Sau này khi Tống Tinh Diệp nhớ lại lời tỏ tình của mình thì vẫn cảm thấy hơi mất mặt, dù sao thì ở trong bệnh viện nhịn khóc lắm mà nước mắt nước mũi vẫn chảy không ngừng, thật sự quá thu hút ánh nhìn. Cậu nhớ khi đi đến cổng bệnh viện còn có hai dì dịu dàng vỗ vai cậu, nói cậu bé mạnh mẽ lên, những ngày còn lại thì phải sống cho thật tốt. Có lẽ nghĩ cậu là người bị bệnh nan y.
Hôm ấy Tống Viễn không đi làm, được nghỉ hai ngày hiếm hoi. Họ hẹn với bọn Ngô Dũng cùng nhau đi ăn thịt nướng.
Chu Hoa và Ngô Dũng gọi thêm Vương Nhã Nam và bạn thân Trần Hương Hương của cô ấy. Chu Hoa đã kết hôn rồi, Ngô Dũng chưa kết hôn nhưng ít nhất cũng từng có bạn gái, trong ba người họ chỉ còn Tống Viễn là chưa có chút động tĩnh gì. Người ta hay nói hoàng đế không vội mà thái giám đã vội, họ vui vẻ làm tên thái giám ấy, gán ghép cho anh và Vương Nhã Nam.
Vương Nhã Nam rất xinh đẹp, công việc cũng ổn định, quan trọng là còn chung tình với Tống Viễn nhiều năm như vậy.
Bọn Chu hoa không hiểu Tống Viễn chê Vương Nhã Nam chỗ nào luôn.
Buổi trưa Tống Viễn đang làm cá nướng, Tống Tinh Diệp định đi giúp anh, Chu Hoa ngăn cậu lại: “Tinh Tinh à có mắt nhìn chút đi, quan tâm chuyện chung thân đại sự của anh trai em trước kìa.” Ngô Dũng đẩy Vương Nhã Nam đang xấu hổ sang đó.
Có ngốc cũng nhìn ra được họ muốn làm gì.
Tống Tinh Diệp thấy thật bực mình: “Sao mấy người muốn gán ghép họ vậy?”
Chu Hoa đang dùng đũa xào nấm kim châm: “Vương Nhã Nam cũng tốt mà, anh trai em cũng già đầu rồi đấy.”
“Anh ấy già đầu chỗ nào, năm nấy mới vừa tròn hai mươi sáu, có cần phải gấp như vậy không?” Cậu tách tỏi ra, thấy hơi hư rồi, trực tiếp vứt cả củ vào trong túi rác.
“Con anh mày năm nay cũng một tuổi rồi đấy.” Chu Hoa gắp nấm vào trong đĩa.
“Hơn nữa Vương Nhã Nam thích cậu ấy, người ta cũng tốt, anh thấy cũng được mà.”
“Em thấy không tốt.”
“Hai anh em mày mắt nhìn cao quá, đúng là hai anh em có khác.” Ngô Dũng cười vỗ cậu một cái.
Ai muốn làm anh em với anh ấy. Tống Tinh Diệp nghĩ, tôi không thèm làm anh em với anh ấy đâu.
Vương Nhã Nam trừ việc là con gái ra thì có chỗ nào tốt như cậu đâu? So về thời gian bên nhau, cậu mới là người lâu hơn đấy, so về chuyện thân mật từng làm thì đương nhiên vẫn là cậu, so về việc ai thích Tống Viễn hơn, cậu cũng cảm thấy mình sẽ không thua được.
Hôm nay mọi người đều hẹn trước không uống rượu, mang theo hai chai coca lớn.
Rõ ràng không phải uống rượu mà Trần Hương Hương lại giống như rượu vào gan to vậy: “Tống Viễn, tôi hỏi thẳng nha, Vương Nhã Nam theo đuổi cậu, rốt cuộc là có khả năng hay không? Không có khả năng thì cậu nhẫn tâm với cô ấy chút đi.” Nói xong khóe mắt cô ấy hơi đỏ lên.
“Tôi biết mấy chuyện này không phải do tôi quản, nhưng tôi đau lòng cho cô ấy thật sự.”
Vương Nhã Nam không chịu được sự im lặng, đang định cất lời thì Tống Viễn nói một câu: “Không có khả năng, xin lỗi.”
Anh nhìn Vương Nhã Nam: “Là do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, nếu như làm bạn vẫn ảnh hưởng đến cậu, vậy thì sau này đừng liên lạc nữa.”
Chu Hoa và Ngô Dũng không chịu được nữa: “Có đến nỗi vậy không? Cậu thật sự chưa bao giờ rung đội với Vương Nhã Nam à?”
Tống Viễn lắc đầu.
Vương Nhã Nam ôm chầm lấy Trần Hương Hương khóc lên.
“Tôi sẽ buông xuống được thôi.” Trước khi rời đi cô ấy nói.
Còn lại bốn người đàn ông ngồi trên thảm cỏ không nói chuyện.
“Tống Viễn, anh Viễn à.” Chu Hoa nhìn anh.
“Cậu có rung động với ai bao giờ chưa?”
Cứ tưởng rằng sẽ nhận được câu trả lời là “Chưa”, kết quả là Tống Viễn lại suy nghĩ thật nghiêm túc rồi lại trả lời anh ta: “Không biết.”
Suýt nữa thì Chu Hoa không lấy hơi được: “Không phải chứ, không biết là đáp án gì thế. Thích hay chưa mà tự cậu cũng không biết được à?”
Tống Tinh Diệp chỉ ngây ngốc ngồi bên cạnh không nói chuyện, chợt Ngô Dũng hỏi một câu: “Anh Viễn, cậu nói thật đi. Nhiều năm như vậy rồi mà chưa có đứa con gái nào xuất hiện bên cạnh cậu, hai hôm trước đơn vị của tôi có Tiểu Châu vừa mới đến, con trai, buổi tối có người đàn ông đến đón cậu ấy, nói với chúng tôi là bạn trai của cậu ấy. Tôi cũng hơi hiểu chút về đồng tính luyến ái. Cậu nói thật đi.”
Anh ta hơi dừng lại một chút. “Anh Viễn, cậu thích con trai đúng không?”
Tống Viễn cau mày lại: “Thích con trai?”
Bỗng nhiên anh thấy lòng mình hơi rối loạn.
Giống như có người từng hỏi mình như vậy, ai hỏi, hỏi khi nào?
Ngô Dũng lại lắc đầu, khó chịu nói: “Con gái đi.”
Tống Tinh Diệp không nói gì, cô đơn ngồi thu vào một góc hút thuốc.
Đường về nhà cậu rầu rĩ, Tống Viễn hỏi cậu sao vậy cậu cũng không nói ra.
Buổi tối khi nằm lên giường, Tống Viễn đến tìm cậu: “Nói đi, hôm nay em sao vậy?”
Tống Tinh Diệp quay đầu nhìn lọ thủy tinh của cậu, những bí mật ấy vẫn được giấu rất tốt trong trong lọ kẹo.
“Em có người mình thích rồi.” Giọng của cậu rất khẽ.
“Nhưng người em thích không thích em.”
Tống Viễn thấy hơi bực bội: “Thích ai?” Ngay chính mình cũng không nhận ra được giọng điệu hơi hung hăng.
“Chẳng sao nữa rồi, dù sao thì anh ấy cũng không thích em.”
Trước khi đi Tống Viễn đắp chăn cho cậu: “Tinh Tinh tốt như vậy, ai mà không thích chứ.”
“Ai cũng thích sao? Vậy em có thể thử không? Thử theo đuổi một chút?” Tống Tinh Diệp giữ tay anh lại.
Tống Viễn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu “ừm” một tiếng.
Hôm sau Tống Tinh Diệp ra ngoài rất sớm, mãi đến trưa cũng không quay về, Tống Viễn hỏi cậu có về ăn cơm không đối phương cũng không trả lời. Anh chợt nhớ đến tối qua trước khi ngủ Tống Tinh Diệp hỏi anh có phải mình có thể thử theo đuổi người ta không, anh nghĩ có lẽ là ra ngoài theo đuổi người mình thích rồi.
Anh mở cửa phòng ngủ của cậu ra. Nhìn thấy chiếc giường ấy anh nghĩ đến lâu rồi không ôm Tinh Tinh ngủ rồi, lần trước ôm vỗ lưng dỗ cậu ngủ là khi nào?
Anh nhìn thấy lọ kẹo trên bàn ấy. Trước đây anh từng nhìn thấy qua, còn khen Tống Tinh Diệp học hành nghiêm túc, có mục tiêu.
Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mở ra xem. Hôm nay cũng không biết vì sao mà lại muốn mở ra xem thử.
Khi Tống Tinh Diệp gọi điện thoại đến thì anh đã ngồi im không nhúc nhích nửa tiếng rồi.
“Alo?”
“Sao lâu vậy anh mới bắt máy?” Tống Tinh Diệp hỏi anh.
“Em đang ở đâu?” Tống Viễn hỏi theo bản năng.
“Có về nhà ăn cơm không?”
Tống Tinh Diệp bên đó im lặng một lúc: “Em đang theo đuổi người ta.”
“Em có người thương rồi anh hai.”
Họ đều không nói gì cả, im lặng bên micro một lúc.
“Người em thích tên là Tống Viễn.”
“Bây giờ em đang ở bệnh viện. Buổi sáng em đến hỏi về phẫu thuật chuyển giới, vì Tống Viễn nói anh ấy thích con gái.” Cậu khịt mũi.
Dùng tay lau nước mắt: “Em muốn hỏi rằng, nếu em là con gái, thì anh ấy có thể thích em không?”
Giấy ghi nhớ trước mặt Tống Viễn toàn bộ đều đã bị mở ra, từng trang đều vẽ những người tí hon. Có lúc là một người, có lúc là hai người. Tống Viễn biết những người tí hon ấy đều là anh, bởi vì từng trang giấy đều có những lời nói cửa anh.
“Tinh Tinh? Là tên của em sao?”
“Anh ôm em ngủ.”
“Tinh Tinh đừng sợ, người xấu không dám đến đâu.”
“Làm sinh nhật với em, Tinh Tinh sinh nhật vui vẻ.”
“Em không cần hiểu chuyện.”
“Anh cứ muốn chiều em đấy.”
“Dỗ em ngủ.”
“Anh còn hôn công khai đấy, sao nào?”
“Ngoan, ngủ đi.”
….
Cứ tưởng rằng thiếu niên đã qua chuyện muộn phiền, không ngờ chuyện muộn phiền lại đều bắt đầu từ anh.
Tay anh run rẩy bỏ giấy ghi nhớ lại vào trong lọ, nói với Tống Tinh Diệp đợi anh ở cổng bệnh viện.
– —