Người Không Thể Bỏ Lỡ
Phần 12
Tôi mở to mắt nhìn anh, cứ có cảm giác không tin được nên ngây ra mất vài giây mới lắp bắp đáp:
– Anh… anh về từ… bao giờ?
– Anh mới về thôi, tranh thủ được nghỉ hai hôm nên anh về.
– À vâng… Tại em không thấy anh nói gì nên không biết nên không biết. Sao anh về không báo trước cho em?
– Mãi đêm qua anh mới quyết định về nên không báo nữa. Quà của em này.
Anh Thành vừa nói vừa giơ một túi giấy trên tay về phía tôi, lúc này tôi mới để ý trên tay anh nãy giờ chỉ xách duy nhất một túi quà này. Tôi biết tính anh luôn cẩn thận và chu đáo như thế, nhưng vẫn cảm động chết đi được, tôi bảo:
– Sao không gọi em về bên nhà lấy mà còn mang sang tận nơi cho em thế? Anh mới đi đường xa về mệt mà.
– Quà sinh nhật phải mang tận nơi mới có ý nghĩa chứ. Em mở ra xem có thích không?
– Gì ạ? Sinh nhật ấy ạ?
Nói đến đây tôi mới chợt nhớ ra hôm nay đúng là sinh nhật mình, tại bình thường không có ai để ý, mà dạo này cũng bận tối mắt tối mũi, đầu óc tôi chỉ nghĩ đến mỗi Bống thôi nên cũng quên mất luôn.
Thế mà có một người ở tận Osaka không những không quên mà còn về tận đây tặng quà cho tôi…
Viền mắt tôi bỗng nhiên trở nên nong nóng, trong lòng vừa cảm thấy vui lại vừa cảm thấy áy náy và xúc động. Cảm giác này thật sự khó tả lắm, trước đây ngoài Ngọc ra chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn anh Thành rồi khó khăn nói:
– Cảm… ơn anh… em cũng quên mất. Thế mà anh lại nhớ… Cảm ơn anh…
– Muốn cảm ơn thì mời anh bữa cơm đi.
– Dạ?
– Anh đói rồi.
Tôi hơi ngẩn ra, thấy mình đứng nãy giờ bất lịch sự quá nên đỏ mặt bảo:
– À. Em xin lỗi. Em quên mất. Anh vào nhà đi.
Thế là buổi trưa hôm đó, tôi với anh Thành ở nhà nấu cơm ăn, không tổ chức sinh nhật cũng không có bánh kem, nhưng có anh ở cạnh tôi trong ngày này là tôi đã thấy đủ rồi. Mỗi tội, tôi vẫn cứ có cảm giác mình quên quên thứ gì đó, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra là mình quên cái gì.
Anh Thành phụ tôi nấu cơm, còn tự tay làm hẳn một đĩa thịt gà chua ngọt cho tôi, anh bảo:
– Anh sang Nhật, học được món này của bạn cùng phòng đấy.
– Cũng là người Việt Nam hả anh?
– Ừ, nhưng nó ở tít Thái Bình cơ. Có vợ rồi nên biết làm nhiều món lắm.
– Em tưởng con trai có vợ thì ít biết nấu ăn đi chứ. Có vợ rồi lại biết nhiều thêm hả anh?
– Ừ, lúc vợ có bầu hoặc sinh con, làm chồng thì phải biết cơm nước cho vợ con mà. Anh đang tính học nấu ăn dần để sau có đủ tự tin lấy vợ đây.
Tôi phì cười, sao hai anh em sinh đôi mà lại khác nhau đến vậy nhỉ? Một người thì trân trọng phụ nữ, biết lắng nghe, biết chia sẻ, một người thì không.
– Anh bây giờ đang là mẫu đàn ông lý tưởng của nhiều người rồi, đừng học nấu ăn nữa, hoàn hảo quá là không ai dám lấy anh đâu.
– Thật à? Em thấy thế hả?
Tôi gật đầu chắc nịch:
– Vâng ạ.
Anh Thành nghe xong, ánh mắt như có thêm một đốm sáng, giơ tay xoa đầu tôi rồi nhẹ nhàng cười:
– Anh không hoàn hảo đâu, anh có nhiều tật xấu lắm.
– Thế lúc nào anh cho em thấy tật xấu của anh để em đánh giá xem nhé. Tạm thời em chưa thấy gì xấu cả nên cứ mặc định là mẫu đàn ông lý tưởng thôi.
– Ừ. Giờ đánh giá tạm bằng thịt gà trước được không?
– Được đấy, để em thử xem nào.
Đồ ăn anh Thành nấu cũng không hẳn gọi là ngon xuất sắc như mấy soái ca mà truyện ngôn tình hay miêu tả, nhưng vì chính tay anh làm cho tôi nên tôi thấy ngon vô cùng. Tôi nghĩ, làm bác sĩ bận rộn như thế, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, vậy mà vẫn làm chịu khó học món này để nấu cho tôi ăn là quý lắm rồi. Đàn ông như vậy thì không còn gì để đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Tôi ăn gần như hết nửa đĩa gà, toe toét cười:
– Anh muốn em nói thật hay nói dối?
– Nói cảm nhận thật đi. Để anh còn tiến bộ chứ.
– Cảm nhận thật là… hơi hơi ngon.
– Thế nói dối đi.
– Ngon cực kỳ. Cảm ơn anh.
Anh cũng cười, anh bảo:
– Chúc mừng sinh nhật, tuổi mới phải nhiều niềm vui mới đấy. Chịu khó ăn uống giữ sức khỏe nhiều vào, em gầy hơn lúc anh đi bao nhiêu rồi.
– Em đang giảm cân mà. Con gái phải gầy thì mặc quần áo mới xinh.
– Em xinh rồi, không cần giảm cân.
Lần đầu tiên anh khen tôi, khen một cách rất thoải mái tự nhiên chứ không kiểu giả dối gượng ép gì cả. Hai má tôi đỏ lên, bẽn lẽn cúi đầu nhìn đĩa thịt gà rồi bảo:
– Này, em không tin đâu. Đừng có nịnh em.
– Nói thật mà.
– Em ăn thịt gà tiếp đây.
Vì vừa ăn vừa nói chuyện nên đến khi xong xuôi cũng đã gần hai giờ chiều. Anh Thành bảo phải về bên nhà chào bố mẹ một tiếng, ngày mai anh lại bay sang Nhật rồi. Tôi nghe thế mới tròn mắt hỏi:
– Ơ, em tưởng anh về nhà rồi mới sang đây. Anh chưa về bên nhà ạ?
– Chưa. Nhà em tiện đường hơn nên anh sang bên này trước.
– Thế… sao anh biết… nhà em?
– Vũ đưa anh đến.
Tim tôi đột nhiên nhói lên một cái, bây giờ mới nhớ ra mình đã bỏ quên điều gì rồi. Chung cư nhà tôi không có thẻ thành viên thì không lên được, hơn nữa anh Thành mới từ Nhật về, cũng không thể tìm ra nhà tôi nhanh thế. Hóa ra là Vũ đưa anh ấy đến đây.
Nhưng anh ta luôn bắt tôi phải tránh xa anh Thành còn gì? Sao tự nhiên lại đồng ý đưa anh trai mình đến chỗ tôi?
– Sao thế em?
– À… không. Không sao. Em cứ nghĩ là anh về bên kia trước. Anh cũng không báo với bố và dì là hôm nay về ạ?
– Không. Anh báo thì bố mẹ lại mất công lên đón nên anh chỉ bảo với Vũ thôi. Vũ lên Nội Bài đón anh rồi đưa anh về đây.
– Vâng. Thế… anh Vũ đâu rồi ạ? Sao lúc nãy anh ấy không lên cùng anh?
– Anh bảo nó lên rồi nhưng nó bảo bận việc, phải đi làm nên không lên được. Nó dặn anh khi nào về thì gọi nó đến đón. Để anh thử gọi nó xem xong việc chưa.
– Vâng.
Trong lúc anh Thành gọi điện thoại cho Vũ, lòng dạ tôi vẫn nóng ran như lửa đốt, tôi không biết diễn tả cảm giác của mình như thế nào, chỉ biết từ khi cặp với Vũ đến giờ, chưa bao giờ tôi thấy tâm trạng mình hỗn độn đến thế. Bồn chồn, lo lắng, bất an, và còn cả cắn rứt… tôi thật sự cảm thấy sợ…
Anh Thành thì vẫn chẳng biết gì cả, sau khi cúp máy xong vẫn nói với tôi:
– Vũ nó bảo nó vừa đến rồi. Anh đi xuống luôn đây không nó mất công chờ.
– Anh ấy đến rồi hả anh?
– Ừ. Cứ tưởng phải chờ nó thêm một lúc nữa, nhưng may sao nó lại vừa đến luôn. Chiều em về nhà ăn cơm không?
– Vâng, chắc là có ạ. Chiều em về.
– Ừ. Anh về đây. Chiều gặp sau nhé.
Tôi rất muốn nói “để em đưa anh xuống”, dù sao thì anh cũng mất công đến tận đây mà tôi không đưa xuống thì cũng không phải phép lắm. Nhưng mà tôi sợ Vũ, sợ đụng mặt anh ta nên đành phải nói:
– Vâng. Để em bấm thang máy cho anh.
– Anh có thẻ rồi. Vũ đưa cho anh.
– Dạ?
– Nó bảo nhà này nó tìm cho em nên mới có thẻ.
– À vâng ạ.
– Không cần đưa anh xuống đâu. Em vào nhà đi. Anh về đây.
Sau khi anh Thành vừa đi khỏi, tôi liền chạy ngay vào nhà rồi phi thẳng ra hành lang nhìn xuống dưới. Căn chung cư này Vũ chọn vị trí rất đẹp, vừa rộng rãi vừa thoáng, đứng trên lan can phơi đồ nhìn xuống là có thể thấy một góc sảnh tầng một.
Tôi nhìn thấy xe của Vũ vẫn lặng im ngay sát biển báo “Cấm Đỗ”, ban nãy trời tự nhiên đổ một cơn mưa nhỏ rồi tạnh ngay tức thì, nhưng khi nhìn xuống chỗ mặt đất dưới gầm xe anh ta, tôi vẫn thấy khô ráo không một vết ướt. Chứng tỏ anh ta đã đỗ xe ở đó từ rất lâu rồi…
Sao anh ta không vạch trần tôi? Sao không nhắn tin đe dọa tôi? Sao lại đồng ý đưa thẻ thang máy cho anh Thành? Sao lại im lặng ở đó đợi chúng tôi vui vẻ ăn cơm? Anh ta bị chập dây thần kinh nào rồi?
Tôi cứ đứng ở hành lang nhìn cho đến khi anh Thành đi xuống, rồi xe anh ta nổ máy đi khuất rồi mà tôi vẫn cứ đứng nhìn. Rất lâu sau, tôi mới quay vào cầm điện thoại lên, định nhắn tin cho Vũ nhưng không biết nói gì cả. Cứ viết “xin lỗi” rồi lại xóa, “xin lỗi” rồi lại xóa. Nửa tiếng như vậy, cuối cùng tôi quyết định không gửi nữa.
Tôi biết, anh ta sẽ không bỗng dưng làm thế, mà cũng không dễ dàng bỏ qua cho tôi. Với người có lòng tự trọng cao như Vũ thì bây giờ xin lỗi lại càng làm mọi chuyện trở nên tệ hơn, thế nên tôi quyết định để khi nào gặp mặt thì tìm cách nói sau cũng được.
Chiều hôm đó, bố tôi gọi điện bảo tôi về nhà ăn cơm, có anh Thành về. Tôi biết anh Thành cố ý giấu bố với mẹ kế chuyện đến nhà tôi trước, nên tôi cũng giả vờ như không biết gì, chỉ vâng vâng dạ dạ rồi sửa soạn đồ đến đó.
Lúc tôi đến nơi, Vũ không có nhà. Bố tôi bảo chiều nay anh ta vừa bay vào Sài Gòn ký hợp đồng rồi, nếu về thì cũng đêm muộn mới về được. Nghe thế, lòng tôi càng trở nên bất an, mẹ kế thấy con trai cưng về thì làm cả một bàn ăn ngon, vậy mà tôi ăn thứ gì cũng cảm thấy không nuốt nổi.
Mẹ kế bảo:
– Sao con gầy thế? Ăn nhiều vào. Ở bên đó làm việc vất vả lắm à?
– Cường độ làm việc bên đó cao hơn bên mình. Với cả lúc mới sang, con ăn chưa quen đồ ăn bên đấy nên thế. Giờ bắt đầu quen quen rồi.
– Hay là về đi con. Không cần học bác sĩ nội trú nữa. Đi học mà vất vả thế thì đi làm gì, về với mẹ, mẹ nuôi.
– Con không sao đâu, còn gần hai năm nữa thôi. Vèo cái qua một năm rồi đấy còn gì, mẹ đừng lo.
– Gầy quá thôi, ăn nhiều vào con. Ăn đi, tối mẹ hầm cháo gà ác cho. Tranh thủ ăn bồi bổ đi, mai lại sang đó rồi còn gì.
Anh Thành không nói, chỉ cười. Tôi nghĩ nếu là Vũ, chắc chắn anh ta sẽ bảo: “Con không ăn, mẹ đừng làm mất công”.
Nhưng mà nghĩ tới đây, tự nhiên tôi lại nhớ ra hình như mẹ kế chưa bao giờ thức dậy lúc nửa đêm để hầm gà cho anh ta ăn cả. Vũ cũng bận như anh Thành, cũng phải đi xã giao suốt ngày, còn phải uống rượu, thậm chí bây giờ mọi người vui vẻ ăn cơm thì anh ta lại đang đi làm ở tít trong Sài Gòn.
Sao mẹ kế không nhớ đến còn một đứa con trai nữa nửa đêm nay mới về mà chỉ nói hầm gà cho mỗi anh Thành như vậy?
Miếng cơm trong họng tôi lại tiếp tục trở nên đắng ngắt. Ngày quái quỷ gì vậy, sao ăn cơm mà khó nuốt thế này?
Sau khi ăn xong, cả nhà quây quần nói chuyện đến gần mười giờ mà Vũ vẫn chưa về. Bố tôi thấy muộn rồi mà nhà tôi thì xa, lo tôi đi về một mình gặp chuyện nên bảo:
– Mai Thanh có phải đi làm không con? Muộn rồi hay là ngủ ở đây? Đường xa thế đi nguy hiểm lắm.
– Mai con phải đi làm bố ạ. Con đi xe máy về được mà. Đi từ từ kiểu gì cũng về đến nơi, bố đừng lo.
– Thế để bố đưa về.
Bố tôi vừa nói dứt câu thì anh Thành bảo:
– Để con đưa em Thanh về cho. Bố cứ ở nhà nghỉ đi. Con đi xe máy cùng em ấy rồi tý nữa con bắt taxi về.
– Thế được không con? Nghỉ ở nhà mai còn đi chứ?
Mẹ kế cũng nói:
– Ừ, sáng mai lại bay sớm rồi, tranh thủ nghỉ đi con. Để bố đưa về cho.
– Con đi được mà. Mai mười một giờ con mới bay. Vẫn được ngủ đến chín giờ. Con đưa em Thanh về, bố mẹ cứ ở nhà đi.
Mặc dù không hài lòng nhưng có mặt bố tôi ở đấy, mẹ kế cũng không dám tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Tôi thì cũng không muốn làm phiền người khác, nhưng mà từ chối mãi không được, cuối cùng vẫn phải để anh Thành đưa mình về.
Anh chở tôi bằng xe máy, tôi im lặng ngồi phía sau. Mặc dù tôi thích cảm giác ở bên cạnh anh nhưng không hiểu sao hôm nay vẫn thấy lòng nặng nề sao sao ấy. Không hề thoải mái tý nào.
Anh Thành bảo:
– Lâu rồi mới đi xe máy, cứ thấy không quen. Em ngồi cho chắc vào.
– Ở bên đó anh hay đi xe đạp ạ?
– Ừ, bên đó người dân hay đi bộ, xe đạp với cả tàu điện ngầm. Không đi xe máy nhiều như mình nên không khí cũng khá sạch sẽ.
– Vâng. Bệnh viện chỗ anh làm có gần nhà trọ không?
– Cách khoảng một kilomet. Anh với ông bạn người Thái Bình kia hôm nào cũng đạp xe đi làm. Khỏe người cực.
– Vâng, em thấy đi xe đạp tốt cho sức khỏe. Mỗi tội mình ít người đi nên đi làm bằng xe đạp thì kỳ lắm.
– Ừ. Em đi xe máy như này là được rồi. Anh thấy xe này hợp với em.
Nhắc đến xe máy lại nghĩ đến Vũ, tôi thở dài, vừa nói chuyện với anh Thành vừa suy nghĩ, cuối cùng khi gần về đến nhà mới quyết định lôi điện thoại ra, nhắn cho Vũ một tin:
“Tôi nấu cháo thịt băm, tý nữa anh từ sân bay về thì qua ăn nhé”
Vũ không trả lời lại, nhưng khi anh Thành đưa tôi về nhà, đợi anh ấy bắt taxi về rồi, tôi vẫn chạy ra cửa hàng thịt sạch Meat Deli mua thịt về nấu cháo. Trước giờ tôi chưa bao giờ dám mua thịt ở đây vì đắt, nhưng nghĩ chắc là hôm nay Vũ mệt rồi, không có gà ác thì cũng nên mua thịt tử tế cho anh ta ăn.
Tôi mang thịt về nhà, cẩn thận băm ra bằng tay rồi nấu một nồi cháo thơm lừng, đợi đến gần mười hai giờ cũng không thấy Vũ nhắn tin lại, chỉ có một tin nhắn của anh Thành báo đã về nhà rồi.
Tôi cứ ngồi ở bàn ăn cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại mãi, muốn gọi hỏi xem anh ta về chưa nhưng cứ ngại rồi không gọi, cuối cùng chờ lâu quá nên gục xuống ngủ quên mất, mãi đến khi nghe tiếng lạch cạch trong nhà mới giật mình tỉnh dậy.
Tôi mở mắt ra thấy Vũ đang ngồi ở bàn uống nước, trước mặt là một cốc nước bỏ đá đầy ắp, chắc anh ta mới về, mệt nên mới tự pha nước uống kiểu đấy. Mà khi đó tôi nhìn đồng hồ cũng thấy ba giờ sáng rồi, cả ngày bay đi bay lại giữa Hà Nội với Sài Gòn, người đi không thôi cũng đã hết hơi, đằng này anh ta còn phải đi làm nữa, chắc là cũng đã mệt lắm rồi.
Nhìn anh ta thế, tự nhiên tôi lại thấy thương thương, tôi đứng dậy đi lại gần rồi bảo:
– Anh về rồi à?
Vũ không đáp, cũng chẳng buồn liếc tôi, chỉ nâng cốc nước lên uống tiếp. Tôi thấy thế lại cầm bình rót ra thêm một cốc nữa, nói với anh ta:
– Tôi hâm lại cháo nóng cho anh nhé? Cháo thịt băm ngon lắm. Thịt sạch tôi mua ở cửa hàng Meat Deli chứ không phải mua ở chợ đâu. Anh ăn đi rồi tranh thủ ngủ một giấc, mấy tiếng nữa còn đi làm.
– Có gì nói nhanh đi.
– À… tôi…
Tôi biết anh ta sẽ không bỏ qua chuyện ban sáng, nhưng Vũ vẫn đến chỗ tôi nghĩa là vẫn cho tôi cơ hội để chuộc lỗi, thế nên tôi cũng phải biết điều, thành khẩn nhận tội:
– Chuyện ban sáng ấy… tại anh Thành đến không báo trước nên tôi không biết. Nếu tôi biết anh ấy đến nhà thì kiểu gì tôi cũng từ chối, thật đấy. Tôi không cố ý làm gì vụng trộm sau lưng anh đâu. Tôi xin lỗi.
– Đúng ý cô rồi phải không?
– Hả?
– Từ tận Osaka về tìm cô. Đúng ý cô rồi còn gì?
Không nổi giận, không mỉa mai, không sỉ nhục tôi như thường ngày. Anh ta cứ như vậy làm tôi cảm thấy sợ.
Tôi vội vã lắc đầu:
– Không. Tôi đã nói rồi. Tôi nhận tiền của anh, ăn cơm của anh, tôi chỉ phục vụ mình anh. Chuyện anh Thành từ Nhật về là ngoài dự kiến, tôi không biết anh ấy về, cũng không mong anh ấy đến nhà này. Với cả, không phải tôi làm gì có lỗi sau lưng anh nên mới nấu cháo cho anh để chuộc lỗi đâu, tôi nghĩ anh hôm nay mệt rồi nên mới nấu.
– Tôi nói không tin thì sao?
– Tôi thề. Tôi làm gì có lỗi với anh thì tôi không bằng con kiến, anh giết chết lúc nào cũng được. Mà anh không cần giết, giờ anh chỉ cần không bao tôi nữa là tôi đủ chết rồi. Tôi tự biết bây giờ ai là người mình cần, thế nên tôi sẽ không tự đập đi bát cơm của mình đâu.
Vũ im lặng nhìn tôi một lúc, dường như đang đánh giá xem lời nào của tôi là thật, lời nào của tôi là giả. Tôi cũng ngẩng lên nhìn anh ta, nhìn thẳng, để anh ta biết tôi thật tâm muốn nấu cho anh ta một bữa ăn khuya chứ không phải vì muốn chuộc lỗi.
Rất lâu sau đó, Vũ mới thở hắt ra một hơi rồi nói với tôi:
– Lại đây.
***
Lời tác giả: Thật ra hôm nay không định đăng truyện vì chưa viết xong, nhưng nghĩ mọi người chờ nên ăn cơm xong cái là ôm luôn lấy cái máy tính rồi kỳ cạch viết tiếp. Khi xong đoạn là 21h18p, nghĩ chắc là vẫn kịp đăng nên giờ đăng lên cho mọi người đọc đây.
Tác giả yêu mọi người như thế, mọi người cũng yêu tác giả với nhé. Đa tạ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!