Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Chương 27: Cửa Thanh Nham
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao


Chương 27: Cửa Thanh Nham


Cô ngồi trong đêm khuya tối tăm, đôi mắt đau nhức khó chịu, ánh đèn vàng nhạt, đặt trên bàn sách là bình sứ trắng trơn bóng được cắm vài nhánh cây không biết tên.

Tô Noãn bỏ xuống vài tác phẩm ảnh chụp đã được sắp xếp lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một con chim đen bổng nhiên bay xẹt qua màn đêm đen nhánh, bay tới trước cửa sổ, vẫy cánh, sau đó nhìn không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cô lắc đầu, hoài nghi mình nhìn lầm rồi, đem tác phẩm gom lại sắp xếp cho tốt.

Cô không có từ chối hợp đồng với nhà xuất bản Lục Lâm, không có bởi vì Cố Lăng Thành mà bỏ qua cơ hội xuất bản, có một số việc nghĩ nhiều nên đã thông suốt rồi, cũng không cần phải bảo thủ chỉ vì tranh chấp một hơi thở.

Bỗng nhiên, cô nhớ lại từng bắt gặp trên tạp chí một câu nói: dùng gập ghềnh bụi gai mà bạn giao phó để phá hư cổ họng của bạn.

Thờ ơ cười cười, mở ngăn kéo tủ đặt tác phẩm vào, ngón tay chạm vào một quyển sách đặt ở bên trong, Tô Noãn cúi người lấy ra, là một quyển “Bố già” giống với quyển sách từng nhìn thấy tại nhà của Lục Cảnh Hoằng.

Tô Noãn tuỳ tay lật xem vài tờ, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, ở thời điểm khép sách lại, đột nhiên rơi ra một tấm hình, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, cô không biết trong quyển sách này có kẹp một tấm ảnh.

Cô ngồi xổm xuống nhặt tấm ảnh lên, trong tầm mắt mờ tối là một người đàn ông và một đứa bé mặc quần áo màu xanh dương cũ kỹ, mái tóc ngắn ngủn, không nhìn rõ giới tính, nhưng trên khuôn mặt non nớt lại tràn đầy tươi cười khờ dại.

Tô Noãn ở dưới ánh đèn, lẳng lặng nhìn người đàn ông trong tấm ảnh, đó là cha của cô, tấm hình cũ này cô chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng lại làm cô vừa nhớ ra chụp được khi nào.

Trên người cha chảy xuôi theo nồng đậm ưu thương, giống như bối cảnh trong tấm ảnh, một vùng biển đại dương.

Khi đó bọn họ còn ở một nơi thật xa, cha thường xuyên hoài niệm về mẹ, khi đó tối thiểu cũng chưa có trở nên lạnh lùng thờ ơ, đối với cô cũng không có xa cách như vậy.

Ngẫm lại sự biến hoá của cha, tựa hồ cũng chỉ trong vòng một đêm, cô bị phát hiện ra có bệnh, cha mang theo cô ra viện, đối với bệnh tình của cô không ngừng dốc lòng, mà khi đó cô chỉ biết ngực mình đôi khi sẽ khó chịu.

Sau đó, Tô Noãn lại nhớ tới Niếp Hiểu Dĩnh, mẹ của cô, gương mặt của cô còn hơi đau nhói, lại làm cho cô tinh tường ý thức được, mẹ đối với cô chán ghét không kỳ vọng sinh ra đứa bé.

Như vậy rất tốt, một cái tát kia vung xuống, làm cho cô không cón ôm bất kỳ hy vọng nào, vết sẹo trên mặt tuy rằng sẽ biến mất, nhưng trong lòng cô vĩnh viễn để lại vết thương không thể mất đi.

Đó là người mẹ sinh ra cô, chỉ là cô và bà có lẽ không có duyên phận làm mẹ con, nếu đã như vậy, thì vĩnh viễn không cần làm nữa.

Cô quyết định tha thứ cho hết thảy những gì Niếp Hiểu Dĩnh đã làm với cô, như vậy cô không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, cô cũng có thể hoàn toàn buông xuống khúc mắc, là có thể nhất định tuyệt không đi để ý nữa.

Lần nữa đem sách để vào trong ngăn kéo, Tô Noãn nhìn bức ảnh trong tay, trong lúc giật mình phát hiện, trong lòng mình ngoan tuyệt không thua kém gì cha mẹ cô.

Cô định lấy cái gọi là tha thứ, đem mẹ của cô hoàn toàn trục xuất ra khỏi thế giới của cô, không cho phép người đàn bà kia chiếm cứ một chỗ nào trong nội tâm của cô.

Đi đến trước cửa sổ, đưa tay kéo rèm cửa, lại bị mùi thơm của đám cỏ khô héo dưới lầu hấp dẫn tầm mắt.

Hiện tại đã sắp sang đông, khi mùa xuân đến, những lá cây khô héo ẩn nấp đằng sau đám cỏ non sẽ hay không hồi sinh lại?

Thời điểm Tô Noãn quay đầu, liếc mắt nhìn máy ảnh bị cô đặt bên cạnh bàn, cô bỗng nhiên muốn chụp lại thời điểm hoa đỗ quyên nở rộ sáng lạng trong nháy mắt mọc bên dưới đám cỏ khô ở cửa Thanh Nham.

Cửa Thanh Nham, Tô Noãn cúi đầu nhẹ nhàng lập lại mấy lần, sau đó nhàn tản cười rộ lên, đôi mắt phượng nhãn kiều diễm như hoa, nghĩ tới, đi thực hiện có gì không thể?

————-

Thời điểm hơn 4 giờ sáng, anh liền tự động tỉnh táo lại, hơn nữa không thể tiếp tục bình yên đi vào giấc ngủ.

Lục Cảnh Hoằng nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà màu trắng mênh mông, anh nhớ tới anh nói hôm nay muốn cùng một cô gái đi xem khỉ, hiện tại nhớ lại, chỉ cảm thấy ngày hôm qua chính mình có chút vờ vịt ngớ ngẩn.

Anh im lặng ngồi bên trong ánh mặt trời hửng sáng, thẳng cho tới khi sắc trời dần dần sáng hẳn ra, anh bỗng nhiên vén chăn lên, hai chân thon dài rơi xuống đất, anh đứng ở trước bồn rửa mặt, cái gương sáng trong phản chiếu ngũ quan anh tuấn của anh.

Lòng anh dần dần dâng lên, nhẹ nhàng nằm ở lồng ngực anh, anh nhìn thấy chính mình trong gương nháy mắt bắt đầu khởi động khẩn trương… cùng nhàn nhạt vui mừng.

Thậm chí, anh còn không biết mình vui mừng vì cái gì, chỉ là không hiểu sao cảm thấy được tâm tình thoải mái vui mừng.

Ai cũng không biết được tình yêu lúc nào sẽ đến.

Anh không biết cái này có tính là tình yêu không, nhưng anh không ngại cùng Tô Noãn lúc này nói chuyện yêu đương, nếu tư tưởng của anh điên cuồng kêu gọi, vậy anh tốt nhất đi thành toàn cho nó, nếu không anh sẽ chỉ làm ra chuyện ngu ngốc hơn.

Anh không biết trận yêu đương này sẽ kết thúc khi nào, nhưng một khi kết thúc, anh nghĩ anh đã có thể thoát khỏi những suy nghĩ cổ quái kỳ lạ trong đại não rồi, anh sẽ không còn bị quấy nhiễu nữa.

Cho nên anh đem nó liệt vào kế hoạch trong độ tuổi của anh, nếu đây là lịch trình cùng nhiệm vụ duy nhất mà trong cuộc đời lạnh bạc của anh nhất định phải trải qua, anh nhất định sẽ cẩn thận tỉ mỉ đi hoàn thành cho tốt.

Trong phòng thử đồ rộng rãi, quần áo không gọn gàng được bày la liệt, một cánh tay duyên dáng chí khí kéo qua một cái cà vạt màu đỏ, ở trước áo sơ mi màu trắng mặc trên người khoa tay múa chân một chút, giữa đôi chân mày minh bạch bởi vì không hài lòng mà hơi nhíu lên.

Khi ngoài cửa có tiếng chuông vang lên thì Lục Cảnh Hoằng vừa mới cài xong nút áo khoác, anh thoáng sửa sang lại nút áo, mới chậm rãi thong thả đi ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy khuôn mặt tố cáo âm u của Long Diên.

Mày Lục Cảnh Hoằng hơi nhíu lại, mà Long Diên sau khi quan sát một lượt trên dưới cách ăn mặc của anh, không khỏi kinh ngạc kinh hô lên, nhất thời quên mất mục đích mình tới nơi này để chất vấn:

“Oa, cậu Út, cậu làm gì thế? Vừa tây trang, vừa cà vạt, nhìn thấy cậu làm ngoại giao phát biểu trên ti vi, cũng không có ăn mặc trang trọng như vậy a?”

“Cậu có phải là xịt nước hoa không, sao lại nghe mùi nồng thế này?”

Khi Long Diên lấy mũi đến gần để ngửi, Lục Cảnh Hoằng sắc mặt nhất thời lạnh xuống, một cái liếc mắt quét ngang qua, Long Diên lập tức ngoan ngoãn im lặng trầm mặc, ngượng ngùng giơ giơ hai tay.

“Cậu phải đi ra ngoài sao?”

Lục Cảnh Hoằng xoay người đi vào trong, Long Diên liền giống như cái đuôi đi vào theo, tò mò quan sát căn nhà người đàn ông độc thân sống một mình, so với mấy năm trước cũng không có gì thay đổi, đơn điệu vắng vẻ như nhau.

“Chìa khoá xe thể thao để trên bàn trà, chớ lộn xộn đụng vào đồ vật khác.”

Lục Cảnh Hoằng ngắn gọn dặn dò một câu, liền lập tức mang giày đi ra mở cửa nhà, Long Diên lúc này mới nhớ tới ý đồ của mình khi tới đây, vội vàng từ trong túi xách lấy ra sợi dây chuyền mà Lục Cảnh Hoằng đưa tối hôm qua.

“Cậu Út, con nhờ cậu lấy không phải sợi dây chuyền này!”

Lục Cảnh Hoằng thân hình vừa đi ra ngoài dừng lại, quay đầu lại, nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay Long Diên, sợi dây chuyền bằng đá thuỷ tinh Swarovski rất tinh xảo, con bươm bướm màu tím dưới ánh đèn sáng trắng loé lên lấp lánh.

“Sợi dây chuyền kia của con cái mặt không phải là hình con bươm bướm, mà là con Monchhich, Monchhich đó, cậu Út cậu có biết không vậy? Được rồi, con biết rõ cậu đối với những thú nhồi bông kia không có hứng thú, nhưng là không đến nỗi đối với sợi dây chuyền con mua tối hôm trước một chút cũng không có ấn tượng chứ?”

Lục Cảnh Hoằng trầm mặc cúi đầu xuống, Long Diên trực tiếp có loại xúc động muốn ngã xuống đất ngất đi, xoa xoa huyệt thái dương của mình, oán hận lên án cậu của mình làm việc bất lực:

“Đây chính là số lượng có hạn a, thật vất vả mới tìm được một cái, còn tưởng rằng mấy ngày nữa tham gia tiệc rượu có thể đeo, a a, thời điểm cậu đi lấy tại sao không xem kỹ một chút?”

“Không phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi sao, không cần phải kinh hãi như vậy chứ?”

Lục Cảnh Hoằng liếc cô một cái, nhàn nhạt thu hồi toàn bộ vẻ mặt, xoay người đi ra ngoài:

“Thục nữ nói chuyện cần phải luôn ôn hoà.”

Long Diên cúi đầu nhìn sợi dây chuyền một chút, ngẩn đầu nhìn người cậu đang không biết suy nghĩ gì đứng nói chuyện với mình, khống chế không được tính tình nóng nảy của mình, gầm gừ gào thét:

“Cậu Út, đền sợi dây chuyền cho con!”

Thời điểm Lục Cảnh Hoằng đi vào thang máy, còn có thể nghe thấy thanh âm lên án lan truyền trong căn hộ, trên mặt của anh cũng không thấy bất kỳ áy náy, khi cửa thang máy khép lại một khắc kia, anh đột nhiên đưa tay vào trong túi quần lấy ra một sợi dây chuyền.

Trân châu thuỷ tinh được khảm lên con thú Monchhich đáng yêu, bởi vì đã được lau chùi cẩn thận, trân châu loé ra ánh sáng trơn bóng, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ.

Anh nhớ tới khuôn mặt trắng trong thuần khiết lại đơn thuần, cô hẳn là sẽ thích, nhân viên cửa hàng kia nói con gái đều sẽ thích sợi dây chuyền kiểu dáng này, ngay cả Long Diên là con gái còn thích, huống chi là cô.

Lục Cảnh Hoằng lần nữa giấu sợi dây chuyền vào trong túi quần, lòng tràn đầy vui mừng, chưa bao giờ mừng qua như vậy, cũng mơ hồ khẩn trương, anh không biết sau khi Tô Noãn nhìn thấy sẽ nói câu gì với anh.

Cô sẽ mỉm cười với anh, hay là… sẽ hôn anh một cái để đáp lễ?

Khi ý nghĩ này hiện lên trong đại não thì anh không thể ngăn chặn yết hầu lên xuống, trừ bỏ uống say lần đó, cô tựa hồ cũng không chủ động hôn anh nữa.

Nhìn thân ảnh người đàn ông phản ngược từ vách thang máy, trên mặt là ngây ngô không phù hợp với lứa tuổi, trên làn da trắng nõn hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, ngay cả chính anh cũng không thể nhìn thẳng vào thay đổi như vậy.

Sắc trời hôm nay cũng không tốt lắm, mờ mịt, mùa đông đã đến, đối với bất kỳ một thành phố nào mà nói, mùa này cũng đều nhuôm đẫm u buồn nặng nề.

Lục Cảnh Hoằng ngồi vào xe riêng của mình thì điều đầu tiên nghĩ tới chính là: hôm nay đi xem khỉ thì không cần mang ô che nắng rồi.

Điều này làm anh nhịn không được đùa cợt chính mình, Lục Cảnh Hoằng, mày thật sự muốn phát điên rồi sao?

Như thế này mà còn để ý tới lời nói nhảm của chồng cũ của cô sao?

Xe chạy trên con phố cổ, anh nhìn thấy một cửa hàng bán hoa, sau đó cơ năng thân thể anh làm ra quyết định, ở cửa hàng hoa khi anh nhìn thấy cô gái khéo tay đem một bó hoa màu lam mê hoặc lòng người nhét vào chỗ ngồi phía sau thì trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ngây thơ.

Anh không biết cô ấy làm cách nào đem một bó hoa to như vậy đặt vào trong xe, nó nhìn qua còn to hơn cửa xe, từ kính chiếu hậu liếc nhìn mảng màu lam diêm dúa lẳng lơ trên ghế sau, anh bắt đầu không thể chịu đựng được đầy mùi hoa trong xe.

Anh không biết lát nữa phải giải thích sao về bó hoa này, mặc dù anh còn có một sợi dây chuyền kia.

————-

Xe ngừng ở ven đường trong khu phố cổ, Lục Cảnh Hoằng ngồi bên trong xe, lại thật lâu không có đi ra ngoài, anh đang sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, không đến nỗi sau khi nhìn thấy cô thì không biết phải nói gì.

Anh biết giờ phút này bản thân có chút kích động, thậm chí có chút khó có thể che dấu, giống như là một cậu thiếu niên bỗng nhiên lấy hết dũng khí chuẩn bị tỏ tình, đứng trước cửa nhà Tô Noãn, tinh thần thấp thỏm đến nỗi không thể nhấn chuông cửa.

Kết quả, khi anh còn đang bất định bồi hồi, cửa liền tự động mở ra, Lục Cảnh Hoằng sắc mặt lập tức lãnh túc, anh nhìn vào, liền nhìn thấy hé ra khuôn mặt tròn tròn, tiếng nhai đồ ăn vặt ken két làm cho anh lập tức nhíu mày.

Lâm Gia Gia hiển nhiên không ngờ rằng vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, chỉ cảm thấy trước mắt rơi xuống một trận bông tuyết trắng nõn, hơi ngớ ngẩn ra, hé lên cánh môi dầy, chỉ kém không để lại một ít nước miếng trong suốt.

Lục Cảnh Hoằng căn bản tầm mắt không nhìn trên người cô một giây, trực tiếp xẹt qua cô nhìn vào bên trong phòng, nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, sau khi tìm không được con mồi, nếp gấp giữa chân mày không khỏi tăng thêm.

“Lục… Lục…”

“Cô ấy đâu?”

Khi Lâm Gia Gia vẫn còn đang bối rối không biết nên xưng hô với Lục Cảnh Hoằng như thế nào thì anh lãnh đạm chất vấn một câu cắt đứt tất cả mộng ảo được nói chuyện cùng thần tượng của cô.

Thản nhiên, cũng không để lại dấu vết khí thế.

“Tiểu Noãn ư? Sáng nay cô ấy về nhà bác trai rồi.”

————-

Máy bay đáp xuống sân bay thành phố M, vào khoảng hơn 6h sáng, Tô Noãn đứng bên dưới bầu trời sáng sớm ở sân bay khẽ ngẩng đầu lên, nhìn lên một tia nắng mới bắt đầu nhô ra.

Cô hít thở sâu một cái, sau đó ngồi trên xe buýt, đi tới trạm xe lửa, đi đến cửa Thanh Nham phải ngồi một đoạn xe lửa, nơi đó không có ô tô tốc hành, trừ phi là xe riêng.

Nhà ga vĩnh viễn không cách nào tránh khỏi trường hợp chật kín biển người, Tô Noãn chỉ có thể che chở cho túi xách của mình, vừa lên xe, một luồng không khí nóng bức xộc vào mũi, cũng khó ngửi, lẫn lộn với mùi mồ hôi trên cơ thể người.

Tô Noãn rất nhanh tìm thấy chỗ ngồi của mình ngồi xuống, người người kéo nhau lên xe toa xe hành khách bắt đầu chật ních, đây chỉ là xe lửa bình thường, một vài khu vực tương đối ven đường rớt lại phía sau, đường sắt chắc sẽ không sắp xếp xe tự động hoặc cao tốc.

“Ô…” Tiếng còi hơi vừa kêu to vang lên, xe lửa liền bắt đầu loảng xoảng loảng xoảng lăn bánh, Tô Noãn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ từ chậm cho tới nhanh, sau đó đi ngang qua một vườn bách thú thì cô nhìn thấy mấy con khỉ.

“Ngày mai cùng đi xem khỉ đi!”

Trong đầu vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có vẻ khó chịu, Tô Noãn sửng sốt, cô giống như là đã quên cái gì, chỉ là cô còn chưa kịp nghỉ nhiều, xe lửa liền từ từ dừng lại, xuống xe – ý thức thay thế suy nghĩ này của cô.

Trải qua mười mấy năm, khi Tô Noãn lần nữa đặt chân lên vùng đất địa phương này thì thế nhưng không có sinh ra cảm giác tang thương cảnh còn người mất, nơi này vẫn như trước đây không có bất kỳ biến hoá nào, vô luận là con người hay là nhà ở.

Cô dọc theo cát đá từ từ đi tới, từng bước sâu từng bước, đứa bé chân trần chạy trong đất cát đùa vui, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy ngây thơ thuần phác nhất.

Có lúc, sẽ có mấy đứa bé phát hiện ra cô, người khách xa lạ đến từ bên ngoài, sau đó tụ tập ở dưới một góc cây to, ngẩng cái đầu nho nhỏ nhìn lên, nghiêm túc trừng to mắt nhìn cô, còn có máy ảnh tiên tiến trong tay cô.

Tô Noãn nhớ lại chính mình còn nhỏ, tựa hồ cũng giống như thế này tò mò nhìn nhiếp ảnh gia tới nơi này chụp phong cảnh.

Cô quay về phía đám tinh linh nhợt nhạt ngăm đen kia mỉm cười, sau đó hơi khom người xuống, dùng ống kính nhiếp ảnh chụp khuôn mặt đơn độc thuần khiết trong sáng đang ngẩng lên của bọn trẻ, dùng một thanh kẹo làm trao đổi.

Bon nhỏ hô nhau kéo lên, sung sướng cướp vài viên kẹo ăn, quay về phía cô ngượng ngùng cười cười, sau đó thật nhanh cười đùa chạy đi.

Tô Noãn nhìn bóng lưng hoạt bát của bọn chúng, chỉ là đơn giản mà cười, cô hoài niệm cuộc sống vô ưu vô lo của chính mình khi đó, tuy rằng nghèo khó nhưng lại như cũ vui vẻ tự đắc, bởi vì đó là hồi ức chân thật nhất.

Tô Noãn dọc theo trí nhớ trước đây, tìm kiếm căn phòng mà cô và cha đã từng ở qua, liên tục tìm kiếm, ở sâu trong đại não mơ hồ kia từ chỗ không rõ núi non dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Cái chỗ này ba mặt đều là núi non, mặt trước là hồ nước, giống như là một cái ghế có tay vịn, mà giữa sườn núi có một cục đá hình thù kỳ dị che chắn, nhìn từ xa giống như không có đường để đi, đến gần lại giật mình thì ra có khoảng trời riêng.

Vì thế liền đem cửa đá này gọi là cửa Thanh Nham, cũng làm cho vùng núi không có tiếng tăm tì này có một cái tên độc đáo thuộc về riêng nó.

Tô Noãn nghĩ, linh hồn của cha cô hẳn là vẫn sẽ trở về đây, quanh quẩn trên cửa Thanh Nham thôi.

Trên đường đi gặp được một cụ già lớn tuổi tốt bụng chỉ đường cho cô, tìm được căn nhà kia cũng không khó, tuy rằng bụi bặm đã muốn bám đầy, nhưng vẫn còn chưa sụp đổ, cô chưa từng quên những người nhiệt tình lương thiện ở nơi này, hẳn là bọn họ mấy năm nay giúp đỡ trông coi nhà cửa.

Nhà cô xây trên vùng đồi núi so với mặt biển tương đối khá cao, cho nên, trong lúc cô lau bàn ghế sạch sẽ thì liếc mắt một cái nhìn ra cửa, liền đem phong cảnh ở cửa Thanh Nham thu hết vào mắt, có loại cảm giác rung động khi nhìn tổng quát toàn bộ.

Có hàng xóm ở xung quanh tò mò tới cửa hỏi thăm, Tô Noãn lễ phép mỉm cười, thanh âm thanh thanh lên tiếng:

“Con là Tô…”

Nhớ tới cha sau khi rời khỏi nơi này đã thay tên đổi họ, Tô Noãn dừng lại chốc lát, mới nhớ lại đầy đủ tên họ của mình và cha trước đây:

“Con là Chu Kỳ Minh con gái của Chu Hựu Thanh, cha con đã mất, lần này con chỉ là trở lại thăm, cám ơn các bác mấy năm nay đã trông nom căn nhà trống trãi này.”

Vị bác cao tuổi nhất nghe được tin Tô Chấn Khôn mất, bùi ngùi thở dài một tiếng, an ủi vỗ vỗ bả vai Tô Noãn, Tô Noãn chỉ là quay lại bình thản mỉm cười, cũng không có bao nhiêu thương cảm.

Tô Noãn ăn cơm trưa tại nhà vị trưởng bối này, sau đó nói chuyện phím vài câu, liền biết đối tượng được gọi là bác Lưu, mọi người ở đây đều không có tranh đấu lợi ích, một tiếng gọi tôn trọn liền đổi lấy nụ cười động lòng người nhất.

Nơi này thuộc khu Lĩnh Nam, mùa đông so với nhiệt độ ở thành phố A, Tô Noãn đội cái nón rơm được bện bằng tay trên đầu, bắt đầu đi từ vùng đất này, cô vừa đi vừa chụp, hơn nữa thân thiện cùng dân bản xứ trao đổi.

Trên mảnh đất này thường thấy nhất là đàn ông vội vàng với phương tiện giao thông lạc hậu – cưỡi xe lừa mà chạy, cỏ khô nông nghiệp mới vừa được gặt hái từ ruộng bậc thang phủ lên xe chồng chất.

Vùng đất này cũng trồng một mảng trà rộng lớn, Tô Noãn đứng ở trên bờ ruộng, giơ máy ảnh lên bấm răng rắc làm cho những ngư dân thuần phác này nghi ngờ nhìn chăm chú, nhưng sao đó lại là nụ cười thân thiện.

Tô Noãn thu hồi máy ảnh, nhìn trời đất vô hạn bao la, mùa đông bát ngát sương mù mờ ảo phá không mà đến, cô mỉm cười bước lùi xoay người lại, trong nháy mắt một giây sao đó dừng lại trên một hình ảnh.

Dưới diện tích rộng lớn, một bóng dáng thon dài đứng thẳng sừng sững ở ngoài đồng, giống như là một cây thuốc phiện đứng ở trong dòng nước cuồn cuộn, Tô Noãn chỉ là nháy măt giật mình sững sờ, ngay sau đó liền lẳng lặng cười lên.

Dường như bầu trời trong lúc đó, chỉ có hai người bọn họ đang đứng, cô vừa quay đầu lại, im lặng nhìn chăm chú vào anh, trời đất liền như vậy mà linh động.

Lục Cảnh Hoằng sẽ xuất hiện tại cái nơi thâm sơn cùng cốc này, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết dự liệu của Tô Noãn, chỉ lệch nhau có mấy giờ, anh đã đứng ở trước mặt cô, đây rốt cuộc là hiệu suất làm việc nhanh như thế nào a?

Tầm mắt của Tô Noãn nhẹ nhàng nhìn ra xa, cô nhìn thấy bên dưới ruộng bậc thang, chiếc xe màu Champagne đậu bên đường đá sỏi, không khỏi nhíu mi tâm, tò mò đem ánh mắt về phía Lục Cảnh Hoằng.

Cô muốn hỏi anh một chút, làm sao mà lái xe qua được một vùng đá sỏi lớn, nhưng khi chạm đến sắc mặt âm trầm của anh thì im lặng không dám nhiều lời.

Sau đó cô nhớ lại ngày hôm qua anh lần nữa nhấn mạnh việc đi xem khỉ, chẳng lẽ thật sự hôm nay anh định cùng cô đi xem khỉ thật sao?

Nhận thức như vậy làm lòng Tô Noãn có chút bối rối, cô muốn thuyết phục chỉ là do mình suy nghĩ lung tung, nhưng là, nếu thật sự là như thế, anh tại sao lại đứng ở chỗ này, nếu không phải là đi tìm cô, anh làm sao có thể tìm tới nơi này?

Chính là loại cảm giác nặng nề này, khiến cho tất cả xung quanh mình đều tĩnh mịch mà yên lặng, cảm xúc nội tâm của cô bắt đầu dâng lên, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho nên, cuối cùng cô cũng chỉ có thể nở nụ cười sáng lạn:

“Không nghĩ tới có thể gặp được anh ở đây, thật sự là khéo.”

“Tôi cũng không muốn gặp được em ở đây, dù sao ở đây không thể đi xem khỉ được.”

Lục Cảnh Hoằng không nhúc nhích bước nào, vẫn như cũ đứng trên bờ ruộng, lạnh lùng bác bỏ lời nói khách sáo cố gắng hoà giải không khí của Tô Noãn, đang âm thầm trách cứ Tô Noãn sai hẹn, tự nhiên cũng để lộ nỗi canh cánh trong lòng anh.

Đôi mắt màu hổ phách kia, ở đằng sau kính mắt, loé ra lạnh lùng tàn phá.

Tô Noãn muốn nói thêm gì đó, nhưng không biết phải nói gì, cô chợt sinh ra áy náy, rồi lại không biết nên dùng loại giọng điệu nào mà nói, lời nói bén nhọn của anh cũng đủ cho cô tự tìm mất mặt.

Hai người đứng hơi xa xa, cũng trầm mặc mà chống đỡ, khi ánh mắt lơ đãng giao nhau thì Lục Cảnh Hoằng lãnh đạm nhìn về phía trước, Tô Noãn cũng thản nhiên quay mặt sang bên.

Cô vuốt ve máy ảnh trong tay, tầm mắt xẹt qua thân hình Lục Cảnh Hoằng, liền nhìn thấy phía sau anh, ở trong ánh mặt trời mùa đông chiếu xuống, rọi xuống bụi cỏ lau lay đông trên vũng nước sâu rộng u tĩnh kia.

Ánh mắt Tô Noãn mang theo kinh hỉ trống trải, cô cầm lấy máy ảnh định chụp lấy bức tranh phong cảnh xinh đẹp này, lòng bàn chân lại vừa trợt một cái, cả người hướng bùn lầy bên cạnh ngã xuống.

Còn chưa kịp hô lên một tiếng nhỏ, một đôi tay có lực chợt đỡ sau lưng cô, hướng về phía trước, cô liền dán lên lồng ngực kiên cố, hơn nữa ngửi được mùi thơm rõ ràng, không giống với hơi thở mát lạnh trong quá khứ.

Lục Cảnh Hoằng nhanh chóng đứng vững, lập tức đem cô cách xa dọc theo bờ ruộng một bước, sau đó ưu nhã xoay tròn, liền kéo tay cô đi về phía con đường lúc đi đến, không nói một lời.

Tô Noãn vẫn chưa hết sợ hãi, sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt là bóng lưng màu đen đơn điệu di động của Lục Cảnh Hoằng, bàn tay lạnh lẽo của cô bị bao vây trong lòng bàn tay ấm áp, anh đi rất nhanh, nhưng lại trầm ổn mạnh mẽ.

Cô bị kéo đuổi theo bước tiến của anh, Tô Noãn cản thấy đôi chân như mất hết sức lực, bước chân cũng rối loạn, cô cúi đầu cẩn thận từng li từng tí tránh vũng nước đọng cùng bùn lầy trên bờ ruộng, lại nhìn thấy bên mép giày da của Lục Cảnh Hoằng dính bùn đất.

Mà một người trước sau như một coi trọng bề ngoài như anh thế nhưng lúc này lại hồn nhiên không hay biết, chỉ là một lòng lôi kéo cô đi về phía chiếc xe kia, rốt cuộc Tô Noãn có chút nhịn không được, lúc đi xuống bờ ruộng thì một tay bám vào một thân cây thở dốc, không muốn đi thêm bước nào nữa.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi lát nữa còn muốn chụp cảnh hoàng hôn ở đây…”

“Muốn tôi ôm em phải không?”

Lục Cảnh Hoằng chỉ là đơn giản trả lời một câu, lại làm cho Tô Noãn nháy mắt im miệng không nói, nhìn thấy anh xoay người lại thật thì tự mình nhanh chóng chạy đi lên, hơn nữa lướt qua anh chạy chậm về phía chiếc xe.

“Nếu anh muốn mang tôi trở về, vậy anh đi về trước đi, tôi vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ chụp hình, vài ngày sau mới có thể trở về thành phố A.”

Lục Cảnh Hoằng mới vừa mở cửa xe, một bàn tay của anh chống trên cửa xe, nhìn từ trên xuống dưới Tô Noãn đang cầm máy ảnh đứng ở bên cạnh xe không chịu đi vào, mi tâm không ngừng nhíu lại, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, nhưng là đôi môi cũng rất hồng.

Anh kìm lòng không đậu đem tầm mắt dừng trên đôi môi cánh hoa của cô, yết hầu kích thích lên xuống cho thấy anh không được tự nhiên, Tô Noãn vẫn chưa phát hiện ra sự kỳ lạ của anh, chỉ là vẫn nhìn hoàng hôn bao phủ xuống phong cảnh núi rừng:

“Anh tốt nhất nên lập tức đi ngay đi, nếu không đợi trời tối đen đường núi khó đi lắm.”

“Em cứ như vậy mà muốn tôi đi sao?”

“Chẳng lẽ anh không muốn đi?”

Tô Noãn hơi có vẻ ngơ ngẩn nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, lại kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh có chút trở nên tức giận, anh đối với cô không chút nào che dấu tâm tình của mình, thế nhưng anh lại cố gắng kiềm chế, không phát tác với cô:

“Lên xe.”

Tô Noãn cũng hiểu rõ đã chọc giận phá hỏng tính khí kiềm chế của người đàn ông đối với mình, ngượng ngập gật đầu, ngồi vào bên ghế lái phụ anh đang mở ra, lại không quên ước nguyện ban đầu của mình khi tới nơi này.

“Đưa tôi đến cửa ngã ba phía trước và cho tôi xuống là được rồi, sau đó anh cứ đi thẳng về phía trước, là có thể đi ra thị trấn rồi.”

Sau khi xe khởi động, Tô Noãn dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, khoé mắt của cô liếc đến đôi tay thon dài trên tay lái kia, phát hiện sau khi cô nói ra câu nói kia, trên mu bàn tay trắng nõn gân xanh đột nhiên nổi rõ ràng.

Tô Noãn cúi đầu xoa xoa ống kính máy ảnh, “Tôi nhớ là lần trước có nhắc với anh, đàn ông tốt nhất không nên đè nén tâm tình của mình quá độ, như vậy rất dễ dẫn đến bất lực.”

Cả khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng trong nháy mắt đen xuống, bỗng nhiên bị lạc tay lái, xe đụng vào tảng đá lớn bên đường, thân thể Tô Noãn bỗng nhiên bị nghiêng ngã, máy ảnh trong tay trực tiếp văng khỏi tay, đập vào hộc tủ xe sau đó rơi trên sàn xe.

“Máy ảnh của tôi!”

Tô Noãn đau lòng thét lên một tiếng kinh hãi, cô tháo dây nịt an toàn ra cúi người xuống nhặt, Lục Cảnh Hoằng lại đột nhiên đạp chân ga, bởi vì quán tính mà cái ót của cô trực tiếp hung hăng đụng vào tủ xe cứng rắn, âm thanh va chạm thanh thuý êm tai vang lên.

“Anh làm như vậy là ý gì? Tôi rốt cuộc đắc tội anh chỗ nào, không phải chỉ là quên đi xem khỉ thôi sao?”

Tô Noãn thở phì phò ngồi trở lại chỗ ngồi, che cái đầu bị thương, trong đôi mắt phượng xinh đẹp trong suốt, dâng lên sương mù nhàn nhạt, trong trẻo mà trong suốt, tất cả đều là lên án đổi lấy Lục Cảnh Hoằng chỉ thản nhiên thoáng nhìn qua.

Vẻ mặt anh vẫn chìm liễm như cũ, phớt lờ ánh mắt phẫn hận của Tô Noãn, sau một lúc trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng:

“Ngày mai đi xem khỉ, tôi không hy vọng lần nữa phát sinh chuyện như hôm nay.”

“Chẳng lẽ anh tới nơi này chỉ là vì để cho tôi ngày mai mặt trời lên cao, đi vườn bách thú đứng bên ngoài hàng rào, xem khỉ ăn chuối tiêu à?”

Tô Noãn chỉ cảm thấy có chút không giải thích được, cô đoán không ra suy nghĩ của những người thuộc tầng giai cấp xã hội thượng lưu này, vì để đi xem khỉ mà có thể ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây, thật đúng là vô cùng nhàn hạ thoải mái.

“Nếu đã nói chuyện yêu đương, tôi không muốn lãng phí thời gian, đừng có cố gắng cãi nhau với tôi, em nên biết, em cãi không lại tôi đâu.”

“Ai muốn cùng anh nói chuyện yêu đương, tôi đáp ứng khi nào chứ!”

Tô Noãn hoàn toàn không nói gì, cô cố gắng nhớ lại hết thảy chuyện tối hôm qua, lại không nhớ nỗi câu nói dối mà cô nói với anh, Lục Cảnh Hoằng lại tự mình xem như là hiển nhiên mặc kệ Tô Noãn trong nháy mắt đối với anh chỉ duy nhất còn lại áy náy.

“Vậy em muốn cùng ai nói, chẳng lẽ em còn nghĩ muốn cùng người chồng trước không biết điều kia của em sao?”

“Mặc kệ chuyện của anh ta, anh đừng có ở đây gây sự có được hay không!”

Tô Noãn có chút nổi cáu, nhưng kích động đi qua lý trí bình tĩnh cũng từ từ trở lại, cô có chút nghi ngờ ngưng mi nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, trên sườn mặt tươi sáng kia hiện lên lo lắng vấn vít, quả thật không thể nào vui vẻ.

“Biểu hiện của anh như vậy bỗng nhiên trông giống như là đang ghen ấy, thật làm cho người ta cảm thấy rất không quen.”

Tô Noãn nhỏ giọng thì thầm, đối với tình huống như vậy không biết làm thế nào, cô quay đầu thấy xe chạy qua khỏi cửa ngã ba, nhưng không có dừng lại, còn cố chấp chạy hướng ra cửa Thanh Nham.

“Tại sao không quen? Ghen cũng là một phần của yêu.”

Lục Cảnh Hoằng âm thanh lạnh lùng không mang theo bất kỳ tình cảm gì, thậm chí cũng không có liếc nhìn cô một cái:

“Tôi có năng lực thử nghiệm bất cứ chuyện gì.”

“Đã bảo là không muốn cùng anh…”

Khi Tô Noãn ý thức được ẩn ý trong câu nói trước đó của Lục Cảnh Hoằng thì nhất thời giật mình trợn to mắt, giống như một con chuột hoa đầy tò mò theo dõi anh:

“Đừng có nói với tôi anh chưa từng nói chuyện yêu đương.”

Tô Noãn nhìn thấy sắc mặt của Lục Cảnh Hoằng cứng ngắc, tâm tình vốn tức giận trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, giống như là bắt được cái đuôi nhỏ của Lục Cảnh Hoằng, bất ngờ thế nhưng liếc đến bó hoa yêu mị màu lam to lớn trên chỗ ngồi phía sau, khoé miệng không khỏi nhàn nhạt gợn lên:

“Cho nên thử nghiệm của anh chính là bó hoa đằng sau?”

Lục Cảnh Hoằng đột nhiên đem xe dừng ở ven đường, không có dấu hiệu nào, Tô Noãn nghi hoặc nhìn anh, chân mày anh nhẹ nhàng nhíu lại, quay đầu nhìn vào đôi mắt cô:

“Em là muốn cười nhạo tôi sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, nét mặt Lục Cảnh Hoằng liền nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, anh đột nhiên ý thức được hành động của mình bây giờ, trừ bỏ dùng hai chữ buồn cười để hình dung thì không còn từ ngữ nào thích hợp hơn, mà càng buồn cười hơn chính là, anh biết rõ như thế nhưng không có biện pháp ngăn cản mình.

Tô Noãn không tiếp tục cùng anh tranh cãi nữa, ho nhẹ một tiếng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm mặc giữa bọn họ giống như sắc màu của bầu trời bên ngoài cửa sổ, mờ mờ mà yên tĩnh vắng vẻ.

Anh nhất thời không cách nào làm cho mình nói ra lời nói tốt hơn, có lẽ tính cách của bọn họ căn bản không thích hợp yêu nhau, mỗi lần va chạm cùng một chỗ chỉ biết sinh ra lửa điện chạm nhau, ngay cả bước kế tiếp cũng bước không xong.

Anh giật mình hình như chính mình đang làm một thử nghiệm ngu xuẩn, nhưng là, anh không cam lòng cứ như vậy mà kết thúc.

Tay Lục Cảnh Hoằng chợt nắm chặt tay lái, anh không muốn nghĩ tiếp nữa, như vậy sẽ chỉ làm cho suy nghĩ của anh thêm rối loạn, vì vậy lần nữa lạnh lùng khởi động xe, nhưng mà xe chạy được 10 phút sau đó, liền bị tắt máy ở ven đường.

Sắc mặt của anh vừa mới khôi phục lần nữa bắt đầu âm trầm, mà Tô Noãn ngồi cạnh ghế lái lại có chút ý vị hả hê, cô nhìn thấy anh gọi điện cho công ty bảo hiểm, nhận được câu trả lời là đường núi ban đêm chạy khó khăn, ngày mai mới cho xe tải đến kéo về.

Hai người ngồi trong xe, vô cùng buồn chán nhìn phong cảnh bên ngoài xe, cách đó không xa có một đỉnh núi nhỏ, sườn núi cao bất giác kéo dài lên phía trên, khắp mặt núi là tràn đầy Cỏ Lau trên gò đất khô hạn, từng mảng lớn mảng lớn đứng trong bóng đêm sừng sững.

Gió đêm rét lạnh thổi qua, bùn đất kia giống như màu sắc cỏ cây, mang theo lá xanh tàn lụi sau sự tàn phá của mùa đông, ở trong gió xào xạc tiêu điều, nối liền đất trời.

Tô Noãn không biết cửa Thanh Nham còn có một góc phong cảnh rung động lòng người như vậy, khiến người ta đưa mắt nhìn, không dám nháy mắt một chút nào, cô quên mất dùng ống kính lưu lại cảnh sắc như vậy.

Sắc trời càng gần âm u, Tô Noãn có chút lo âu, cô muốn trở về cái nhà kia, mặc dù đã sớm tàn phá không chịu nỗi, cô lại vẫn hoài niệm như cũ, cũng hy vọng có thể ở lại nơi đó một đêm, nơi đó có cô và người cha trong trí nhớ của cô.

Cho nên, khi một chiếc xe lừa từ đi ngang qua bên cạnh chiếc xe hơi thì Tô Noãn phản ứng nhanh nhẹn mở cửa xe, đuổi theo, cô lớn tiếng kêu gọi ông lão lái xe, chạy mấy bước thành công khiến cho lừa ngừng lại.

Tô Noãn may mắn vỗ ngực một cái, khôi phục hô hấp của mình, hướng về phía ông lão diện mạo đôn hậu cười cười, vừa định leo lên đám cỏ khô trên xe lừa, cánh tay liền bị một cỗ sức lực to lớn bén nhọn kéo lấy.

“Tôi cho em xuống xe sao?”

Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng lành lạnh chất vấn, cảm thấy anh nắm cánh tay cô lực đạo từ từ tăng lên, lông mi của cô nhẹ nhàng chớp động, giống như thiêu thân ở trong bóng đêm mờ mịt tìm kiếm một ít điểm sáng.

“Tôi phải trở về, đồ đạc của tôi còn để ở trong nhà, anh ở trong xe gắng gượng nghỉ ngơi một buổi tối đi, tôi muốn…”

Tô Noãn dánh giá giày dép quần ào phẳng phiu của Lục Cảnh Hoằng một lần, thuần tuý cười cười, tay còn lại vịn tay vịn xe lừa leo lên:

“Lần sau có cơ hội thì cùng đi xem khỉ, cùng lắm thì vé vào cửa tôi mua!”

Lục Cảnh Hoằng mới vừa muốn mở miệng trách mắng người phụ nữ ngốc nghếch không biết gì này một trận, lại trong chớp mắt phát hiện có người đứng xem một bên, khe rãnh hiện đầy trên khuôn mặt ngâm đen của ông lão đánh xe, lúc nhìn bọn họ nở nụ cười mập mờ.

Lục Cảnh Hoằng mím môi, cầm cánh tay Tô Noãn không chịu buông ra, giọng nói cũng không nguyện mềm xuống, cường thế mà ra lệnh, tựa như trong quá khứ anh đối với thuộc hạ truyền đạt mệnh lệnh thì không được làm trái:

“Theo tôi trở về!”

“Không đi!”

Lục Cảnh Hoằng nheo lại tròng mắt, không vui lưu chuyển ở đáy mắt, nhìn Tô Noãn bướng bỉnh giống như con lừa, trầm giọng lạnh lẽo hỏi lại:

“Em thử lập lại lần nữa xem.”

————

“Chát, giá!”

Ông lão vung sợi dây roi trong tay, hai con lừa màu vịnh ở trên đường núi quanh co vùi đầu đi về phía trước, chân lừa giẫm đạp lộc cộc trên đường đá nhỏ hẹp, từ lỗ mũi và miệng con lừa phun ra hơi nước màu trắng, thỉnh thoảng cúi đầu phát ra tiếng ngựa hý.

Tô Noãn đang cầm máy ảnh yêu quý của mình, một tay chống đỡ bên cạnh xe, ven đường thưởng thức phong cảnh mùa đông trên đường núi nhỏ hẹp, nhiều năm trôi qua như thế, cô cơ hồ muốn quên mất cảm giác ngồi xe lừa.

Trải qua mười mấy năm lần nữa ngồi trên loại phương tiện giao thông lung la lung lay này, tuy rằng không thể bốn bề yên tĩnh, nhưng cũng không đến nỗi té xuống, Tô Noãn chỉ cho là ôn lại hứng thú lúc nhỏ một lần, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có người đàn ông ngồi bên cạnh cô.

Lục Cảnh Hoằng liếc nhìn Tô Noãn hài lòng ngồi bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn càng phát ra khó nhìn, xe lừa và xe hơi chính là khác nhau một trời một vực, không kể đến trên đường chấn động làm thân thể anh tê dại, cái làm anh không chịu nổi nhất đó là khi gió thổi qua làm cho mùi hôi thối càng thêm nồng nặc.

Quần áo sang trọng sạch sẽ màu đen đã dính vào màu xám dơ bẩn, anh không phân rõ đó là cái gì, cái khăn sạch bịt lấy mũi miệng, mỗi khi xe lừa đột nhiên hơi lắc lư, giữa lông mày của anh vết nhăn liền sâu hơn một chút.

“Anh có khoẻ không?”

Tô Noãn tốt bụng nhỏ giọng hỏi thăm sắc mặt Lục Cảnh Hoằng trong chốc lát trở nên trắng xanh, sau đó nghiến răng nghiến lợi không nói một câu nào, ngồi ở trên xe lừa tản ra mùi phân thúi, bất cứ ai cũng không cách nào giữ vững tao nhã bình tĩnh.

“Anh nói xem anh làm vậy chi cho khổ thân thế, ngoan ngoãn ở trong xe ngẩn ngơ không phải là tốt hơn sao!”

Tô Noãn mắt nhìn thấy sắc mặt Lục Cảnh Hoằng gần như là tái nhợt, cô nhớ tới anh hình như có thói quen nghiêm trọng là thích sạch sẽ, không khỏi lo lắng, khẽ lại gần anh:

“Anh thật sự có khoẻ không?”

“Em cảm thấy tôi khoẻ được không!”

Không thể ngăn chặn một tiếng tức giận gầm nhẹ, hình tượng Lục Cảnh Hoằng ưu nhã khắc chế đi đâu mất, giống như là xe lửa vốn vận hành bình thường đột nhiên chệch hướng đường ray.

Tô Noãn ngẩn ra, cũng không dự đoán được Lục Cảnh Hoằng thế nhưng sẽ bị xe lừa bức đến phát điên, nhưng chuyện đầu tiên cô nghĩ tới là không phải an ủi Lục Cảnh Hoằng, mà lại hướng ông lão khó hiểu quay đầu lại nhìn giải thích xin lỗi:

“Anh ta tính tình đại thiếu gia, ông ơi ông cứ xem như con lừa này hắt hơi một cái đi, nghe một chút liền bỏ qua đi!”

“Haha, không có việc gì không có việc gì, tiểu tử chắc là mới ngồi lần đầu, khó chịu là chuyện bình thường, ngồi lâu rồi sẽ quen thôi!”

Ông lão cười ha hả quay đầu tiếp tục đánh xe, Lục Cảnh Hoằng cũng càng nghĩ càng nóng nảy, không cách nào làm bộ tỉnh táo được nữa, anh là Quan ngoại giao, chú trọng dáng vẻ hoàn mỹ, vì cái gì hiện tại phải ngồi ở đây…

Chuyển con mắt liếc về phía Tô Noãn đang có chút hăng hái ngắm phong cảnh, anh tự hỏi lòng: Lục Cảnh Hoằng, nếu sớm biết cái gọi là cảm giác yêu đương là như thế này, mày có như vậy mà toàn tâm nguyện ý đi nếm thử không!”

————-

“Cám ơn ông, hẹn gặp lại!”

Lục Cảnh Hoằng mặt đen đứng đằng sau Tô Noãn, nhìn cô hưng phấn bừng bừng hướng về phía xe lừa vẫy vẫy tay, sau đó nhìn sơ qua xung quanh bốn phía một chút, chỉ nhìn thấy một căn phòng thưa thớt gạch ngói, khi anh đi theo Tô Noãn vào bên trong căn nhà mà cô nói thì trực tiếp nghĩ muốn quay đầu bỏ đi.

Mái nhà được lợp bằng giấy dầu plastic màu đen, xung quanh được mấy viên gạch đất xây thành một cái nhà, bởi vì do hàng năm không có ai ở, cả cánh cổng kia cũng muốn lung lay sụp đổ.

Trên bếp lò bám một lớp tro bụi thật dày, mặt trên để một vài cái nồi thau chén bát cũ kỹ, ở giữa căn nhà là một bóng đèn treo lơ lửng, bên dưới bóng đèn chính là cánh cửa cũ kỹ, gác tạm ở trên hai đống gạch đá, nếu anh đoán không lầm, thì đó chính là cái giường.

Ngoài phòng vang lên tiếng nước chảy, Lục Cảnh Hoằng thong thả đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tô Noãn cởi áo khoát, tay áo sơ mi cuốn lên hứng nước ở một cái vòi nước đơn sơ, đó là một khối xi măng cho đến tận bây giờ anh mới nhìn thấy qua một lần duy nhất.

Anh nhìn thấy vài căn nhà xung quanh cũng tương tự như vậy, đều là ánh sáng mờ mờ, tại cái địa phương nghèo khó này, quả thực, điện cũng là một loại xa xỉ phẩm, anh nhớ tới trong thành phố lớn ngày đêm đều có đèn đường chiếu sáng, không khỏi nhíu chân mày.

Tô Noãn hứng xong nước trở về phòng, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đứng y ở cửa nhíu chặt chân mày, nhìn lại căn phòng một đống bừa bãi, chợt cười cười, cầm cái khăn mượn ở nhà hàng xóm lau sạch sẽ hai cái băng ngồi.

“Lục bộ trưởng, tối nay có thể sẽ rất uất ức cho anh, anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý!”

Thật ra là Tô Noãn muốn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng kinh ngạc, kết quả thế như anh lại sắc mặt không đổi thật sự ngồi lên, sau đó nhìn chằm chằm cô dọn dẹp nhà cửa, ngay từ đầu còn có vẻ không được tự nhiên, càng về sau do bận rộn nên cũng quên mất tầm mắt của anh.

Sau khi lau sạch sẽ cánh cửa cũ kỹ, Tô Noãn từ trong túi du lịch to lớn của mình lấy ra một cái túi ngủ, trải trên cánh cửa, xong rồi mới leo xuống mang giày, nói một câu với Lục Cảnh Hoằng “Anh ngủ sớm một chút” liền đi ra ngoài.

Cổ tay bị bàn tay ấm áp bắt lấy, Tô Noãn kinh ngạc quay đầu, Lục Cảnh Hoằng hơi nhíu mày lại, nhàn nhạt hỏi:

“Em đi đâu vậy?”

“Tôi có nói với bác Lưu hàng xóm, hiện tại muộn rồi tôi đi qua ngủ cùng với vợ bác ấy.”

“Ý của em là nói để cho tôi một mình ngủ trong căn nhà không có cửa này sao?”

“Tôi không cho rằng một người đàn ông lớn xác 32 tuổi còn sợ ở một mình trong nhà.”

Nói xong Tô Noãn buông tay Lục Cảnh Hoằng ra liền đi ra khỏi nhà, cũng không quay đầu lại, cũng không nhìn thấy nét mặt quái dị của Lục Cảnh Hoằng, chỉ là, khi Tô Noãn vừa nằm ngủ ở nhà bác Lưu thì liền nghe thấy tiếng đập cửa liên hồi.

Cho đến khi bác Lưu mở cửa, tiếng đập cửa mới dừng lại, Tô Noãn xoa xoa mi mắt nhập nhèm, ngồi dậy từ trong chăn mềm ấm áp, rọi vào tầm mắt cô chính là dáng vẻ đi nhanh đến của Lục Cảnh Hoằng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN