“Chuẩn bị tốt chưa?” Phương quản lý đang bận việc, trên bàn toàn là văn kiện, thấy anh đến rồi thì để bút xuống, “Vậy tôi đưa cậu đi.”
“Ồ…được.” Lòng bàn tay Lâm Thiên Nhiên đều là mồ hôi, anh như con nai vàng ngơ ngác, bất an nắm góc áo sơ mi của mình, theo sau Phương quản lý hướng về phía trên lầu mà đi.
May là Phương quản lý không đi nhanh lắm, nếu không anh què một chân không đuổi kịp được.
Phương quản lý dẫn anh lên cầu thang, đi tới lầu hai.
“Yo, tuyển người mới đến rồi à?” Một em gái gợi cảm đi giày cao gót ôm văn kiện trong tay nhìn thoáng qua Phương quản lý, liếc người phía sau hắn một cái, tò mò hỏi.
“Xin, xin chào, tôi là Lâm Thiên Nhiên.” Da đầu Lâm Thiên Nhiên đều bốc khói, anh nào dám nhìn thẳng vào em gái gợi cảm kia, cứng nhắc như con cương thi tự giới thiệu mình.
“Phì!” Em gái nọ lấy văn kiện trong tay che miệng cười, “Thật là đáng yêu.” Sau đó lại nói một tiếng, “Chào anh.” Liền giẫm giày cao gót “cộc cộc” rời đi.
Phương quản lý ra hiệu anh tiếp tục đi theo, Lâm Thiên Nhiên âm thầm lau mồ hôi, rốt cục cũng theo Phương quản lý đến được trung tâm văn hóa.
Trung tâm văn hóa nằm ở phía cuối hàng lang tầng ba này.
Đây là tòa nhà văn phòng cho công chức bình thường tới photo , bên trong có mấy cái máy , còn có một bộ máy in, máy quét, hình chiếu.
Đợi một lát, bên cạnh là những cái ngăn tủ lớn, bên trong mỗi ngăn để những tư liệu ngành riêng, nhìn vào khiến người ta hoa mắt.
Tới gần bệ cửa sổ có một cái bàn làm việc, bên trên đặt một cái máy tính để bàn kiểu dáng cũ, còn có một cái chậu cây mọng nước bên cạnh.
“Đó là vị trí của cậu.” Phương quản lý chỉ chỉ bên cửa sổ, “Bình thường cậu giúp các đồng nghiệp photo văn kiện, sắp xếp hồ sơ, gửi một ít công văn là được, công việc xem như khá nhẹ nhàng.”
Lâm Thiên Nhiên gật đầu, đem lời của Phương quản lý nhớ trong đầu.
Phương quản lý dặn dò anh chú ý một chút, đơn giản thực hành qua cách dùng máy photo một lần, rồi để anh lại một mình rời đi.
Chỉ thấy còn một mình Lâm Thiên Nhiên, anh cũng thả lỏng hơn nhiều.
Anh sờ qua cái bàn làm việc lớn bằng cái bàn ăn kia, anh còn chưa từng dùng qua cái bàn xa hoa như thế!
“Mi tươi tốt quá, sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho mi.” Lại mỉm cười chọt vào chậu cây mọng nước kia, mỉm cười xem như chào hỏi nó.
Trước mắt không có ai đến phòng photo , Lâm Thiên Nhiên liền mở bàn máy tính làm việc ra, anh ít đọc sách, tiểu học còn chưa học xong, đối với máy tính nhận thức chỉ hạn chế ở trò chơi quét mìn.
Trên màn hình máy tính có rất nhiều tài liệu, dường như sắp chen hết cả màn hình, nhìn mà hoa mắt, nhưng Lâm Thiên Nhiên không dám mở tệp nào ra cả vì sợ làm hỏng thứ gì đó.
“Này, người mới đến!” Một người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Lâm Thiên Nhiên bên cửa sổ, rồi đặt một xấp tài liệu lên nắp máy photo.
“giúp tôi photo đống biên bản cho cuộc họp này, tôi sẽ tới lấy nó sau.” Người đàn ông nọ không đợi Lâm Thiên Nhiên trả lời liền rời đi.
“Ồ…” Lâm Thiên Nhiên nhanh chóng vui vẻ, công việc của anh tới rồi!
Xấp biên bản đó dài khoảng 40-50 trang, Lâm Thiên Nhiên bắt đầu cẩn thận từng trang một theo cách mà Phương quản lý đã dạy cho anh lúc trước.
Tờ thứ nhất hơi lệch một chút, Lâm Thiên Nhiên cẩn thận điều chỉnh góc độ, đến bức thứ hai thì tốt hơn nhiều, anh cảm thấy rất vui, giống như mình đã chăm chỉ và làm được điều gì thật lớn lao.
Một số biên bản cuộc họp sẽ có chữ ký của những người tham gia nhưng chữ ký rồng bay phượng múa khiến anh nhìn mãi cũng không nhận ra là của ai.
Hiếm thấy ở trong đó là chữ kí của Lý Dật Thành, Lâm Thiên Nhiên hơi phấn khích, đưa ngón tay chạm vào dòng chữ đó và xem xét nó cẩn thận.
Người đàn ông đó dùng bút ký tên, nét chữ rõ ràng không thanh tú, song mạnh mẽ điểm trên giấy ba chữ “Lý Dật Thành” uy nghiêm, tạo cho người ta một loại áp bức vô hình.
Chữ ký của hắn chính là xác tín tuyệt đối và quyền hạn bất khả xâm phạm.
(*) xác tín: đáng tin cậy
Rõ ràng chỉ là một thanh niên 20 tuổi nhưng lại toát ra khí chất như vậy, Lý Dật Thành tuyệt đối là vương giả trời sinh.
Đúng lúc đang trầm trồ thì có tiếng quát to:
“Còn chưa photo xong sao?!” Người đàn ông kia trở lại, đứng ở cửa nhìn chằm chằm Lâm Thiên Nhiên.
“Xin lỗi.” Lâm Thiên Nhiên hiển nhiên là sợ hãi.
“Cậu là heo à? Đi sao chép từng cái, tôi cho cậu 10000 bản thì cậu cũng làm như vậy sao?” Người đó trợn tròn mắt, tức giận muốn chết đến nơi, “Cậu không biết sao chép tất cả một lần sao? Hay là cố tình gây sự với tôi?!”
Nhìn vẻ mặt của Lâm Thiên Nhiên, hắn ta lại thốt lên “trời ạ, cậu cầm lấy đống giấy tờ này, đặt ngay ngắn rồi cho vào trục lăn”
Sau đó nhấn nút , giấy trong trục lăn sẽ được sao chép toàn bộ.
Phía cửa ra của máy photo ngay lập tức phun ra các bản sao nóng một cách nhanh chóng.
Một lúc sau, toàn bộ xấp tài liệu đều đã được xong xuôi.
“Oa, nhanh thật.” Lâm Thiên Nhiên sửng sốt, quản lý Phương chỉ dạy anh cách 1 tờ giấy, về chức năng của phím “” này, anh chưa từng học qua.
“Đúng là xui xẻo chết được, bộ phận nhân sự chất lượng như vậy sao lại tuyển người vô dụng thế này?” Người nọ cầm xấp tài liệu đã xong tức giận bỏ đi.
Mặc dù Lâm Thiên Nhiên bị người khác mắng mỏ, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Nghe này, anh đã học được một kĩ năng mới.
Đó hẳn là điều nên hạnh phúc, phải không?
Nó sẽ được thực hiện vào các lần photo tiếp theo.
Trong lúc rảnh rỗi, trước khi Lâm Thiên Nhiên kịp tưới cây mọng trên bàn để vun đắp tình cảm thì có một bà cô trung niên mập mạp, mặc váy dài che kín người, nhưng vẫn không giấu được cái bụng phao bơi, trong tay cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa đi tới nhìn Lâm Thiên Nhiên.
Nhàn nhã đi lại, bộ dáng giống như chỉ chờ về hưu.
“Ồ, tôi nhận ra cậu.” Bà cô đó đột nhiên chỉ vào Lâm Thiên Nhiên “Cậu không phải là tên bảo vệ què ở cửa trước sao?”
Lâm Thiên Thiên thấy người này không mang theo tài liệu để photo, giống như tới xem náo nhiệt khiến anh không biết nên đối phó thế nào.
“Ừm.”
“Ồ, tại sao vậy?” Bà cô nọ đang gặm một hạt dưa khác và nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh, mong anh nói ra lời nói gì đó tàn bạo chút.
“Cái gì?” Lâm Thiên Nhiên ngẩn ra, anh không biết làm sao, chỉ là ba chữ “tại sao vậy” từ miệng người khác vẫn làm tâm hồn nhạy cảm của anh nhói lên chút.
Ừ, tại sao một tên què lại được ngồi ở trong văn phòng thoải mái làm việc và hưởng những lợi ích như vậy?
“Phương quản lý nói, cần thuê gấp người ở đây.” Lâm Thiên Nhiên không tự nhiên nói, “vậy nên…”
“Tuyển người ở đây hả?” Bà cô đó giống như nghe được chuyện cười, bà ta hụt hơi, nổi giận đùng đùng.
“Ha ha ha”
Lâm Thiên Nhiên không biết người này cười cái gì, chỉ biết bà ta sắp làm đổ hạt dưa xuống sàn rồi, anh cảm thấy có chút phản cảm.
Anh không thích những người làm việc không tốt lại còn đi loanh quanh, đã nhận lương của công ti thì nên hết lòng phục vụ công ti thay vì làm con sâu làm rầu nồi canh.
Bà cô vốn tưởng anh đang trêu chọc mình.
Vị trí này trong trung tâm kiểm soát văn hóa là vị trí có cũng được mà không có cũng không sao của công ti.
Tất cả việc cần làm chỉ là giúp đỡ đồng nghiệp tài liệu.
Cho dù không có vị trí này công ti cũng không bị ảnh hưởng.
Nhưng thấy anh ngẩn người, không giống bộ dáng thích đánh Thái Cực Quyền của bà ta thì mới nhận ra anh thực sự nghĩ như vậy, liền lẩm bẩm, “Thì ra là người được chăm sóc, có phúc mà lại không biết.” Bà cô nghiến răng nghiến lợi cắn hạt dưa rồi ra ngoài.
Lâm Thiên Nhiên không hiểu về khả năng của mình, chỉ biết là nhất định phải làm được công việc này, không thể phụ lòng kỳ vọng của Phương quản lý và công ti.
Hôm nay người đến photo không nhiều, Lâm Thiên Nhiên thừa dịp rảnh rỗi mà quét dọn một lần văn phòng trung tâm, thu dọn tất cả những tài liệu còn bừa bộn trong ngăn tủ, xếp chúng theo thứ tự rồi đánh số lên.
Kim giờ đã chỉ 17h30.
“Này, đừng đi!” Một người phụ nữ mặc trang phục ol đi giày cao gót 10cm đi vào, nhìn thấy anh liền gọi.
Lâm Thiên Nhiên vừa chuẩn bị tắt máy tính, thì thấy người phụ nữ nọ đem một phần văn kiện bộp một tiếng trước mặt anh, dùng giọng ra lệnh nói, “Kế hoạch bán hàng của bộ phận tiếp thị mới được đề xuất trong tháng tới sẽ được photo thành tệp in bằng phông chữ Arial 5.
Sau khi làm xong thì đặt lên bàn làm việc của tôi, ngày mai tôi sẽ dùng nó cho cuộc họp.”
“Ừm…” Lâm Thiên Nhiên còn chưa kịp đặt câu hỏi, người phụ nữ kia đã đi rồi.
Đây là một bản thảo bút kí dài ba trang, chữ viết hơi nguệch ngoạc, nhiều chỗ chỉnh sửa đến hoa cả mắt.
Ngoài một số bảng đầy dữ liệu thì bản thảo còn có nhiều từ tiếng anh dài, đối với Lâm Thiên Nhiên một người mù chữ mà nói, việc chuyển đổi thành tệp in là một nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng mà còn có thể làm sao được đây.
Anh không thể trốn tránh người khác ở mọi nơi, hoặc nói với họ “Tôi xin lỗi, tôi chỉ là một tên què vô học, tôi không biết làm việc này.”
Chỉ có thể nhắm mắt làm thôi.
Lâm Thiên Nhiên mở một tờ tài liệu và bắt đầu xem xét nó.
Anh bỏ học từ khi học tiểu học, vì vậy một quyển từ điển Tân Hoa Xã cũng chỉ biết từ 80 đến 90 chữ, nhưng nó cũng không đầy đủ.
Hồi cấp 1 cũng học máy tính và học gõ chữ, nhưng hơi lâu rồi, giờ đã rệu rã tốc độ như rùa bò, mất hơn chục phút, toát cả mồ hôi hột mới xong…Dòng chữ đầu tiên của bản thảo.
Lâm Thiên Nhiên kiểm tra cẩn thận, không có lỗi chính tả.
Sau đó anh gõ bàn phím một cách nghiêm túc tiếp.
Xong phần đầu tiên, bụng reo lên vì đói.
Khi nhìn lên thì anh nhận ra ngoài cửa sổ trời đã tối, lúc này hơn bảy giờ rồi, chẳng trách thấy đói.
Lâm Thiên Nhiên dụi dụi đôi mắt khô khốc và thầm cổ vũ bản thân.
Lý Dật Thành vừa kết thúc một ngày xã giao và lái xe đến công ti bằng chiếc xe sang trọng của mình.
Vốn dĩ hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Thiên Nhiên được chuyển đến tòa nhà văn phòng làm việc, hắn rất mong chờ nhưng không còn cách nào khác, hôm nay hắn phải đi xã giao với khách hàng nên không thể ra ngoài.
May mắn thay, Phương quản lý hiểu được suy nghĩ của hắn nên đã lắp một chiếc camera kết nối với máy tính trong phòng chủ tịch trước khi Lâm Thiên Nhiên nhận việc.
Nếu có cơ hội, hắn thực sự muốn tăng thêm lương cho Phương quản lý, Lý Dật Thành nghĩ.
Hắn nhấn ga lái xe đến công ti, trong lòng vui vẻ nghĩ ngợi, mau mau muốn lấy video ghi lại trên camera kết nối với máy tính của mình ra, sau đó về nhà tắm nước nóng, từ từ tận hưởng ngày hôm nay.
Chú thích:
Trang phục ol:
Từ điển Tân Hoa:
.