Người Không Thể Bỏ Lỡ - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4727


Người Không Thể Bỏ Lỡ


Phần 4


Nghe xong câu này, Vũ nhíu mày nhìn tôi:
– Định giở trò gì đấy?
– Tôi… cần hai mươi triệu. Tôi ngủ với anh đổi lấy tiền được không?
Ánh mắt của anh ta đầy vẻ miệt thị, giống như tôi là một đứa ghê tởm làm bẩn mắt của anh ta. Vũ nhìn chòng chọc tôi một lúc rồi mới đáp:
– Bố cô ở ngay phòng dưới đấy.
– Tôi cần tiền.
– Không cần liêm sỉ nữa à?
– Không cần. Anh ngủ với tôi đi.
– Đúng là mẹ nào con nấy. Bẩn thỉu.
Tôi nắm chặt tay đến mức các móng tay cắm sâu vào da thịt, dù đã chuẩn bị tinh thần để bị sỉ nhục rồi nhưng khi nghe thấy anh ta nói vậy, lòng vẫn cảm thấy khó chịu không sao thở nổi.
Thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn cố tỏ ra như mình chẳng hề có cảm xúc gì cả, kiên nhẫn lặp lại một câu:
– Tôi cần tiền.
– Cần tiền là đi bán thân. Cô rẻ mạt quá nhỉ?
– Tôi biết bây giờ tôi không đáng giá hai mươi triệu. Nhưng lần đầu tiên của tôi cũng là anh còn gì? Lần đó tôi vẫn chưa nhận tiền của anh.
– À, vì chưa nhận tiền nên hối hận, giờ đến đòi à?
– Không. À mà phải rồi, tôi đến đòi tiền. Với cả lần này tôi cũng muốn ngủ với anh để kiếm thêm tiền.
– Sao không sang phòng bên?
– Phòng này gần hơn. Nếu như anh không muốn thì tôi sang phòng anh Thành.
Vũ nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ, thái độ của anh ta như kiểu chán ghét tôi cực điểm, nhưng sau đó vẫn móc ví ra, ném một xấp tiền dày vào mặt tôi. Anh ta nói:
– Cởi đi.
Tôi cúi đầu nhìn những đồng tiền mệnh giá năm trăm nghìn đồng rơi lả tả dưới chân mình, biết nhục nhã nhưng vẫn cúi xuống, hèn mọn nhặt từng tờ một. Trước khi vào đây tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, biết Vũ trước giờ luôn không muốn tôi dây dưa gì đến anh Thành nên kiểu gì khi tôi tìm đến anh ta, anh ta cũng sẽ đồng ý trả tiền cho tôi.
Không phải Vũ muốn cơ thể của tôi, mà là sợ tôi dụ dỗ anh trai của anh ta…
Buồn cười thật.
Trước đây tôi còn mạnh miệng chửi anh ta vô liêm sỉ, bây giờ lại phải bày trò để trèo lên giường của anh ta, đã vậy còn bị sỉ nhục thế này, cuối cùng thì tôi mới đúng là đứa không có liêm sỉ.
Tôi nhặt xong, đếm được hai mươi mốt triệu, vừa định ngẩng lên bảo Vũ đưa thừa tiền rồi thì anh ta lại nói:
– Một triệu để cô tự mua thuốc tránh thai.
– À…ừ.
– Nhận đủ tiền rồi thì làm đi thôi.
Tôi không nói gì, chậm chạp xoay người đi ra khóa trái cửa lại. Lúc quay lại thấy Vũ đang lười biếng tựa đầu vào thành giường, cười nhạt bảo tôi:
– Tác phong chuyên nghiệp thật.
– Cảm ơn.
Sau đó, tôi bắt đầu làm những chuyện mà trước đây không bao giờ tôi nghĩ rằng có một ngày mình sẽ làm vậy. Tôi chủ động ngồi lên đùi Vũ, kéo vạt áo ngủ của anh ta rồi lại vụng về giơ tay lên thử vuốt ve. Khi ấy tôi không hề có kinh nghiệm gì nên lóng nga lóng ngóng, cố tỏ ra thành thục lắm rồi nhưng sờ chỗ này chỗ kia mãi mà sắc mặt anh ta vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ, cũng chẳng buồn nhấc một ngón tay chạm vào người tôi.
Thái độ của Vũ như kiểu chẳng hề động tình mà vẫn đồng ý trả tiền chỉ để làm tình.
Tôi bắt đầu cảm thấy nóng lòng, thấy sờ soạng không có kết quả, đành thử cúi đầu định hôn anh ta. Không ngờ còn chưa kịp chạm đến môi Vũ, anh ta đã nghiêng đầu né tránh rồi lật tôi nằm xuống giường, chẳng nói chẳng rằng một câu đã kéo cao váy ngủ của tôi rồi cấp tốc đi vào.
Lần thứ hai cũng giống hệt như lần trước, không hề nhẹ nhàng hay ngọt ngào mà chỉ điên cuồng chiếm lấy tôi. Bụng dưới của tôi bị thúc đau nhưng tôi không dám kêu, chỉ có thể cắn chặt môi lại chịu đựng. Vũ thấy thế thì lạnh lùng giơ tay bóp cằm tôi, anh ta bảo:
– Sao không kêu? Sợ anh tôi ở phòng bên nghe thấy à?
– Tôi…
Tôi còn chưa nói hết câu thì anh ta bỗng dưng nhấn người ấn một cú thật sâu, cảm giác căng trướng đột ngột khiến tôi buột miệng kêu lên “Á” một tiếng. Vũ nghe xong mới hài lòng buông cằm tôi ra, cười khinh bỉ:
– Đúng rồi, kêu to như thế đi.
Tôi ngậm miệng ngay tức thì.
Tôi biết anh ta cố tình làm thế nhưng không thể đánh hay chửi, chỉ có thể im lặng quay đầu đi chỗ khác. Lúc ấy mới thật sự thấy thấm thía, chuyện cay đắng nhất trong cuộc đời này chính là vô cùng hận một người nhưng vẫn phải trèo lên giường của người đó, vẫn phải van cầu người ta ngủ với mình, và cuối cùng là đành câm lặng nhìn người ta giày vò mình.
Tôi với Vũ không ai nói chuyện nữa, trong phòng chỉ còn nghe những tiếng đụng chạm da thịt khi mạnh khi nhẹ của anh ta và tôi. Khi đạt đến cao trào, tôi cứ nghĩ Vũ đưa thừa tiền để mua thuốc tránh thai thì kiểu gì cũng sẽ cho vào trong. Thế nhưng đúng lúc quan trọng nhất thì anh ta lại bỗng nhiên rút ra, nghiến răng cho ra bên ngoài.
Trong tiếng thở dốc hỗn loạn, tôi nghe rõ ràng giọng anh ta bực bội chửi thề một tiếng:
– Mẹ kiếp.
Sau đó hậm hực bật dậy, đi thẳng vào phòng tắm xả nước.
Tôi không hiểu sao anh ta lại làm thế, mà cũng chẳng hơi đâu để quan tâm. Khi ấy chỉ còn một mình tôi trần truồng nằm trên giường, một cảm giác trống rỗng và đau đớn ập đến khiến toàn thân tôi chỉ còn lại mỗi mệt mỏi rệu rã. Lúc đó ngay cả sức lực để quơ chăn đắp lên che đi tấm thân dơ bẩn của mình, tôi cũng chẳng còn sức nữa, chỉ có thể mở to mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Tôi biết tôi đi sai rồi… nhưng mà dù có sai thì vẫn phải đi…
Tôi nợ Ngọc cả một đời ân nghĩa, nợ Ngọc mạng sống của tôi, nếu không có nó cứu tôi trong những ngày hoạn nạn, có lẽ tôi cũng chẳng sống được đến bây giờ. Cho nên vì đứa con nó dứt ruột đẻ ra, có phải bán thân tôi cho người mà tôi hận, tôi cũng vẫn phải bán…
Lúc Vũ tắm xong đi ra, tôi mới đang loạng choạng mặc lại quần áo vào người. Anh ta liếc nhìn chăn gối nhăn nhúm đầy những vết tích của lần quan hệ vừa rồi, xong lại nhìn tôi.
Tôi thấy anh ta chỉ nhìn mà không nói, tưởng mình lề mề chậm chạp làm anh ta sốt ruột muốn đuổi ra ngoài, nên chủ động lên tiếng trước:
– Đợi một tý, sắp xong rồi. Mặc quần áo xong tôi đi về phòng ngay.
– Ba mươi phút không đủ để mặc quần áo à? Hay là muốn dụ dỗ tôi ngủ với cô thêm lần nữa để lấy tiền?
Nghe anh ta nói vậy, chẳng những tôi không tức mà còn cười:
– Anh thấy sao? Có muốn bao tôi luôn không? Tôi không đòi nhiều đâu, một tháng cho tôi vài chục triệu thôi.
– Đúng phong cách của mẹ cô rồi đấy. Ra giá, trả tiền rồi lên giường.
– Ừ. Tôi cần tiền mà. Chỉ cần người nào cho tôi tiền thì tôi ngủ với người đó.
Tôi biết anh ta ghét bẩn, ghét chung đụng đồ đạc với người khác, ngay cả anh ta và anh Thành là anh em sinh đôi nhưng tôi cũng chưa từng thấy họ dùng chung đồ của nhau bao giờ. Tôi nghĩ đó là điểm yếu duy nhất tôi có thể lợi dụng được, cho nên mới cố ý khiêu khích Vũ bằng cách đó.
Kết quả thành công ngoài mong đợi, Vũ sa sầm mặt nhìn tôi:
– Cô đúng là không có liêm sỉ.
– Liêm sỉ có đổi thành cơm ăn được đâu. Với tôi có liêm sỉ hay không chẳng quan trọng. Tiền mới quan trọng nhất.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, thái độ chán ghét và khinh bỉ thể hiện rõ trên mặt nhưng vẫn hậm hực lục lọi ngăn kéo tủ, ném cho tôi một chiếc thẻ ATM:
– Một tháng bao nhiêu?
Tôi không có cảm giác gì, chỉ cúi xuống nhặt thẻ lên, suy nghĩ một lát rồi quyết định ra giá:
– Hai mươi. À không… Ba mươi đi.
– Cô thấy mình đáng giá chừng ấy tiền à?
– Không. Nhưng tôi nghĩ số tiền đó với anh chẳng thấm vào đâu cả, phải không?
Anh ta không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn tôi:
– Tôi chỉ bỏ tiền ra để mua những thứ xứng đáng.
– Một tháng bao lần cũng được, chỉ cần anh nói một câu là tôi phục vụ ngay tức thì. Thuốc tránh thai tôi tự mua. Ngoài anh ra tôi thề không bao giờ đụng đến bất kỳ người nào khác. Như thế được không?
– Tránh xa anh tôi ra.
– Dù gì cũng ở cùng nhà, đụng mặt nhau thường xuyên thì sao tránh được? Hoặc anh muốn tôi tránh xa anh Thành cũng phải cho tôi một lý do chứ?
– Lý do? Cô không biết cô làm bẩn anh ấy à?
– À, tôi hiểu rồi.
Tôi cười cười:
– Anh yên tâm, tôi nhận tiền của anh rồi thì chỉ phục vụ mình anh thôi, không trèo lên giường của anh ấy đâu.
– Tốt nhất là cô đừng để tôi phát hiện ra. Nếu không…
Vũ nói đến đây thì ngừng lại, không nói tiếp nữa, vế sau để tôi tự hiểu. Tất nhiên là tôi biết rõ loại người như anh ta thì chuyện gì cũng dám làm, cho tôi tiền được thì cũng dìm tôi xuống bùn được. Thế nên tôi ngoan ngoãn gật đầu:
– Tôi biết rồi.
– Ra ngoài đi.
Sau khi về đến phòng, tôi lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười giả dối lúc nãy, đi thẳng vào trong phòng tắm xả nước, cố kỳ cọ toàn bộ những dấu vết bẩn thỉu vẫn còn lưu lại trên người mình.
Nhưng mà có kỳ đến trầy da cũng thế thôi, nhúng chàm là nhúng chàm, không thể nào tẩy được.
Tôi không biết khi Ngọc biết tôi làm vậy sẽ cảm thấy thế nào, sẽ thông cảm cho tôi hay là sẽ giận tôi. Nhưng mà tôi hết cách rồi, cùng đường rồi. Tôi xin lỗi…
Tôi rất hiểu một điều rằng, khi đã bắt đầu bước chân vào con đường tội lỗi này thì sẽ không phải chỉ là một lần mà sau này sẽ là nhiều lần ngủ với người ta để đổi lấy tiền. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc mỗi lần như vậy tôi đều phải đối diện với cảm giác xấu hổ và tội lỗi, tôi sẽ không thể nhìn thẳng vào bố tôi được nữa, cũng không thể cười thật thoải mái với anh Thành được nữa, càng không thể sống tốt như Ngọc mong muốn được nữa.
Tôi cũng giống như mẹ tôi rồi, mẹ làm gái và con cũng làm gái. Toàn thân dơ bẩn…
Bởi vì cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nên tắm xong, tôi leo lên giường, nặng nề nhắm mắt thiếp đi. Đến sáu giờ sáng tỉnh dậy lại vội vã đón xe bus tới bệnh viện.
Nhờ có tiền của Vũ mà tôi có thể mua thuốc cho con, nộp tiền điều trị và mua thêm một số loại thuốc bổ nữa để Bống uống. Sức khỏe con bé cũng vì thế mà bắt đầu có tiến triển, đến khi được một tháng rưỡi thì bác sĩ đồng ý cho đưa ra khỏi lồng ấp một thời gian ngắn, đó cũng là lần đầu tiên tôi được bế con.
Con bé có nhiều nét rất xinh, mắt tròn đen láy, trộm vía giống mẹ như đúc chứ không hề giống bố nó. Tôi cầm bàn tay bé xíu của con lên hôn hít mãi, khi áp mặt vào da thịt mềm mại non nớt đó, bỗng nhiên trong lòng lại xuất hiện cảm giác yêu thương vô bờ bến. Diễn tả sao được nhỉ? Tôi không được ở với mẹ nhiều nhưng tôi có cảm giác như nó giống như tình cảm mẫu tử, tình cảm giữa mẹ và con.
Đúng rồi… Bống không những là con của Ngọc mà còn là con tôi. Nó không máu mủ gì với tôi nhưng kể từ khi nó xuất hiện trên đời này, tôi đã coi nó như một phần ruột thịt của mình, coi nó thực sự là con gái của tôi rồi.
Tôi cúi xuống thơm vào má con bé, thì thầm:
– Bống ngoan, khi nào Bống khỏi ốm, mẹ cho Bống ra ngoài chơi nhé. Mua quần áo đẹp với cả đồ chơi cho Bống nhé.
Con gái tôi lần đầu tiên được ôm lâu như thế nên có vẻ rất thích, cứ mở to mắt nhìn tôi, nghe tôi nói xong còn nhoẻn miệng cười rõ tươi. Tôi cũng bật cười.
Chiều hôm đó, vì được gặp con nên tinh thần tôi tốt hơn rất nhiều, rời khỏi bệnh viện là đi thẳng về nhà, vào bếp nấu một bữa cơm thật ngon cho mọi người. Trong bữa ăn, bỗng dưng anh Thành lại nói:
– Bệnh viện con đang có dự án đưa bác sĩ đi học nội trú ở nước ngoài mấy năm, hôm nay con mới nhận được thông báo, con cũng có tên trong danh sách.
Mẹ kế nghe xong thì vui còn hơn bắt được vàng, vội vàng đặt đũa xuống rồi nói:
– Thật hả con? Thế thì tốt quá. Đi nước nào hả con?
– Đi Nhật ạ.
– Đấy. Không phải ai cũng được đi thế đâu, phải giỏi thì người ta mới chọn đi đúng không? Đi mấy năm con?
– Dự kiến là đi ba năm.
Bố tôi cũng gật gù. Trước khi biết đến sự tồn tại của tôi, ông thương hai con riêng của mẹ kế như con ruột của mình, chính tay bố cũng nuôi anh Thành và Vũ mười mấy năm liền. Giờ anh Thành được đi như thế, bố tôi cũng mừng lắm:
– Bố thấy con đi cũng được. Năm nay mới hai tám, ra nước ngoài học tập cho mở mang kiến thức. Vài năm nữa quay về rồi lấy vợ cũng chưa muộn. Con đã đăng ký với người ta chưa?
– Con chưa quyết định đi bố ạ.
– Sao thế? Cơ hội tốt như thế thì nên đi chứ con?
– Đi thời gian dài nên con cần suy nghĩ đã.
– Ừ, cứ suy nghĩ kỹ đi. Cơ hội được đi học ở nước có nền y tế hàng đầu thế không dễ đâu. Bố nghĩ bệnh viện cũng phải tính toán kỹ rồi mới chọn con. Thế nên bố vẫn khuyên con nên đi.
– Vâng.
Bố tôi nói xong, lại quay sang nhìn tôi với Vũ. Thấy hai đứa tôi từ đầu đến giờ chẳng ai hé răng câu gì mới bảo:
– Thanh với Vũ thấy thế nào? Thấy anh Thành đi được không?
Thật ra chuyện đi này hơi bất ngờ nên tôi chưa nghĩ được gì cả, giờ nghe bố hỏi thế mới giật mình, lắp bắp nói:
– À… vâng. Con thấy anh Thành đi cũng được ạ. Có cơ hội thì phải đi chứ. Dù sao thì cũng đi có ba năm thôi mà.
Vũ cũng thờ ơ gật đầu:
– Con thì sao cũng được.
Cả nhà đều khuyên anh Thành nên đi, nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ chần chừ mãi chưa nộp hồ sơ sang Nhật.
Thực lòng, tôi nửa muốn anh ấy đi, lại nửa muốn anh ấy ở lại. Bởi vì, dù không thể chạm đến nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy mỗi ngày là tôi thấy vui rồi, hoặc là mỗi tối thức chờ nghe tiếng xe của anh về cũng là niềm vui của tôi. Nhưng mà như được đi học ở nước ngoài là cơ hội không phải ai cũng dễ dàng có được, cho nên tôi cũng muốn anh ấy đi.
Có một hôm, mười giờ đêm anh Thành mới về nhà. Vì Vũ không thích tôi lại gần anh ấy nên hễ cứ nghe tiếng xe anh về là tôi chạy như bay ra cửa sổ nhìn xuống, đứng trên cao lặng lẽ quan sát ít thời gian hiếm hoi khi anh từ gara bước vào nhà.
Tôi cứ đứng thế cho đến khi phía sau vang lên tiếng gõ cửa, tôi mới giật mình quay đầu lại. Giọng anh Thành từ bên ngoài vọng vào:
– Thanh ơi, ngủ chưa em?
– Em chưa.
Tôi vội vã chạy ra mở cửa, thấy anh Thành cầm mấy quyển sách và lỉnh kỉnh mấy túi giấy trên tay, đứng bên ngoài nhìn tôi cười.
– Anh mang cho em mấy quyển sách đây với ít đồ đây. Chiều nay anh đi làm về quê chỗ bán sách nên tiện mua cho em.
– Sách Luật hả anh? Sao lần nào cũng mua cho em thế?
– Đọc càng nhiều càng giỏi chứ sao? Anh vào được không?
– Vâng.
Anh Thành cầm sách và mấy túi giấy kia đặt lên bàn học của tôi, thấy tôi viết hồ sơ xin việc mới bảo:
– Em định xin vào đâu thế?
– Em đang tính xin vào văn phòng Luật nhưng chưa biết văn phòng nào phù hợp cả.
– Anh có đứa bạn học cùng lớp hồi cấp 3 cũng mở văn phòng Luật. Hay là em liên hệ giúp em nhé?
– Không cần đâu, em tự đi xin việc được mà. Phải va vấp thì mới trưởng thành được chứ. Mà anh mua gì ở trong túi giấy cho em thế?
– Quần áo đấy. Em thử mở ra xem thích không?
– Ơ sao lại mua quần áo cho em?
– Quà tốt nghiệp của anh. Đợt em tốt nghiệp anh bận quá, chưa mua gì được. Giờ tặng quà còn kịp không nhỉ?
Tôi ngẩng lên nhìn anh, không biết phải nói như thế nào, bởi vì thật sự tôi không xứng được nhận những điều tốt đẹp như vậy. Anh tốt với tôi như thế, liệu đến khi biết tôi ngủ với Vũ sẽ cảm thấy thế nào? Khi anh biết tôi bán thân để đổi lấy tiền, anh sẽ nghĩ như thế nào? Chắc anh sẽ thất vọng và coi thường tôi lắm…
Sống mũi tôi cay xè, đành vội vàng quay đi chỗ khác. Tôi bảo:
– Em… không dám nhận đâu.
– Nói linh tinh. Anh mua toàn đồ công sở, sau em mặc đi làm cho dễ. Không biết size thế nào nên mua bừa. Tý nữa em thử xem có vừa không, nếu không vừa thì bảo anh nhé.
– Em không dám nhận thật mà. Anh đừng tốt với em thế.
– Không tốt với em thì tốt với ai. Ngại với ai cũng được nhưng cần ngại với anh, nhớ chưa?
Tính anh Thành thế, lúc nào cũng ôn hòa và tốt bụng, tôi có muốn từ chối cũng không được. Cuối cùng đành phải lảng sang chủ đề khác:
– Em biết rồi. Anh thì sao? Đã làm hồ sơ chưa? Hồ sơ đi Nhật ấy.
– Anh chưa. Vẫn còn đang suy nghĩ.
– Sắp hết hạn nộp hồ sơ chưa anh?
– Ngày mai là hết hạn.
– À… vâng. Thế thì tối nay phải làm hồ sơ đi không muộn mất.
Sau khi tôi nói xong câu này, vẻ mặt anh Thành bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc. Anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt phảng phất một chút chờ đợi. Anh nói:
– Em có muốn anh đi không?

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (16 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN