ba người kia, sau khi dặn dò xong liền vội vàng trở về phòng.

“Đước.” Tống Nguyên Ngọc cau mày, trước khi rời đi còn không quên dặn dò lại,“Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, thừa nhận cơn giận của Ngự Kiếm.”

Người sáng suốt đều nhìn ra được Thượng Quan Ngự Kiếm có bao nhiêu trân trọng thương yêu sư muội bảo bối này của hắn, hiện tại cư nhiên ở ngay tại trong sơn trang lại bị người khác đánh cho bị thương nặng hôn mê, những người ở đây chỉ sợ không thể tránh thoát được vạ lây!

Lại nhìn về muội muội liếc mắt một cái, Tống Nguyên Ngọc không hề nhiều lời, vội vàng đi tìm lão thần y vừa vặn cũng đến trang lý tìm gia gia chơi cờ.

Còn lại ba người, mang ba tâm tư.

“Cốc Huyên, ngươi lần này đã gây ra họa lớn!” Phạm Thiên Lãnh nhìn sắc mặt muội muội cũng một trận trắng bệch, nhịn không được lắc lắc đầu.

“Nhưng là…… Nàng…… Ta……” Phạm Cốc Huyên vẫn khiếp sợ nói không nên lời. Mạc Nguyên Thiến bái Thượng Quan Mộ Dương làm sư phụ, như tại sao lại có thể như thế?

“Nàng……” Lấy lại bình tĩnh, Phạm Cốc Huyên nhanh nhìn chằm chằm đại ca, rốt cục có thể mở được miệng nói chuyện .“Tại sao có thể như vậy? Nàng cho dù tư chất có kém đến đâu cũng có thể có một chút phòng bị a! Ta hoàn toàn không sử dụng toàn lực, nàng ta tại sao lại không né tránh? Hơn nữa…… Hơn nữa nàng ta một chút nội lực cũng không có!”

Người tập võ, nội lực đương nhiên cũng tăng theo, thân thể sau khi bị đánh đương nhiên nội lực cũng sẽ tự bật ra để phòng ngự, nhưng nàng vừa mới đánh trúng vào thân mình Mạc Nguyên Thiến, hoàn toàn không có cảm giác được!

“Không có nội lực?” Vốn dĩ đã muốn ly khai Tống Ấu Ba nghe thấy lời này, hiện lên thần sắc kinh hỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN