Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 13: Mặt trời tuyết
Cô không muốn cùng Cố Lăng Thành có bất kỳ liên lụy nào, nhưng cũng không muốn cùng người đàn ông trước mắt này dây dưa không rõ, hai người đàn ông này, ở một mức độ nào đó mà nói, cô cũng đều không trêu chọc nỗi.
Nếu như sinh mệnh cô còn tồn tại, sẽ còn có một người đàn ông làm bạn cùng cô sớm chiều ngắm phong cảnh, nếu là như vậy, cô chỉ hy vọng đó là một người đàn ông bình thường, diện mạo bình thường, gia thế bình thường, cũng như tình cảm bình thường.
Chỉ là, sẽ còn tồn tại một người đàn ông như vậy sao?
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ánh dương rực rỡ mạnh mẽ đâm đau ánh mắt của cô, cô hơi hơi nheo mắt lại, đón lấy tia phản quang, thấy được một đốm nhỏ bông tuyết trôi lẻ loi trong không khí.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, màu sắc trắng của tuyết bị điểm chút sắc vàng, rơi trên mặt đất, giống như rơi trên đầu vai anh, lập tức biến mất hầu như không còn.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến mặt trời tuyết, rất đẹp đẽ, nhất là khi có một người đàn ông ưu nhã thanh tao cao ngạo giống như tuyết đang đứng trước mặt cô.
Tròng mắt rũ xuống thản nhiên mỉm cười, Tô Noãn từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt một cái nhìn Lục Cảnh Hoằng, cô đi một bước về phía cạnh anh, nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua anh, trong não cái gì cũng không nghĩ tới, trống rỗng.
Cô không dám đi suy nghĩ nhiều, cô chỉ là muốn im lặng rời đi, muốn chạy trốn thật nhanh, lại phát hiện linh hồn của mình vẫn bị thân thể nhu nhược trói buộc, thật đáng thương cỡ nào!
Cho nên, đến cuối cùng, cô chỉ có thể từ từ di chuyển cái chân bó thạch cao kia của mình, khập khiễng bước về phía trước.
Nhìn về đám tuyết tự nhiên rơi tới tấp phía trước, cô cong lên khóe môi, dưới chân gian nan bước đi không khỏi nhàn nhã không ít.
Vô luận là Cố Lăng Thành hay là Lục Cảnh Hoằng, trong sinh mệnh của cô họ cũng chỉ là khách qua đường, mà cuộc sống của cô còn phải tiếp tục, cho dù đồng nghĩa với việc phải chiến đấu với một hồi gian khổ.
Cô nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau, rất nhanh vội trấn định lại, cô không dừng lại bước chân gian nan, chỉ là ngẩng đầu nhìn sắc tuyết bao phủ phía chân trời, nghĩ thầm: dựa theo tình tiết trong phim truyền hình, cô bây giờ không phải là nên trở về thời điểm ban đầu sao?
Nhưng mà, không đợi cho cô làm theo cái suy nghĩ phán đoán này, đột nhiên cô liền bị ôm chầm lấy, chỉ là cái chân thạch cao kia của cô còn co lên, không thể nằm gọn trong tay anh.
Sau đó, cô cũng thực sự ngửi thấy được hương vị của tuyết, nhàn nhạt lành lạnh, bông tuyết chầm chậm rơi trên mi mắt cô, ngưng kết thành một giọt nước trong suốt, dưới hàng lông mi cô vụt sáng, giọt chất lỏng kia liền chảy lướt qua khuôn mặt cô.
“Cô muốn cho chân cô bị tàn phế sao?”
Âm thanh giống như đã từng quen biết chất vấn vang trên đỉnh đầu cô, ngữ điệu lại hoàn toàn khác nhau, mát mẻ mà lạnh lùng, cô ngước mắt lên, trong khóe mắt còn sót lại điểm sáng, đó là khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ.
Anh ôm cô, sau đó quẹo trái hướng đến đường cái đối diện mà đi, nơi đó có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen dừng lại, còn có Kiều đứng bên cạnh xe tựa hồ chờ đợi đã lâu.
Cô lần nữa nằm trong vòng ngực anh, lòng của cô đã treo lơ lửng không tìm thấy được an bình, không rõ ràng lắm cô vì cái gì mà lại nằm trong ngực anh, có lẽ có thể dùng từ “Lực vạn vật hấp dẫn” để thử giải thích một chút.
Cô vì ý tưởng kỳ quái này mà kinh ngạc, thành công làm gợn lên ý cười nơi khóe miệng, nhưng cũng đủ làm cho Lục Cảnh Hoằng nhìn chăm chú, hai cánh tay của anh nhẹ nhàng chịu đựng sức nặng của cô.
“Cười cái gì?”
Sắc mặt của Lục Cảnh Hoằng vẫn như cũ chỉ có thể dùng từ lạnh nhạt để hình dung, làm người ta không dám nhìn thẳng vào, nhưng cô thế nhưng lúc này không hề sinh ra chút ý sợ hãi nào, cô đem nguyên nhân quy tội cho ánh mặt trời tuyết sáng lạn này.
“Vì cái gì anh lại tức giận?”
Vốn bước chân đang đi về phía trước, anh bỗng nhiên dừng lại ở giữa lối qua đường, phía trước sau bọn họ là dòng xe cộ chạy qua lại liên tục, Tô Noãn lòng cảnh giác lên, hoảng sợ đột nhiên đưa hai tay lên vòng chắc cổ anh, cô sợ anh sẽ đột nhiên ném cô xuống, nhất là ở cái nơi thế này.
“Không cần phải cố tìm kiếm ý nghĩ của tôi, như vậy chỉ làm cho cô mỏi mệt không chịu nổi.”
ô Noãn ngước nhìn anh, lại nhìn thấy được một nụ cười của anh, cho dù chỉ là hơi gợn lên nơi khóe môi, lại hoàn toàn làm tan đi hàn khí trên khuôn mặt anh, thanh nhã mà ôn hòa.
“Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cũng không muốn đi hiểu rõ ý niệm trong đầu anh.”
Lời cô nói là thật, cô chỉ là đem suy nghĩ của mình nói ra, nhưng, trên con ngươi cô ánh xạ ra khuôn mặt tuấn tú, lại rốt cuộc không tìm thấy được nụ cười ấm áp yếu ớt kia.
Anh nháy mắt khôi phục lại ánh mắt lãnh cảm khiến cô có chút khó chịu, Tô Noãn không được tự nhiên quay đầu, thân ảnh Cố Lăng Thành trên đường dành cho người đi bộ lần nữa rơi vào tầm nhìn của cô.
Anh ta chưa có rời đi, chỉ là hơi nghiêng người sang bên, cười nhạt mà nhìn về phía bọn họ đang rời khỏi, cười như vậy, tràn đầy tự tin cùng chê cười, rồi lại cứ như là định liệu trước, bình tĩnh ung dung.
Anh ta dựa vào cái gì lại tự tin như vậy, anh ta đang tự tin cái gì!
Trước khi cô kịp nghĩ ra được manh mối, cái ót của cô đã nặng nề mà va đập một cái, trong lúc cô lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy bản thân đang bị ôm vào trong xe, mà đầu của cô không khách khí chút nào đụng lên thành cửa xe.
Lục Cảnh Hoằng sắc mặt yên lặng mà đem cô ném vào trong xe, động tác một chút cũng không cách nào được coi là lịch sự, cô thậm chí cảm nhận được, một chút va chạm đầu vừa rồi chính là anh cố ý làm cô đau.
Chỉ là… Tô Noãn một bên nhe răng trợn mắt ôm đầu, một bên ánh mắt cổ quái đánh giá Lục Cảnh Hoằng đang muốn ngồi vào bên cạnh cô, tư thế ngồi tao nhã đoan chính kia, làm cho ý nghĩ trong lòng cô nhất thời tan thành mây khói.
Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, làm sao có thể biết làm ra loại chuyện ngây thơ như vậy?
Xe chạy trên đường lớn, không khí im lặng cũng dần dần phủ xuống, Tô Noãn liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng đang cúi đầu làm việc, liền đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Trận mặt trời tuyết đột nhiên đến đã ngừng, trên cửa kính xe tràn đầy một lớp sương mù mờ mịt, cô nâng hai tay lên, chạm vào cửa sổ xe lạnh lẽo, lướt nhẹ qua làn hơi nước kia.
Cô thấy rõ ràng ngoài cửa sổ nhanh chóng hiện lên phù quang lượt ảnh, khóe miệng thản nhiên hiện ra một độ cong, xe chạy vào đường hầm, cô trong lúc lơ đảng ngước mắt lên, liền đối diện với đôi mắt màu hổ phách được chiếu rọi từ trên cửa sổ xe.
Tô Noãn bỗng nhiên sững sờ vài giây, đợi đến khi cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gò má hết sức chuyên chú của Lục Cảnh Hoằng, môi mím chặt, ánh mắt nghiêm túc, chẳng lẽ mới vừa rồi là ảo giác của cô?
Thờ ơ bĩu môi, Tô Noãn thu hồi ánh mắt dò xét, tựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, lại không ngờ tới là sẽ ngủ thật.
Kiều ngồi ở ghế lái, lén lút quay đầu đi, ngắm nhìn dung nhan an tường say ngủ của Tô Noãn, trên mặt không thể kìm nén lộ ra nụ cười, lại nhìn thấy một ánh mắt lạnh lẽo phía sau, lập tức thu hồi vẻ mặt.
Kiều cung kính nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng anh lại đã cúi đầu xem tài liệu, Kiều không khỏi bĩu môi một cái, vừa định quay đầu lại, lại bị văn kiện trong tay Lục Cảnh Hoằng hấp dẫn, đáy mắt hiện lên rõ ràng, vẫn không quên hảo tâm nhắc nhở nói:
“Lục bộ, anh cầm tài liệu ngược rồi!”
Tô tiểu thư, cần…….”
Xe chạy đến khu nội thành cũ kĩ, nơi khu nhà Tô Noãn thuê ở, Kiều dẫn đầu xuống xe, thay Tô Noãn mở cửa xe, trông thấy cái chân băng bó thạch cao kia của cô hoạt động bất tiện, vừa định lên tiếng giúp đỡ, lại ở dưới hai ánh mắt sắc lãnh, câu nói kế tiếp nghẹn lại, ngượng ngập nhếch miệng.
Tô Noãn chú ý thấy bộ dạng Kiều muốn nói lại thôi, cũng không để trong lòng, hướng về phía Kiều lễ phép mỉm cười, dùng hai tay chống lên xe di chuyển cái chân băng thạch cao hướng ra cửa, thực khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi đứng ngoài xe.
“Chân của cô không đau sao?”
Tô Noãn nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng không biết đã đứng bên ngoài xe từ bao giờ, sửng sốt, ngay lập tức khóe miệng hơi kéo lên:
“Cám ơn anh đưa tôi về, tạm biệt!”
Cô cũng không có ý định cùng anh nói thêm chuyện gì nữa, thậm chí ánh mắt có chút né tránh, tuy rằng, quan hệ của bọn họ đã đạt đến mức hôn môi.
Lục Cảnh Hoằng trong não thoáng qua cái loại quan hệ cổ quái này, bọn họ không quen biết, cũng đã hôn nhau hai lần, mỗi một lần, hình như cũng có thể làm cho cảm xúc của anh thoát khỏi lý trí.
Anh tự nhận mình là một người biết kiềm chế, hiện tại lại không cách nào tiếp tục nắm giữ chính xác nội tâm của chính mình.
Nếu như là anh của trước kia, như vậy, một khắc trước anh sẽ không xuống xe, giờ khắc này anh sẽ không chần chờ, ngay sau đó, anh cũng sẽ không trong lúc cô xoay người hướng cửa thang lầu đi tới mà đi theo sau, lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy:
“Chân của cô không đau sao?”
Anh dừng lại cách sau lưng cô ba bước chân, lại không tiến lên trước nữa, bước tiến của anh trước sau như một ưu nhã khắc chế, không có vô lễ vượt qua Lôi Trì, nhưng tầm mắt của anh dừng lại ở cái chân bó thạch cao dày của cô, không cách nào nữa dời đi.
Tô Noãn không quay đầu lại, chỉ là dừng lại ở bậc thang thứ nhất, hai tay của cô bám vào tay vịn phía trước, hướng ra phía sau khoát tay, không tiếng động trả lời, nhưng cũng là một loại cự tuyệt.
Có lẽ cô nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, nhưng không có được đằng chân lân đằng đầu, mà là chính mình cậy mạnh nhảy lên bậc thang, bóng lưng cố hết sức lại cực kỳ tự tại, thế nhưng trong lòng ngực anh cũng không thể thả lỏng.
Lục Cảnh Hoằng đứng ở cửa cầu thang lẳng lặng nhìn thấy, cảnh hoàng hôn của ánh mặt trời chiều ngã về tây, nhìn thấy một bóng lưng đơn bạc bỗng nhiên dừng lại một chút trên cầu thang, sau đó ở góc rẽ, biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Anh từ đầu đến cuối đều không có đuổi theo, ngăn lại đường đi của cô, sau đó ôm lấy cô đưa cô tới cửa, bởi vì anh không tìm được một lý do tốt hơn để đi thuyết phục cô, hay là thuyết phục chính mình.
Lục Cảnh Hoằng xoay người, đi về phía chiếc xe vẫn chờ đợi ở chỗ cũ, bầu trời mờ mịt, ánh sáng hoàng hôn bị bóng đêm u ám xâm chiếm, hai bên đèn đường bỗng nhiên sáng lên.
Kiều cung kính mở cửa xe cho anh, đứng bên cạnh yên lặng, thế nhưng anh lại đột ngột dừng bước, thân mình hơi nghiêng, ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà cũ đứng sừng sững trong sương chiều, lầu ba, là nơi cô ở, nhưng vẫn là tối đen như mực.
Gió nhẹ làm tung bay rèm cửa sổ màu trắng, xẹt qua bồn hoa trên bệ cửa sổ, nhiều màu sắc lướt qua, lúc sáng lúc tối, lại duy chỉ không thấy bóng dáng gầy gò nhỏ nhắn kia.
Anh trầm mặc tiếp tục nhìn lên, nội tâm lại như rèm cửa tung bay trong gió, không cách nào khôi phục lại bình tĩnh lúc đầu.
Cuối cùng anh không cách nào chịu được yên lặng như vậy, hồi lâu ngóng nhìn đi qua, cho dù cước bộ của anh có chút do dự, anh vẫn đi đến cánh cửa cầu thang.
Anh không có lòng dạ đi chú ý, Kiều vẫn cùng anh đứng bên cạnh xe, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, ngồi vào trong xe, đối với lựa chọn của Lục Cảnh Hoằng vẫn không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Cảnh Hoằng bước lên bậc thang cuối cùng trên lầu ba thì liền thấy thân ảnh dựa vào cánh cửa, cô đang vô cùng buồn chán nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cái chân thạch cao kia vểnh lên cao.
Tô Noãn ước chừng là nghe được tiếng bước chân, tò mò nhìn về cửa cầu thang, đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thì mê hoặc chớp chớp, lập tức thản nhiên mỉm cười:
“Gia Gia hình như là đi ra ngoài, tôi không mang theo chìa khóa.”
Lục Cảnh Hoằng đứng sừng sững ở cửa cầu thang, không nói gì, tầm mắt cũng không kiêng dè rơi vào trên mặt cô, giống như thăm dò cái gì đó, làm càn nhìn chăm chú như vậy khiến Tô Noãn không được tự nhiên ho khan một tiếng, quay đầu đi.
Sau giây phút trầm mặc yên tĩnh, Tô Noãn đầu tiên là tìm kiếm đề tài, bởi vì bị đôi mắt sắc bén thâm thúy chăm chú nhìn lâu, cô phát hiện mình không biết trốn đi đâu.
“Tôi luôn luôn không để ý di động hết pin, nếu không đã gọi điện thoại kêu cô ấy về sớm một chút…”
Cô muốn lặng lẽ nhìn xem phản ứng của Lục Cảnh Hoằng, lại đụng ngay đôi mắt nhìn chằm chằm cô thì lập tức dời ánh mắt đi nơi khác, nhìn ngọn đèn ố vàng trên hành lang, nhờ vào nó giảm bớt nội tâm lo sợ bất an.
Tiếng bước chân thanh tịnh đẹp đẽ vang vọng bên tai, Tô Noãn không muốn quay đầu, rồi lại không thể không quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng đang đến gần, trên mặt của anh không có bao nhiêu biểu cảm, thế nhưng đôi mắt màu hổ phách ấy, lại giống như dính vào trên người cô không chịu rời đi một tấc.
Bị một người đàn ông công khai nhìn chăm chú như vậy, bất kỳ lòng dạ người phụ nữ nào cũng sẽ loạn lên, Tô Noãn bắt đầu khẩn trương, khi Lục Cảnh Hoằng chỉ còn cách xa cô khoảng 1m thì lui về phía sau, thân thể đụng phải cánh cửa, cũng không thể tùy tiện làm bừa nữa.
“Anh…”
Tô Noãn hít thở sâu, mới vừa muốn nói gì, cố gắng thay đổi cục diện bị động của chính mình, lại nhìn thấy anh từng bước tiến lên phía trước, cũng giơ lên cánh tay, động tác như vậy làm cô nhớ tới nụ hôn trên đường cái kia, mặt cô bỗng nhiên bừng lên ngọn lửa.
“Ách…”
Thanh âm của cô có chút run rẩy, thân thể nhỏ nhắn gầy gò của cô dán tại trên cửa, nhưng mà cánh tay thon dài kia vẫn không rơi vào trên vai cô, mà là đưa tới trước mặt cô.
Bàn tay với các khớp xương đẹp đẽ kia, lặng lẽ cầm một cái di động, Tô Noãn có chút lờ mờ hiểu ra, muốn hỏi nhưng nhìn thấy đôi mắt kia nhìn chằm chằm cô thì nuốt xuống toàn bộ lời muốn nói.
“Gọi đi.”
Ngữ điệu lạnh lùng lãnh đạm nhất quán không thay đổi, Tô Noãn cũng không dám thả lỏng, động tác cứng ngắc cầm lấy cái di động kia, bấm số điện thoại Lâm Gia Gia, ánh mắt của cô nhìn theo nút áo thứ hai trên tây trang của anh, muốn phân tán suy nghĩ lung tung của mình.
Khi biết được Lâm Gia Gia cùng bạn bè ra ngoài du lịch, một tuần sau mới trở về, sắc mặt Tô Noãn có chút tái nhợt, không phải bởi vì sợ không có nhà để về, mà là cô biết cô cần phải tốn một phen sức lực để làm cho người đàn ông trước mắt này rời đi.
Chẳng biết tại sao, cô chính là cảm thấy anh đi lên là vì muốn xem cô có vào nhà được hay không, có lúc, ngay cả chính cô vì cái loại khả năng lý giải này mà cảm thấy kinh ngạc.
“Lục…….Lục tiên sinh, anh bận rộn như vậy, không nên ở đây lãng phí thời gian, chủ cho thuê nhà hẳn là có chìa khóa phòng, tôi chờ bà ấy đi đón con về.”
Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, Tô Noãn đang muốn tìm lý do khác thì thế nhưng anh lại xoay người rời đi.
Tô Noãn thở phào một cái, che lồng ngực đang nhảy loạn của mình, cảm giác thân mình tựa hồ như muốn theo cửa trượt xuống mặt đất.
Người vốn nên rời đi được nửa đường lại quay trở lại, bước chân nhẹ liễm trầm ổn, Tô Noãn nhìn thấy gương mặt đó thì một lần nữa khẩn trương tựa người lên cửa, đối với anh cũng không phải là sợ hãi, mà là một loại cảm xúc mà ngôn ngữ không cách nào biểu đạt, thúc đẩy thần kinh của cô điên cuồng rối loạn.
Khi anh chợt khom người ôm lấy cô, cũng hướng thang lầu đi đến thì Tô Noãn giật mình hoàng hồn, từ chối vài cái, chợt phát hiện anh ôm rất chặt, ngẩng đầu nhìn cái cằm kiên nghị của anh, khóe mắt liếc thấy cánh môi đỏ thắm thì lòng cô có chút bối rối.
“Anh muốn ôm tôi đi đâu?”
“Về nhà.”
Tô Noãn ngồi trên ghế salon, cởi bỏ một chân, còn một chân khác thì đang bị bó một lớp thạch cao thật dày, cô nhớ không nổi vẻ mặt mới vừa rồi của mình, khi anh nói ra hai chữ “về nhà”.
Cô chỉ biết là, thẳng cho đến khi anh đem cô ôm vào trong xe, cô vẫn đang bị vây trong trạng thái hỗn độn, không thể phân tích là cam chịu hay vẫn là kinh ngạc.
Vẫn nhìn căn nhà trống trải đơn giản này, Tô Noãn cảm nhận được nội tâm của mình càng thêm cô đơn trống rỗng, tầm mắt của cô dừng trên cánh cửa phòng ngủ khép kín vẫn chưa tới ba giây, cửa phòng liền mở ra.
Lục Cảnh Hoằng tay còn đặt lên tay cầm cánh cửa, nhưng ánh mắt của anh lại chuẩn xác bắt được ánh nhìn chăm chú của Tô Noãn, bốn mắt giao nhau, Tô Noãn rất nhanh dời đi ánh mắt, buồn tẻ ngước nhìn đèn treo bằng thạch anh trong phòng khách.
Anh vẫn như cũ mặc bộ tây trang màu đen ban ngày, thế nhưng cà vạt lại không cánh mà bay, cổ áo sơ mi trắng hơi hơi rộng mở, cả cái kính không độ thường đeo cũng không thấy bóng dáng.
Hai tay Tô Noãn đặt trên sofa tăng thêm lực đạo, trong một khắc cô nhìn thấy anh, lại hơi khẩn trương lên, bởi vì đêm nay hay thậm chí vài ngày kế tiếp cô đều phải tá túc trong nhà của một người đàn ông xa lạ.
Anh chậm rãi hướng cô đi tới, không để ý tới sự mờ mịt của cô, lại ôm lấy cô, sau đó đi ra ngoài.
“Lại muốn đi đâu?”
Chẳng lẽ anh ta thay đổi chủ ý, muốn đem đồ bỏ đi giống như cô quăng ra bên ngoài?
Trong đầu hiện ra khả năng này làm Tô Noãn cả kinh, rồi lại cảm thấy bất lực, nếu là anh ta thực sự làm như vậy, cô cũng không có tư cách trách cứ anh ta, anh ta không có nghĩa vụ nhất định phải thu nhận và giúp đỡ cô.
“Đi ăn.”
Cho đến khi ra khỏi cửa nhà, Lục Cảnh Hoằng mới cho ra một đáp án ngắn gọn, anh xưa nay hiếm mở miệng, cũng không thích giải thích, hiện tại bởi vì cô mà lần nữa ngoại lệ, có được coi là một hiện tượng không tốt không?
Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn con chuột hoa ngây thơ đáng thương trong lòng này, đi ra thang máy, đi qua con đường mòn bóng cây lắc lư, tới gara tìm thấy chiếc xe tư nhân của mình, một chiếc xe Champagne lịch sự tao nhã khiêm tốn.
“Tôi cảm thấy ngồi xe lăn cô sẽ thoải mái hơn đó.”
Ngồi ở ghế cạnh tài xế, Tô Noãn nhìn người đàn ông tốt bụng vừa mới thắt dây an toàn cho cô, thẳng một đường đem cô ôm tới ôm lui, cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng gì, tuy rằng cô không mập, điểm này cô rất rõ ràng.
Động cơ kêu quanh quẩn bên tai, Lục Cảnh Hoằng quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt thâm trầm hướng trên mặt cô vừa nhìn xuống, nhìn chăm chú mấy giây, khiến Tô Noãn quẫn bách nhưng vẫn hé miệng, lảm nhảm nói:
“Tiền mua xe lăn cùng lắm sau này tôi sẽ trả anh….”
Tô Noãn hất mặt nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh chợt nhếch lên khóe miệng, lại cũng chỉ kéo dài một giây đồng hồ, liền khôi phục lạnh lùng như cũ.
Tô Noãn miễn cưỡng ghé miệng vào cửa kính xe, mặc cho gió đêm từng đợt từng đợt thổi vào, Lục Cảnh Hoằng không nói một lời nào đối với hành động tự tiện quay kính xe xuống của cô, khi xe đến trước cửa một nhà hàng Tây nổi tiếng thì dừng lại, Tô Noãn chỉ có một cảm khái: người đàn ông thanh cao tự phụ này bất cứ lúc nào cũng sẽ không bạc đãi chính mình.
“Giày của cô đâu?”
Khi anh chuẩn bị ôm cô xuống xe thì ngoài ý muốn phát hiện cô không có mang giày, không khỏi nhíu mi tâm, nhưng ánh mắt không rời khỏi bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn của cô.
“Ách… mới vừa rồi đi quá mau, chưa kịp mang.”
Tô Noãn dũng khí đón nhận ánh mắt lăng trì khó chịu, khi Lục Cảnh Hoằng dùng một loại ánh mắt như vậy nhìn chăm chăm từ chân lên trên khuôn mặt cô, cô tin tưởng, không có phụ nữ nào có thể kháng cự, cho nên cô quẫn bách rụt rụt ngón chân của mình, ý đồ tránh né ánh mắt của anh.
Trầm mặc bao phủ lẫn nhau, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên khẽ cúi người, đem cô ôm ra khỏi xe, thuận thế đóng cửa xe, đứa bé giữ cửa nhiệt tình nghênh đón, hướng cửa xoay sáng tỏ ánh đèn đi đến.
“Chân cô như vậy sẽ bị nứt ra đó.”
Thanh âm của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khắc chế, nghe không ra cảm xúc thoải mái phập phồng, nhưng Tô Noãn vẫn là ngẩn ra, mắt phượng nhìn khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ bình thản không có gì lạ khẽ trừng lớn: anh ta đang quan tâm cô?
Tô Noãn rũ mi xuống thấp, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt, một chút sau đó mới cười tủm tỉm mở miệng:
“Sẽ không, mùa đông khi còn bé, ba mang tôi đi lên núi bắt thỏ hoang, tôi không cẩn thận đem giày làm mất, lại sợ mất dấu chân liền đuổi theo ba đi xuống núi, lúc về đến nhà bàn chân bị thối rửa, nhưng từ đó về sau, chân tôi không còn sợ lạnh nữa.”
Cô nhớ lại những kinh nghiệm đã qua thời thơ ấu, cũng không có quá nhiều ưu thương, giống như là đang kể chuyện xưa của người khác.
Anh vẫn nhìn chăm chú về phía trước, giống như đang nghe cô nói, lại giống như không có nghe, đi vào cửa xoay, ngăn cách với không khí lạnh lẽo bên ngoài, anh cảm nhận được đôi cánh tay vòng quanh cổ anh lạnh lẽo.
Khi hoàng tử cao quý xinh đẹp ôm con vịt xấu xí què chân xuất hiện tại nhà hàng thì những ánh mắt nhu đạm kia đều nhìn tới đây, lại cũng chỉ là trong nháy mắt, cũng đều tiết chế dời đi, tiếp tục dùng cơm của bọn họ.
Mặc dù Tô Noãn cho là, vị vương tử đang ôm mình này tuổi hơi lớn một chút, tựa hồ gần bằng tuổi Đường Tăng, nhưng cô không muốn dùng từ này để phá hư câu chuyện đẹp như cổ tích.
Cô bị đặt lên ghế ngồi, đưa mắt nhìn anh xoay người đi đến chỗ ngồi đối diện, tao nhã vén âu phục ngồi xuống, mở ra thực đơn chọn món ăn.
“Anh đã gặp qua mẹ của mình chưa?”
“Gặp rồi.”
Cô cho là anh không có trả lời vấn đề nhàm chán như vậy, chính là khi anh đem thực đơn đưa cho người phục vụ thì nhân tiện cho ra câu trả lời cô hỏi, Tô Noãn hơi sững sờ, lập tức thản nhiên mà cười:
“À, tôi biết rồi.”
Sau đó, cô dời tầm mắt đi chỗ khác, bắt đầu quan sát nam nữ đang dùng cơm trong nhà hàng, đều mà một ít con cái của xã hội thượng lưu, không phải cách ăn mặc, mà là toàn bộ vẻ khí chất cao quý bán đứng bọn họ.
“Cho dù là người thanh cao kiêu ngạo thế nào đi nữa, tại quyền thế trước mắt cũng không thể không cúi đầu, là như thế này phải không?”
Tô Noãn nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, đôi mắt phượng trong suốt kia toát ra vẻ rất hiếu kỳ làm cho anh không cách nào cự tuyệt được, anh cúi đầu tao nhã xếp khăn, đặt lên đùi:
“Một thế giới có cách sinh tồn của riêng nó, cũng không phải nói tới ngạo khí cùng khí khái là có thể thay đổi nó, điều này không thể nghi ngờ là cầm trứng gà đập lên tảng đá.”
Anh cho ra đáp án rất thực tế, Tô Noãn hé miệng cười cười, thanh đạm như bức tranh thủy mặc.
Chỉ sợ trứng chim trên toàn thế giới gộp lại cũng đều không thể đập bể một cục đá nhỏ, kết quả tốt nhất, cũng chỉ là, làm cho tảng đá không còn sạch sẽ nữa, sẽ dính lòng đỏ và lòng trắng trứng.
Hai đĩa thịt bò bít tết không bao lâu đã được đưa lên, Tô Noãn nhìn đĩa thịt bò chín tám phần quen thuộc kia, chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông đối diện đã cầm dao nĩa lên:
“Kỳ thật, vẫn có biện pháp đánh bại tảng đá.”
Động tác cắt thịt bò của Lục Cảnh Hoằng dừng lại một chút, nâng mắt lên, yên lặng chờ cô nói tiếp.
“Đập bể giọt nước đá a!”
Lục Cảnh Hoằng nhíu mày lại, nhìn thấy bộ dạng nịnh hót muốn được khen ngợi của cô, bất đắc dĩ quay đầu đi, rõ ràng trên ngũ quan, không nhịn được thản nhiên nở nụ cười.
“Một người đàn ông khi cười rộ lên đẹp như thế để làm gì chứ, làm cho người gia tăng tốc độ tim đập, thật sự là tai họa cho đa số chị em phụ nữ mà!”
Lần này, Lục Cảnh Hoằng thực sự nở nụ cười, vẫn không bởi vì cô vui đùa khen ngợi mà tức giận, ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao lại cười, anh chỉ là tuân theo ý tứ của đáy lòng nguyên thủy nhất.
Tô Noãn hai tay cầm dao nĩa nhấc cầm lên, nhẹ nhàng lắc lư cái đầu màu nâu kia, hứng thú đánh giá người đàn ông đối diện, cực kỳ giống tiểu lưu manh đang trêu chọc con gái nhà đàng hoàng.
Lục Cảnh Hoằng có chút không quen dời tầm mắt đi, Tô Noãn tiếp tục trò đùa dai, lại thấy ngoài cửa vẻ mặt cười nhạt hàm súc xâu xa của Cố Lăng Thành, cô hơi nghiêng mắt, con ngươi chiếu ra hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập khí tức cổ điển của Doãn Thụy Hàm.
Bàn tay thon dài mềm mại của Doãn Thụy Hàm lôi kéo cánh tay của Cố Lăng Thành, mặc bộ váy liền áo màu xanh đen, tao nhã mà ôn nhu, cô cũng nhìn thấy Tô Noãn, sau giây phút kinh ngạc, trên dung nhan xinh đẹp là nụ cười ôn hòa yếu ớt.
Tô Noãn giống như không thấy Doãn Thụy Hàm thân thiện gật đầu hỏi thăm, nhàn nhạt quay mặt đi, ý cười trên mặt thu lại, chỉ có một phần điềm tĩnh vui vẻ, cũng quá mức đơn điệu.
Hai tay cô điều khiển bộ dao nĩa kia, động tác đâu ra đấy, ưu nhã vênh váo, chỉ là cắt lấy cắt để, bỗng nhiên “leng keng” một tiếng, dao nĩa rơi trên mặt đất.
Cô bình tĩnh đón nhận ánh mắt chung quanh, khi phục vụ lần nữa đưa dao nĩa lên thì cô nhìn về phía người đàn ông đối diện đang cắt thịt bò đâu ra đấy nói:
“Thật hy vọng không phải hôm nay anh mời tôi ăn món ăn Pháp.”
Lục Cảnh Hoằng động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Noãn vẻ mặt hơi tự giễu, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên:
“Nguyện vọng của cô thành sự thật, đây là món ăn của Ý.”
“Anh cười đểu quả không tệ.”
Tô Noãn sau khi nặn ra một nụ cười cứng ngắc, liền không nói chuyện với Lục Cảnh Hoằng nữa, cúi đầu chiến đấu hăng hái với đĩa thịt bò, cho đến khi có hai đạo thân ảnh đứng trước bàn ăn của bọn họ, cô như cũ không ngừng động tác cắt thịt bò.
“Có để ý chúng tôi ngồi cùng bàn không?”
Tô Noãn động tác hơi chậm lại, cũng không ngẩng đầu lên, tầm mắt không cách nào dời đi khỏi miếng thịt bò bị cô cắt lung tung lộn xộn.
“Bàn trống trong phòng ăn không còn, nơi này có món thịt bò hoa tuyết ngon số 1 được nhập từ Nhật, mùi vị rất ngon, tôi cùng vợ tôi không muốn thất vọng mà về, cho nên mới mạo muội đưa ra yêu cầu như thế.”
Lục Cảnh Hoằng buông dao nĩa xuống, đĩa thịt bò trên bàn ăn của anh toàn bộ đã được cắt gọn, mỗi một miếng lớn nhỏ đều không xê xích bao nhiêu, giống như cách xử sự làm người của anh, truy cầu hoàn mỹ.
Anh hướng mắt nhìn Tô Noãn đối diện, sắc mặt của cô nhìn qua cũng không có gì biến hóa, một bộ dạng không sao cả, cũng không bởi vì chồng trước dẫn theo vợ yêu đứng trước mặt cô mà xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
Nhưng sự bình tĩnh hờ hững đó, theo suy đoán của anh, cũng chỉ là chính cô cố tỏ ra giả vờ trước hoàn cảnh áp bách, tựa như con tắc kè hoa, không thể không thay đổi màu sắc trên thân thể của mình để thích ứng với hoàn cảnh.
Lục Cảnh Hoằng đem tầm mắt chuyển hướng đến hai người đang đứng cạnh bàn, nhìn thấy Cố Lăng Thành núi cao sông xa cười nhạt, liếc mắt đến người vợ thanh tao lịch sự đứng bên cạnh anh ta, chợt nâng lên khóe môi, cũng giống như Cố Lăng Thành, cười đến không lộ ra cảnh sơn thủy:
“Anh cũng biết đưa ra yêu cầu như thế thực mạo muội, tôi muốn nói không để ý cũng xem như không tránh khỏi giả tạo.”
Tô Noãn không ngờ được Lục Cảnh Hoằng sẽ đưa ra câu trả lời thuyết phục như vậy, mắt phượng nhỏ bé trợn to nhìn về phía anh, lại phát giác nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng anh tản ra xa cách lạnh nhạt, không thể nào đánh đồng với nụ cười tươi rạng rỡ mới vừa rồi.
“Nha…”
Cố Lăng Thành khẽ nhíu đuôi lông mày, vẫn không bởi vì lời nói không nể tình của Lục Cảnh Hoằng mà tức giận, dư quang khóe mắt của Tô Noãn vừa đúng lúc liếc mắt nhìn thấy nụ cười không biên giới kia của anh, giống như là đang xem một màn biểu diễn thú vị.
“Xem ra chỉ có thể tìm chỗ khác ngồi rồi.”
Lục Cảnh Hoằng không có bất kỳ phản ứng nào, không nói một lời, thản nhiên, cũng không để lại dấu vết khí thế cường đại.
Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng như vậy, nhịn không được cười, không tại sao cả, chỉ là đơn thuần muốn cười mà thôi.
Lục Cảnh Hoằng vừa mới thu hồi tầm mắt, lơ đãng, nhìn thấy biểu tình trên mặt Tô Noãn, trên khuôn mặt bình tĩnh nhưng trong tim cũng không nhịn được tò mò, một người hai mươi mấy tuổi, như thế nào, mới cười như vậy.
Nhìn qua đơn thuần trong sáng, ngây thơ khờ dại, kỳ thực ẩn chứa u ám thâm thúy không thấy đáy, về mặt này không cách nào tìm tòi nghiên cứu kỹ càng được.
Tô Noãn nhìn thấy bàn ăn bên cạnh bọn họ trống không, trước lời nhắc nhắc của người phục vụ, Cố Lăng Thành cùng Doãn Thụy Hàm rời đi, làn váy màu tối hiện ra trong đáy mắt Tô Noãn xẹt qua cành hoa tao nhã.
“Không biết Lục thiếu có biết thiên kim Hà thị hay không, nghe nói đêm nay cô ấy xem mắt ở khách sạn Hilton.”
Âm thanh của Doãn Thụy Hàm thanh lệ dịu dàng, hai tay Tô Noãn cầm lấy dao nĩa căng thẳng, cô không phải đứa ngốc, sao lại nghe không ra hàm ý của Doãn Thụy Hàm, vị Hà tiểu thư xem mắt kia hẳn chính là……..
Tô Noãn trộm liếc về phía Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng anh lại làm như không biết, bỗng nhiên thò tay lướt qua cái bàn, đem dĩa thịt bò được cắt gọn đặt trước mặt cô.
Tô Noãn không có cự tuyệt, hai tay bưng lấy cái đĩa, nhìn thấy anh lấy đi đĩa thịt bò cắt khó coi trên bàn của cô, không quên cảm ơn:
“Cảm ơn!”
Lục Cảnh Hoằng nhàn nhạt ngoắc ngoắc khóe môi, cầm lấy dao nĩa tiếp tục cắt đĩa thịt bò thất bại kia, Tô Noãn cũng thản nhiên cười cười, vừa muốn cúi đầu ăn thịt bò, lại nhìn thấy Doãn Thụy Hàm được Cố Lăng Thành chăm sóc cởi áo khoát ra.
Cô phát hiện, Cố Lăng Thành đã thay đổi quần áo, cái áo sơ mi dính son môi kia cũng đã bị anh thay đi.
Cố Lăng Thành giống như cảm nhận được ánh mắt Tô Noãn, sau khi kéo ghế ra cho Doãn Thụy Hàm, liền hướng tới Tô Noãn nhìn qua, dù bận vẫn ung dung híp đôi mắt lại, khóe miệng chứa đựng một chút ý cười, nụ cười rất là thâm thúy.
Tô Noãn chau mày, không muốn cùng ánh mắt Cố Lăng Thành có quá nhiều tiếp xúc, thu hồi hai mắt mình, cô nhìn thấy đĩa thịt bò trước mặt kia, cũng nhìn thấy dao nĩa để ăn.
Năm đó là Cố Lăng Thành dạy cô cách sử dụng dao nĩa, cô giống như cái loại thiên kim nhà quan nửa đường tu thành chính quả, thật sự khiến anh mất không ít tinh lực, cô tựa hồ mỗi lần đều cố ý tỏ vẻ chống đối, bất kể như thế nào cũng đều học không tốt.
Khi đó Cố Lăng Thành là có ý muốn đem cô dạy hư, hơn cả người cha yêu thương, vun đắp lại từng mảnh nhỏ vụn vặt thời thơ ấu của cô, đó là một hành trình khá dài, thế nhưng anh lại chưa từng nói từ bỏ, như vậy quả thật như chính anh nói, so với ai khác đều có kiên nhẫn.
“Tôi còn cho là cô sẽ thích thịt bò chứ.”
Tô Noãn đang nhai mấy miếng, lập tức nuốt thịt bò ngon xuống, mi tâm hơi nhíu lại, nhìn Lục Cảnh Hoằng xinh đẹp mà cười:
“Tôi nghĩ tôi sẽ càng thích món điểm tâm là kem sau bữa ăn hơn.”
“Đã gọi rồi.”
Lục Cảnh Hoằng cầm lấy khăn ăn ưu nhã lau khóe miệng một cái, anh ăn không nhiều, trong đĩa ăn của anh còn phân nữa thịt bò, đều là bị cô cắt bừa lung tung.
Tô Noãn bĩu môi, động tác nhỏ hình thành thói quen, cúi đầu lập tức nói lảm nhảm:
“Thật là lãng phí.”
Nói xong lại đem một miếng thịt bò được cắt đẹp mắt bỏ vào miệng, dùng sức nhai, cái chân bó thạch cao của cô gác ngang qua hai cái bàn, tư thế không được gọi là ưu nhã cho lắm.
Khi món điểm tâm ngọt là kem ly được phục vụ mang đến sau khi ăn, Tô Noãn bắt đầu ăn như hổ đói, cái gọi là hình tượng sớm bị cô ném ra khỏi đầu, cả khuôn mặt đều chôn vào trong ly, thỉnh thoảng đung đưac cái đầu màu nâu kia.
Lục Cảnh Hoằng kể từ lúc buông dao nĩa xuống, thần thái liền bình thản ngồi ở chỗ kia, nhìn Tô Noãn như thế lại thích ăn kem hơn, anh không khỏi đem ngón trỏ thon dài cùng ngón cái đặt lên quai hàm, nổi lên tâm lý quan sát:
“Ăn ngon như vậy sao?”
Tô Noãn không nghĩ tới Lục Cảnh Hoằng tích chữ như vàng sẽ lần nữa nói chuyện cùng cô, dưới sự cả kinh, đôi mắt phượng tròn xoe trừng lớn, ngẩng đầu, giống như con chuột hoa lén lút ăn trộm bị bắt gặp mà nhìn chăm chăm vào anh.
Chung quanh môi trên của cô, dính đầy bơ kem.
Nhìn thấy bộ dáng Lục Cảnh Hoằng có chút hăng hái, khuôn mặt núi băng có chút hòa tan càng tăng thêm sắc xuân dạt dào, Tô Noãn nháy mắt mấy cái, đầu óc nhất thời như bị chập mạch, đột nhiên đem muỗng kem đưa tới trước mặt anh, u mê ngơ ngẩn nói:
“Anh có muốn ăn thử một chút không?”
*******
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!