Người Què - Chương 29: 29: Xem Phim
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Người Què


Chương 29: 29: Xem Phim


“Quà sinh nhật?” Lâm Thiên Nhiên lần đầu tiên trong đời nghe thấy người khác nói với mình từ này, anh suy nghĩ một chút sinh nhật lần trước vào lúc nào, nhưng ký ức quá mông lung khiến anh không nhớ ra được.
“Đúng vậy, còn một tuần nữa là đến rồi.

Đến lúc đó, anh nhất định phải dành thời gian trống cho tôi.” Lý Dật Thành không chỉ nhớ tới, mà còn rất quan tâm.
“Tôi nhiều năm rồi chưa từng ăn sinh nhật.” Lâm Thiên Nhiên lắc đầu một cái, “Nhưng mà sao cậu biết sinh nhật của tôi vào lúc nào?”
“Tôi đương nhiên biết, sau này mỗi một sinh nhật của anh, tôi cũng đều không bỏ qua, tôi bảo đảm đấy.” Lý Dật Thành hứa với anh, lại càng giống như đang tự hứa với chính mình.
Lâm Thiên Nhiên đột nhiên hít sâu một hơi, “Cảm giác có bạn hóa ra lại hạnh phúc như vậy.”
Nhưng mà, người bạn này của anh nếu như có thể nghèo một chút thì tốt rồi.

Nếu vậy, sự chênh lệch giữa họ sẽ không xa như ngân hà, khiến Lâm Thiên Nhiên có cảm giác những hạnh phúc này thật không chân thực.
Cứ dỗ dành mãi vẫn không mua được đồ cho Thiên Thiên, Lý Dật Thành chỉ có thể từ bỏ.
Cũng được, dù sao hắn sẽ tỉ mỉ chọn một món quà, trong ngày sinh nhật của anh tặng cho anh, cho anh kinh hỉ.

“Muốn đi xem phim không?” Đi qua rạp chiếu phim, Lý Dật Thành hỏi Lâm Thiên Nhiên.
“Xem phim?” Lâm Thiên Nhiên đúng là trước giờ chưa từng vào rạp chiếu phim, thật ra, anh cũng rất ít xem ti vi, kí túc xá trong xưởng cũng không có ti vi, ngày thường đều chỉ có thể xem cái ti vi treo trên tường trong nhà ăn, nếu không thì đi siêu thị mới xem được.
“Gần đây có một bộ phim mới, tôi đã thấy lâu rồi, nhưng mà đi làm rất bận, cũng không có ai xem cùng.” Lý Dật Thành chờ mong nhìn tấm áp phích mời chào khách trên rạp chiếu phim, đột nhiên rất cao hứng.
Kỳ thực hắn cũng không quá mê điện ảnh, lời nói ban nãy chỉ là thuận miệng nói lung tung, chẳng qua nếu có thể cùng Thiên Thiên xem phim thì đó thực sự là điều hắn chờ mong!
Có thể tạo ra càng nhiều hồi ức chỉ thuộc riêng về hai người, Lý Dật Thành chỉ tưởng tượng cũng thấy hạnh phúc.
“Xem phim, có đắt không?” Lâm Thiên Nhiên nhìn chung quanh, nhưng không thấy có ghi giá bên trên tấm áp phích, anh liền hỏi ra điều mình lo lắng trong lòng.
“Không đắt.” Lý Dật Thành chỉ muốn nói về trải nghiệm bỏ ra hơn 100 tệ để mua chiếc màn hình imax khổng lồ, không nghĩ tới Lâm Thiên Nhiên vừa nghe đến không đắt, liền lập tức nói “Vậy thì để tôi mời cậu xem phim, vừa nãy cậu mời tôi ăn cơm, hiện tại dù sao tôi cũng nên mời lại cậu.”
“Được ~” Lý Dật Thành theo sau anh, “Chúng ta xem phim 2D đi.”
Lâm Thiên Nhiên gật đầu, sau đó liền chạy đi mua vé.
Vé xem phim 2D thông thường không đắt, thêm vào đó hôm nay cũng không có nhiều người xem nên có nhiều ưu đãi đặc biệt.
Hai tấm vé cộng lại chỉ có 60 tệ, vừa vặn ở mức Lâm Thiên Nhiên có thể chi trả được.
Lâm Thiên Nhiên rất vui vẻ, cầm vé quay lại, “Mua xong rồi, đi thôi.”
“Được.” Lý Dật Thành gật đầu cưng chiều, thật giống như lúc còn bé, Thiên Thiên dẫn hắn đi chơi khắp nơi ở trong xưởng, giờ là dẫn hắn đi soát phiếu.
Hai người xem bộ phim bom tấn của Mỹ, tình tiết bình thường, chẳng qua hiệu ứng phim rất bắt mắt, nơi này nổ, nơi kia lại ném bom.

Lâm Thiên Nhiên lần đầu tiên hưởng thụ loại yến tiệc thị giác này, tùy từng cảnh phim mà cả người căng thẳng không xong, trông rất thú vị.
Lý Dật Thành nhìn ánh sáng từ màn chiếu khúc xạ trong hai con ngươi của anh thật giống với ngân hà, cực kỳ mỹ lệ, phim điện ảnh kia sao đẹp bằng một nửa Thiên Thiên của hắn!
Lý Dật Thành đột nhiên nhớ tới một câu thơ kinh điển:
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh.
Ta đứng dưới cầu lại ngắm em.

(chỗ này tui chém nha, ý của 2 câu thơ là vậy, nhưng mà tui chém cho nó hoa mỹ một tí=))))
Câu thơ này không phải đang nói bọn họ sao?
Xem xong phim đi ra, điện thoại Lý Dật Thành đinh một tiếng, hắn lấy ra nhìn, là Phương quản lý gửi tin nhắn cho hắn.
“Lý tổng, báo cáo của giáo sư Mikeson có rồi.”
Lý Dật Thành liếc mắt nhìn Lâm Thiên Nhiên, sau đó nhắn lại, “Được rồi, phiền anh xếp cho tôi một phòng nhỏ, hôm nay muộn chút tôi mời giáo sư ăn cơm tối.”
Lâm Thiên Nhiên thấy hắn giống như rất bận, hôm nay chơi cũng đủ rồi, liền đề nghị, “Dật Thành, chúng ta về đi thôi?”
“Được.” Lý Dật Thành ước chừng trở về xưởng cũng gần đến giờ cơm tối, liền đồng ý.
Lão Vương thấy Lâm Thiên Nhiên ngồi xe cậu chủ nhỏ về, kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rơi mất.
Không nghĩ tới Lý tổng lại còn hạ cửa sổ xe xuống, dặn dò một câu, “Trưa mai nhớ đến học nhé!”
Lâm Thiên Nhiên gật đầu, có hơi ngại ngùng.
Anh chào hỏi lão Vương còn đang sửng sốt, sau đó chậm rãi đi về kí túc xá, nhịn không được nhớ lại.
Ngày hôm nay đối với một người ngày thường đều làm việc ở kí túc xá lúc 2 giờ có thể nói là tuyệt vời.

Đầu tiên là đi kiểm tra sức khỏe, sau đó ở cùng Lý Dật Thành, ăn uống vui vẻ, chơi đến mãn nguyện.

Nếu có thể mãi mãi như vậy, mỗi ngày vừa mới mẻ vừa đặc sắc, thật là tốt biết mấy.
Chỉ là làm sao có thể chứ? Anh dù thế nào cũng không thể quên thân phận của chính mình.
Mà người có thân phận như vậy thì tự biết nên sinh hoạt làm sao.
“Này!” Đột nhiên phía sau có một tiếng hét lớn.
Editor lảm nhảm: Thực sự là vừa edit chap này vừa cười tủm tỉm vì sự đáng eo của đôi chim cu nhà này=)))).

Phần này có 4 chương, tui mới làm có 2 thôi.

Các bẻo bối hãy giục tôi nhiều lên để tôi chăm chỉ làm nhá, chứ đôi trẻ dễ thương quá chừng.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN