Người Què - Chương 12: 12: Phòng Ăn Nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Người Què


Chương 12: 12: Phòng Ăn Nhỏ


Ngày hôm sau.
“Lý tổng, đây là hợp đồng mới được đàm phán, anh xem qua một chút.” Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nhân viên bán hàng Tiểu Cầm đưa cho Lý Dật Thành một bản hợp đồng.

Cô đã bỏ ra một tháng, cuối cùng cũng đoạt được miếng mỡ dày này từ trong tay mấy chục đối thủ cạnh tranh, lúc này trên mặt Tiểu Cầm tràn ngập gió xuân, đứng bên cạnh chờ đợi Lý tổng khen ngợi.

Cô là đang nhắm vào công trạng xuất sắc này.
Lý Dật Thành mở hợp đồng ra, liếc nhìn số tiền giao dịch, “Được, rất tốt! Tiểu Cầm, cô quả là một nhân tài!”
“Lý tổng quá khen rồi, đây là việc làm vì công ty mà thôi.” Tiểu Cầm tự hào, “Lý tổng, còn có chuyện này tôi muốn cùng anh…”
“Buổi chiều đi, bây giờ tôi không rảnh, sắp tan làm rồi.” Lý Dật Thành nhìn đồng hồ, đã hơn 11h50, buổi trưa hắn có hẹn với Thiên Thiên, vì vậy không muốn trì hoãn.
“Này.” Tiểu Cầm không nghĩ tới Lý tổng đối xử qua loa với công sức lao lực môi lưỡi của cô để kí hợp đồng được như vậy, càng không nghĩ tới Lý tổng đi làm dĩ nhiên lại có quan niệm về thời gian, nhất thời trố mắt ngoác miệng.
“Buổi chiều ba giờ cô lại tới, khi đó từ từ rồi nói.” Lý Dật Thành muốn đứng lên sửa sang âu phục, Tiểu Cầm chỉ có thể lúng túng ôm hợp đồng ra ngoài.
“Vừa vặn 12 giờ.” Lý Dật Thành móc thẻ nư cơm mới làm từ trong ví tiền ra, vui vẻ như đi hẹn hò.
Lúc Lâm Thiên Nhiên tới nhà ăn, Lý Dật Thành đã chờ ở chỗ hẹn ngày hôm qua.
Thấy anh bước vào nhà ăn, hưng phấn vẫy tay một cái, chỉ lo anh không nhìn thấy.
“Tiểu Thiên, sao anh tới chậm thế.” Lý Dật Thành thốt lên, nghĩ tới việc anh đi đứng không tiện, ở trong lòng cho mình ăn một bạt tay, lại lấy lòng nói “Chẳng qua không sao, hôm nay tôi mời anh ăn cơm, tôi là chủ anh là khách, đương nhiên là tôi đến sớm hơn, haha.”
Lâm Thiên Nhiên kỳ thực không thích ứng được với việc đột nhiên có người thân thiết với anh như vậy, anh có chút không tự nhiên cúi đầu nhìn mũi chân, lại ngẩng đầu lên nhìn hàng người phía xa “Không biết hôm nay ăn món gì.”
“Đi thôi, đến xem xem.” Lý Dật Thành thấy anh không tức giận thì vui mừng, liền đi cùng anh đến chỗ lấy cơm.

“Hôm nay có bí đỏ, còn có đậu phụ nước.” Tiểu Thiên liếc vào trong cửa nhìn một cái, một bàn thức ăn chay đang tỏa ra nhiệt khí.
“ăn chay thật à?” Lý Dật Thành đổ mồ hôi, tại sao chút thịt cũng không có.

Nhà thầu căng tin này cũng quá đen, tốt xấu cho thêm một chút thịt xào cũng được mà.

Món ăn kiểu này, Thiên Thiên của hắn làm sao có dinh dưỡng được!
Lâm Thiên Nhiên cười cười, cầm chiếc đĩa, đứng vào hàng người.
“Nếu không hay là theo tôi vào phòng ăn nhỏ bên trong?” Lý Dật Thành chỉ nhà ăn nhỏ bên kia, vừa nãy hắn thấy Phương quản lý ở trong đó, còn bưng đĩa cơm đầy, với hai cái chân gà rán!
Lâm Thiên Nhiên lắc đầu.
Lý Dật Thành biết Lâm Thiên Nhiên đang nghĩ gì, anh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng phi thường mẫn cảm.
Anh biết mình có bao nhiêu phân lượng, chỗ đó không phải là chỗ đến lượt anh tới, anh chỉ là một bảo vệ, sao có thể xứng đáng bước vào nơi tốt như vậy ăn đồ ăn ngon, lại còn ngồi cùng bàn với một tốp lãnh đạo cấp cao ăn cơm!
Coi như anh không ngại, nhưng người bên cạnh anh đây dù sao cũng là ông chủ tương lai của nhà máy, một công nhân nhỏ bé sao có thể cùng ông chủ ăn cơm, chuyện như vậy sợ là chỉ cần một buổi sẽ truyền khắp toàn bộ tập đoàn Hoa Mậu!
Hai người ngồi ăn bên ngoài thì không giống vậy, Lý Dật Thành tuy là Lý Dật Thành, thế nhưng bên ngoài tất cả đều là công nhân bình thường, còn có không ít công nhân ở văn phòng dưới tầng chót, ai cũng không quen ai, ai cũng mặc kệ ai.
Lý Dật Thành ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói chuyện này nữa, bắt đầu nói đông nói tây với Lâm Thiên Nhiên.
Rốt cục sắp đến hai người họ, nhưng dì nấu ăn lại thò đầu ra trước cửa, hét lên một câu, “Phía sau không cần xếp hàng nữa, hết thức ăn rồi.”
Giọng nói vừa dứt, đám người trong hàng nhất thời như chim muông tản đi, trong miệng phát ra các loại ngôn ngữ chửi thề thô tục.
Lâm Thiên Nhiên cùng Lý Dật Thành có chút lúng túng, chỉ còn bốn, năm người nữa là đến lượt hai bọn họ, nhưng là trời không có mắt.

Lâm Thiên Nhiên có chút mờ mịt, như thường ngày, anh nhất định sẽ ra quán nhỏ ăn đồ ăn nhanh khoảng mười tệ, nhưng hôm nay có Lý Dật Thành đứng bên cạnh, lúc này không biết nên làm sao.
Suy cho cùng hôm nay người ta muốn trả mình năm tệ tiền ăn cơm, chính mình cũng không thể dẫn hắn ra bên ngoài ăn đồ mười tệ được, tuy rằng anh cũng chẳng thiếu mười tệ ấy.

Nhưng mà như vậy là vi phạm ý định bình đẳng ban đầu của anh.
Lý Dật Thành nhìn Lâm Thiên Nhiên, lại nhìn nhà ăn nhỏ bên kia, người ăn đã sớm đi gần hết, chỉ còn lại lác đác vài người.
Lâm Thiên Nhiên biết hắn đang nghĩ gì.
“Tiểu Thiên, bên trong không có ai, chúng ta vào nhé?” Lý Dật Thành cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Lâm Thiên Nhiên cúi đầu suy nghĩ một chút, “Cơm trong đó cũng là năm tệ một bữa sao?”
“Cơm ở trong đó không cần trả tiền, chúng ta đi thôi?” Lý Dật Thành thấy anh lại do dự, nhanh chóng làm bộ “Aiz, đói quá!”
“Ừm.” Lâm Thiên Nhiên rốt cục gật đầu, giống như cũng không còn biện pháp khác.
Nếu cho anh chọn một bàn thức ăn nhanh mười tệ xa hoa bên ngoài cùng với đồ ăn không cần trả tiền trong phòng ăn nhỏ kia, anh vẫn là sẽ chọn phòng ăn nhỏ.
Đương nhiên, tiền đề phải là trong phòng ăn không có người nào.
Lý Dật Thành huýt sáo vui vẻ, dẫn Lâm Thiên Nhiên vào.
Lần đầu tiên Lâm Thiên Nhiên vào phòng nhỏ này, âm thầm đánh giá sự khác nhau giữa bên trong và ngoài.
Bát đũa được đặt ở trong ngăn tủ, so với bên ngoài thì giữ vệ sinh hơn rất nhiều.
Không cần phải xếp hàng hay quẹt thẻ, mà giống như là tiệc đứng có sáu, bảy món ăn được xếp thành hàng, có thịt có rau, còn có hoa quả tráng miệng sau khi ăn, tùy người lựa chọn.

Ghế dựa cũng không giống với nhà ăn bên ngoài, mà là loại ghế dựa có chỗ tựa lưng thư thái, rất rộng rãi, không cần phải chen chúc.
Ngẩng đầu lên còn có điều hòa không khí và TV LCD trên đầu, đang phát sóng thời sự.
Lâm Thiên Nhiên ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy trong này so với bên ngoài cứ như là thế ngoại đào nguyên vậy.
“Lý tổng tới dùng cơm à?” Bên trong có một người trung niên đang lau miệng lên tiếng chào hỏi Lý Dật Thành, Lâm Thiên Nhiên nhanh chóng như con đà điểu trốn phía sau Lý Dật Thành, thân thể bé nhỏ hoàn toàn bị thân hình cao lớn của Lý Dật Thành che kín.
“Đúng đấy, Trương Công.” Lý Dật Thành thấy vị kĩ sư kỳ cựu của nhà máy – Trương Công, liền gật đầu cười với hắn.
“Ngài hậm rãi ăn, tôi đã xong rồi.” Trương Công đứng lên, đẩy cái bụng phì cầm lấy đĩa cơm, ra khỏi nhà ăn nhỏ.
Lần này, trong nhà ăn chỉ còn lại Lý Dật Thành và Lâm Thiên Nhiên.
“Anh trốn cái gì.” Lý Dật Thành cười với anh, “Mau đi rót nước dâng trà.”
“Ồ.” Lâm Thiên Nhiên như cái đuôi nhỏ theo phía sau Lý Dật Thành, thấy hắn mở ngăn tủ lấy đĩa cơm liền làm theo, thấy hắn múc cơm ở trong nồi cơm điện cũng làm theo, thấy hắn gắp thức ăn cũng làm theo hắn gắp thức ăn.
“Đây là thịt kho tàu.” Lý Dật Thành đột nhiên xoay người, múc một muôi thịt để vào trong đĩa cơm của Lâm Thiên Nhiên.
“Đủ rồi đủ rồi.” Lâm Thiên Nhiên suýt nữa hất tung cả đĩa cơm, sắc mặt khẽ biến hồng lắc lắc đầu nói đã đủ.
Lý Dật Thành dường như bị nghiện cái muôi này, nhanh chóng nhân cơ hội múc một muôi cá hấp, cuối cùng múc cho anh bao nhiêu là thức ăn.
Đĩa cơm của Lâm Thiên Nhiên bỗng nhiên thành một ngọn núi nhỏ, lượng thức ăn này gấp ba lần so với đồ ăn bình thường anh ăn ở ngoài.
Anh gấp đến độ không được, lãng phí thức ăn không phải bản tính của anh, “Nhiều như vậy, tôi không ăn hết đâu.”
“Nhiều hả?” Lý Dật Thành lại cảm thấy vừa đủ, thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, “Anh ăn nhiều chút, còn thừa cũng không sao.”
Lâm Thiên Nhiên lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ấm áp được người khác gắp thức ăn cho, không biết nên làm gì, nhưng lại vô tình cảm thấy được người khác quan tâm thực tốt.
Nếu như sau này cũng có người đối tốt với anh như vậy thì tốt rồi.

Lâm Thiên Nhiên yên lặng che giấu suy nghĩ của mình.
“Tự nhiên lại đờ ra như vậy làm gì?” lý Dật Thành lấy cơm cho mình xong, thấy anh ngây người, gọi anh trở về, “Mau tới đây ngồi xuống ăn cơm.”

Lâm Thiên Nhiên ồ một tiếng, bưng đĩa cơm đi tới.
Anh lần đầu tiên được ăn nhiều thịt như vậy, có gà ran có thịt kho tàu, lại có cá hấp, cùng món canh với biết bao món ăn tinh xảo khác, nhất thời không biết nên ăn thứ nào trước mới tốt.
“Đây là chân gà rán còn rất thơm.” Lý Dật Thành dùng tay cầm lên gặm.
Lâm Thiên Nhiên thấy hắn ăn như vậy, cũng học theo hắn cầm miếng gà rán lên gặm.
Lý Dật Thành thấy Lâm Thiên Nhiên rốt cục ăn thịt, trong lòng khỏi nói vui vẻ biết bao, nhất thời có khẩu vị ăn uống.
Lâm Thiên Nhiên cố gắng không lãng phí đồ ăn, sau khi ăn xong thức ăn trên đĩa thì cái bụng no đến muốn căng nứt, hôm nay hấp thụ lượng thịt so với bình thường rất nhiều, có thể bù đắp được nửa tháng anh không ăn thịt vào trong bụng.
Anh no tới mức bị ợ, làm sao cũng không ngừng lại được, mặt đỏ bừng.
Lý Dật Thành không cười nhạo anh, nhưng cảm thấy anh vô cùng đáng yêu, nhanh tay lấy một cốc nước ấm đưa đến, “Uống một ngụm nước sẽ không khó chịu nữa.”
Lâm Thiên Nhiên vừa định nói không dám để thái tử gia này bưng trà rót nước cho anh, nhưng vừa há miệng ra lại ợ một tiếng thật lớn.
Anh xấu hổ che miệng lại.
Lý Dật Thành chỉ cười, không nói thêm gì cả.
Lâm Thiên Nhiên uống nước ấm xong, cảm thấy không khó chịu như vừa nãy nữa, mấy tiếng ợ cũng biến mất theo, liền cảm kích nói cảm ơn với Lý Dật Thành.
Lý Dật Thành thấy ăn đã no rồi, có chút lưỡng lự, lại phí hết tâm tư kiếm cớ để hẹn anh lần sau.

Lý Dật Thành liền bắt đầu rót tư tưởng vào trong đầu Lâm Thiên Nhiên “Tiểu Thiên, chúng ta là bạn bè, sau này anh có thể tìm tôi bất cứ lúc này, tôi cũng sẽ thường xuyên tới tìm anh, biết chưa?”
Lâm Thiên Nhiên có chút nghe không hiểu, “Bạn bè?” người đàn ông mặc âu phục đi giày da trước mắt này rõ ràng là ông chủ của anh mới đúng.
“Đúng, chúng ta kỳ thực rất lâu trước đây là bạn tốt, chỉ là anh chưa nhớ ra thôi.”
Lý Dật Thành gật đầu, lại tiếp tục nói, “Nói chung anh nhớ kỹ, Lâm Thiên Nhiên cùng với Lý Dật Thành, không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn là bạn bè tốt, hiểu không?”
Lâm Thiên Nhiên nghe xong có chút như rơi vào sương mù, chẳng qua anh vẫn gật đầu, anh cũng không muốn chọc giận người đàn ông đang cười giảo hoạt này..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN