Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Chương 24: Cùng nhau đi xem khỉ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao


Chương 24: Cùng nhau đi xem khỉ


Bác sĩ chậm rãi giải thích nói năng hùng hồn, Tô Noãn nhất thời lúng túng, trong phòng bệnh im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất, cô không dám nhìn xem vẻ mặt của Lục Cảnh Hoằng, đây là thời khắc làm người ta lúng túng.

Hai tay cô đặt trong chăn rối rắm nắm thành quyền, trong lòng cô không ngừng tự hỏi, cô làm sao có thể yêu, cô cũng chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, không thể nào sau một tình yêu đã chết lại có thể tiếp tục yêu người khác.

Trừ phi là Thượng Đế nhầm lẫn, bằng không như thế nào lại phát sinh chuyện như vậy!

Cho dù là một con mèo, cũng không thể trong một ý nghĩ liền biến thành một con cọp, huống chi là người, làm sao có thể cùng một người đàn ông gặp nhau vài lần thì bắt đầu yêu?

“Sau này cô càng thương cậu ta, nơi này sẽ càng đau đến lợi hại, cho nên chớ đè nén tâm tình của mình, nếu không vui thì phát tác ra đi, vốn dĩ, yêu liền dễ dàng đau lòng.”

“Ông già xấu xa không nên nết, nói bậy bạ gì đó!”

Mặt Tô Noãn hoàn toàn không nhịn được, mặt của cô giống như tôm hùm nấu chín, sau đó da thịt bên trong quần áo cũng bắt đầu nóng lên, cô xấu hổ rống lên một tiếng, cắt ngang từng bước chỉ dẫn của bác sĩ, vén chăn lên mang giày, xách túi của mình liền muốn chạy trối chết.

Cô có thích hay không chẳng lẽ chính cô không rõ ràng được sao? Cô cũng đã từng hoài nghi mình yêu đàn ông, tuy rằng tình yêu kia kết thúc trong bi kịch, nhưng cô cũng biết cái gì gọi là động lòng, như thế nào cho phép lão già này khoa tay múa chân!

“Đứa trẻ ngoan này, thế nào lại bùng nổ nói tục như thế?”

Bác sĩ nhìn thấy bộ dạng Tô Noãn lảo đảo chạy trốn, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nhưng trên mặt là đắc ý nói trúng tâm sự người khác, hướng về phía Tô Noãn nói:

“Tô tiểu thư, nếu cô không tin tôi nói, có thể lên lầu sáu khoa tâm lý kiểm tra xem một chút đi!”

“Lang băm, tôi muốn tố cáo ông!”

Tô Noãn hung tợn cảnh cáo, ý đồ ngăn cản ông ta nói tiếp, lại nhìn đến thân ảnh phía sau ông ta thì tâm tư rối thành một nùi, không nói thêm lời, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cô chạy trốn quá nhanh, không chú ý dưới chân, vấp lên băng ghế ở cửa, cả người cực kỳ ngu ngơ té ngã, không rảnh bận tâm đau đớn trên thân thể, chật vật chống đỡ khung cửa đứng lên, cuối cùng cũng phai dần khỏi tầm mắt mọi người.

Bác sĩ cười ha ha đưa mắt nhìn Tô Noãn chạy trốn, ngược lại nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng bên cạnh vẫn không lên tiếng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là nhíu chân mày, thình lình phun ra một câu:

“Hiện tại đi khám bác sĩ tâm lý có phải cần đợi số lần nữa không?”

Bác sĩ giao máy đo huyết áp trong tay cho y tá, sau đó bỏ hai tay vào túi áo blu trắng, hứng thú quan sát vẻ mặt rõ ràng mang theo điểm nghi hoặc của Lục Cảnh Hoằng:

“Nếu hai người đều đi kiểm tra, không chừng ít nhất cũng phải xin một số, không thể đàn áp quá độ những công dân ăn lương chúng tôi a!”

Lục Cảnh Hoằng nghe vậy mới đem ánh mắt từ ngoài cửa thu hồi, ấn đường nhíu chặt, nhìn bác sĩ vừa lòng nói:

“Ông thật sự là bác sĩ ngoại khoa tim?”

“Bằng không tối hôm qua ai kiểm tra bệnh cho cô bạn gái nhỏ của cậu hả!”

Lục Cảnh Hoằng ánh mắt u lãnh liếc mắt nhìn vị bác sĩ này, xoay người đi, chỉ bỏ lại hai chữ:

“Lang băm.”

Bác sĩ vô cùng ấm ức vuốt vuốt mi tâm, y tá bên cạnh đang nhìn mình đồng tình, ngượng ngùng buông tay, sau đó cũng đi theo ra khỏi phòng bệnh:

“Thanh niên bây giờ a, thật sự thích tự làm khổ trong lòng!”

————

Tô Noãn chạy nhanh đến cửa thang máy, đầu óc cô hỗn loạn tưng bừng, bởi vì thời điểm bác sĩ kia ném trong ngực cô một quả bom, cô cần tìm gấp một người giỏi chịu đựng cho cô bùng nổ chốc lát.

Một tia giao nhau mới vừa rồi ở phòng bệnh kia, mặt mày cô xám tro, chật vật không chịu nổi, trên khuôn mặt trắng nõn lây dính dơ bẩn, cô đứng một lát, thang máy lại chậm chạp không chịu đi lên, liền xoay người đi về phía thang bộ dành cho lối đi an toàn.

Lần này cô nên tự trả tiền thuốc men, cô không muốn cùng Lục Cảnh Hoằng có chút quan hệ chết tiệt nào, cô đã quyết định sống thật tốt qua ngày, nên phải thực hiện lời hứa của mình!

Trong đầu Tô Noãn mới vừa loé lên ý nghĩ này, cô liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, chằng biết lúc nào, anh đã đứng ở cửa cầu thang, ánh mắt thâm thuý mà nhìn cô, không nói một lời.

Anh mới vừa rồi rõ ràng còn ở trong phòng bệnh, sao lại đến đây nhanh như thế, chẳng lẽ hệ thống thần kinh của cô truyền tới tin tức sai lầm sao?

Tô Noãn dừng lại động tác mở túi xách, cô sững sờ suy tư mấy giây, chuyển con mắt nhìn một chút thấy không có mấy người trên hành lang, sau đó bước chân chuyển hướng, hướng một đầu khác của hành lang đi tới.

Nhưng mà, cô còn chưa đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng bước chân đi theo phía sau, vừa tự nói với mình đó chỉ là ảo ảnh, vừa tăng nhanh bước chân, nhưng vẫn là bất ngờ một phát bị bắt được.

Giống như là một gã thợ săn dễ dàng xách con chuột hoa đờ đẫn vụng về.

Tô Noãn hơi mãnh liệt quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú u ám còn có bờ môi căng thẳng của Lục Cảnh Hoằng, tay anh gắt gao nắm lấy cô, chặt đến nỗi làm đau cô, anh mở miệng ngữ khí lạnh lùng khiến cô rùng mình:

“Bây giờ là muốn giả bộ không quen biết tôi sao?”

Trong đôi mắt của anh có chút tơ máu hồng hồng, nhìn qua giống như là nhiều đêm không ngủ ngon giấc, thân thể Tô Noãn cứng đờ, cô dùng sức giãy ra, cổ tay bị anh nắm lấy lập tức đỏ lên, giống như lúc nào cũng có thể chảy máu.

“Chúng ta vốn là không thân quen lắm, quan hệ bất quá cũng chỉ là gặp mặt gật đầu hỏi thăm, Lục tiên sinh, tôi không biết anh hiện tại ở đây chấp nhất chuyện gì, chẳng lẽ bởi vì thái độ của tôi đối với anh không giống các cô gái khác, cho nên anh cảm thấy mới mẻ sao?”

Sắc mặt Lục Cảnh Hoằng trở nên khó coi, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Tô Noãn càng thêm rét lạnh, ánh mắt khẽ nheo lại lộ ra áp lực vô hình:

“Không cần lần nữa kiểm tra mức độ khoan dung của tôi.”

“Tôi hiểu, tôi sẽ cách anh rất xa, như vậy được chứ?”

Tô Noãn tận lực làm cho ngữ điệu của mình duy trì bình tĩnh, cô không dám nhìn vào mắt của Lục Cảnh Hoằng, sợ thấy trong đó lốc xoáy sâu thẳm, cô tự nhận không phải là đối thủ của anh, sợ nhìn vào ánh mắt sẽ thấy tay chân luống cuống.

Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn, tựa hồ không dự đoán được cô thoả hiệp nhanh như vậy, chỉ là thay đổi nắm lấy bả vai cô, cứ như vậy mà dùng sức:

“Làm sao em dám dùng bộ dạng như vậy nói chuyện với tôi?”

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách, anh chỉ là thâm trầm khác thường mà bình tĩnh nhìn cô, không có đánh giá, không có bình luận, cũng không có ý tứ gì, chỉ là đơn thuần nhìn.

Hoặc là nói, vì Tô Noãn cô bình thường thông minh, căn bản không nhận ra ý tứ gì trong đáy mắt một người đàn ông cơ trí như vậy.

Vì thế, cô cúi đầu, không nói nữa, mặc cho trầm mặc lan truyền ở giữa lẫn nhau.

Lục Cảnh Hoằng, một người đàn ông khi nhìn qua khiến người ta không dám ở trước mặt anh ra vẻ, cho dù đứng một cách âm thầm lặng lẽ, cả người cũng tản ra quyền uy cùng lạnh lùng.

Tới một mức độ nào đó mà nói, cô là sợ hãi khí thế cường đại của người đàn ông, cho nên, cô không thể không thừa nhận, còn chưa tiếp tục đề tài, cô cũng đã thua trận.

Hai tay cô bấu chặt quần Jean, không để lại dấu vết.

“Nếu… nếu như mà tôi hỏi lại em lần nữa, em có thích tôi hay không, em có thành thực trả lời không?”

Tại đầu bậc thang, phía trên cũng là bậc thang, phía dưới cũng là bậc thang, anh đem cô vây trong ngực của anh, sau đó, ngữ khí mềm dịu tràng giang đại hải hỏi ra một vấn đề như vậy.

Tô Noãn trợn to đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn ánh mắt anh, anh đang chờ câu trả lời của cô, chỉ là, anh tại sao muốn níu lấy vấn đề này không buông, không phải là cô cũng đã trả lời qua rồi sao?

Anh không phải là tinh anh của Bộ ngoại giao chỉ số IQ cao sao? Tại sao có thể ngây thơ hỏi ra vấn đề như vậy!

“Tôi không có thời gian chơi trò chơi nam nữ này với anh, tôi còn muốn an ổn sống hết quãng đời còn lại, nếu như anh cần một phụ nữ…. Anh làm gì thế!”

Tô Noãn bỗng nhiên thét lên một tiếng kinh hãi, bởi vì Lục Cảnh Hoằng nắm tay cô dùng sức đẩy, khiến cho phía sau lưng cô nặng nề va vào vách tường lạnh lẽo, sau đó, thân thể anh bao vây cô.

Thân thể hai người bọn họ tựa hồ chỉ cần một khi tới gần, sẽ nhẹ nhàng mà run rẩy lên.

Ngón tay của anh vuốt ve cằm cô, ánh mắt lãnh chấp nhìn không ra chút cảm xúc dao động, khuôn mặt tuấn tú của anh chậm rãi kề sát vào:

“Không cần nói lảng chuyện khác, trả lời tôi.”

Anh đột nhiên trở nên cố chấp, nhưng mà, Lục Cảnh Hoằng cho dù cố chấp cũng mang theo màu sắc riêng của anh, tĩnh lặng, màu trắng, không tiếng động, lại chảy xuôi màu đen trong suốt.

Anh giống như là một cám dỗ rườm rà, Tô Noãn cảm nhận được nhịp tim của mình đập rối loạn, bởi vì môi của anh gần trong gang tấc, hơi thở mát lạnh của anh quanh quẩn khiến cô hô hấp không xong:

“Em sẽ thành thực trả lời tôi, đúng không?”

Trước khi môi anh chạm được vào khoé môi cô, Tô Noãn bỗng nhiên cúi đầu, cái trán của cô không cẩn thận đụng vào cằm của anh, cô nhỏ giọng phủ nhận:

“Sẽ không!”

“Vậy em thích tôi không?”

“Tôi không thích anh!”

Tô Noãn bỗng nhiên mở to mắt, cô nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng chợt nhướn mày lên, còn có khoé miệng anh vân đạm phong khinh khẽ cong lên, cô nháy mắt hiểu được, không chút do dự, đẩy Lục Cảnh Hoằng ra, cất bước bỏ chạy.

Giãy giụa, động tác của cô quá mạnh, làm cho túi xách lắc lư miệng túi được kéo ra mới vừa rồi mở tung, rớt ra máy chụp ảnh bên trong, Tô Noãn ngẩn ra, quay trở lại cúi người nhặt lên, cổ tay lại bị một bàn tay trắng nõn thon dài chế trụ.

Anh thay cô nhặt lấy máy chụp hình rơi trên mặt đất, cô phát hiện bản thân khi ở trong phòng bệnh thật sai lầm, cô quên tắt máy ảnh, đèn LCD vẫn sáng, cô so với ai khác đều rõ ràng trên màn ảnh chụp là ai.

Cô vừa rồi chụp chính là người đàn ông trước mắt này, chỉ là tuân theo ý tưởng nội tâm chân thật nhất, len lén chụp được nét mặt anh an bình nhắm mắt lại lúc sinh động nhất.

“Em nói dối.”

Anh giơ máy ảnh lên, để cho hình ảnh trên màn hình chiếu rọi vào võng mạc của cô, tầm mắt của anh dừng trên khuôn mặt bối rối kinh hoảng của cô, trừ lần đó ra, ánh mắt không cách nào dời khỏi chỗ khác:

“Tôi chưa từng có cảm giác như thế, tôi chưa từng bị một người phụ nữ khống chế suy nghĩ như vậy, cũng chưa từng có đối với một người phụ nữ dây dưa không rõ như vậy, em khiến cho tôi sợ hãi, biết không?”

Tô Noãn nhìn chân mày rối rắm của Lục Cảnh Hoằng, nghe được lời anh nói, cảm thấy chua xót vô cùng, cũng từng có hai người đàn ông nói với cô những lời tương tự như vậy, tuy nhiên kết quả cũng giống như nhau: từ bỏ cô, vô luận là còn sống hay là đã chết.

Cho nên, khi cô một lần nữa nghe được thì có loại buồn nôn y hệt đau nhức đánh thẳng vào trái tim của cô.

Cô có chút đứng không vững, giãy giụa thoát khỏi trói buộc của Lục Cảnh Hoằng, chỉ là chưa kịp né ra liền bị anh lôi kéo một cái, anh gắt gao bắt được cô, như một đứa bé bị doạ sợ, ngăn cản cô trốn tránh anh.

“Anh muốn thế nào, rốt cuộc anh muốn như thế nào!”

Anh đem cô đang kích động vây ở trong lòng, sau đó lui về trên vách tường, giữ chặt cái đầu đang đung đưa của cô, theo đó nụ hôn của anh lập tức phủ xuống, kịch liệt ngăn cách khỏi không khí.

Cuộc sống của anh ở giai đoạn này, kết cấu tự kiềm chế quá mức chặt chẽ cẩn thận, người quá mức hoàn mỹ lạnh lẽo, linh hồn phiêu đãng đã quá lâu rồi, đến mức thân thể cứng ngắc lạnh lẽo.

Tô Noãn với anh mà nói, rất ấm áp, ấm áp rõ như ban ngày, ấm áp giống như máu tươi trong lồng ngực sôi trào có thể chạm đến, mặc dù bình thường, lại cực kỳ chân thật.

Làm cho người ta không kiềm chế được mình, không biết có thể bảo vệ bao nhiêu, cũng không biết có thể giữ vững được bao lâu.

Đứa bé này cũng như anh, không cách nào kháng cự nội tâm đối với ấm áp là khát vọng, rồi lại sợ hãi bị ấm áp cắn nuốt tâm hồn, quá mức khát vọng, cũng quá mức áp lực.

“Kể từ bây giờ tôi sẽ không để cho em rời khỏi tầm mắt của tôi, một giây cũng không được!”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà trầm thấp của anh từ bên môi bọn họ truyền đến, Tô Noãn buông tha giãy dụa, lại bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười khô khan, tâm tình của cô chuyển biến quá nhanh, có lẽ, cô căn bản không thèm để ý tới lời anh nói.

“Câu này nghe vào có vẻ giống như một lời tâm tình, anh nếu thêm vài tuổi nữa là có thể làm cha tôi, anh cảm thấy tôi còn giống như lần trước sẽ ngu ngốc trong hôn nhân sao?”

Thân hình Lục Cảnh Hoằng chấn động, rời khỏi cánh môi châm biếm của cô, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt vô cùng nghiêm túc mà thâm thuý:

“Ở lại bên cạnh tôi, làm người phụ nữ của tôi.”

“Anh đang nói đùa sao?”

Trào phúng trên mặt Tô Noãn có chút cứng ngắc, vẻ mặt cô lẳng lặng ngu ngơ, những lời này làm cho tình huống bọn họ trở nên xấu hổ mà trầm mặc, làm cho cô mỏi mệt thấp giọng khẩn cầu:

“Xin anh đừng ngay tại lúc này mở miệng đùa như vậy.”

Nếu như ngay cả thiên sứ Ninh Nhi như vậy cũng có thể bị anh mặt lạnh đối đãi, Tô Noãn càng có lý do gì làm anh rũ lòng thương xót xem trọng?

Huống hồ người giống như cô vậy, tình yêu sớm đã khô kiệt, cách để yêu một người, cô đã sớm quên rồi, cô chỉ sẽ không ngừng thương tổn người thương yêu cô, tựa như từng làm với Thiếu Thần.

Nhẹ nhàng mà đẩy Lục Cảnh Hoằng đang vây khốn cô ra, đôi mắt Tô Noãn mông lung, cầm lấy máy ảnh từ trong tay anh, yên lặng bỏ vào túi xách, không nhìn tới vẻ mặt của anh, đi về phía cửa thang lầu.

Suy nghĩ hỗn loạn làm cô mỏi mệt, trong nháy mắt xoay người kinh ngạc, vẫn là phơi bày nỗi lòng của cô.

Lục Cảnh Hoằng bước lên vài bước, túm lấy cô, xoay vòng một cái, ở cửa thang lầu, bưng lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng mà hôn lên, gắn bó lưu luyến, dần dần thấm sâu vào, anh biết cô sợ, nhưng không có ngừng lại.

Tầm mắt của bọn họ giao nhau, anh vẻ mặt nghiêm túc thành thật, nhìn qua có vài phần nguy hiểm:

“Tôi đối với em nghiêm túc, em nghe rõ chưa, là nghiêm túc!”

Khuôn mặt tái nhợt của Tô Noãn cuối cùng thoáng hiện lên một tia huyết sắc, cô ngước nhìn người đàn ông vẻ mặt uất ức này, ánh mắt ảm đạm, ngũ quan trắng trong thuần khiết lại nhiễm lên nghi hoặc: thật sự có thể thử sao?

Nhưng nghiêm túc qua đi, có biết lại là cái gì, là tàn nhẫn ruồng bỏ sao?

Đến cuối cùng không phải là cô vẫn chỉ có một mình?

Nhớ tới cô gái tôi hôm qua nhìn thấy trong cửa hàng kia, Tô Noãn tâm lại mơ hồ đau, đón nhận ánh mắt thâm trầm của Lục Cảnh Hoằng, lông mi của cô hơi run rẩy: cô chẳng lẽ thật sư….

Thích anh sao?

Thích một người đàn ông căn bản không hiểu rõ, chỉ là gặp nhau vài lần ngắn ngủi sao?

“Ngày mai, cùng nhau đi xem khỉ.”

“Cái gì?”

Tô Noãn lờ mở hỏi lại, Lục Cảnh Hoằng lại không có nhìn cô, anh đang chỉnh sửa lại quần áo bởi vì mới vừa rồi mà hỗn độn, sau đó tao nhã cất bước đi:

“Tôi đi đóng tiền viện phí, chờ tôi trở lại.”

Lục Cảnh Hoằng nghe được nhịp tim của mình đập, vững vàng có lực, nhưng mà có chút nhanh, anh không dám quay dầu lại, sợ bị cô nhìn thấy bên tai lan tràn đỏ ửng của mình.

Ngày hôm qua anh đang dùng cơm trong nhà hàng Tây, có một đôi tình nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh anh, anh trong lúc vô tình nghe được người thanh niên kia nói cùng đi xem khỉ thì cô gái nét mặt vui sướng hạnh phúc.

Tuy rằng anh không biết việc đi xem khỉ có cái gì hay, nhưng anh cảm thấy được anh cần phải khiến cho Tô Noãn biết được tâm ý của anh.

Có lẽ con khỉ ở trong thế giới tình yêu, là đại diện cho biểu tượng bí ẩn nào đó…

Tô Noãn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Lục Cảnh Hoằng, bước đi của anh so với ngày thường ung dung tao nhã, dường như có chút vội vàng, tình huống hiện tại, cô đã hoàn toàn không cách nào đi kiểm chứng rõ ràng.

Tô Noãn mơn trớn cánh môi ướt át đỏ tươi kiều diễm của mình, xoay người lại, liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng đứng cách đó không xa, Ninh Nhi mặc quần áo bệnh nhân, đứng ở góc rẽ hành lang, mái tóc dài rũ xuống, cười nhạt nhìn cô:

“Kẹp tóc của tôi không cẩn thận rơi ở đây.”

Khuôn mặt Ninh Nhi tái nhợt, cúi người xuống tìm kiếm trên mặt đất, đầu khớp tay gầy yếu đến còn trơ xương kia dưới ánh đèn sáng rọi có vẻ có chút dữ tợn, cô cúi đầu, Tô Noãn nhìn thấy trên mặt sàn gạch nhỏ xuống trong suốt ưu thương.

Tô Noãn lại vô hình cảm thấy lòng chua xót, đây vốn nên là tinh linh xinh đẹp bay vụt giữa trời đất, số mạng vì sao cũng bi thảm như thế, cực kỳ thông minh nhưng không cách nào tiếp tục sống khoẻ mạnh, chỉ có thể chờ đợi bệnh tật ăn mòn thân thể cô ngày càng trống rỗng.

Ninh Nhi nhất định yêu sâu sắc Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn đứng ở chỗ cũ, không biết nên nói những gì, cô không phải người am hiểu đồng tình, bởi vì ngay cả chính bản thân cô cũng cần một người tới đồng tình với sinh mệnh thân thể.

Sau đó, cô nhìn thấy Ninh Nhi nhu nhược ngất trên mặt đất, cô còn chưa kịp di chuyển hai chân, liền xuất hiện thân ảnh Lý Tư Đặc bên cạnh Ninh Nhi, anh ta khẩn trương ôm lấy Ninh Nhi.

Tô Noãn không bỏ sót ánh mắt tức giận bùng cháy của Lý Tư Đặc, im lặng chỉ trích cô, giống như là chính cô đẩy Ninh Nhi bệnh tật yếu ớt ngã trên mặt đất, sau đó khoanh tay đứng nhìn.

Ninh Nhi biết Lục Cảnh Hoằng ở bệnh viện, đặc biệt cố tình chạy xuống gặp anh, không nghĩ tới thế nhưng thấy được một màn cô cùng Lục Cảnh Hoằng như vậy…

Tô Noãn không muốn tiếp tục ở trong này đợi nữa, lại nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh đi về phía cô, quý phu nhân xinh đẹp kia ánh mắt ướt át, Tô Noãn có chút bị làm cho sững sờ, liền cất bước về phía Lục Cảnh Hoằng rời đi.

Chỉ là lúc lướt qua người, Niếp Hiểu Dĩnh thế nhưng vẫn không lấy được bình tĩnh, trở tay nắm lấy cánh tay Tô Noãn, rất dùng sức, ước chừng là bị ý muốn bảo vệ của một người mẹ bao vây, bà biết Ninh Nhi ở trong này té xỉu.

“Tô tiểu thư đến bây giờ còn không nhìn rõ được thân phận cùng địa vị của mình sao? Chẳng lẽ cô không biết sự ngu ngốc của cô sẽ mang đến tai nạn cho bao nhiêu người sao?!”

Niếp Hiểu Dĩnh như cũ nói chuyện vô cùng khéo léo, mặc dù Tô Noãn đang nghe vẫn như vậy không khách khí, “Không có bất kỳ ai xứng đôi với Lục bộ trưởng hơn Ninh Nhi, cho nên, Tô tiểu thư cũng đừng mơ tưởng gì đến cậu ta nữa.”

Tô Noãn chau mày, cô đối với vị phu nhân này hai ngày ba bữa cảnh cáo cũng có chút chán ghét, mà bà ta đối với cuộc sống của Lục Cảnh Hoằng cũng can thiệp vào làm cho Tô Noãn không khỏi phản cảm:

“Lần trước bà cũng nói, hôn ước của Lục Cảnh Hoằng đã huỷ bỏ, hiện tại anh ta yêu ai là chuyện của anh ta, chỉ sợ cũng ngoài tầm tay của bà.”

“Cô nói vậy là có ý gì!”

Đôi mắt phượng đẫm lệ của Niếp Hiểu Dĩnh đột nhiên trợn to, lạnh lành phẫn nộ giáo huấn, Tô Noãn chỉ là thản nhiên quay mặt đi, có lẽ cô không nên trả lời, trên thực tế, cô sẽ không cãi vả mà không có kết quả.

“Những lời này Cù phu nhân không cần mỗi lần gặp mặt tôi đều nói, Cù phu nhân có tinh lực ở trong này tranh cãi với tôi, chẳng thà đi chăm sóc Ninh Nhi cho tốt đi.”

“Không cho phép cô trưng ra giọng điệu nói năng tuỳ tiện không trong sạch gọi tên Ninh Nhi!”

Giọng nói lạnh lùng ra lệnh của Niếp Hiểu Dĩnh truyền trong không khí, Tô Noãn gật gật đầu, thái độ có chút qua loa, khi khoé mắt cô nhìn thấy bàn tay thon dài kia giơ lên cao sau đó vung xuống thì bản năng giơ tay lên bắt được, ngăn cản một cái tát kia giáng xuống khuôn mặt cô.

“Vô luận là đứng về phía lập trường giai cấp nào, Cù phu nhân cũng không có đầy đủ lý do đánh tôi, không phải sao?”

Niếp Hiểu Dĩnh bị Tô Noãn chống đối ra mặt sắc mặt tái đi, lạnh lùng hừ một tiếng, muốn hất bàn tay Tô Noãn đang cầm cổ tay bà ra:

“Buông tay cô ra, cho dù từ nhỏ không được giáo dục tốt, cũng không nên có loại hành vi vô lễ này!”

Hai người tranh chấp hết sức, túi xách tay của Niếp Hiểu Dĩnh rớt lăn trên mặt đất, Tô Noãn vô tình cúi đầu, liền nhìn thấy kẹp bên trong hai cái găng tay màu rượu đỏ, rơi ra tấm ảnh trắng đen cũ kỹ.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi, còn có một đứa bé bị người đàn ông ôm trong ngực, đứa bé kia có đôi mắt xếch xinh đẹp giống y người phụ nữ trẻ tuổi kia, bên trong tấm ảnh khờ dại cười.

Tô Noãn nhìn người đàn ông trong tấm ảnh kia, đầu óc của cô bắt đầu thiếu dưỡng khí, mờ mịt ngỡ ngàng quên mất tất cả, thì ra là, cho đến ngày nay, cô rốt cuộc tìm được nguồn gốc cho cô đôi mắt này, bên tai cô vang lên câu nói kia của cha:

“Ánh mắt này của con quả thực không cách nào làm cho người ta thích.”

Sau đó, gương mặt của cô nóng bừng đau nhức, Tô Noãn bởi vì nhìn chằm chằm tấm hình trên mặt đất đến thất thần rồi không dự liệu được tình huống như vậy, đầu của cô nặng nề nghiêng sang một bên.

Một cái tát kia rơi vào một bên má cô, phát ra âm thanh vô cùng mạnh mẽ, vang vọng khuấy động bên trong hành lang yên ắng, kèm theo cực kỳ tức giận quát to:

“Cái thứ không biết chuyện này, chỉ biết dựa vào câu dẫn đàn ông để leo lên cao thôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN