Người Tìm Xác - Chương 8: Gặp lại chú lê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Người Tìm Xác


Chương 8: Gặp lại chú lê


Cả tôi và Tôn Hưng Nghiệp đều chẳng ngờ sẽ gặp được hung thủ ngay lúc ấy, khi nãy vội vào đây nên không ai mang theo dây thừng hay thứ gì có thể trói được. Nếu giờ mà không trói tên chết tiệt này lại, tí nữa tỉnh lại, chắc chắn gã sẽ chạy ngay. Nghĩ tới đây, tôi nhìn Tôn Hưng Nghiệp đang nằm rạp trên đất, xem ra vết thương của anh ta cũng không nhẹ, phải vừa cứu người vừa báo cảnh sát thôi.

Tôi nhìn cái quần Tôn Hưng Nghiệp đang mặc, là quần tây màu xám, vậy chắc chắn anh ta có mang thắt lưng. Thế là tôi đến rút dây thắt lưng của anh ta ra, sau đó trói tên hung thủ lại từ sau giống như trói lợn, cột chặt cả tay và chân gã lại với nhau.

Sợ chưa chắc chắn, tôi lại rút thêm dây giầy thể thao của mình rồi buộc hai ngón tay cái của gã lại, như vậy thì không dùng dao cắt sẽ rất khó cởi ra. Chuẩn bị xong, tôi mới an tâm đỡ Tôn Hưng Nghiệp dậy đi tới chỗ đỗ xe.

Người mặc áo đen kia vẫn luôn yên lặng nhìn tôi, anh ta không nói lời nào. Đúng ra tôi cũng nên cảm ơn người ta mới phải, dù sao anh ta cũng vừa mới cứu mạng mình xong.

“Vừa nãy… cảm ơn nhé.” Tôi hơi ngại.

“Không cần.”

“Gì cơ?”

Người áo đen lạnh nhạt lặp lại: “Không cần cảm ơn.”

Sau đó, chúng tôi không nói gì thêm, trong mảnh rừng yên tĩnh này chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của tôi. Chủ yếu là vì cái gã Tôn Hưng Nghiệp này quá nặng, tuy anh ta còn chưa mất ý thức hoàn toàn, nhưng ép gần hết trọng lượng cơ thể lên người tôi, tôi không cố nổi nữa.

“Ôi, người anh em này, cậu có thể giúp tôi một tay không? Tôi thật sự không gượng được nữa!” Tôi không chịu nổi, đành cầu cứu anh ta.

Người áo đen nhìn tôi rồi nói: “Thể chất của cậu quá yếu, cần phải rèn thêm, cố gắng chút nữa là đến chỗ hai người dừng xe rồi. “

Tôi nghe mà giật mình, xem ra tên nhóc này vẫn luôn theo dõi tôi thật. Dù khi nãy anh ta đã cứu tôi, nhưng tôi vẫn không chấp nhận nổi hành vi này. Xem ra tôi phải cẩn thận đề phòng anh ta mới được.

Ngay lúc sức lực toàn thân bị rút hết đi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cái xe bán tải của Tôn Hưng Nghiệp, tôi ngã ngồi ngay trên đất, không thể dùng được thêm chút sức nào nữa.

Thấy tôi không thể cố thêm được, người áo đen kia mới đỡ Tôn Hưng Nghiệp thay tôi rồi đưa anh ta đến ghế sau xe. Tiếp đó là quay lại dìu tôi. Khi mông chạm được vào ghế lái, tôi mới nhớ tới việc phải lấy điện thoại báo cảnh sát.

Phải hừng đông cảnh sát mới tới, lúc đó tôi đã đưa Tôn Hưng Nghiệp đến bệnh viện rồi. Ở hiện trường, bọn họ tìm thấy thi thể của Tôn Hưng Mai và gã đàn ông trung niên bị tôi trói như lợn kia.

Vụ án nhanh chóng được phá, gã kia tên Biện Hải Lương, là chủ của khu rừng trúc này. Chuyện xảy ra vào cái ngày gã chạy xe máy lên huyện trên làm việc, khi quay lại thì vừa khéo gặp Tôn Hưng Mai đang đi về nhà.

Gã thấy cô lẻ loi một mình đi trên đường thì nảy lòng ác. Gã đi tới lừa cô, nói mình cùng đường với cô, có thể tiện đường đưa cô đi một đoạn. Tôn Hưng Mai là cô gái chưa có nhiều kinh nghiệm sống nên dễ dàng bị lừa.

Gã chở Tôn Hưng Mai tới rừng trúc nhà mình rồi cưỡng hiếp cô ấy, sau đó vì sợ bị lộ nên giết người diệt khẩu… Biện Hải Lương thú nhận hết mọi hành vi phạm tội của mình, cũng coi như giúp người nhà Tôn Hưng Mai được an ủi phần nào.

Sau khi đã ghi chép lấy lời khai xong, tôi rời khỏi Cục Cảnh sát. Thấy tên mặc đồ đen kia vẫn đang đứng chờ mình bên ngoài!

Trước đó, tôi đã hứa sẽ không khai với mấy chú cảnh sát, rằng anh ta mới là người khống chế tội phạm, cho nên công lao này tất nhiên sẽ do tôi hưởng.

Nhưng nhìn ánh mắt nghi ngờ của mấy chú cảnh sát, tôi cũng biết bọn họ không mấy tin việc một thư sinh trói gà không chặt như tôi, lại có thể khống chế được tên hung thủ cao to khỏe mạnh.

Tôi đành phải nói dối là do Tôn Hưng Nghiệp đánh trước, khiến thể lực gã bị tiêu hao, sau đó phải cố gắng lắm tôi mới giữ gã lại được. Ra khỏi Cục Cảnh sát, tôi thấy tên này không có ý định rời đi, thế là tôi đi thẳng vào vấn đề: “Sao anh lại theo dõi tôi?”

“Tôi được người ta nhờ…”

“Ai nhờ?”

“Lê Chấn Hải. “

Nghe xong, tôi gọi ngay cho chú Lê.

“Tiến Bảo hả? Làm việc đến đâu rồi?” Chú Lê dùng giọng điệu ôn hòa hỏi.

Nhớ lại công việc lần này dù sao cũng do ông ấy giới thiệu, tôi khách khí nói: “Đã giải quyết gần xong rồi ạ, cảm ơn chú. “

Chú Lê cười ha hả: “Vậy là được rồi, việc lần này vốn cũng là bạn của chú nhờ vả, chú nghĩ mãi vẫn cảm thấy cháu có thể làm được nên mới đưa cho họ số của cháu. Phải rồi, trong lúc làm việc không gặp nguy hiểm gì chứ? “

Quả nhiên lão cáo già này biết tôi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nghĩ tới chuyện ông ta còn biết cho người đến bảo vệ thì tôi cũng không tiện trách móc gì.

“Đúng là cháu có gặp chút chuyện, nhưng may mà người của chú đến kịp lúc. “

“Không sao thì tốt rồi, cậu thanh niên kia là Đinh Nhất, là học trò của chú, vì thân thủ của thằng bé rất tốt nên chú mới bảo nó đi theo cháu. Thế này nhé, chờ cháu xong việc bên đó thì về đây, chúng ta lại nói chuyện… “

Xong cuộc gọi với chú Lê, tôi nhìn sang tên đứng bên cạnh.

“Anh là Đinh Nhất?”

“Cậu là Trương Tiến Bảo.”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cái tên này luôn không thích trả lời trực tiếp câu hỏi của người khác. Sau này muốn nói chuyện với anh ta, chắc phải mất sức lắm đây! Lúc quay về nhà trọ thì trời cũng sắp sáng, tôi lén đưa Đinh Nhất về phòng mình, cũng may giường trong phòng tôi là giường đôi tiêu chuẩn.

Có lẽ vì quá mệt, vừa ngã xuống giường là tôi ngủ ngay. Đến sáng hôm sau tôi mới phát hiện trên giường mình xuất hiện một người khác…

Sửng sốt cả buổi, tôi mới nhớ ra anh chàng đẹp trai nằm trên giường mình là ai, thật không ngờ tên này ngủ còn say hơn tôi. Mặt trời đã lên cao rồi mà anh ta vẫn chưa muốn dậy.

Mới đầu nhìn anh ta ngủ say như chết, tôi cũng không muốn đánh thức. Nhưng một lúc sau bụng lại réo inh ỏi, tôi đành phải dậy đi mua đồ ăn. Khi trở về, tôi nhận được điện thoại của Tôn Hưng Nghiệp, anh ta muốn hẹn gặp tôi, ngoài việc cám ơn thì quan trọng nhất vẫn là muốn gửi tiền công như đã hứa.

Nghe đến tiền là tinh thần tôi tự dưng tỉnh táo hẳn, tôi hẹn gặp anh vào buổi chiều ở một quán ăn gần nhà nghỉ. Đến khi tôi về phòng thì Đinh Nhất đã đi mất rồi, anh ta còn để lại một tờ giấy trên giường: Tối tôi tới đón cậu.

Tôi trợn mắt nhìn tờ giấy một hồi, tối tới đón tôi? Cái tên này, để lại một tờ giấy tối nghĩa như thế, còn bắt ông đây phải ở lại đây ngày nữa à? Được rồi! Không nghĩ nữa, cứ đi gặp Tôn Hưng Nghiệp rồi tính sau.

Hai giờ chiều, tôi tới quán nhỏ gần nhà nghỉ, Tôn Hưng Nghiệp đã tới trước, anh ta thấy tôi thì để tiền công lên bàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN