Người Thắng Cuộc
Chương 86
Quý Khâm Sinh nói tôi yêu em, Du Dã cũng muốn đáp lại, nhưng mà ba chữ kia tựa như mắc kẹt ở trong ngực, dẫu thế nào cũng không thể thốt ra.
Có lẽ là phát giác ra sự lúng túng của Du Dã, trên mặt của Quý Khâm Sinh chợt lóe qua một tia cảm xúc phức tạp, hắn ôm đầu của Du Dã vào lòng, hôn lên tóc cậu, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Tại sao lại không thể nói, Du Dã kỳ thực cũng không giải thích được rõ ràng, cậu chính là biệt nữu, rất biệt nữu*. Trên thực tế, những lời yêu thương khác đều có thể không cần tiền mà nói ra, ngoại trừ câu này, cậu chỉ là không có cách nào để tình mình rót chốn sâu, thuận lẽ tự nhiên mà đến, giống như lúc ban đầu.
*biệt nữu chỗ này hơi khó thay thế, đại khái là tsundere (?), thích nhưng ngại nói ra.
Cậu yêu cầu Quý Khâm Sinh trả lại chiếc nhẫn kia, nhưng bởi vì cậu đã gầy hơn trước, nhẫn rất lỏng, động tác hơi mạnh một chút sẽ tuột ra. Cuối cùng không có cách nào khác, Du Dã đành phải xâu nó vào một sợi dây chuyền, đeo lên cổ.
Du Dã vùi mặt vào trong lồng ngực của Quý Khâm Sinh, cuốn sợi dây chuyền kia vào đầu ngón tay, xoay vài vòng, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Cậu lại mơ thấy ác mộng, cậu là bị Quý Khâm Sinh đánh thức, Du Dã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, nhìn Quý Khâm Sinh với vẻ mặt hoảng hốt, mang theo nỗi kinh sợ trong giấc mơ, mãi cho đến khi thần trí được dáng dấp của người trước mặt và chiếc đèn nhỏ được bật sáng ở bên cạnh giường lôi kéo trở về.
Quý Khâm Sinh trước giờ chưa từng hỏi cậu về chuyện của năm đó, cậu cũng chưa từng kể. Thế nhưng đêm nay, trước khi Quý Khâm Sinh mở miệng, cậu đã nhạy bén mà nhận ra được ý nguyện muốn biết chân tướng năm đó của đối phương.
Quả nhiên, Quý Khâm Sinh hỏi cậu: “Rốt cuộc là ai?”
Du Dã giở chăn ra, xuống giường, không trả lời. Cậu đi ra phòng khách để uống nước, mồ hôi dính nhớp khắp người. Một chó một mèo bị cậu đánh thức bật dậy khỏi ghế sô pha, lượn vòng quanh chân cậu.
Du Dã nhấp một ngụm nước, đưa nhịp tim quá tốc trở lại bình thường. Quý Khâm Sinh cũng đi ra, hắn đứng ở cửa phòng lặng lẽ nhìn cậu.
Cậu nhẹ nhàng đặt cốc nước lên bàn: “Em không nhớ nữa.” Rõ ràng biết thừa là một lời nói dối, cậu lại nói: “Em không muốn nhớ.”
Nói về chuyện của năm đó thì có tác dụng gì, ngay cả tên của hai kẻ bắt cóc kia cậu còn chẳng biết được, chưa kể thời gian đã trôi qua lâu như vậy, có bắt được người hay không còn chưa chắc chắn.
Quý Khâm Sinh lại không bởi vì lời nói của cậu mà dừng lại: “Tại sao bọn bắt cóc em lại gọi điện thoại cho tôi?”
Hắn tạm ngừng trong giây lát, tiếp theo đó khẳng định: “Bọn họ biết tôi.”
Ấn đường của Du Dã nhăn túm lại: “Đừng nói những chuyện này nữa, em khó chịu.” Cậu vô thức nắm chặt tay phải của mình, nơi đó lại bắt đầu run rẩy, tựa như đau đớn đã qua đi rồi trở lại.
Quý Khâm Sinh vội bước nhanh đến trước mặt cậu, muốn nắm lấy tay cậu, Du Dã lại theo bản năng mà né tránh, cậu lùi ra phía sau vài bước, tư thái cự tuyệt tương đối rõ ràng. Phản ứng bản năng như vậy, mới là thứ làm tổn thương người khác một cách trực tiếp nhất.
Du Dã hít thở dồn dập, ổn định cảm xúc, cậu chẳng còn hơi sức đâu để mà cân nhắc cho tâm trạng của Quý Khâm Sinh, chỉ vội vàng quăng lại một câu xin lỗi, rồi lập tức rẽ vào thư phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Du Dã thở ra một hơi thật dài. Loại cảm giác thả lỏng này giữ cậu ở lại trong thư phòng suốt cả đêm không ra ngoài, đêm đó cậu ngủ luôn tại thư phòng.
May mắn thay, trước đây cậu chính là một kẻ nghiện công việc, có bố trí một tấm chiếu tatami ở trong thư phòng, còn có một tấm chăn dày, để thông thường vào những lúc chạy deadline xuyên đêm, có thể ngủ luôn tại chỗ một giấc, tránh cho còn phải ra khỏi thư phòng lấy chăn, đụng phải Quý Khâm Sinh thì lúng túng.
Quý Khâm Sinh không có gõ cửa thư phòng, dành cho cậu một khoảng không gian nhất định, trong lòng Du Dã vừa cảm kích lại vừa khó chịu, cảm kích với sự thông cảm của đối phương, khó chịu với những tổn thương mà mình mang lại cho hắn.
Sau cả một đêm trốn tránh, ngày tiếp theo Du Dã dậy sớm, chuẩn bị làm một bữa sáng để giảng hòa với Quý Khâm Sinh, không ngờ trong phòng đã chẳng có ai từ lâu, Quý Khâm Sinh đã đi rồi.
Cậu nhìn căn phòng ngủ vắng vẻ, chăn được người gấp lên, xếp gọn gàng. Giường nằm lạnh lẽo, cũng không biết người đã đi từ lúc nào.
Du Dã có chút hoảng loạn, đây là lần đầu tiên Quý Khâm Sinh không chào mà đi, là bởi vì chuyện tối hôm qua sao?
Cậu đè nén sự bất an trong lòng, nhắn tin WeChat cho Quý Khâm Sinh, hỏi hắn đi đâu rồi. Quý Khâm Sinh trả lời rất nhanh: “Tôi đã ở công ty, em nhớ ăn sáng, trong tủ lạnh có trái cây.”
Du Dã mở tủ lạnh ra, trong đó quả nhiên có một đĩa trái cây, đều đã được cắt miếng gọn gàng. Du Dã nhìn chằm chằm chỗ trái cây kia một hồi lâu, giận dỗi mà đóng sầm cửa tủ lạnh lại, quay về thư phòng.
Kết quả chưa đến năm phút sau, cậu lại một lần nữa đi tới trước cửa tủ lạnh, lấy đĩa trái cây ra, ăn lần lượt từng miếng đến hết, có cam có dâu tây, đều rất ngọt…
Du Dã từng cân nhắc đến việc dành ra một buổi để nói chuyện lại với Quý Khâm Sinh, nhưng cậu không ngờ Quý Khâm Sinh thế mà lại đi công tác, đến khi cậu rốt cuộc có thể gọi được cho Quý Khâm Sinh, đối phương đã ngồi máy bay đi tới một thành phố khác.
Cậu suy đoán rằng, có lẽ vẫn là bởi vì tối hôm qua, không thì làm sao Quý Khâm Sinh có thể đi công tác mà chẳng nói một lời.
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt vẫn có thể giả vờ giả vịt, Quý Khâm Sinh nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, hỏi cậu ăn cơm chưa, cậu đều sẽ trả lời, nhưng ngữ điệu đều nhàn nhạt, cũng sẽ không bắt sang đề tài khác.
Lúc Quý Khâm Sinh ở đây cậu còn chưa cảm thấy, trong nhà ít đi một người sẽ khiến cho người ta cảm thấy trống vắng, có chút cô quạnh.
Trong lúc cậu nhàn rỗi chẳng có việc gì mà xem đến bộ phim truyền hình thứ ba, cậu rốt cuộc dằn lòng không đặng mà liên hệ với Trình Sở, không đi quán bar, đi leo núi.
Trình Sở nghe thấy lịch trình lành mạnh này của cậu lập tức trợn mắt trắng dã, dứt khoát cự tuyệt.
Trình Sở trả lời cậu: “Thôi xin mày đấy, tao sống túng dục như thế này, bàn tọa đã phế từ lâu rồi, leo đếch nổi, mày leo một mình đi.”
Du Dã không từ bỏ: “Có còn là bạn nữa hay không.”
Trình Sở: “Không còn nữa, ngay giờ phút này tuyệt giao đi.”
Du Dã: “Là ai đã cản giúp mày nhiều vệ tinh vo ve* như vậy?”
Trình Sở: “…”
Du Dã: “Là ai đi khám hậu môn trực tràng với mày?”
Trình Sở: “Câm mồm, tao đi, ngày mai gặp.”
*nguyên văn: lạn đào hoa (烂桃花): ý nói những mối duyên nợ/mối tình xui xẻo, số đào hoa được nhiều người để ý và theo đuổi, cơ mà toàn những kẻ chẳng ra gì.
Kết quả là ngày hôm sau, thành phần có mặt không chỉ có Trình Sở, còn có một đôi tình nhân, trong đó có một người rất có duyên với cậu. Phải nói là rất có duyên với cậu và Quý Khâm Sinh, chính là Văn Diên, người đã từng chụp ảnh cho bọn cậu ở Pháp.
Trình Sở và Du Dã đứng cạnh nhau, chép miệng cảm thán trước cặp chân dài đang bước xuống xe của Văn Diên, Trình Sở nói: “Văn gia cũng là mẫu đàn ông tâm cơ, cố ý mua một con xe có gầm cao như vậy, chân của người bình thường dài không bằng hắn, xuống xe cũng không đẹp bằng.”
Du Dã săm soi từ trên xuống dưới theo lời nhận xét của Trình Sở, như có điều suy tư mà nói: “A Khâm nhà tao cũng đâu kém gì.”
Trình Sở: “Mày lại khoe bồ thêm một câu nữa là tao về nhà.”
Du Dã: “…”
Trên đường leo núi, Trình Sở túng dục quá độ và Du Dã gầy yếu quá mức, hai người dìu dắt lẫn nhau, tiếp sức lẫn nhau, trèo đến lưng chừng núi, mồ hôi đã tuôn như mưa rơi.
Văn Diên và Yến Vũ thì trái ngược lại, vẫn luôn đi ở phía trước, thỉnh thoảng ve vãn, đôi lúc thi đua, thoạt trông tinh lực dồi dào, thể lực sung túc.
Trình Sở vịn tay Du Dã, nhìn hai người đàn ông ở phía trước một cách đầy ghen tị và ước ao. Nhìn bọn họ suốt dọc đường đi thu hút không ít ánh mắt, nhưng chẳng ai nhìn xiên liếc xẹo, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Sống dở chết dở cho đến lúc lên tới đỉnh, Trình Sở đã tê liệt, Du Dã cũng gần như mềm nhũn.
Hai người ngồi liệt ở đó thở hồng hộc như chó chết, Yến Vũ cười đi tới, ngồi xổm xuống nắn bóp Trình Sở, chê cười y. Du Dã nhìn Yến Vũ chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, quần áo ôm sát vào cơ thể, phác họa ra đường cong cơ bắp, hormone tràn ngập bốn phía, khiến người ta không dời nổi tầm mắt.
Có lẽ là hành vi nắn bóp và trêu ghẹo Trình Sở của Yến Vũ chọc giận người yêu của anh ta, Văn Diên trông như không hề để bụng mà đi tới, nhưng thật ra lại cường thế mà quàng tay qua eo của Yến Vũ, ôm người nọ vào lòng, trao một nụ hôn nồng nhiệt mười phần cháy bỏng.
Trình Sở che mắt réo ầm lên: “Đừng có chim chuột nữa! Thật quá đáng mà, lần sau méo bao giờ đi chơi chung với mấy người nữa.”
Yến Vũ leo núi cũng chẳng buồn thở dốc, thế mà bị hôn một chập, lại có chút hổn hển. Anh ta dẩu đôi môi đỏ mọng, liếm láp một cách lơ đãng: “Cưng có muốn làm một phát luôn không.”
Trình Sở liếc nhìn Văn Diên, cảm nhận được sự uy hiếp trong ánh mắt của đối phương, lập tức đứng đắn lắc đầu: “Thôi cái đấy thì không cần.”
Một nhóm bốn người ở trên núi ăn cơm, trên núi còn có một ngôi chùa nổi tiếng, nghe nói các cặp tình nhân đều thích đến, cúng kiếng rất ứng nghiệm.
Yến Vũ và Văn Diên sau khi tiến vào chùa liền tách ra khỏi bọn cậu, Trình Sở và Du Dã cũng thức thời không đi quấy rầy hai người bọn họ.
Trình Sở cầm một nắm hương được phân phát miễn phí sau khi mua vé vào cửa: “Sao Quý Khâm Sinh không đi cùng mày?” Gần đây những lúc Trình Sở gọi điện thoại cho Du Dã, Quý Khâm Sinh đều ở bên cạnh, hai người dính nhau kinh khủng, hiếm có khi nào thấy Du Dã cô đơn một mình.
Du Dã cầm hương, hướng về phía bức tượng Phật cao to bằng đá mà vái lạy, lúc cắm hương còn không cẩn thận bị bỏng vào cẳng tay, mảng da thịt kia ngay lập tức đỏ lên.
Du Dã sờ cẳng tay: “Hắn đi công tác rồi.”
Trình Sở cảm giác được sự ủ rũ trong giọng điệu của cậu: “Cãi nhau?”
Du Dã lắc đầu, không nói gì thêm, vết thương nhỏ trên cẳng tay mau chóng rộp lên thành mụn nước nhỏ, tuy rằng không phải là đau đến mức không có cách nào chịu đựng nổi, nhưng cảm giác rát bỏng ở nơi đó vẫn khiến người rất bực bội.
Lúc này Văn Diên và Yến Vũ nắm tay nhau quay trở lại, Văn Diên nói trước: “Thật xin lỗi các vị, tôi phải đi trước, có chút việc ở buổi triển lãm.”
Dứt lời, gã hôn tạm biệt Yến Vũ, lên đường xuống núi.
Trình Sở hỏi Yến Vũ: “Văn gia sắp mở triển lãm ư, khi nào vậy?”
Yến Vũ: “Ba giờ chiều nay, cưng muốn đi xem à?”
Trình Sở nở nụ cười nham nhở: “Có body ngon nghẻ nào hem.”
Ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa của Yến Vũ lập tức rơi vào người của Du Dã: “Có chứ.”
Dưới ánh mắt của Yến Vũ, Du Dã dần dần nhớ lại chuyện năm đó, lúc ở Pháp, bọn họ đã gặp Văn Diên, còn chụp một bộ ảnh.
Du Dã: “Anh đã xem qua thành phẩm? Chụp ra thế nào?”
Yến Vũ cười nói: “Thấy qua rồi, dáng người không tồi.”
Trình Sở thấy hai người bọn họ bắt chuyện với nhau, lại nhất thời không hiểu mô tê gì cả: “Xem cái gì? Là body của ai sao?”
Du Dã giải đáp thay Yến Vũ: “Của tao và A Khâm, ảnh trăng mật.”
Trình Sở: “…”
Độc thân trêu ai ghẹo ai!
=============================================================
Editor: “thở hồng hộc như chó chết” là thế nào tôi cũng không hiểu, chết rồi sao mà thở hả đại đại ơi =)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!