NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ- (Full)
Chương 24
Trên thế gian này, có nhiều việc không như ý muốn của mình. Trong đó, bao gồm cả việc không để một đao cắt đứt quan hệ với người đang đối diện với mình, đặc biệt là với người như lớp phó chúng tôi. “Lớp phó. Nếu cậu đụng đến một sợi tóc của tôi, cậu sẽ bị mất hai tay đấy. Chúng ta yên lặng chút xíu được không?” “Xem ra chẳng ra sao cả.” LỚp phó, xin cậu đừng nhìn tôi với vẻ mặt và ánh mắt như thế được không! Lớp phó vẫn tự mình nói: “Xem ra trình độ rất cao minh, là một chàng trai chân thành. A, nếu không thì… Cậu bị mắc chứng lãnh cảm sao? Người Lãnh Cảm?” “Lớp phó?” “Thôi được, thế thì khi tâm trạng cậu tốt hơn, hãy kể cho tớ nghe, biết chưa?” Nếu là bạn, bạn sẽ kể chuyện hôn nhau cho loại người này nghe không? Hả? Tôi trừng mắt nhìn lớp phó cả ngày trời, cậu ta mới trở về chỗ ngồi. Sau đó, cậu ấy gom tập vở, bỏ vào cặp rồi ra khỏi lớp. Tất cả các bạn lớp tôi đều cố hết sức cho kỳ thi học kỳ sắp tới. Ngân Hách đang đứng dựa cổng trường đợi, tôi đi lại gần hắn. “Môi tôi sắp rách nát rồi, đều tại ai kia.” “Đừng trở thành con tin lung tung nữa.” Tôi bực mình: “Tại ai tôi mới trở thành con tin? Rốt cuộc, cậu đánh người ta thành ra thế nào? Tên côn đồ đó lại trả thù! Mong cậu lấy chuyện này làm gương, tự trọng một chút được không? Cứ thế này, vì bảo vệ cậu, tôi có 12 cái mạng cũng không giữ nổi.” “Thế thì cậu nói với chủ tịch đi.” “Bố tôi?” Tôi đặt tay lên trán. Sau đám giỗ, bố đi công tác, tôi không gặp ông ấy. Hôm nay có lẽ về rồi, bây giờ, xem như chuyện đã trôi qua lâu rồi, tôi nên nói gì và đón bố với vẻ mặt thế nào? “Đang nghĩ gì thế?” Ngân Hách hỏi. “Không biết, đi mau đi. Phải rồi, cậu không sao chứ? Quần áo bẩn rồi, miệng cũng bị trầy nữa… Không được. Đi tiệm thuốc không?” “Thôi đi. Chỉ một hai ngày là khỏi.” “Chứ chẳng phải một hai ngày thì gây ra chuyện thế này. Phải không?” Tôi liếc nhìn hắn, Ngân Hách không để ý đến tôi, phủi bụi trên quần áo. “Tôi có thể chịu được, cho nên xin cậu tỏ vẻ bình thường chút xíu được không?” “Chịu nổi không? Xem ra chịu đựng giỏi thật đấy.” “Không phải đau vì bị cậu đánh, cậu đừng lo.” “Cậu bị tôi đánh lúc nào? À, lúc ở bãi xe?” Cá nhân tôi cho là lúc quyết đấu ở bãi đỗ xe tối hôm đó. “Ừ, lúc đó.” Ngân Hách nhoẻn miệng cười. “Gì chứ?” “Này, cậu đúng là đại lực sĩ đấy.” “Tôi có chỗ nào giống đại lực sĩ? Chỗ nào?” “Đừng kề mặt sát như vậy.” Ngân Hách đẩy mặt tôi ra. Tên nhóc này, sao lại tỏ thái độ đó? Tôi trừng mắt nhìn Ngân Hách đang đi vào nhà. Lúc tôi sắp lên lầu, dì gọi tôi lại: “Huệ Bân, Huệ Bân…” “Dạ? GÌ ạ?” “Chủ tịch về rồi, đang ở trong phòng. Hình như ông ấy không khoẻ, không cười nói gì, đi thẳng vào phòng ngủ. Ông ấy mới về không bao lâu, con mau vào xem thử đi.” “Để lát nữa.” “Chừng nào chứ?” “Lát nữa.” “Ừ, tốt nhất nên nhanh một chút.” “Dạ.” Tôi lên lầu, tắm rửa, thay quần áo. Tôi vốn định mở máy vi tính, nhưng vẫn khe khẽ đi xuống lầu. Dì hình như không có trong phòng khách. Tôi đứng trước phòng ngủ của bố, đặt tay lên nắm cửa rồi lại buông tay ra, cứ như thế, lặp đi lặp lại mấy lần. Bỗng có cánh tay vươn ra giúp tôi xoay tay nắm cửa, ngẩng lên nhìn, là Ngân Hách. “Vào đi.” “Không vào đâu.” “Vậy bây giờ trở lên lầu, nếu có lòng tin sẽ ngủ thẳng giấc thì đi lên đi.” “…” Ngân Hách đẩy tôi vào phòng. Tôi bất đắc dĩ phải bước vào. Đằng hắng. Bố đang nằm trên giường. Nhìn thấy tôi, bố ngồi dậy. “Có chuyện gì thế?” “Dạ… không… có gì, nghe nói bố không được khoẻ nên vào thăm.” Tôi do dự chốc lát rồi bước lại gần bố, ngồi bên mép giường. Bố đón lấy tôi như bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng bố thay đổi, tiều tuỵ hơn trước lúc đi công tác nhiều. Bố cười yếu ớt: “Vẫn là con gái quan tâm bố.” “Thật… ra… Bố không khoẻ chỗ nào?” “Bố vẫn khoẻ, chỉ mệt thôi, không việc gì.” Bố tuy nói như thế, nhưng xem ra rất mệt mỏi, bố không nên giấu tôi. Ngồi gần nhìn khuôn mặt bố, tôi thấy những vết nhăn hằn rất sau, có lẽ, mỗi đau khổ trải qua đều trở thành nếp nhăn trền mặt bố. Những vết nhăn này đa phần đều vì tôi mà có, bởi vì tôi không phải là đứa con ngoan, mỗi lần đều không nhẫn nhịn, gây chuyện với người ta. Nhưng xưa nay, bố chưa tùng đánh tôi, bố luôn cảm thấy có lỗi với tôi. Vì không bảo vệ được mẹ mà cảm thấy có lỗi với tôi. Nhưng nước mắt, năm tháng, đau khổ, còn có tôi, tất cả đều làm bố mệt mỏi như thế. “Sao lại tỏ vẻ như thế? Mấy ngày nay học mệt lắm hả? Con không đi sinh sự nữa, người làm cha như bố cũng cảm thấy vui lòng.” Bố khẽ nói. Tôi cúi đầu, không biết nói gì, bố đặt tay lên tay tôi. Lúc nhỏ, tôi cảm thấy tay bố to như cái vung nồi, như có thể che được cả bầu trời vậy. Nhưng bây giờ, xem ra, tay bố không che được hai tay tôi, rất nhỏ. Đột nhiên mắt tôi nhoè đi. “…Bố… Con… xin… lỗi. Hu hu…” Nước mắt tôi rơi ướt cả mu bàn tay bố, bố hình như rất luống cuống… “Con… xin… lỗi… Hôm đám giỗ… Con không nên như thế… Không nên tuỳ tiện như thế… Mỗi lần đều viện cớ là con còn nhỏ tuổi mà làm ra những việc ngôc nghếch… Con thật xin lỗi. Con không biết chuyện… Chỉ là đứa trẻ to xác… Con chỉ nghĩ hôm đó là ngày giỗ của mẹ, không nghĩ đó là ngày giỗ vợ bố… Con xin lỗi…” Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Bố không để ý đến bàn tay mình đã bị ướt sũng, chỉ nắm chặt tay tôi, sau đó, lau nước mắt trên khoé mắt tôi. Bố bảo tôi ngẩng đầu lên: “Bố không muốn nhìn thấy con gái mình cúi đầu. Bố thích con gái bất luận ở đâu cũng phải ngẩng cao đầu. So với việc rơi nước mắt, bố thích tính kiên cường của con.” “Hu… hu hu…” “Nhưng, thấy con biết hối lỗi như thế, con đã lớn thật rồi.” “Bố, hu… hu hu…” Tôi khóc to như đứa trẻ, tựa đầu vào đôi vai đã mệt mỏi của bố khóc thút thít. Nguời mà thể xác như chiếc lá ngày một khô héo, nhưng tâm hồn thì to lớn có thể che được cả trời, đó là bố tôi. “Khóc đã chưa?” Là hắn. “Vẫn đứng đợi ở đây à?” Tôi bước ra khỏi phòng bố thì gặp Ngân Hách. Hắn cười hì hì, rồi đặt cánh tay lên vai tôi. “Gì thế? Buông ra!” “Ác nhỉ?” “Gì?” Ngân Hách chỉ cười cười, không nói gì. Tôi ngồi trên ghế nệm ở phòng khách trên lầu, không muốn về phòng, Ngân Hách cũng vẫn ngồi trước mặt. Hồi lâu tôi nói: “Cám ơn. Nếu cậu không mở cửa giúp tôi, không đẩy tôi vào, thì tôi đã không thể xin lỗi bố.” “Chuyện rất đơn giản phải không?” Ngân Hách hỏi. “Ừ, xem ra chuyện rất đơn giản, nói xong rồi, trong lòng rất dễ chịu.” “Nói dễ gì dễ, bảo khó thì khó.” Ngân Hách nói gì khó hiểu thế? “Cái này mà cũng không hiểu à?” “Ừ, không biết. Tôi hình như là con ngốc.” “Biết thì tốt.” “Cậu nói chuyện không có lễ độ gì cả.” Tôi trừng mắt nhìn Ngân Hách. Hắn chỉ nhoẻn miệng cười. Hôm nay, ngươi làm được việc tốt mà, tha cho ngươi. Ngân Hách đi lại trước mặt tôi, sau đó, hắn bỗng vươn tay kề sát cổ tôi. Ngươi… ngươi rốt cuộc là gì thế? Hơi thở Ngân Hách rất gần, ánh mắt hắn cũng nhìn sát vào cổ tôi. Hả? Hoá ra không phải môi hắn à? Lúc nãy tôi cứ tưởng là môi hắn chứ? Đột nhiên, tôi nghĩ nên dùng đối thoại để đe doạ hắn. Tôi lắp bắp. “Này… này!” “Đừng động đậy.” “Này, biến… biến thái hả? Tôi la lên bây giờ?!” Đúng lúc tôi định la lên, Ngân Hách đập cái “bốp” vào cổ tôi. “A! Đập được con muỗi rồi.” Sau đó, hắn đưa cho tôi xem xác con muỗi trong tay. “Này, cậu cố ý đánh tôi hả?” “Nói gì thế.” Rồi Ngân Hách đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Tôi trừng mắt nhìn theo lưng Ngân Hách hồi lâu. Lúc tôi định vào phòng mình, hắn mở cửa gọi tôi. “Này.” “Gì hả?” Ngân Hách quăng cho tôi vật gì đó, vừa nhìn là son môi. Ngân Hách nói: “Là thuốc giúp cho môi không bị sưng, bôi một ít sẽ đỡ nhiều.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!