Người Tạo Giấc Mơ - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Người Tạo Giấc Mơ


Chương 4


Người dịch: Tồ Đảm Đang

Hôm vào hộ khẩu hỏi Tống Tinh Diệp bao nhiêu tuổi, Tống Tinh Diệp nói cậu sáu tuổi rồi, rồi hỏi tới sinh nhật ngày mấy tháng mấy, Tống Tinh Diệp nói cậu không biết.

Tống Tinh Diệp hỏi Tống Viễn: “Anh thì sao? Ngày mấy tháng mấy?”

Tống Viễn nói với cậu là ngày quốc tế lao động, Tống Tinh Diệp bảo vậy cậu cũng muốn sinh nhật ngày đó, Tống Viễn không đồng ý.

“Thôi nào, lao động cái gì mà lao động, em là quốc tế thiếu nhi đi, cho vui.”

Tinh Tinh đã có cái tên dành cho mình, có cả ngày sinh nhật nữa, cậu cảm thấy rất vui.

“Anh ơi, vui quá đi.”

Tống Viễn cười cậu: “Giờ thôi mà đã vui rồi đó hả? Sau này còn nhiều chuyện vui hơn nữa kìa.”

Chẳng bao lâu sau Tống Viễn bắt đầu nghỉ đông, kỳ nghỉ đông trường họ muốn tổ chức một ngày cắm trại đông, cả lớp đều tham gia, Tống Viễn phải ra ngoài năm ngày, khi đi anh dặn dò Tống Tinh Diệp: “Tinh Tinh à, đừng sợ nhé, can đảm lên, muốn xem tivi thì xem, tiền ăn vặt anh cho em để trong ngăn tủ đấy, có muốn mua gì thì mua, nhưng mà phải nhớ mỗi ngày khi học bài thì đều phải học nghiêm túc nha.” Học kỳ sau bắt đầu là Tống Tinh Diệp phải học lớp một, nhưng bây giờ cái gì cậu cũng không biết, vậy nên gần đây Tống Viễn đều đang dạy cậu học, còn đăng ký lớp cho cậu, mỗi ngày đều phải học online những kiến thức đơn giản với giáo viên.

Có một tối nọ Tống Thành nói phải đi ăn với bạn bè, bảo Tống Tinh Diệp đi cùng ông, tiện thể giới thiệu với bạn bè ông luôn. Chỗ ăn tiệc cũng hơi xa với thành phố, là một địa điểm du lịch nông thôn.

Khi ăn uống xong bạn của Tống Thành giữ ông ở lại chơi mạt chược, mai rồi về. Cả phòng bao đều là mùi thuốc lá nồng nặc, Tống Tinh Diệp ngửi mãi thấy khó chịu nên mở cửa sổ ra để thông gió. Đám người ấy cảm thấy bên ngoài quá lạnh nên lại bắt cậu đóng cửa sổ lại.

Tống Tinh Diệp hỏi Tống Thành: “Chú ơi, chúng ta không về sao?” Cậu không gọi ba, Tống Thành cũng không để ý cậu, thấy vốn dĩ cũng không phải con ruột của ông, gọi gì cũng không quan trọng.

Tống Thành nói không về, mai rồi về, bảo cậu đợi chút đi, chút nữa lại bảo người ta cho thuê một phòng cho cậu ngủ. Tống Tinh Diệp do dự một lúc.

“Nhưng sáng ngày mai con có buổi học, anh trai nói con phải học đúng giờ.”

Tống Thành cảm thấy hơi phiền.

“Giờ không có xe, mấy lớp đó để Tống Viễn về giảng lại cho con cũng như nhau thôi.”

Bạn của Tống Thành thì trái lại nói rằng: “Con nít nó ở đây chán đúng rồi, con trai chủ nông trại chạy mô tô đấy, giúp ông đưa nó về được đó.” Nói xong thì cười lên.

“Hơn nữa người lớn cũng có thú vui của người lớn, con nít ở đây chúng ta cũng không tự nhiên.” Mấy người khác ngầm hiểu ý cười lên.

Tống Thành cảm thấy cũng có lý: “Vậy một mình con về sợ không? Biết đường đúng không? Anh đó có thể đưa con về đến cổng tiểu khu.”

Tống Tinh Diệp gật đầu: “Con biết đường.”

Thật ra chỉ cần đưa đến cổng tiểu khu thì cậu có thể tìm đường về được, nhưng mà người đó lại cảm thấy dù sao đứa nhỏ này cũng ở thành phố, nên chỉ đưa cậu đến trạm xe, nói với cậu ở đây cách tiểu khu cũng không xa, đi một lúc là tới rồi. Tống Tinh Diệp cảm thấy giọng điệu của người đi mô tô này không tốt lắm, cậu thấy hơi sợ nên xuống xe luôn.

Tống Tinh Diệp thấy những nơi này đều giống hệt nhau, không biết phải đi hướng nào. Muốn hỏi người ta mà lại không dám hỏi, cũng không dám gọi xe, cậu sợ lại gặp phải những người buôn bán trẻ con. Đợi mãi ở trạm xe lạnh đến mức mũi đỏ cả lên, có người chủ động hỏi cậu: “Cậu bé, em đi lạc sao?”

Cậu lắc đầu: “Không phải ạ.”

Sau đó cậu đưa ra đồng hồ định vị thông minh của mình ra: “Con đang đợi anh trai con.” Sau đó người đó cũng không nói gì nữa, quay người bỏ đi.

Tống Tinh Diệp gọi điện thoại cho Tống Viễn, đã mười giờ tối rồi, Tống Viễn vừa nằm xuống ngủ: “Alo? Tinh Tinh? Sao vậy?”

Tống Tinh Diệp không muốn khóc, cậu cảm thấy mọi người xung quanh đang nhìn cậu, nhưng cậu không nhịn được: “Anh ơi, em đi lạc rồi.”

Tống Viễn sợ hãi ngồi dậy, mặc áo khoác vào ngay lập tức: “Em đang ở đâu?”

Tống Tinh Diệp nói mình đang ở trạm xe, Tống Viễn hỏi có nhìn thấy cửa vào của trạm xe không, Tống Tinh Diệp nói mình nhìn thấy rồi.

“Cửa vào trạm xe có bảo vệ đúng không? Nhìn thấy chưa?”

Tống Tinh Diệp nói nhìn thấy rồi, Tống Viễn nói: “Tinh Tinh đừng sợ, có bảo vệ, người xấu không dám đến đâu.”

Sau đó Tống Tinh Diệp đi đến bên cạnh bảo vệ, cũng không nói là chuyện gì, chỉ nói mình phải đợi anh trai, bảo vệ thấy đứa trẻ này đáng yêu nên cũng không nói thêm gì nữa.

Kết quả là Tống Viễn vừa đến, đứa trẻ Tống Tinh Diệp này liền khóc òa lên khiến chú bảo vệ giật cả mình, giờ mới biết ra cậu bé vì đi lạc nên vẫn luôn đang sợ hãi.

Tống Tinh Diệp khóc rất dữ dội vì sợ hãi, cứ ôm quấn quýt lấy anh, Tống Viễn cõng Tống Tinh Diệp về.

Trên đường về nghe thấy sự việc xảy ra của ngày hôm nay, Tống Viễn cảm thấy tức giận. Anh gọi điện thoại cho ba.

“Ba yên tâm để Tinh Tinh về một mình vậy sao?” Ba anh nói người đó đưa đến cổng tiểu khu, sao mà Tinh Tinh lạc được. Tống Viễn càng cảm thấy cạn lời.

“Lỡ như người đó bụng dạ khó lường thì sao? Bán luôn Tinh Tinh đi thì sao? Ba làm ba kiểu gì vậy?”

Bên kia không trả lời, cách một lúc nghe giống như đã cười một tiếng: “Tống Viễn, nó không phải con trai ba, con không biết à?”

Tống Viễn cảm thấy đau lòng, anh nghĩ mình phải tốt với Tinh Tinh hơn nữa.

Ngày hôm sau, anh xin nghỉ thẳng với giáo viên, nói nhà mình có việc không thể nào tham gia cắm trại đông được. Giáo viên xác nhận lại với Tống Thành, Tống Thành cũng không nói gì, chỉ nói đúng là có việc như vậy, cô giáo vất vả rồi.

Tống Thành gọi điện thoại cho Tống Viễn, Tống Viễn nghe máy, anh phải dẫn Tống Tinh Diệp làm quen với thành phố này, tránh sau này lại đi lạc. Tống Thành biết việc này mình sai trước nên không có ý kiến gì.

Một ngày, Tống Viễn dẫn Tống Tinh Diệp đi hết nửa thành phố, Tống Tinh Diệp vẫn cảm thấy mơ hồ: “Anh ơi, sao mấy nơi này đều giống nhau đến như vậy?”

Tống Viễn sờ đầu cậu: “Chúng ta đi thêm vài lần nữa là em sẽ quen thôi.”

Tống Viễn còn dẫn Tống Tinh Diệp đi làm quen với bạn mình, bảo Tống Tinh Diệp lưu thêm số điện thoại của họ, anh nói: “Đây đều là bạn của anh, Tinh Tinh cũng có thể gọi là “anh” nhé.”

Chu Hoa và Ngô Dũng đều đống ý: “Đúng vậy Tinh Tinh, có việc thì tìm các anh, các anh đều sẽ giúp đỡ em.”

Tống Viễn còn nói với cậu, đừng sợ, bảo cậu sẽ quen thuộc với thành phố này thôi, và cũng sẽ quen với những người ở đây, sau này những người mà Tinh Tinh gặp nhất định đều người tốt.

“Sẽ không xảy ra những chuyện giống như trước đây đâu, anh sẽ bảo vệ em thật tốt nhé.”

Tống Viễn còn dẫn cậu đi ăn lẩu, cùng nhau đi chơi gắp thú, nhảy bạt lò xo.

Nhưng Tinh Tinh vẫn cảm thấy không yên lòng. Cậu thường nghĩ, hiện giờ Triệu Giai thế nào rồi? Đi đâu mất rồi? Đang làm gì? Có một buổi tối cậu hỏi Tống Viễn: “Anh hai ơi, vẫn chưa tìm được mẹ em sao?”

Tống Viễn vỗ vỗ lên lưng cậu dỗ cậu ngủ: “Cảnh sát nói tìm được rồi sẽ nói với chúng ta. Sẽ tìm được thôi, anh sẽ cầu nguyện giúp em.”

“Lời cầu nguyện của anh linh lắm đấy.” Tống Viễn bổ sung thêm một câu.

“Cảm ơn anh hai.” Tống Tinh Diệp ôm lấy cánh tay của anh ngủ thiếp đi.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN