Người Tìm Xác - Chương 37: Trừng trị theo pháp luật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Người Tìm Xác


Chương 37: Trừng trị theo pháp luật


Ngay khi cửa bị đẩy ra, tiếng khóc cay xé lòng vang lên. Tôi không biết cô bé đã bị đối xử như thế nào, liệu giọng nói còn có thể dễ nghe như trước không…

Là một người cha, Triệu Cương vẫn nhận ra giọng con gái mình. Ông tới trước cái lồng sắt, từ từ quỳ xuống. Lúc này, dù có kiên cường đến mấy, nhưng khi nhìn thấy con gái mình bị thương như vậy, ông cũng phải khóc nấc lên.

Chúng tôi đứng ngoài, nghe tiếng khóc đứt ruột này, chẳng có ai nhẫn tâm tới quấy rầy họ cả. Đột nhiên, tiếng khóc của Triệu Cương dứt hẳn. Ông ấy vừa đau đớn vừa tức giận, cầm rìu lao thẳng đến chỗ lão Độc Thân.

Mọi người nhanh chóng kéo ông lại. Nếu bây giờ đánh chết lão Độc Thân thì chẳng phải hời cho gã sao? Nhưng Triệu Cương cao đến 1m9. Lúc nổi giận, mấy người xúm lại cũng không kéo nổi.

Chú Lê đi đến thì thầm với ông câu gì đó, Triệu Cương nghe xong thì khựng lại, rìu cũng rơi xuống đất. Sau đó, tôi hỏi chú đã nói gì mà hiệu nghiệm thế, chú cười bí ẩn: “Chú nói với ông ấy, rằng báo ứng thật sự, chính là khiến gã sống không bằng chết…”

Triệu Cương cùng với nhân viên y tế trong đội cứu hộ quấn thảm rồi ôm Triệu Mẫn ra khỏi lồng sắt. Nhân viên y tế kiểm tra sơ bộ, phát hiện lưỡi cô bé bị cắt mất, miệng vết thương vẫn còn chưa lành hẳn. Chân trái của cô bé từng bị gãy, tuy đã lành lại, nhưng xương hơi lồi ra, hình như không được bó bột.

Tóm lại, tình trạng của Triệu Mẫn rất nghiêm trọng, cô bé cần được đưa đến bệnh viện chữa trị ngay.

Cảnh sát mượn dây thừng của đội cứu hộ, trói lão Độc Thân lại. Lúc đầu, gã còn khăng khăng cô gái là vợ lão, vì bị điên nên mới phải nhốt lại.

Nhưng sau đó, cảnh sát tìm thấy ba lô của Triệu Mẫn trong nhà gã. Trong đó có giấy tờ tùy thân và một ít tiền mặt, nên lão Độc Thân không ngụy biện được nữa.

Đã tìm được người, đội cứu hộ cũng bắt đầu nhổ trại, chuẩn bị trở về. Tôi thấy thành viên của đội cứu hộ đang quét rác, họ sẽ chôn những loại rác có thể phân hủy.

Chú Lê thấy anh ta cầm cái xẻng định đào hố ở khoảng đất trống, thì liếc sang tôi. Tôi hiểu ý, chạy ngay sang nói với nhân viên kia: “Ôi người anh em này, ở đây không chôn được, gần nhà họ quá! Đi! Tôi dẫn cậu qua khúc rừng bên kia!”

Cậu nhân viên kia nhìn khắp nơi, thấy tôi nói có lý nên đi theo vào rừng. Khu rừng này trồng toàn là bạch dương, lá vàng bị gió thu thổi rơi đầy đất. Tôi bình tĩnh đưa anh ta đến nơi cô gái điên bị chôn, chỉ xuống nói: “Chôn ở đây đi, tôi thấy đất chỗ này rất tơi.”

Đội viên nhìn lá rụng đầy đất, chắc không nhìn ra được tính chất đất ở đây tơi xốp hơn chỗ nào. Nhưng anh ta vẫn bắt đầu đào, cuối cùng chưa đào được mấy xẻng, một thứ trông như đầu của cô gái lộ ra.

“Vãi! Cái gì thế này?” Đội viên kinh hoảng nói.

Tôi cũng giả vờ sợ hãi: “Không phải là người chết đấy chứ?”

Thế là, hai chúng tôi cùng gọi: “Ở đây có người chết! Mau qua đây xem đi!”

Mấy viên cảnh sát đang định trở về, nghe chúng tôi kêu vậy, thì xuống xe xem thử. Đương nhiên không cần bàn, đội trưởng kia chỉ nhìn lướt qua, rồi bảo nhóm chúng tôi rời khỏi cánh rừng, không được phá hỏng hiện trường.

Chúng tôi cũng giao cho các đồng chí cảnh sát giải quyết hết. Còn tôi và nhóm chú Lê thì về Urumqi để báo cáo với chị Bạch. Tình hình của Triệu Mẫn rất nghiêm trọng, Triệu Cương quyết định đưa cô bé về Bắc Kinh điều trị, sau đó mới qua Mỹ để hồi phục.

Chuyện này cũng coi như chúng tôi đã công đức viên mãn. Chị Bạch trả thù lao cả lần trước và lần này cho chúng tôi, chú Lê chia cho tôi mười lăm vạn. Lúc số tiền này được chuyển vào tài khoản, tôi kích động đến nỗi mất ngủ cả đêm.

Chưa được vài ngày, báo chí đã viết tin về chuyện này, tiêu đề là: “Con gái nhà giàu đi hiking gặp phải ác ma, chịu nỗi khổ bị cắt lưỡi và giam cầm!” Thấy bản tin này, tôi rất không đành lòng. Bây giờ giới truyền thông chỉ biết giật tít để câu view, nhưng lại chẳng hề quan tâm việc người bị hại sẽ tổn thương thêm lần nữa.

Sau đó, tôi nghe chú Lê kể, lão Độc Thân đã khai toàn bộ trong Cục Cảnh sát. Thì ra lúc đó Triệu Mẫn ở trong rừng một mình, không cẩn thận nên ngã gãy chân. Cô bé cầu cứu lão Độc Thân vừa hay đi ngang qua. Không ngờ gã này thấy Triệu Vẫn vừa trẻ vừa xinh đẹp, còn đẹp hơn cô gái mình mua rất nhiều, nên sinh lòng xấu xa.

Lão đưa Triệu Mẫn về nhà, sau đó siết chết cô gái điên ở chuồng dê ngay trong đêm đó. Triệu Mẫn cứ ngỡ mình gặp được người tốt, không ngờ gã lại là một ác ma đến từ địa ngục…

Từ Tân Cương về nhà được mấy ngày, hôm nào tôi cũng ngủ từ sáng tới tối, như thể muốn bù lại cực khổ mấy ngày trước. Mãi đến khi Đinh Nhất đến tìm, tôi mới trở về làm việc và nghỉ ngơi như “người bình thường”…

Chiều hôm đó, trong lúc đang ngủ li bì ở nhà, tôi bị tiếng đập cửa đột nhiên đánh thức. Phải lăn lộn mấy lần, tôi mới ra mở cửa được, hóa ra là Đinh Nhất.

“Sao anh biết nhà tôi ở đây?” Tôi giật mình hỏi.

Anh ta cười cười: “Lúc trước chú Lê bảo tôi theo dõi cậu mấy ngày.”

“Móa!” Tôi vô cùng bất mãn, nhưng ngẫm lại cũng đúng. Nếu lão già này không điều tra trước, thì sao có thể tùy tiện tin tưởng thằng nhóc như tôi chứ?

Đinh Nhất thấy tôi vẫn còn để bụng chuyện lúc trước, bèn cố ý nói: “Bộ đồ này của cậu lạ quá! Đang là mode à?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi vội cúi nhìn. Lúc này, tôi mới nhớ ra bình thường mình thích mặc quần cộc hoa hòe và áo ba lỗ coton đi ngủ. Quan trọng là tôi lại ưa mấy nhân vật in hình trên áo! Mặt mo của tôi đỏ bừng, vội lao về phòng thay quần áo.

“Anh cứ ngồi đi, đừng khách sáo, tôi xong ngay đây.” Tôi la lớn trong phòng ngủ.

Đinh Nhất cười cười, sau đó đánh giá cách bài trí trong nhà tôi. Lúc ra khỏi phòng ngủ, vừa hay thấy anh ta đang nhìn mấy cuốn tạp chí mát mẻ trên bàn trà nhà mình.

Thế là tôi vội cười hì hì nói: “Sao? Đây là kho báu của tôi đó. Có muốn tôi cho mượn xem chút không?”

Đinh Nhất cau mày nhìn tôi hỏi: “Mấy cô gái này nghèo lắm à?”

“Sao thế được? Họ còn nhiều tiền hơn cả tôi với anh cộng lại!” Tôi nói.

“Thế sao lại mặc ít vậy?”

“Ặc…” Tôi câm nín, thầm nghĩ không phải tên nhóc này lại trong sáng tới vậy chứ!

Đinh Nhất thấy tôi không trả lời, lại tỏ vẻ “thì ra cậu cũng không biết”. Tôi bị anh ta nhìn mà nghẹn họng, bèn tức giận nói: “Anh đến đây có chuyện gì?”

Đinh Nhất gật đầu, lấy mấy tờ A4 trong túi ra đưa cho tôi: “Chú Lê bảo tôi đưa thứ này cho cậu, một vụ vừa mới nhận.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN