Người Tình Mất Trí (18+)
Chương 5: Tốt bụng
“Được rồi” Anh gật đầu.
Vương Dạ Tước sau khi tắm xong thì đi ra đại sảnh, một tay anh cầm khăn lau mái tóc ướt sũng, một tay lướt điện thoại. Anh ngồi phịch xuống sopha, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ hứng thú: “Không biết bây giờ cô ta đang làm gì nhỉ?”
Anh vắt khăn lau lên vai ngồi xoay xoay điện thoại. Nhịn không được tò mò, anh nhấn vài chữ rồi gửi đi.
“Đang làm gì thế con vịt kia?” Anh phì cười với những lời nhắn hài hước của mình, vẻ mặt có chút mong đợi rằng người kia sẽ trả lời.
Về phía Hạ Thiên Du nhận được tin nhắn từ người mình thích, trong lòng bỗng nổi lên hỗn loạn, vừa muốn trả lời lại không dám trả lời. Cuối cùng đưa ra quyết định nghe theo con tim mách bảo – trả lời.
“Làm ơn tôi có tên đàng hoàng mà”
“Đanh đá quá nhỉ? Được rồi, Hạ Thiên Du! Trễ rồi làm sao còn chưa ngủ? Coi chừng có ngày mắt lồi ra giống mắt ếch xấu xí đấy”
“Cậu không trêu tôi thì ngủ không ngon à? Kẻ như cậu chưa ngủ cho trời đẹp thì làm sao tôi có thể ngủ được”
“Tôi đang ở nhà Giai Tuệ, lạ chỗ không ngủ được”
Cô nghe anh nói, tâm trạng ngay lập tức trùng xuống, một lúc thì gật gù: “Vậy chúc cậu vui vẻ bên cạnh cô gái của cậu, tôi ngủ đây”
“Dạ, anh đang làm gì vậy?” Lý Giai Tuệ từ phía sau đi đến ôm choàng lấy cổ anh, giọng nói trong trẻo xé tan bầu không khí tĩnh lặng.
Vương Dạ Tước giật mình, theo quán tính che giấu, anh đặt điện thoại xuống nệm sopha, lắc đầu cười trừ: “Không có gì”, rồi đứng dậy đưa cô về phòng.
Lý Giai Tuệ đang đi đột ngột dừng lại, buồn bã nói: “Ngày mai lại phải đi rồi… Dạ, anh hãy đi cùng em đi mà”
“Em biết câu trả lời của anh chứ? Giờ thì ngủ thôi nào” Vương Dạ Tước xoa đầu cô, thúc cô vào phòng.
Lý Giai Tuệ đóng cửa phòng lại, Vương Dạ Tước cũng đi một mạch về phòng ngủ mà quên mất điện thoại của mình vẫn còn đang để trên sopha ở dưới lầu. Anh cứ thế về phòng và ngủ say. Thản nhiên quên đi một người đã ngủ quên vẫn nắm chặt điện thoại trong tay. Hạ Thiên Du cứ đợi anh trả lời tin nhắn đến khi ngủ quên lúc nào không biết…
_____
Sáng hôm sau
“Cậu có vẻ phù hợp với việc đi mượn đồ nhỉ?” Hứa Vĩnh Kiệt đi đến đùa giỡn với công việc mà Vương thiếu gia vẫn hay làm mỗi sáng đến lớp – mượn đồ hốt rác!
“Không ai làm thì tôi làm” Vương Dạ Tước nhún vai.
“Hỏi cô ta đi”
“Cô ta? Ý cậu là Hạ Thiên Du? Nhắc mới nhớ, giờ này rồi còn chưa thấy cô ấy?”
“Thiên Du bị đau bụng suốt đêm, nhập viện tối qua. Hôm nay không thể đi học được” Văn Hiểu Tuyên từ lớp kế bên đi sang thì vô tình nghe được câu hỏi của Vương Dạ Tước nên đã trả lời.
“Cái gì? Cô ấy nhập viện rồi… tối qua không phải vẫn rất bình thường sao? Sao có thể…” Sắc mặt Vương Dạ Tước đột nhiên thay đổi, anh hơi hoảng, nét lo lắng trên gương mặt dần hiện ra.
“Cậu lo lắng cho cô ta ư?” Hứa Vĩnh Kiệt tỏ thái độ ngạc nhiên, nói khẩy.
“….” Vương Dạ Tước trầm mặc. Đúng lúc anh bỏ tay vào túi để lấy điện thoại thì phát hiện điện thoại đã để quên ở nhà Lý Giai Tuệ.
Trong lòng như cuộn từng dòng bất an, anh để lại tất cả đồ vệ sinh, chạy một mạch ra khỏi cổng trường, hướng về phía nhà Lý Giai Tuệ.
_____
“Tước, tôi đau quá…”
Lý Giai Tuệ tròn xoe mắt, cô nhìn vào dòng tin nhắn mà không khỏi tò mò: “Ai đây? Sao lại gọi tên thân mật như vậy?”
Ding dong – Vừa dứt dòng suy nghĩ thì Vương Dạ Tước đã đến nhà Lý Giai Tuệ nhấn chuông, tiếng chuông cứ giục giã liên tục vang khắp khuôn viên.
“Dạ?” Lý Giai Tuệ cầm điện thoại giấu phía sau, đi ra mở cửa cho anh.
Lý Giai Tuệ vừa mở cửa, Vương Dạ Tước đã nắm chặt lấy vai cô, gấp gáp hỏi: “Em có thấy điện thoại của anh không? Tối qua anh nhớ là đã để ở đây”
“Em không thấy… Dạ, anh vào nhà nghỉ ngơi đã, mồ hôi đầy người rồi. Còn 1 tiếng nữa là em phải ra sân bay, anh ở lại với em nhé?”
Vương Dạ Tước có chút do dự nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thở hắt một hơi, nụ cười nửa miệng quen thuộc nở trên môi mỏng: “Được”
Thấy Vương Dạ Tước có vẻ đã ổn, Lý Giai Tuệ phần nào cảm thấy nhẹ lòng, song vẫn rất bất an về cô gái và tin nhắn kì lạ trong điện thoại của anh.
“Dạ, em cảm giác anh có chút bất thường, anh khác trước kia…” Lý Giai Tuệ ngồi xuống sopha đối diện với anh, cô chằm chằm nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.
“Có sao? Anh vẫn rất bình thường” Vương Dạ Tước không lãnh tránh ánh mắt của cô, thản nhiên nhìn thẳng vào cô, đáp rất chắc chắn.
“Ý em là từ lúc em về đã thấy anh rất lạ. Có lúc gấp gáp như đang lo lắng cho ai hay việc gì đó… có chuyện gì có thể nói em nghe không?”
“Em đang truy vấn lí do anh lơ là em phải không?” Vương Dạ Tước trầm mặc, hỏi ngược lại Lý Giai Tuệ.
Lý Giai Tuệ sũng người nhìn anh, cô cúi mặt xuống né tránh đôi mắt tăm tối đó của anh, giọng lạc đi: “Em không có…”
“Ừm. Anh đưa em ra sân bay” Anh gật đầu, đoạn đứng lên.
Sau khi đưa Lý Giai Tuệ ra sân bay, tận mắt nhìn thấy chiếc máy bay có cô bay khuất vào những đám mây trắng, anh mới rời đi.
Anh trở lại nhà cô tìm điện thoại. Tìm một lúc vẫn không thấy, anh bực bội ngồi phịch xuống sopha, có cảm giác vật gì đó cộm lên phía sau lưng mình, anh bốc đệm ghế lên thì thấy điện thoại đang yên vị trong đấy.
Anh mở máy lên xem, cả người thần ra im lặng một lúc. Màn hình điện thoại vẫn sáng, dòng chữ vỏn vẹn một câu.
“Tôi đau quá”
Anh chạy vụt ra khỏi nhà trở lại trường học, khuôn mặt tuấn tú đã thấm ướt mồ hôi…
“Hiểu Tuyên, Hạ Thiên Du hiện giờ đang ở đâu?” Anh vừa thở hồng hộc vừa hỏi Văn Hiểu Tuyên.
“Tớ không biết, nghe hội phó bảo cậu ấy đã được đưa vào bệnh viện Trung ương. Bây giờ không biết cậu ấy đã được xuất viện chưa…” Văn Hiểu Tuyên mắt rưng rưng kể lể như muốn khóc.
“Cậu xin phép cho tôi nghỉ nốt tiết sau. Tôi không còn hứng để học nữa” Anh phẩy tay, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Hứa Vĩnh Kiệt đang hướng về mình, Vương Dạ Tước mang theo ý lạnh từ con ngươi thản nhiên lướt qua nhanh chóng.
Anh leo lên chiếc Knight màu đỏ đen của mình, đạp số rồi lên ga, chiếc xe vụt đi mất hút, để lại những làn khói trắng lan ra rồi chóng tan…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!