Người Què - Chương 3: 3: Chiếc Xe Không Thể Cản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Người Què


Chương 3: 3: Chiếc Xe Không Thể Cản


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cà Phê Phin
Anh không nói gì, cúi đầu nhìn chân của mình, có chút đờ ra.
“Được rồi, ông nói người khác què, bản thân ông còn không phải là có lỗ tai mà không nghe được.” Lão Vương mắng con hàng kia sau đó nói với Tiểu Thiên, “Nội bộ chúng tôi không phức tạp như thế, cậu chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”
“Tôi biết rồi.” Tiểu Thiên gật đầu.
“Cái kia, bảo vệ cần làm chuyện gì?”
“Nhiệm vụ bảo vệ của chúng ta là thường xuyên theo dõi, kiểm tra và bảo vệ thường trực.

giám sát các camera trong phòng bảo vệ, xem có bất thường không, nếu có phải báo cáo kịp thời.

Còn kiểm tra là cách mỗi giờ phải kiểm tra khu vực nhà máy một lần, xem các công tắc điện, nước và cổng chính đã đóng chưa, cổng sắt đã khóa kỹ chưa, v.v Gác, chính là trước giờ tan làm gác ở cửa trước và cửa sau, bảo đảm công nhân rời đi theo thứ tự, cửa sẽ không bị tắc nghẽn, a đúng rồi, những người lái xe rời khỏi nhà máy phải mở từng chiếc xe để kiểm tra xem có vật dụng đáng ngờ nào không, nếu không có mới được để họ rời đi.” Lão Vương giải thích cặn kẽ cho Tiểu Thiên, anh liền nghiêm túc ghi nhớ.
“Đúng đấy, nhất định phải kiểm tra, cậu mới tới nên không biết, trước đây đã xảy ra chuyện nhà kho bị mất trộm, không bắt được kẻ ăn trộm.

Không nghĩ tới sau đó tra ra được là công nhân trong nhà máy lấy cắp, giấu vật liệu đó trong xe mình, mang ra ngoài để bán lại!” Nói tới chuyện này, lão Quyền liền cảm thấy phấn khích, trông giống như một người buôn chuyện.
“A.

Tại sao lại có thể có người như vậy.” Tiểu Thiên thở dài hoài nghi, tự nhắc bản thân phải kiểm tra xe một cách kỹ càng.
Sau đó, lão Vương nói rất nhiều quy tắc, Tiểu Thiên cũng nghiêm túc ghi nhớ.
“Ngày mai Tiểu Thiên đến bảo vệ ở cửa sau, phải nhớ rằng, những nhân viên không mặc đồng phục không được phép vào nhà máy, cậu có quyền ghi tên lại, đồng thời cảnh cáo, còn lão Quyền đến gác ở cửa trước.

Tôi đến giám thị.” Lão Vương phân phó xong, sau đó đăng kí nhiệm vụ trên tường.

Cuốn sách được xóa bỏ vài dòng và thêm vào một vài nét mới.
“Ồ, được thôi.” Tiểu Thiên thường đi qua cửa sau, chẳng qua người tự ti như anh, đi bộ đều cúi thấp đầu, căn bản không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng người khác, vì vậy cũng không chú ý đến bảo vệ đang gác.

Nếu không, nói vài câu bắt chuyện, cũng sẽ quen biết với lão Quyền và lão Vương, liền không phải hoàn toàn là người lạ nữa.
“Có chuyện gì không nên vọng động, trước tiên báo cho tôi đã, hiểu không?” Lão Vương không nhịn được dặn thêm một câu.
Tiểu Thiên gật đầu.

Toàn bộ buổi chiều anh đều ngồi ở trong phòng bảo vệ nhìn chằm chằm, nhìn đến nỗi mắt muốn mù luôn.
“Ai nha tên ngốc này, không cần nhìn chằm chằm như vậy, tình cờ nhìn xem một chút là được.” Lão Quyền không biết ở đâu lấy ra một lon Trà Vương Lão Cát, đưa cho anh.
“Cảm ơn lão Quyền, tôi không uống.” Tiểu Thiên dụi mắt, nếu có thuốc nhỏ mắt thì tốt rồi.
“Tại sao không uống, yên tâm đi, chưa hết hạn đâu.” Lão Quyền lau bụi mỏng tích tụ trên miệng lon bằng tay áo một lần nữa, rồi đưa đến trước mặt Tiểu Thiên.
“Cảm ơn lão Quyền.” Vốn muốn từ chối nhưng Tiểu Thiên lại không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, cơ thể anh vốn không tốt, ăn chút đồ cay uống chút đồ lạnh cũng cực kì dễ bị đau bụng, vì vậy những đồ vật kích thích này tuyệt đối không thể đụng vào.
Người ta thịnh tình như vậy không thể từ chối được, cũng chỉ đành mở ra nhấp một ngụm.
Lạnh thật, tựa hồ lạnh đến tận trong tâm vậy.
Tiểu Thiên không nhịn được rùng mình một cái.
“A, sắp đến giờ tan rồi, đừng nói chuyện nữa, chuẩn bị đi gác đi.” Lão Vương ngậm một điếu thuốc lá đi tới, sau đó mặc thêm chiếc áo khoác, đứng trước gương sửa sang quần áo một chút, dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng.
“Tiểu Thiên hôm nay đứng ở cửa trước, tôi ở cửa phía sau, lão Quyền tiếp tục ở đây nhìn quản chế.” Lão Vương phân phó công việc.
“Tốt thôi.” Lão Quyền đáp một tiếng, “Vậy tôi ở trong phòng bảo vệ nhìn chằm chằm người mới này, a không, nhìn chằm chằm vào màn hình.” Dáng vẻ Lão Quyền như một kẻ già đời, cười hì hì nói.
“Hai người giúp đỡ lẫn nhau, một người bên trong một người bên ngoài, phối hợp làm việc.” Lão Vương dập điếu thuốc, đội mũ bảo vệ rồi đi.
“Hừ, ra vẻ chính đáng.” Lão Quyền nhỏ giọng thì thầm một câu.
“Cái kia, lão Quyền, tôi ra ngoài gác đây.” Tiểu Thiên cũng bắt đầu sửa soạn lại quần áo, anh kì thực có chút căng thẳng, vốn đang lo lắng bị phân đến gác ở cửa sau, một mình lẻ loi, xem ra lão Vương cũng là người tốt, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, sắp xếp như vậy cũng coi như đã chiếu cố anh.
Gác ở cửa trước, tốt xấu còn có lão Quyền ngồi ở bên trong, cũng xem như có người làm việc cùng.
“Đi đi.” Lão Quyền vung tay, “Tôi ở trong này, có gì thì gọi một tiếng.”
Đến giờ tan làm, các công nhân của nhà máy lần lượt xuất hiện trên con đường rộng rãi.
Có ba hoặc năm người đi bộ theo nhóm, một số đi xe máy và một số rời đi bằng xe hơi riêng.
Hầu hết các nhân viên lái xe làm ở trong tòa nhà văn phòng.

Họ từ lâu đã có thói quen dừng ở cổng, sau đó bật hộp đuôi, chờ kiểm tra an ninh rồi mới rời đi.

Chỉ thỉnh thoảng có vài tài xế quên mất, vì vậy anh phải gọi họ dừng lại để hợp tác kiểm tra, nhưng tài xế đa phần là người có tâm, vì lẽ đó Tiểu Thiên kiểm tra khá thuận lợi, không xuất hiện bất kỳ sai sót gì.
Qua chừng mười hoặc hai mươi phút, giờ cao điểm đã qua, số lượng nhân viên ra ngoài giảm dần, cánh cổng ồn ào lại trở nên yên tĩnh và chán chường.
Tiểu Thiên ban đầu nghĩ sẽ không còn xe nào ra ngoài nữa.

Lúc này có một chiếc xe hơi màu đen, bóng loáng không biết chạy ra từ góc nào và lái thẳng đến cổng.

Tiểu Thiên làm một kí hiệu dừng xe lại, nhưng người bên trong xe dường như không chú ý, vẫn phi nước đại.
Tiểu Thiên trực tiếp dùng cơ thể gầy gò của mình như một vật cản đường và chiếc xe đột ngột dừng lại.

May mắn thay, đây là một chiếc xe hơi rất tốt, nếu không đã xảy ra tai nạn rồi.
“Xin chào, vui lòng mở hộp xe để hợp tác kiểm tra.” Tiểu Thiên bình tĩnh lại và đi đến chỗ ghế lái, lịch sự gõ nhẹ vào cửa kính vài lần.
Nhưng người trong xe vẫn không bị lay chuyển.

Tiểu Thiên nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông trẻ qua kính.

Ngũ quan tuấn mỹ, vầng trán phi phàm.
Lúng túng một lúc, kính ở cửa xe vẫn không hạ xuống, chiếc xe không mở ra, vẫn đậu nguyên ở đó và người trong xe vẫn nhìn mình chứ không có bất kì hành động nào.
Người đàn ông này thật kì lạ.

Tiểu Thiên lẩm bẩm trong lòng.
Nhìn trang phục này, hẳn là người ở giới thượng lưu đi, chẳng qua trẻ tuổi như vậy, nhìn cứ sai sai.
Trong khi Tiểu Thiên vẫn còn loay hoay thì cửa kính cuối cùng cũng hạ xuống.
Đột nhiên, lão Quyền vội vã rời khỏi phòng bảo vệ, lúc nhìn vào biển số xe, ông ta rất sợ hãi.
“Này người què, đây là xe của ông chủ lớn, còn không mau mau cho đi!” Lão Quyền quát Tiểu Thiên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trẻ tuổi kia có vài phần giống với ông chủ lớn, sửng sốt một hồi, lại vội vã đổi giọng, “Hây a, đây là cậu chủ nhỏ mà, mau để xe đi!”
Tiểu Thiên gãi đầu, trì độn “Ồ” một tiếng, vội vàng tránh ra vài bước.
Người đàn ông trong xe một chữ cũng không nói ra, chỉ là không nói gì cả cũng vô tình tạo ra một loại uy nghiêm.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm – liếc nhìn người què này, lại đạp một cước vào chân ga, xe nổ vang một tiếng, như mũi tên rời cung chạy nhanh khỏi cổng nhà máy.
“Ai nha, ông trời của tôi, cậu không biết là có hai chiếc xe trong nhà máy này không thể cản sao?”
“A?” Tiểu Thiên nghi hoặc gãi đầu, hình như không có ai từng nói với anh, trong đầu anh chỉ nhớ kỹ những điều lão Quyền kể, trước kia nhà kho có vụ mất trộm, liền cảm thấy việc kiểm tra xe của hành khách là chuyện rất quan trọng.
Nhưng không ai nói cho anh những chiếc xe nào nên cản lại và những chiếc xe nào không nên cản lại.
“Sau này phải nhớ kĩ biển số 6888 và 3386 là không thể cản lại.

Nếu hai chiếc xe này ra vào, tốt nhất là nên chào.” Lão Quyền nghiêm túc nói.
Tiểu Thiên nhìn phía con đường, chiếc ô tô màu đen sáng bóng mang biển số 6888 dần dần nhỏ như một đốm đen rồi biến mất nơi cuối chân trời.

Anh không ngừng nghĩ về nó “6888”
“6888 là chiếc xe Mercedes-Benz.

Chiếc xe này thường được ông chủ lớn lái.

Hôm nay không hiểu sao lại là cậu chủ nhỏ lái xe.

Ừm, có lẽ cậu chủ nhỏ vừa trở về Trung Quốc hai ngày trước.

Hiện tại không có xe.”
“Cậu chủ nhỏ?” Không còn nhìn thấy điểm đen đó nữa, anh quay lại và hỏi lão Quyền.
“Ừ, cậu chưa từng nghe về việc này nhỉ, con trai duy nhất của ông chủ lớn, vừa trở về từ nước ngoài hai ngày trước.” Lão Quyền nói “Tôi nghe nói thành tích tốt nghiệp ở Harvard đứng thứ nhất lận, thực sự là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tương lai thật vô cùng xán lạn.”
“Vậy biển 3386 là của ai?” Tiểu Thiên tò mò hỏi.
“3386 là xe hơi của tổng giám đốc bộ phận tiếp thị, hắn là một ông vua kim cương, không biết đã làm mê đảo biết bao thiếu nữ ở công ty của chúng ta đây.” Lão Quyền tiếp tục phổ cập thêm kiến thức cho Tiểu Thiên, “Cái xe đó là một chiếc Roter màu đỏ, rất dễ để nhận ra.

Lần sau có gặp thì cậu cũng sẽ nhận ra hắn thôi.

Hắn là một tay chơi nổi tiếng, vì vậy đàn ông hay phụ nữ ngồi trong xe mỗi lần lại là một người khác, cậu làm như không thấy là được, đừng đắc tội hắn.”
“Ồ” Tiểu Thiên im lặng đọc lại hai lần biển số xe trong lòng, ghi nhớ nó, anh sợ anh sẽ quên nó mất.
“Nhưng không sao.

Gần đây hắn ra nước ngoài để điều hành công việc rồi.

Hiện tại tạm thời không về đâu.” Lão Quyền ngáp dài rồi quay lại phòng bảo vệ theo dõi màn hình.
Đó là ngày đầu tiên sau khi chuyển tới.

Tối nay lão Vương, Tiểu Thiên và lão Quyền được nghỉ, nên làm gì đây?
Tiểu Thiên thích nghi khá tốt.

Ban đầu đó là một công việc đơn giản, nghĩa là anh sẽ ở lại lâu hơn chút, dù eo và chân có hơi mỏi, nhưng sau này sẽ quen thôi.
Tiểu Thiên quay về kí túc xá, tắm rửa sạch sẽ rồi định đến căng tin lấy đồ ăn.
Căng tin đều chỉ có chút rau dưa không dầu mỡ, bên trên cho thêm vài miếng bì lợn béo coi như là thịt, ăn vào nhạt như nước ốc, không có dinh dưỡng.
Nhưng dù sao nó cũng rẻ.

Những công nhân có thu nhập thấp như Tiểu Thiên sẵn sàng ăn một bữa giá năm tệ trong nhà máy này, còn hơn là ăn ở ngoài mất mấy chục tệ.
Anh đã ăn như vậy lâu rồi, có thể miễn cưỡng ăn no, chứ không có dinh dưỡng gì mà hấp thụ.

Tiểu Thiên từ nhỏ đã lớn lên ở đây, đều là ăn ở căng tin này, chỉ có tình cờ ra ngoài theo ba mới ăn ngon hơn chút, nhưng cũng chỉ là mấy cái quán nhỏ bốc mùi thực phẩm dầu khói kia.
Điều này quả thực không tốt đối với sức khỏe của một đứa trẻ.

Ba anh cũng nhận ra điều này, vì vậy không có gì lạ khi anh gầy như ba anh vậy, anh đã bỏ lỡ quá trình bổ sung dinh dưỡng để phát triển.

Thật khó bù đắp lại.
Bây giờ Tiểu Thiên là một người đàn ông trưởng thành rồi, nhưng anh vẫn thấp hơn nhiều so với những người đàn ông trưởng thành khác.

Anh gầy gò và xanh xao, lại què một chân, tự nhiên lại thấy tự ti hơn mấy phần.
Tiểu Thiên đưa muỗng thức ăn vào miệng, nhai rồi nuốt xuống, vệ sinh trong căng tin này không tốt lắm.

Thông thường, có mùi cơm thiu, khó ngửi muốn chết, còn có gián có chuột, môi trường vô cùng tồi tệ.

Nhưng vô tình, Tiểu Thiên đã ăn ở đây nhiều năm như vậy.
____________________________________________________________________
*Chú thích:
Trà Vương Lão Cát: 1 loại trà sâm giải nhiệt

Mercedes-Benz

Roter
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN