Yến Thiệu ôm lấy ta không chịu buông tay.
Những giọt nước mắt ấm nóng cứ thế rơi xuống cổ.
Giọng nói hắn tràn đầy ủy khuất cùng nghẹn ngào, nào còn bộ dáng đề vương uy nghiêm kia nữa.
“Nhưng ta hối hận, rất rất hối hận! Làm đại tướng quân chẳng có gì tốt, chỉ có đau đớn như búa bổ, nhiều lần ta còn ước mình có thể chết nhanh một chút. Có lần ta bị trúng tên, mũi tên đâm xuyên vào da thịt, muốn lấy mũi tên đó ra thì cần phải đem chỗ thịt ấy khoét ra. Lúc đó ta chỉ là tên lính quèn, căn bản chẳng có ai rảnh để ý đến sống chết của ta. Ta đau như chết đi sống lại, sốt cao mấy ngày. Nhưng ta nghĩ đến nàng, ta lại không nỡ chết…”
Ta càng đau lòng thì càng tức giận: “Dung tướng quân muốn chàng đi, hắn vậy mà mặc kệ chàng?”
Yến Thiệu khịt mũi coi thường: “Cái lão thất phu đó thật sự mặc kệ sống chết của ta. Ta khi ấy là một tiểu binh, thứ hắn quan tâm thật sự chỉ có những người chân chính mang quân đi đánh giặc.”
Ta tức giận đến run rẩy, ôm hắn mắng to: “Ta lúc đó quả thật không nên bán giá rẻ. Đồ bán rẻ thường không được người ta trân quý. Lúc đầu ta đem chàng bán cho hắn, không làm thịt vắt túi hắn một trận nên hắn không biết quý trọng chàng. Vụ mua bán này lỗ nặng!”
Yến Thiệu hừ lạnh: “Đầu óc phu nhân chỉ chứa toàn làm ăn, có phải ra giá cao là nàng liền bán không?”
Tất nhiên không bán!
Nếu không phải hắn nói muốn làm đại tướng quân, ta còn lâu mới đem hắn đi bán.
18
Ta nhìn xe vận chuyển lương thảo cạnh kho thóc, hỏi hắn: “Mấy ngày nữa đại quân phải rời đi rồi?”
Trước đó có một khoảng thời gian ta từng phụ trách lương thảo cho Dung tướng quân, những xe kia chở bao nhiêu lương thảo, có thể dùng trong bao lâu ta biết rất rõ.
Nhìn sơ qua kho thóc, đại khái cũng sử dụng được trong năm ba ngày.
Yến Thiệu lắc đầu: “Ta ở phía sau trấn thủ, ít nhất cũng phải đợi mười bữa nửa tháng, sẽ có tướng sĩ đi đến biên cảnh trước.”
Thôn ta ở gần biên cảnh.
Nơi này giặc cỏ nhiều không kể xiết, phía Bắc còn có tộc Hung Nô nhìn chằm chằm, mấy ngày trước nghe nói tộc Hung Nô đã xuống Nam quấy nhiễu dân chúng, quân Yến Thiệu đến chắc hẳn vì lẽ này.
Ta nghe xong không khỏi nhíu mày: “Quanh đây giặc cỏ nhiều, ta thấy lương thảo trong quân không đủ, vận chuyển phải cẩn thận.”
Lần này hắn cũng nhíu mày: “Lương thảo không đủ?”
Yến Thiệu nghe xong liền gọi người hỏi một chút, quả nhiên lương thảo còn lại dùng không đủ ba ngày.
Không lâu sau, người phụ trách lương thảo- Trịnh tướng quân cũng đến thỉnh tội: “Bệ hạ, Trịnh Hoan đáng chết! Lương thảo trên đường vận chuyển đến đây đã bị bọn giặc cỏ vây cướp. Trịnh Hoan nguyện lấy công chuộc tội, chờ thần đem lương thảo cướp về sau đó tùy bệ hạ chém giết.”
Yến Thiệu giận đến tái mặt, uy nghiêm đế vương phút chốc bùng nổ.
“Ngay từ đầu đây đã là quân lệnh, làm mất lương thảo là ngươi thất trách, nên chém”
Vô số tướng lĩnh qùy xuống cầu tình thay Trịnh tướng quân.
“Bệ hạ khoan dung, Trịnh tướng quân một tay người dẫn dắt sao có thể nói chém liền chém.”
“Trịnh tướng quân chiến công hiển hách, đây chỉ là sai lầm nhất thời, xin bệ hạ bỏ qua cho hắn lần này.”
Trong mắt Yến Thiệu không chút dao động: “Quân lệnh như núi, trảm.”
19
Trịnh tướng quân vừa bị binh sĩ đè lên, bên ngoài chợt truyền đến động tĩnh.
Có người hô hào: “Cẩu tặc Yến Thiệu, lương thảo của ngươi hiện tại đang trong tay ta, mau gia phu nhân ra đây, lấy phu nhân đổi lương thảo.”
Khoan… thanh âm này có chút quen.
Trong lòng ta run lên.
Hình như, có chút giống một vị nào đó từng ở rể nhà ta.
Vừa rồi trong mắt Yến Thiệu không một gợn sóng, giờ phút này lại tràn ngập phẫn nộ, hắn cắn răng nhìn ta:
“Phu nhân? Nàng là phu nhân của bao nhiêu người?”
Ta chột dạ gãi gãi chóp mũi, nghĩ thầm lần này hiểu lầm lớn rồi.
Thanh âm ta không được tự nhiên nói: “Hay là đừng chém Trịnh tướng quân, để ta ra ngoài nhìn chút. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà.”
Trịnh tướng quân nằm trên cọc gỗ, đao phủ đang chờ lệnh.
Yến Thiệu cười lạnh, theo ta ra ngoài doanh địa: “Cũng khiêu khích tới cửa rồi, ta ngược lại muốn xem xem là dạng trâu ngựa gì.”
Người đứng bên ngoài chính là người rể nào đó của ta – Hàn Hàng.
Khác với vẻ cao lớn tuấn tú của Yến Thiệu, Hàn Hàng dáng vẻ hào sảng ngang ngạnh. Da hắn ngăm đen, trên mặt còn có vết sẹo lớn, trong miệng ngậm cọng cỏ, cả người đều toát đều toát ra sự lưu manh côn đồ.
Hàn Hàng vừa nhìn thấy ta hai mắt liền sáng lên, hắn ngồi trên lưng ngựa hướng về phía ta vẫy ta: “Phu nhân, ta tới cứu người! Hinh Nhi nói người bị cẩu tặc kia bắt đi, tám chín phần là muốn hại người cho nên ta tới cứu người đây. Phu nhân đừng sợ, ta cướp lương thảo của hắn, ta dùng lương thảo đổi người về!!!”
Tay Yến Thiệu nắm ta có chút dùng sức, hắn thấp giọng nói: “Ánh mắt phu nhân về sau chẳng ra làm sao cả, hán tử lỗ mãng như vậy nàng cũng coi trọng.”
Ta còn chưa nói chuyện, Hàn Hàng lại quát lên:
“Cẩu tặc, ngươi buông phu nhân ra. Nếu là nam nhân đại trượng phu thì đao thật thương thật cùng ta đánh một trận. Ngươi ở đó ức hiếp phu nhân thì hay ho gì.”
Yến Thiệu bị kích thích liền xách đao muốn tiến lên nghênh chiến.
Mấy tướng lĩnh vội vàng chạy tới, người ôm cánh tay trái, kẻ ôm cánh tay phải, bắp đùi trái cùng bắp đùi phải cũng chẳng để không, bọn hắn tận tình khuyên bảo: “Bệ hạ không thể! Bây giờ thân thể ngài đều là vàng là ngọc, sao có thể đích thân xuất chiến.”
Yến Thiệu sức mạnh trời ban, mồ hôi nhễ nhại mạnh mẽ kéo lê cả đám tướng lĩnh một đường đi tới trước mặt Hàn Hàng.
Hắn nộ khí ngất trời: “Lăn xuống đây, hôm nay ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”
Hàn Hàng nhìn ngây người, lập tức bắt đầu hưng phấn: “Sớm nghe qua cẩu tặc ngươi sức mạnh hơn người, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy.”
Ta cũng bận bịu chạy tới: “Hàn Hàng đừng nháo, ngươi mau trả lương thỏa lại cho chàng đi, ta không sao! Yến Thiệu chàng đừng so đo với hắn, từ trước đến giờ hắn hồ nháo đã quen rồi.”
Yến Thiệu càng tức giận hơn, hắn quay qua ta hét với ta: “Nàng đang nói chuyện với ai?”
Hàn Hàng đổ thêm dầu vào lửa: “Đương nhiên là với ta, nghe nói ngươi bị phu nhân đuổi ra khỏi nhà, còn ta là được phu nhân khách khí tiễn đi, ngươi làm sao so được với ta?”
Yến Thiệu vùng vẫy khỏi mấy tên tướng lĩnh: “Hôm nay ai cũng đừng hòng cản ta, ta muốn chém chết hắn.”
“Bệ hạ, người suy nghĩ lại đi!”
“Bệ hạ ơi, thần chóng mặt quá, ngài đừng quăng nữa…”
……
20
Miệng lưỡi ta nói muốn toạc ra, cuối cùng hai người bọn hắn cũng không đánh nhau.
Trịnh tướng quân cũng được đem từ cọc gỗ xuống.
Yến Thiệu quay qua nói với Trịnh tướng quân: “Ngươi phạm vào quân lệnh, đúng lý phải trảm. Nhưng việc này bởi vì ta và phu nhân mà thành, lương thảo cũng đã lấy lại. Ngươi đi lĩnh hai mươi trượng, ta cũng lĩnh hai mươi trượng, việc này xem như bỏ qua. Ngươi phục hay không phục?”
“Phục.”
Trải qua chuyện này, tinh thần Trịnh tướng quân không còn phấn chấn, hắn biết vừa rồi Yến Thiệu thật sự muốn trảm hắn.
Hắn lau lau nước mắt, vành mắt đỏ rực nhìn Yến Thiệu nói:
“Bệ hạ không cần lĩnh hai mươi trượng. Là Trịnh Hoan không xem trọng việc vận chuyển lương thảo, làm mất lương thảo vốn là do Trịnh Hoan sai, Trịnh Hoan nguyện lĩnh bốn mươi trượng.”
Yến Thiệu: “Ngươi cũng thật có can đảm, bốn mươi trượng đủ đem ngươi đánh chết.’’
“Vây nhớ kỹ! Đánh trước hai mươi trượng, hai mươi trượng sau lại đánh tiếp.”
……
Bốn mươi trượng này cuối cùng đều biến thành nhớ kỹ, hồi kinh cũng không đánh được.
21
Yến Thiệu, Hàn Hàng cùng ta, ba người ngồi xuống uống trà.
Hàn Hàng rót ly trà, đưa tới tận tay cho ta, thân mật gọi: “Phu nhân.’’
Yến Thiệu đem cái ly trong tay đặt xuống cái bộp, ngữ khí bất thiện hỏi lại: “Phu nhân?”
Ta sợ hãi liên tục xua tay: “Đừng gọi loạn.”
Hàn Hàng ánh mắt khiêu khích, ngữ khí gợi đòn muốn ăn đánh: “Cẩu tặc ngươi không biết sao? Phu nhân, sau này nuôi ta.”
Yến Thiệu quay người cầm đao.
Hàn Hàng bộ mặt hưng phấn trốn sau lưng ta: “Phu nhân, người quản hắn đi, hắn thật hung dữ!”
Ta tiến lên nắm chặt tay đang cầm đao của Yến Thiệu.
Yến Thiệu nhíu mày: “Nàng cản ta?”
Hàn Hàng cười ngọt ngào: “Không cản ngươi thì cản ai? Phu nhân đối với ta vẫn tốt nhất.”
Yến Thiệu rút đao muốn chém.
Ta nhắm mắt đi tới ôm lấy chiếc eo thon gầy rắn chắc của hắn, cơ thể hắn chấn động. Hàn Hàng ở bên cạnh hừ lạnh: “Tình chàng ý thiếp, thật buồn nôn!”
“……”
Hàn Hàng ở bên cạnh uống trà.
Ta ngồi giải thích với Yến Thiệu.
Sau khi Yến Thiệu rời đi, ta lại kén thêm mấy người ở rể.
Bất quá chỉ là đối pháp ứng phó với người trong gia tộc thôi, những người kia đến đầu ngón tay ta còn chưa được chạm tới.
Yến Thiệu, là người duy nhất ta thật lòng thật dạ yêu thích.
Hàn Hàng: “Phu nhân chỉ là tạm thời cho chúng ta một mái nhà thôi~~~”
Yến Thiệu lại muốn rút đao, ta lại ôm lấy eo hắn.
Hắn cứng đờ, lỗ tai lại đỏ lên một mảng.
Hàn Hàng hừ lạnh: “Không chơi nữa không chơi nữa, thật buồn nôn!”