Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 228: Tìm được cô, thì thế nào?
Thân Tống Hạo, cùng anh ở chung một năm, cùng anh có hai đứa nhỏ, một chết, một đang ở trong bụng. Yêu anh đã lâu, ôm anh bao nhiêu lần, triền miên bao nhiêu? Anh không có chút tình cảm nào với người phụ nữ bên gối một năm sao?
Nếu thật như vậy, cũng chỉ có một nguyên nhân, cuộc hôn nhân một năm này, là một mình em tình nguyện, em ẩn nhẫn cũng tốt, rời bỏ cũng tốt, tranh thủ cũng tốt, khóc gào cũng tốt, sân khấu này chỉ có mình em, mà anh và Tô Lai, hai người đứng ở trên đám mây cao, thân mật ôm nhau giễu cợt nhìn em, em làm tất cả, trong mắt anh cũng chỉ là phù vân, em nhẫn nhịn anh lại ác ý vặn vẹo, em yêu anh, anh không phải không biết, lại còn coi thường, em mong đợi một cuộc hôn nhân thiên trường địa cửu, mà anh lại mưu cầu nụ cười của người con gái khác.
Mà bây giờ, em đã kí tên rời đi, anh đã được như ý nguyện, tội gì cần dùng lí do ti tiện như vậy tìm em, từ khi em rời khỏi cánh cửa Thân gia, một phút kia em đã quyết định coi anh là người xa lạ, em sẽ không gặp anh, cả đời này, em đã chịu khổ vì anh quá nhiều, Thân Tống Hạo, em không phải là người phụ nữ dám yêu dám hận, yêu anh, em dùng tất cả dũng khí, mà hận anh, rời khỏi anh, em lại giống như là đứng trên bờ vực sống chết.
Sẽ không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ nữa. Từ lúc đó trên đời này, tình yêu, đàn ông, cũng không bao giờ có thể kích thích được một chút tình cảm nào trong lòng em.
Hoan Nhan nhẹ nhàng cười, cười ra nước mắt, cô lau nhẹ sờ vào bụng, vuốt ve, khàn khàn thầm thì: “Anh sẽ không biết, anh sẽ không bao giờ biết sự tồn tại của bảo bối….”
Em cũng chỉ không muốn anh nghĩ đứa nhỏ này chính là công cụ để em níu kéo anh
***********
“Cô quyết định sao?” Tằng Á Hí nhíu mày, nhìn gương mặt gày gò của cô, anh mấy lần muốn đưa tay, vén nhẹ mái tóc rối bời của cô nhưng lại không dám manh động.
Hoan Nhan gật đầu, quyết tâm nói: “Ở chỗ này tôi chỉ biết anh, Á Hi, trừ anh, tôi không tìm được người nào có thể giúp mình.”
“Hoan Nhan…” Tằng Á Hi cố kìm nén kích động muốn ôm cô.
“Á Hi, xem như tôi cầu xin anh.” Hoan Nhan ngẩng đầu đáy mắt vương đầy nước mắt.
“Được, nếu cô thật sự không muốn gặp anh ta, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây, tới một nơi anh ta vĩnh viễn không tìm được.”
“Không…Á Hi, tôi không đi, nếu anh ta thật sự muốn tìm, dù tôi đi tới chân trời cũng không trốn thoát được, vậy có ích gì?” Hoan Nhan cười nhẹ: “Tôi vì sao phải sống đầu đường xó chợ vì anh ta? Tôi muốn ở đâu thì ở, nếu một ngày Duy An trở lại, Quý gia lại hưng thịnh, tôi nghĩ tôi muốn trở về thành phố đó, chẳng lẽ tôi không thể đặt chân lên thành phố mà anh ta ở sao?”
“Hoan Nhan, tôi chính là thích cô như vậy, được, không đi, tôi giúp cô, ở chỗ này, chúng ta đều không đi.” Tằng Á Hi hai mắt sáng rực, mất khống chế nắm tay Hoan Nhan kéo vào trong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!