Người Thắng Cuộc
Chương 43
Du Dã cảm thấy khát, cậu tìm được rượu ở trên bàn, uống cạn một hơi. Rượu vang là thức uống ngọt, không giải quyết được cổ họng khô không khốc của cậu. Cơn khát này bắt đầu từ lúc Quý Khâm Sinh nhìn cậu mà hát, Quý Khâm Sinh đã sớm kết thúc tiết mục biểu diễn, không biết đã đi đâu rồi.
Du Dã tra được lời bài hát, chỉ cảm thấy một làn hơi nóng trào dâng từ trong ra ngoài, mặt của cậu hẳn là đã đỏ. Du Dã biết chính xác phản ứng hiện tại của mình là cái gì, cậu thế mà lại cảm thấy thẹn thùng, vì một bản tình ca của Quý Khâm Sinh.
Chẳng qua chỉ là một bản tình ca mà thôi, Du Dã lại nhấp thêm một ngụm rượu, chỉ trong thoáng chốc, rượu đã uống cạn. Cậu uống rất vội, có một chút rượu chảy ra từ khóe miệng, rơi xuống cổ áo. Người đẹp váy đỏ bên cạnh có lẽ là cảm giác được tâm trạng của cậu có gì đó không đúng, tự giác rời đi.
Du Dã kéo cổ áo, thầm nghĩ đây cũng có phải là áo của cậu đâu, cũng chẳng biết vết rượu vang đỏ có dễ tẩy hay không. Tốt hơn hết là mua một cái mới luôn cho rồi, cái này cậu đã mặc qua rồi. Cậu kéo cổ áo, đầu mũi trong vô thức khe khẽ ngửi một cái. Trên đó dường như còn có mùi của Quý Khâm Sinh, rất thơm, chẳng biết là dùng loại nước hoa nào.
Du Dã nới lỏng cổ áo, mất tự nhiên mà xoa xoa vành tai, nơi đó tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, bất bình thường.
Đó chính là Quý Khâm Sinh, Du Dã lại tự nhủ với chính mình một lần nữa. Cậu cố ý dùng tên giả, cũng mang theo một tia chờ mong mà ngay cả cậu cũng không biết, đối với Quý Khâm Sinh.
Thế nhưng Quý Khâm Sinh không có hoài nghi, hắn cơ bản không biết tên thật của cậu là Du Dã. Như thế đã đủ để chứng minh, rằng đêm đó đối với Quý Khâm Sinh, có lẽ chẳng tính là gì cả. Bởi vì Quý Khâm Sinh đã không hỏi thăm về cậu, tìm cậu, tìm hiểu về cậu. Thực ra như vậy cũng chẳng sao, Du Dã cũng sẽ không để vào lòng.
Người như bọn họ, kiêng kỵ nhất chính là nghiêm túc.
Huống chi đằng nào cậu cũng đã lừa người ta rồi, so với với nói là để thăm dò xem liệu Quý Khâm Sinh rốt cuộc có biết tên thật của cậu hay không, chẳng thà nói là cậu cố ý lấy tư liệu từ trên người hắn.
Sát thành bể bơi có người nhảy vào, nước văng cực kỳ cao, Du Dã đứng không đến nỗi gần, cũng bị ướt ống quần. Cậu cảm nhận được luồng không khí mát lạnh của ngày hè, rất muốn xuống bể bơi, chỉ hận chính mình không mang theo đồ tắm.
Khu vực BBQ có tôm vừa mới được nướng chín, Du Dã nhàn nhã mà đi qua, nhặt một que gỗ xiên tôm lên, cắn một miếng tôm cả thịt lẫn vỏ, cuối cùng cũng xem như đã cảm nhận được một chút tâm trạng vui sướng của việc đi nghỉ mát ở nước ngoài.
Cậu theo nghề viết lách, số người quen biết không nhiều cho lắm, số người có thể rủ đi du lịch chung được thì lại càng ít. Những buổi tụ họp như thế này, trong khoảng thời gian du lịch cậu đã chẳng thể nào tham gia được, giờ thì lại nhờ vào phúc của Quý Khâm Sinh.
Cho tới lúc Quý Khâm Sinh nhớ đến cậu, muốn tìm cậu, Du Dã đã ngồi một cách thoải mái ở trên thành bể bơi, cuộn hai ống quần lên, dìm cả hai chân vào trong nước, thi thoảng đung đưa tạo ra một ít gợn sóng. Bên cạnh có một chàng trai tóc vàng anh tuấn, đứng ở trong nước, ngẩng đầu lên, đang nói chuyện với cậu.
Quý Khâm Sinh quăng một ánh mắt nhàn nhạt về phía bên đó, ông chú hàng xóm vỗ vai hắn, cùng nhìn qua theo. Ông ta lẩm bẩm vài câu, nói đó là con trai của bạn ổng, đã come-out, xem ra là tia trúng người bạn của Quý Khâm Sinh. Ông chú dứt lời còn cười phớ lớ, cực kỳ hữu hảo.
So với ông chú, thần sắc của Quý Khâm Sinh không thể tính là hữu hảo, nhưng mà cũng không tính là cực kỳ tồi tệ.
Du Dã không biết có người đang nhìn mình ở phía sau, chàng trai người Pháp trước mặt này nói chuyện, cậu nghe không hiểu cho lắm, cậu dùng tiếng Anh để đáp lại với thái độ không mặn không nhạt, lực chú ý không tập trung, có một loại cảm giác xa cách nhàn nhạt.
Cậu không biết rằng chính thái độ xa cách này, khiến cho chàng trai người Pháp này càng thêm hứng thú. Y cảm thấy cậu con trai châu Á trước mặt này trông có vẻ cực kỳ phù hợp với khẩu vị của hắn, cứ như là một món đồ sứ Trung Quốc, lạnh nhạt hơn một chút thì càng toát lên vẻ cao quý, rất có khí chất.
Du Dã vừa đáp lời một cách thờ ơ hời hợt, vừa nghịch nước, lúc này âm nhạc đột nhiên thay đổi, bắt đầu trở nên du dương. Chàng trai người Pháp nhân cơ hội chạm vào tay cậu, toan giữ cậu lại. Du Dã dùng một loại thái độ vô cùng cứng nhắc mà cự tuyệt đối phương, chàng trai cũng không tức giận, chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, tiếp tục trò chuyện cùng cậu.
Ở giữa căn chòi lá có một khoảng không gian trống rộng lớn, có người già, trung niên, trẻ tuổi, chỉ cần có bạn đi cùng, đều có thể đi vào nhảy một điệu. Mặt trời đã rơi nghiêng nghiêng về phía chân trời, những đám mây màu đỏ tía bắt đầu tuôn ra, đã là chập tối.
Du Dã quay đầu, tìm thấy người nãy giờ tìm không thấy, đang ôm một người khác khiêu vũ ở trong căn chòi lá, người phụ nữ có mái tóc màu nâu, vóc dáng rất đẹp, dựa vào người Quý Khâm Sinh, trai tài gái sắc.
Quý Khâm Sinh và người nọ đầu sát bên đầu, không biết là đang nói chuyện gì, người phụ nữ giơ tay lên thụi vào vai của Quý Khâm Sinh một cái, dùng lực rất nhẹ, như đang làm nũng.
Chàng trai người Pháp thấy Du Dã vẫn luôn nhìn về phía căn chòi lá, bèn hỏi cậu có muốn cùng nhau khiêu vũ hay không. Giọng nói của y khiến Du Dã quay đầu lại, Du Dã hỏi y: “Cậu mặc đồ tắm khiêu vũ với tôi sao?” Chàng trai đương nhiên là có quần áo để thay, ngay giữa lúc y nhanh nhẹn trèo lên khỏi bể bơi, vội vàng chạy đi thay quần áo, Du Dã nhặt ly rượu ở trên mặt đất lên, đặt ở trên chiếc bàn hình chữ nhật bên cạnh, xách theo dép lê, chuẩn bị rời đi.
Cậu không nhìn Quý Khâm Sinh ở trên sàn nhảy, không nhìn những người chào hỏi cậu, thậm chí chẳng buồn cân nhắc chàng trai người Pháp kia sau khi trở lại, cậu bỏ đi như vậy liệu có thất lễ hay không. Cậu chỉ nhìn chân trời, rời xa âm nhạc và đám người, giẫm lên cái bóng của chính mình, chuẩn bị trở về khách sạn nơi cậu đang ở.
Bên đường có một đứa bé đạp xe lao vút qua, phát ra tiếng chuông leng keng lanh lảnh, lốp xe nghiền qua cục đá, bắn văng ra một mảnh nhỏ, trúng ngay bắp chân của Du Dã, để lại một vết bầm nho nhỏ.
Du Dã xỏ chân vào dép lê, cảm thấy hơi đói bụng. Cậu ngắt một đóa hoa, xoay vài vòng ở trong tay, cuối cùng bỏ vào trong túi quần. Cậu mua một cây kem, tìm một băng ghế dài công cộng, ngồi xuống.
Có một con chim bồ câu bay tới mặt đất cách đó không xa, phát ra tiếng kêu gù gù. Du Dã bẻ một miếng ốc quế đưa tới, muốn dụ con chim bồ câu lại đây. Thế nhưng có người dọa chim bồ câu của cậu bay mất, người ấy đi một đôi giày vải, mặc quần bò, nhìn tiếp lên trên, là cùng một màu tóc, màu da với cậu. Không, có lẽ là trắng hơn một cậu một tí, Quý Khâm Sinh không phơi nắng dữ dội như cậu.
Du Dã liếm kem, vị kem ngọt ngào tan trên đầu lưỡi, mang theo vị sữa thoang thoảng, cậu nói: “Anh doạ chim bồ câu của tôi bay mất rồi.”
Quý Khâm Sinh đi tới, ngồi ở phía bên kia của băng ghế, dang rộng hai tay, tùy ý mà gác trên lưng ghế. Một động tác tùy tiện như vây, nhìn ở trên người Quý Khâm Sinh, vẫn tiêu sái đến phát bực.
Du Dã hậm hực cạp hai ba miếng ăn hết que kem, không nói chuyện, Quý Khâm Sinh cũng không nói chuyện, yên lặng, mãi cho đến lúc Du Dã ăn hết kem, đứng dậy nói: “Tôi đi đây.”
Quý Khâm Sinh rốt cuộc không còn giống như người câm nữa, mà là nâng mí mắt lên hỏi cậu, đi đâu? Du Dã chun mũi, nói giọng gây hấn: “Liên quan gì đến anh?” Bọn họ hình như quen biết nhau đã lâu lắm đâu nhỉ.
Quý Khâm Sinh có lẽ là không ngờ tới cậu chưa gì đã trở mặt, thoáng sửng sốt, đột nhiên khẽ cười nói: “Ăn nhiều trái cây của tôi như vậy, ngay cả đi đâu cũng không chịu nói?”
Hai việc này có liên quan gì tới nhau, Du Dã lẩm bẩm ở trong lòng. Cậu vốn định lấy ví tiền ra, động tác lại cứng đờ, hôm nay cậu ra khỏi cửa, cơ bản là không đem ví tiền. Dùng điện thoại di động để chuyển khoản, như vậy chẳng phải rõ rành rành là muốn lưu số điện thoại sao? Cậu không muốn cho Quý Khâm Sinh lưu số điện thoại.
Giữa bọn họ, Quý Khâm Sinh chỉ có thể chờ đợi cậu đến tìm hắn, loại cảm giác được nắm quyền chủ động trong tay này rất mỹ diệu, cậu tạm thời còn chưa muốn nhượng lại. Cậu móc đóa hoa kia ra từ trong túi, đưa cho Quý Khâm Sinh: “Tặng anh.”
Quý Khâm Sinh không nhận: “Chỉ thế này thôi?”
Du Dã bỗng nhiên nhoẻn miệng cười tươi rói, đầu lưỡi liếm qua răng nanh hơi nhọn: “Sao, anh còn muốn ăn kem à?”
Kem đã ăn hết rồi, có lẽ trên môi cậu, vẫn còn chút vị ngọt đọng lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!