Người Tình Của Anh Rể
Chương 23
– Thôi thôi bà cô ơi, làm ơn đi, nếu cô có hận gì tôi thì cứ nói chứ sao lại khóc lóc vô cớ như thế này.
Mai nghe thấy hai từ “bà cô” đột nhiên không còn hứng thú gì để mà khóc nữa, chị bật cười, nhưng nước mắt vẫn đang lã chã rơi.
Nhìn Mai hết khóc lại cười, hết cười lại khóc, người đàn ông càng sợ hơn. Anh ta kéo Mai vào một góc khuất, nhìn cô đầy thương cảm:
– Nghe này, nếu cô không muốn làm mẫu thì thôi, tôi không phải người xấu đâu, thật đấy. Tôi chỉ muốn…
Mai lau hết nước mắt, chị giương đôi mắt đỏ au lên nhìn người đàn ông đang phân bua trước mặt mình. Dù chị không hiểu được hết những điều anh nói trong hoàn cảnh như thế này, nhưng chị vẫn cảm thấy anh khá là dễ thương. Chị sẽ không bỏ qua chuyện anh ta gọi chị là “bà cô”, vậy nên chị nói:
– Mời tôi một cốc cà phê đi. Tôi sẽ bỏ qua cho anh tất cả.
Người đàn ông khựng lại, hai bàn tay đang giơ lên cũng dừng trong không trung. Chị ta thật khó hiểu, nhìn khuôn mặt hiền lành này mà xem, hoá ra đằng sau nó là cả một tâm hồn phức tạp. Nghĩ đi nghĩ lại thì anh đâu làm gì có lỗi với chị chứ? Chẳng lẽ chị vẫn giận anh vụ chụp trốm chị?
– Sao? Tiếc tiền quá à? Nếu thế thì tôi mời anh. Đi nào.
Không để người đàn ông kịp trả lời, Mai đã một mình đi bước sang đường và hướng đến quán cà phê đối diện. Chị muốn xem anh ta thành tâm đến cỡ nào, để chụp được chị anh ta sẽ làm những cách gì.
– Cô ta bị đa nhân cách sao? – Người đàn ông lẩm bẩm, anh gãi trán, đáng vẻ đầy suy ngẫm. Lần đầu tiên anh gặp được một người phụ nữ như thế này, chị ta tức giận, vui, buồn đều trong chớp nhoáng và không hề báo trước. Tại sao anh lại muốn chụp chị ta cơ chứ, cuộc đời nghệ thuật của anh thật là đã xuống dốc quá rồi.
Trong quán cà phê ấm cúng, Mai vẫn uống đen đá không đường theo sở thích của mình, còn người đàn ông lại uống nước cam. Anh ta nói anh không giỏi uống cà phê, đặc biệt là khi đói.
– Anh đang đói sao?
Người đàn ông gật đầu không giấu giếm:
– Ừ, tôi là kẻ lười ăn. Thật ra là tôi không muốn ăn một mình.
– Anh có muốn dùng bữa với tôi không?
Người đàn ông tỏ ra suy nghĩ, chị ta đang toan tính cái gì sao? Hay là thật lòng muốn mời anh đi ăn? Anh chưa bao giờ cảm thấy run sợ thế này trước một ai, như sợ rằng chị ta sẽ lừa mình vào bẫy vậy. Cơ mà anh thì ai bẫy cơ chứ? Và vì sao lại bẫy?
– Anh sẽ chụp tôi mà phải không? Ít nhất anh cũng cần phải biết tôi là ai thì mới biết bắt khoảnh khắc đẹp chứ.
– Thật ra cũng không cần thiết lắm đâu, người chụp chuyên nghiệp có thể bắt khoảnh khắc từ những gì xa lạ nhất.
– Vậy sao? Nhưng nếu anh không tạo cho tôi sự thân thiết thì tôi sẽ không thật lòng diễn cho anh chụp được.
– Cô đúng là một nhà phê bình phim đấy.
Mai chống tay nhìn anh ta, đôi mắt của chị sâu xa như thể đang nhìn người tình. Ánh nhìn ấy khiến người đàn ông xấu hổ, anh quay mặt đi, giả vờ ngắm nhìn đường phố.
– Anh tìm hiểu về tôi sao?
Người đàn ông như vừa nhảy vào đống lửa, anh xua tay:
– Không không, tôi không…
– Chắc chắn rồi. Anh đợi tôi ở đây mỗi ngày, biết tôi làm gì, là ai…chắc chắn anh đã tìm hiểu về tôi. Anh tên gì?
– Tôi…tôi là Phúc.
– Anh thích tôi sao?
Lần này người đàn ông đứng bật dậy khiến cái ghế đổ xuống. Cả quán đều giật mình vì tiếng động lớn ấy, họ nhìn Phúc bằng vẻ hốt hoảng chừng một giây. Phúc cười cười rồi nhanh chóng nhặt lại chiếc ghế, anh lúng túng ngồi lên ghế, rồi cố gắng dùng chất giọng thật bình tĩnh, trầm trầm nói:
– Cô đang khiến vấn đề đi quá xa rồi đấy.
Mai biết mình có hơi phóng túng, chị chẳng bao giờ làm kiểu cách giống Thư như thế này. Trước kia chị luôn luôn tỏ ra rất nhu mỳ, trong khuôn khổ của một gái ngoan chính hiệu. Chị không bao giờ chủ động nói chuyện với đàn ông, hoặc là không bao giờ hỏi đàn ông lạ rằng có thích mình không. Nhưng chị phát hiện ra làm như thế này thật tốt, như một sự giải phóng vậy. Nó khiến cho người trước mặt chị trở nên thú vị hơn, câu chuyện cũng bất ngờ hơn. Dù anh ta có thích chị hay không thì chị cũng không quan tâm, chị vừa mới huỷ hôn với người đàn ông tốt đẹp nhất thế gian này, chị cần một người để giúp chị khuây khoả.
– Tôi đùa thôi mà sao anh lại tỏ ra sợ hãi như vậy? Tôi đã mong chờ anh sẽ đùa lại tôi đấy.
– Vậy sao?
Mai nhún vai:
– Đàn ông thì nên hài hước một chút.
– Tôi thích cô.
– Hả?
Phúc làm lại điệu bộ nhún vai của Mai:
– Tôi thích cô, cô thấy vui chứ?
Mai bật cười, rồi cuối cùng không nhịn được cô càng cười to hơn. Phúc thấy thế cũng bật cười theo. Cả hai người đều nghiêng ngả cười khiến cho mấy người trong quán lại lần nữa quay ra nhìn. Lần này thì họ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với cặp đôi ồn ào này. Chỉ có riêng Mai và Phúc đều biết đây là một chuyện đáng để cười. Nhưng lại không rõ tại sao lại thế.
…
Lúc Thư tỉnh lại thì đã làm tầm chiều của một ngày nào đó, cô không rõ mình đã ngủ bao nhiêu lâu rồi những hình như là rất lâu thì phải. Mẹ cô đang ngồi xem tivi bên cạnh, một bộ phim dài tập của Ấn Độ. Thi thoảng bà lại lẩm bẩm gì đó như nói với nhân vật trong phim, không để ý đến việc cô đã tỉnh lại.
– Mẹ.
Nghe thấy tiếng gọi nhỏ mẹ liền quay ra nhìn, bà vui mừng hỏi:
– Sao rồi? Con thấy trong người sao? Để mẹ gọi bác sĩ.
Thư vừa há miệng định trả lời thì mẹ đã chạy ngay ra ngoài. Cô nhìn xuống bụng mình, ở đó có một vết khâu đã khô lại, khá là đau đớn khi cử động, vậy nên cô chỉ có thể nằm im như hình nhân ở trên giường. Thư nhớ lại toàn bộ sự việc trước khi mình ngất đi, cô đã gặp một tên cướp, đã sống chết với tên cướp đó và kết quả là…Thư thở dài, nhưng hình ảnh về anh đứng ở bên đường cô lại nhớ rõ nhất. Cô biết đó chỉ là mơ nhưng nó sinh động đến mức khiến cô nghĩ anh đã ở đó thật.
Thư cười nhạt, cô điên rồi khi cứ nghĩ về anh ta như thế. Cô mất trí rồi. Anh ta là kẻ đáng ghét, ngạo mạn, cô không thể nào thích anh được. Và dù nếu có, thì chuyện này thật đáng thương và đáng hận. Bởi anh sẽ không bao giờ đáp lại được tình cảm của cô.
Bác sĩ và mẹ chạy vào, ông ta vạch mắt, kiểm tra vết thương, hỏi vài câu mang tính chất nghề nghiệp rồi ghi chép vào trong bệnh án. Ông ta nói rằng cô phải nghỉ ngơi cho đến khi vết thương lành hẳn, vì đây là vết mổ, nên tránh hoạt động nặng ít nhất 3 tháng tới.
– Không thể, tôi còn phải đi làm. Tôi đã hứa với chủ quán như thế.
Lúc này Thư mới nhớ ra mình chưa nói cho chủ quán biết chuyện này, anh ta sẽ mang tên ra mà đay nghiến suốt nhiều ngày qua cho mà xem.
– Mẹ, điện thoại của con đâu? Con phải gọi cho chủ quán.
Mẹ khoanh tay lại, dửng dưng nói:
– Nằm đó đi, mẹ đã nói với cái thằng đó rồi. Nó sợ chết khiếp, bảo là nếu mày mà có mệnh hệ gì thì quán nó cũng đi luôn.
Dù buồn cười nhưng Thư không thể cười nổi, vì cái bụng với vết khâu chằng chịt này.
– Mà mẹ đến từ khi nào vậy?
– Từ khi người ta gọi điện cho mẹ.
Vậy thì ai đã đưa cô vào đây nhỉ? Thư bỏ qua câu hỏi đó nhanh chóng vì cô nghĩ nó cũng chẳng quan trọng. Cũng may là cô còn giữ được cái mạng này.
– Tự nhiên đòi rời Hà Nội rồi sang đây bị người ta đâm cho, rõ là khổ.
Mẹ thở dài, dù mắt bà đang hướng lên màn hình. Mẹ với lấy túi cam ở trên bàn, miệng vẫn nói:
– Mẹ không muốn khi mà mẹ già cả thế này vẫn phải chăm con như lúc con còn bé nữa đâu. Ít nhất con cũng nên để mẹ yên tâm chứ.
– Mẹ có quan tâm đến con thật sao? – Thư nhướn mày hỏi – Mẹ có biết con cũng lo lắng cho sức khoẻ của mẹ không? Sao mà mẹ vẫn bỏ ngoài tai.
– Mạnh miệng quá nhỉ!
Khả mở cửa, anh xuất hiện bất ngờ trong bộ vest lịch lãm như mọi khi. Anh ta bỏ qua sự kinh ngạc của Thư, cúi đầu chào mẹ của cô rồi đi đến nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô. Khả tỏ ra hài lòng với sắc thái trên mặt của Thư, anh nói:
– Xem ra đã minh mẫn lại rồi đấy. Còn chờ vết thương lành nữa thôi?
– Anh nói gì?
Khả nhìn đồng hồ, đáng ra anh đã về lại Hà Nội từ hôm qua, nhưng nghe mẹ nói Mai đã đến và phá hỏng tất cả hội trường cưới khiến anh chưa muốn về. Anh đang suy nghĩ không biết phải đối diện với chị như thế nào, anh sẽ nói gì với chị. Và hơn hết, anh vẫn muốn biết Thư đã khoẻ lại chưa.
– Tôi là ân nhân của cô đấy.
– Ân nhân? – Thư cười nhạt, anh ta mắc bệnh hoang tưởng chăng.
– Tôi đã đưa cô đến bệnh viện.
Anh ta đưa cô đến bệnh viện? Như vậy hình ảnh của anh đứng bên kia đường là sự thật? Anh đã ở đó trước khi cô ngất đi? Có sự trùng hợp như vậy sao? Thư tưởng rằng nếu cô đi tới đây thì sẽ không thể gặp anh được, nhưng ông trời hình như không muốn vậy. Giờ anh còn ở đây, ngay trước mặt cô, chị Mai có biết không? Cô đã bị thương đến mức độ này mà không thấy chị đến, chắc hẳn chị đã biết chuyện và giận cô lắm.
– Anh và chị tôi…- Dù không muốn nhưng Thư vẫn hỏi – Lễ cưới tốt đẹp rồi chứ?
Khả cũng không muốn nhắc đến chuyện này vì anh lại lần nữa bị Mai đá. Chị không tin tưởng anh, cũng không tin tưởng vào tình yêu này. Nhưng giờ đây anh cảm thấy không giống như lần đầu, càng không giống như lần thứ hai bị chị bỏ rơi, anh cảm thấy bình thản. Giống như một thói quen vậy, khi người ta gặp phải một chuyện quá nhiều lần, cơ thể và cảm xúc tự có cách để đối phó lại, giữ cho mọi thứ ở mức độ bình thường nhất có thể.
Mẹ cũng hiểu được lúc này không nên nói những chuyện đó, bà chép miệng rồi ấn nút nâng đầu giường lên. Thư bị bất ngờ, cô la lên:
– Mẹ, mẹ muốn giết con sao?
Không khí trầm mặc bị phá vỡ, kèm theo đó là tiếng cười giòn của mẹ:
– Đau sao? Mẹ cứ tưởng mày mình đồng da sắt chứ. Còn dám chặn một tên cướp có hung khí cơ mà.
Thư nhăn nhó:
– Nhiều khi con không biết mẹ có phải là mẹ con không nữa.
– Xin lỗi, hình như con vừa bỏ qua chuyện vui gì đúng không?
Khả, Thư và mẹ nhìn Mai bước vào với một vẻ tự tin và lãnh đạm đến mức kinh ngạc. Chị đang đứng ở đây, không hề uỷ mị, không hề tức giận hay nói những lời khó nghe. Nhưng thẳm sâu trong lòng chị đang cảm thấy run sợ khi biết Khả ở đây, chị sợ rằng anh sẽ nhìn ra chị đang đau đớn. Chị muốn giải thoát cho anh, nhưng để giải thoát cho anh chị phải tự đâm con tim của mình. Mà anh sẽ không hiểu điều đó đâu.
Mai mỉm cười nhìn Khả:
– Em nói đúng chứ Khả? Anh sẽ không bao giờ thoát được khỏi số phận đâu.
Thư nhìn cả hai người, đột nhiên có linh cảm không tốt. Hai người họ đã xảy ra chuyện gì ư?
Mai bất ngờ xuất hiện sau thời gian cắt đứt với tất cả. Chị sẽ đến và trách Thư như cách chị vẫn làm hay là lần này, chị sẽ chấp nhận buông bỏ? Liệu Khả có tình cảm với Thư? Và Thư có phải chịu những tai tiếng một lần nữa khi lại phá hỏng mối nhân duyên của chị gái?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!