Người Tình Không Đúng Lúc
Chương 13
Vu Bồi Vũ mỉm cười mở cửa ra, trong nháy mắt, đối diện với Thẩm Uất Lam đang kinh ngạc đứng sau cánh cửa.
“À… chào buổi sáng… buổi trưa, chào buổi trưa.” Thẩm Uất Lam nuốt ực nước miếng, không biết vì sao nhịp tim lại đập nhanh một cách không thể tưởng tượng được. Có phải là bởi vì vừa nghe được Vu Bồi Vũ muốn cưới cô hay không?
Gương mặt ửng hồng và thái độ mất tự nhiên của cô khiến Vu Bồi Vũ không nghĩ cũng biết, nhất định cô đã nghe hết toàn bộ mẫu đối thoại vừa rồi của anh và mẹ.
Thật đáng yêu. Cô có cần phải được yêu mà kinh sợ giống như vậy khi anh nói muốn cưới cô hay không?
Vu Bồi Vũ đi tới trước mặt cô, thân mật vuốt vuốt đầu cô, vô cùng cưng chiều nói: “Dậy rồi? Sớm như vậy? Anh còn muốn để em ngủ thêm một lát nữa đấy!”
Anh vừa nói dứt lời, tầm mắt không tự chủ mà dời xuống vai, cổ và ngực của cô, sau đó làm bộ như không thấy trời nóng oi bức mà sao cô lại chọn áo cao cổ.
Anh biết cô muốn che giấu cái gì, đó chính là những dấu vết tên Thẩm Trọng Kiệt khốn kiếp kia đã để lại trên người cô. Vì không thể xóa bỏ được nên anh cũng không muốn nhắc tới.
“Không còn sớm, đã giữa trưa rồi.” Thẩm Uất Lam để ý đến tầm mắt của Vu Bồi Vũ, không được tự nhiên, lại kéo kéo cổ áo, dừng lại một lát, giống như muốn nói sang chuyện khác, nghi ngờ giương mắt hỏi: “Bồi Vũ, hôm nay anh không đi làm à?”
Mỗi ngày Vu Bồi Vũ đều đến nhà hàng, ngay cả đặt hàng, nhập hàng nguyên liệu nấu nướng, các chi nhánh khác thiếu thốn cái gì, cũng đều là anh tự mình đưa đi, không nhờ người khác làm hộ…
Ánh mắt Thẩm Uất Lam tối sầm lại, anh vì cô mà nán lại sao? Cuối cùng vẫn là cô đã làm phiền tới anh…
“Hôm nay anh xin nghỉ.”
“Hả?” Thẩm Uất Lam ngước mắt kinh ngạc.
“Thì sao? Ông chủ không thể xin nghỉ à?” Bộ dáng giật mình của Thẩm Uất Lam khiến Vu Bồi Vũ cười ra tiếng, giọng điệu ranh mãnh. “Anh làm ông chủ có khi mệt chết đi được, cả năm không được nghỉ, lao tâm lao lực, thỉnh thoảng cho anh nghỉ phép một ngày cũng được chứ? Thế nào? Em không đồng ý à?” lêquýȡoɳ Khóe mắt anh in hằn vài nếp nhăn mờ nhạt khi cười khiến anh thoạt nhìn trông rất thành thục hấp dẫn.
“Không không không, làm sao em dám không đồng ý? Anh là ông chủ mà, anh nói sao thì vậy đi.” Thẩm Uất Lam cười khẽ một tiếng, lây mấy phần nhẹ nhõm vui vẻ trong lời nói của Vu Bồi Vũ.
Lo lắng vừa rồi trở thành hư không, cô thật sự cám ơn Thượng Đế, để cô gặp được một người đàn ông ấm áp biết săn sóc như thế…
“Anh là ông chủ, anh quyết định, là em tự nói đó.” Vu Bồi Vũ ngắt lỗ mũi ô, dắt tay cô đi ra ngoài. “Đi thôi, chúng ta xuống lầu ăn cơm với mẹ anh. Mẹ anh là người rất dễ gần gũi, em không cần lo lắng ——”
“Bồi, Bồi Vũ, đợi chút đã!” Thẩm Uất Lam khẩn trương kéo anh lại.
“Thế nào?” Vu Bồi Vũ hoang mang, dừng bước lại.
Thẩm Uất Lam cụp mắt xuống, ấp úng nói: “Mẹ Vu, bà… à? Bà đã biết chuyện ngày hôm qua, có phải không?” Chắc là vậy? Theo như cuộc đối thoại của bọn họ, nhất định là như vậy. “Vậy, mẹ Vu có nói gì không? Tình trạng gia đình nhà em, bà có biết không? Bà sẽ không cảm thấy, xuất thân của em…”
Vu Bồi Vũ nhíu mày lại, hai tay khoác lên vai Thẩm Uất Lam, cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
“Xuất thân của em ra sao? Xuất thân của em có chỗ nào không tốt?”
“Em…”
“Uất Lam, cha mẹ qua đời không phải là lỗi của em, cha của anh cũng mất sớm. Huống chi sau khi cha em qua đời, em vẫn còn nhỏ như vậy mà đã gánh món nợ bọn họ để lại, vì sao em cảm thấy em không đủ tốt vậy?”
Vu Bồi Vũ kéo cô vào trong ngực, tiếp tục nói: “Về phần chuyện tối qua, em có một người thân không ra gì cũng không phải là lỗi của em. Em rất tốt, hoàn hảo về mọi mặt, em biết không? Nếu như không phải bởi vì em tốt như vậy, anh đã không mất hết tự tin đối với tình cảm của chúng như vậy, sợ sau khi em trả hết nợ cho anh thì không cần anh nữa, em nói có đúng hay không?”
“Bồi Vũ…” Những thứ này đều là lý luận, nhưng trên thực tế, cô biết thế giới này không tốt như vậy…
“Uất Lam, tối hôm qua em bị cắn mấy cái, anh không ngại, mẹ anh cũng không ngại, em cũng nên bỏ qua đi. Anh biết chuyện này có thể có chút khó khăn, nhưng em không nên để chuyện này trong lòng. Anh muốn em phải nhớ, cho dù người đàn ông khác có làm gì với em trong trạng thái em không tự nguyện, anh đều muốn em, biết không?”
Thật là phiền rồi! Cô lại muốn khóc! Thẩm Uất Lam liều chết cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong.
Cô thật đáng ghét, cũng rất ít khi khóc. Từ ngày hôm qua khóc được một trận tả tơi, hình như khóa nước mắt mở rồi không khóa lại được thì phải?
“Được rồi! Đừng suy nghĩ lung tung. Cắn bể đôi môi rồi lát nữa ăn cơm sẽ đau.” Vu Bồi Vũ cười, đưa tay ngắt đôi môi của Thẩm Uất Lam, hài lòng nhìn cô dễ dàng bị anh chọc cười.
Nếu như có thể, anh hi vọng cả đời anh có thể làm cô vui vẻ, chọc cô cười.
Nụ cười của cô là ánh sáng rực rỡ mà cả đời này của anh đều muốn truy đuổi.
Vu Bồi Vũ không lừa gạt Thẩm Uất Lam, mẹ của anh đúng là dễ gần gũi. Dọn cơm lên hết xong, ba người cười cười nói nói, dùng cơm trong không khí hết sức hài hòa vui vẻ.
“Mẹ Vu, để con rửa chén cho.” Thẩm Uất Lam mang chén dĩa trên bàn đặt vào bồn rửa chén trong phòng bếp, vén tay áo lên nói với mẹ Vu.
“Rửa cái gì mà rửa? Bỏ toàn bộ vào máy rửa chén là được rồi.” Mẹ Vu kéo ra cửa máy rửa chén.
Thẩm Uất Lam nhìn chăm chú, sau mấy giây ngây ngốc, cười cười lấy chén đĩa dơ từ trong bồn rửa ra.
Ngay cả máy rửa chén cũng có… Khó trách Vu Bồi Vũ mua iRobot cho cô. Thì ra bởi vì anh hiếu thuận với mẹ, nên đã nghiên cứu về những loại cơ khí trợ giúp việc nhà như thế này.
Nếu như Vu Bồi Vũ không mua cho cô, cô hoàn toàn không biết cũng như chưa bao giờ nghe tới iRobot là cái gì!
“Uất Lam.” Mẹ Vu lo lắng liếc mắt nhìn Vu Bồi Vũ đang gọi điện thoại trong phòng khác, quay đầu kêu cô.
“Dạ? Chuyện gì ạ?” Đang ngồi chồm hổm đặt chén đĩa dơ vào máy rửa chén, chuyên tâm nghiên cứu mấy cái nút trên đó, Thẩm Uất Lam nghi ngờ ngước mắt lên nhìn.
Mẹ Vu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Uất Lam, thần bí hạ thấp giọng nói, ngón trỏ chỉ chỉ con trai đang nói chuyện trên điện thoại với sắc mặt nghiêm chỉnh nặng nề, hỏi: “Uất Lam, con có biết dạo này A Vũ bận rộn chuyện gì không?”
“Hả?” Đột nhiên Thẩm Uất Lam nhớ tới chuyện anh trai của anh muốn tranh đoạt thương hiệu ChezVous với anh mà anh đã từng nhắc tới, anh vẫn còn giấu mẹ, nhất thời cô hoảng hốt run lên.
Mẹ Vu cho rằng trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Uất Lam không hiểu bà đang nói cái gì.
“Là A Vũ đó, gần đây không biết nó bận cái gì, nghe điện thoại cùng chạy ra phòng khách để nói, sắc mặt cũng rất khó coi. Bác có hỏi nó, nhưng nó nói không sao. Nhưng khổ nổi, thằng bé là do bác sinh ra, bác rõ ràng nhất, vẻ mặt này của nó làm gì mà không có chuyện gì chứ? Con đi làm chung với A Vũ ở nhà hàng, có biết gần đây nó thế nào không? Có phải nhà hàng xảy ra chuyện không?”
“À?” Chết chắc! Thẩm Uất Lam rất muốn té xỉu. Nói láo là chuyện cô đã học 25 năm cũng học không xong. Cho cô thêm vài năm để tu luyện có được không?
“Người làm ở nhà hàng không đủ à? Hay là tiền bạc xoay sở không thông? Trước kia không phải đã nghe A Vũ muốn mở thêm một tiệm nữa sao? Tại sao sau này lại không mở?” Nhìn vẻ mặt này của Thẩm Uất Lam, giống như con bé biết được điều gì. Mẹ Vu lập tức kê liệt ra mấy vấn đề liên tiếp cho cô.
“À? Nhà hàng… nhà hàng… Không mở nữa là vì…” Vu Bồi Vũ, anh nói điện thoại nhanh lên! Tự anh giải quyết mẹ anh đi kìa!
“Bởi vì cái gì?” Mẹ Vu mong đợi nhìn cô.
“Không phải, cũng không phải như thế… Mẹ Vu, mẹ tự hỏi Bồi Vũ thì tốt hơn. Nút bấm của máy rửa chén ở đâu? Con tìm hoài không thấy.” Cô lãng sang chuyện khác.
Mẹ Vu đưa tay ra bấm nút rửa chén.
“Uất Lam, con biết A Vũ có một người anh không?” Mẹ Vu cảm giác bộ dạng hoảng hốt của Thẩm Uất Lam như vậy là nhất định có vấn đề, lời nói xoay chuyển, thay đổi chủ đề trong nháy mắt.
“Hả? Biết, biết ạ…” Thẩm Uất Lam liều chết dùng ánh mắt cầu cứu người đàn ông đang ở phòng khác xa xa kia. Nhưng Vu Bồi Vũ lại một mực chuyên tâm đến nội dung cuộc điện thoại, không hề phát hiện Thẩm Uất Lam đang bị khốn đốn trong phòng bếp.
“Nè, con hãy thành thật khai báo, gần đây Vu Bồi Vũ bận rộn như vậy có phải liên quan tới anh của nó hay không?” lêquýȡoɳ Không thể không thừa nhận, phần lớn trực giác của người mẹ nào cũng rất nhạy bén.
“Ách? Con, con…” Nói có cũng không được, nói không cũng không xong, nói không biết thì trái với lương tâm, Thẩm Uất Lam thật muốn ngất xỉu cho mẹ xem.
Mẹ Vu trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Uất Lam.
“Con len lén nói cho mẹ Vu nghe sẽ không sao. Mẹ sẽ không nói cho A Vũ biết con nói cho mẹ nghe. Có phải nói có gì với anh trai…”
“Mẹ, Uất Lam, hai người đang nói chuyện gì? Chuyện gì không thể nói cho con biết?” Vu Bồi Vũ vừa đi tới gần vừa cười hỏi.
Chỉ mới ăn chung một bữa cơm mà mẹ anh và Thẩm Uất Lam đã đứng về một phe rồi hả? Còn có bí mật không thể nói cho anh biết! Chỉ là, tính ra cảm giác này phải quá tệ.
Thẩm Uất Lam nhìn Vu Bồi Vũ, liều mình muốn nháy mắt với anh, nhưng lại không biết làm sao cho anh biết? Chắc Vu Bồi Vũ cũng không cho rằng cô nói năng bậy bạ gì với mẹ anh chứ?
“Ôi chao! A Vũ, còn không phải gần đây con thần thần bí bí, khiến thần kinh của mẹ giống như vậy. Con không giải thích tiếng nào, dĩ nhiên mẹ phải đi hỏi Uất Lam rồi! Mẹ mới vừa hỏi Uất Lam, gần đây nhà hàng có gặp phiền toái gì không? Có liên quan tới anh của con không nữa!”
Vẻ mặt tai họa đến nơi của Thẩm Uất Lam khiến Vu Bồi Vũ rất muốn cười.
Đây rõ ràng là chuyện nhà của anh, biểu hiện của cô còn hốt hoảng gấp gáp hơn cả anh. Bộ dạng của cô giống như người bị mẹ nắm được đuôi hôm nay chính là cô vậy.
Nếu đã không thể giấu được mẹ thì nhất định thừa cơ hội này cho mẹ biết cũng được. Mặc dù anh có thể hiểu mẹ không muốn chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài, cũng như lập trường thân nhân bị thẩm vấn công đường. Nhưng anh thật sự không muốn tiếp tục tha thứ dễ dàng cho anh trai anh nữa rồi.
“Uất Lam, em lên lầu trước đi. Anh có mấy lời muốn nói riêng với mẹ một chút.” Vu Bồi Vũ nói với Thẩm Uất Lam.
Thẩm Uất Lam nhìn anh bằng cặp mắt lo âu
“Nghe lời, ngoan.” Vu Bồi Vũ cầm tay cô, muốn cô an tâm.
“Oh… Được. Mẹ Vu, con lên lầu trước nghen!” Hai chữ ‘nghe lời’ trong miệng của Vu Bồi Vũ đối với cô mà nói, đơn giản giống như Kim Cô Chú đối với Tôn Ngộ Không vậy.
“Được được được. Nhanh đi nhanh đi, ăn no đi ngủ một chút cũng tốt. Uất Lam, lúc ăn cơm chiều bác gọi con xuống!” Mẹ Vu khoát tay áo, đuổi Thẩm Uất Lam lên lầu.
Nhìn vành mắt đen thui của đứa bé Thẩm Uất Lam này, nhất định là chuyện kinh khủng xảy ra tối hôm qua đã khiến con bé ngủ không ngon. Thừa dịp bây giờ ngủ bù cũng không tệ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!