Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 3: Dư vị của cappuccino
Hôm nay, tôi lại nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia, nó không lên tiếng nói với tôi rằng: Ngu ngốc.
—-Tô Noãn
“Bộ dạng cô ta thế này, đứng ngay cửa phòng, còn có thể trấn tà hơn so với thần giữ cửa, không được, tuyệt đối không được!”
Trưởng ca đánh giá Tô Noãn cả người tản ra khí chất chán chường trên dưới một lần, cuối cùng ra một cái tổng kết bác bỏ, liên tục xua tay, sau đó từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồng phục lao động mới tinh, nhìn dáng người của Tô Noãn, đem quần áo đưa cho Lâm Gia Gia cả mặt khẩn trương.
“Hoặc là thay nó trang điểm nhẹ, hoặc là tìm người khác, các cô tự chọn đi!”
Nếu chính là bản thân Tô Noãn, e là đối mặt với sự lựa chọn như vậy, cô sẽ không chút do dự nào mà lựa chọn xoay người, nhưng, khi cô liếc mắt nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Lâm Gia Gia vẫn là thỏa hiệp, vẻ mặt lạnh nhạt cầm lấy quần áo, vào phòng thay đồ bên cạnh.
“Đừng quên đem bộ mặt trang điểm đậm tẩy đi, tôi gọi người đến giúp cô trang điểm.”
Tô Noãn yên lặng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo trong gương kia có chút xa lạ không quen, mái tóc màu nâu được một đôi tay linh hoạt kéo lên, cô có thể ngửi được hương thơm của nước Jelly, còn có mùi nước hoa nhẹ thoa ngay vành tai cô.
Trong căn phòng nhỏ hẹp ấm áp, bị mùi thơm ngất ngây bao quanh, đầu của Tô Noãn có hơi choáng váng, lúc cô bị yêu cầu mang một đôi giày cao gót màu vàng mạ, thì bị bắt đi đến trước gương thử.
Lúc cô mang giày bata, thì cô sẽ nhớ đến cái lần đi bộ đường xa vui vẻ trong kí ức, cầm máy ảnh chụp phong cảnh trên đường mà cô vừa ý.
Nhưng khi cô mang giày cao gót, cô chỉ biết nghĩ đến Cố Lăng Thành, người đàn ông kia đã một tay huấn luyện cô trở thành một thiên kim danh môn tao nhã.
Những thứ vui vẻ đã từng kia, sớm đã không còn ngọt ngào nữa, giống như dư vị của Cappuccino, chỉ còn sót lại cay đắng thản nhiên, giống như khó chịu ngay mắt cá chân, là cảm giác mà cô muốn cố gắng quên đi.
“Tiểu Noãn, cậu thật đẹp!”
Lâm Gia Gia kinh diễm há to mồm, dường như không nghĩ đến, Tô Noãn dưới lớp trang điểm là một mỹ nhân không hơn không kém, kích động lượn vòng quanh Tô Noãn, hai tay không biết làm sao quơ qua quơ lại, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không tìm được tính từ thích hợp, cuối cùng chỉ vào cái bóng trong gương, dùng lời lẽ hoa văn trắng trợn nhất để biểu đạt ca ngợi của chính mình.
Tô Noãn thản nhiên giơ khóe môi lên, dưới lớp trang điểm, không thể nhận ra tươi cười, bây giờ, lại có vẻ lịch sự nhã nhặn.
Phấn lót che lại vết máu ứ đọng nơi khóe miệng, ngũ quan sạch sẽ tinh khiết, bởi vì gầy yếu của cô lộ ra dáng người rõ ràng, môi mọng nước, ánh mắt màu nâu nhạt, má hồng nhạt, đủ để bù lại đường cong dịu dàng trên khuôn mặt.
Tóc dài kéo cao ở sau ót, không mang theo bất kì trang sức nào, Tô Noãn nhìn sườn xám màu xanh nhạt trên người mình, phía trên là hoa tường vi màu trắng, thuần khiết mà lẳng lơ đua nở, thật giống như một album mà cô đã từng chụp.
Tô Noãn thì cao gầy, mặc sườn xám vào, không khác gì tư thế yểu điểu của cô gái có vóc người đẫy đà thon thả, nhưng lại có một hàm súc khác, xương hơi lớn, có một loại thị giác đánh sâu vào người ta, kinh tâm động phách khiến người ta mơ hồ đau lòng.
Muốn đi che chở cô như vậy, nhưng lại sợ còn chưa kịp chạm đến, thì phá đi phần tinh khiết này.
“Khách của bữa tiệc đêm nay rất quan trọng, vì thế không thể phạm lỗi, tôi sắp xếp một người phục vụ biết tiếng Pháp đến giúp cô, khi đó cô ta sẽ phụ trách đón khách, cô thì phụ trách gắp thức ăn cho khách là được.”
Lâm Gia Gia đã về nhà trước, Tô Noãn không có quên bộ dạng vui vẻ trên khuôn mặt khi rời khỏi của cô, đó cũng là một loại tín nhiệm đối với chính mình.
Tô Noãn thản nhiên cong khóe môi, trong hai năm qua, Lâm Gia Gia là người đầu tiên tin tưởng cô như thế, không hề giữ lại mà đem niềm tin này dùng trên người cô.
“Sao lại chưa đi? Khách bên trong vẫn đang chờ dùng cơm đó!”
Âm thanh thúc giục của trưởng ca bị ngăn cách bởi suy nghĩ rối loạn bên ngoài của Tô Noãn, có một khi một khắc, Tô Noãn chỉ muốn xoay người, sau đó rời khỏi, hoàn toàn bỏ lại người đàn ông trong phòng này, trên thực tế, cô chính là làm như thế.
Xoay người, chỉ là cô còn chưa kịp bước, đã bị trưởng ca nhanh tay lẹ mắt giữ lại, bất mãn trách cứ:
“Chuyện lâm trận lùi bước này cô không thể làm, bữa tiệc này mà bế tắc, Lâm Lệ Lệ đừng mong ở lại đây nữa.”
Lâm Lệ Lệ là chị của Lâm Gia Gia, đây là Tô Noãn lúc gần tối mới biết được.
Lại quay người lại, trên hành lang đã không còn thân ảnh thon dài cao ngất kia nữa, Tô Noãn lặng lẽ dời đi ánh mắt, cùng trưởng ca đến phòng mà Lâm Lệ Lệ phụ trách, trong phòng trà, có một người phục vụ khác đang đợi cô.
“Món ăn đã đưa lên rồi, cô bắt đầu gắp thức ăn cho khách đi!”
Người phục vụ xinh đẹp kia dặn dò vài câu, chính mình liền đi vào phòng, Tô Noãn nhìn món ăn đầy trên bàn ăn, thoáng sửng sốt, liền bưng một mâm rau trộn đem ra ngoài.
Trong căn phòng yêu tĩnh xa hoa, ánh đèn màu vàng hòa hợp, không khí tràn đầy sự vui vẻ, lúc Tô Noãn đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng Pháp lưu loát và tiếng cười khanh khách của đứa bé.
Thức ăn trong tay vụt qua, nhưng không có rớt xuống đất, Tô Noãn không ngờ đến vị khách tôn quý trong căn phòng này lại là Cố Lăng Thành, càng không nghĩ đến có một ngày, cô ở trước mặt Cố Lăng Thành, sẽ là cái bộ dạng khúm núm nịnh bợ kia.
Tô Noãn thất thần dẫn đến vài ánh mắt nghi hoặc, chỉ là một giây sau, cô liền khôi phục lại bình thường, thẳng lưng, bước chân tao nhã thong dong đi đến bàn ăn, trên khuôn mặt mang theo mỉm cười rõ ràng.
Có lẽ bởi vì sau đó cô không bị phân tâm, quá trình gắp thức ăn cho khách rất thuận lợi, tiếng cười trong phòng không ngừng, khi cô cất xong món ăn cuối cùng, tính rời đi thì thoáng xoay người vừa hay nhìn thấy Cố Lăng Thành ở đối diện.
Anh đang gắp một miếng thịt cua để vào bát của người phụ nữ bên cạnh, nhưng tầm mắt của anh ta lại dừng ở trên người Tô Noãn, tĩnh mịch nhìn, ánh mắt thâm thúy mà vô tri, tuy nhiên vì âm thanh bi bô của đứa bé, anh ta mỉm cười dời đi ánh mắt, Tô Noãn nghiêng người, dường như còn có thể cảm thấy được gai nhọn ở sau lưng.
Lúc cô sắp rời khỏi phòng thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam nồng đậm trầm thấp, nhưng cũng khiến cho thân thể nhỏ gầy của cô giật mình một cái, dáng người cứng ngắt.
“Giúp chúng tôi lấy một bình Hennessy Richard đến, cảm ơn.”
Tô Noãn cảm thấy chính mình giống như một con mèo hoang bị làm cho tức điên, muốn phát tiết lửa giận của chính mình, nhưng cuối cùng bị thực tế ép thỏa hiệp, chỉ có thể kìm chế cơn giận, xoay người hướng khách khứa đang đợi ở bàn lễ phép nói:
“Xin chờ một chút.”
Trong phòng không có loại rượu này, phải đi đến quán bar lấy, một người phục vụ khác trên mặt mừng rỡ, Tô Noãn không phải không nhìn thấy, Hennessy giá xa xỉ, khách uống một bình, coi như tích phần trăm cho nhân viên phục vụ phòng này.
Móng tay gắm sâu vào lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, cô không biết Cố Lăng Thành muốn làm gì, cũng không muốn đi thăm dò, lại càng sẽ không sau khi biết cái gì đó sẽ cảm kích.
Bởi vì Cố Lăng Thành, vĩnh viễn không đáng để cô cảm kích!
Màu vàng sáng rực ấm áp trong ly rượu, trào thành từng cơn sóng, hương thơm ngát vẫn còn quanh quẩn bên cánh mũi, Tô Noãn đem ly rượu đã được rót đầy để trên bàn, im lặng cất đi chai rượu, dùng sức xoay người, chỉ nghe thấy âm thanh của đầu ngón tay gõ nhẹ trên ly.
Âm thanh “leng keng” xuyên qua người cô, dường như đến tận nơi sâu thẩm của tâm hồn cô, cùng cô dây dưa không rõ, không muốn để cho thế giới của cô có được khát vọng bình yên.
15 tuổi cô gặp được Cố Lăng Thành, cô từ trên cao của biệt thự rơi xuống, lảo đảo ngăn lại chiếc xe đang chạy xuống núi, vô vàng tiến vào trong xe, nhìn ngoài cửa sổ xe lo lắng khẩn cầu:
“Xin anh hãy giúp tôi, tôi muốn đi sân bay, tôi muốn đi tìm mẹ!”
“Bạn nhỏ, anh không phải tài xế lái taxi!”
Cô vì cái xưng hô kì quái này quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, đường cong góc cạnh rõ ràng, khóe miệng của anh chứa đựng nụ cười thản nhiên.
“Nhưng tôi có thể đưa anh đi.”
Cô ngẩng đầu đón lấy ánh mắt màu nâu của anh, chỉ ngắm nhìn trong cái màu thu thủy thâm thúy kia, nhìn không thấy đáy, nhưng lại khiến người khác mê muội, muốn thăm dò sự thần bí trong cái yên lặng kia.
Khi xe dừng ở trước một tòa nhà cao to, nhìn thấy ba sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng đứng ở ngoài xe thì cô tức giận muốn nổi đóa, muốn đập cửa mà đi, lại bị bảo vệ ngăn cản lại.
“Thư ký Tô, rất xin lỗi vì đã không đem vài kiện của cô cần đưa đến đây.”
Khi đó Cố Lăng Thành vẫn chỉ là thư ký của ba.
Hơi ấm lướt qua gò má, Tô Noãn cảm thấy làn da khô ráo của mình sắp bị nứt ra, tay nắm lấy cổ chai lạnh buốt, cô đột ngột kích động suy nghĩ dùng nước tưới lên chính mình.
“Tôi đi ra ngoài hít thở không khí, chút nữa về.”
Tô Noãn không đợi người phục vụ khác trả lời, xoay người cúi thấp đầu, kéo cửa phòng ra, một hồi khí lạnh ở bên trong ra khỏi phòng ấm áp như mùa xuân.
Gót cao nhẹ nhàng rơi trên mặt thảm, hai tay mảnh khảnh của Tô Noãn không tự chủ ôm lấy mình, mở miệng hít lấy không khí mát mẻ trong lành, muốn đuổi đi ác ma sâu thẩm trong lòng.
Rất nhiều chuyện, cũng không còn đáng để nhớ lại, cho dù muốn nhớ lại, cũng sẽ không khiến cô rơi lệ nữa, bởi vì đã nghĩ quá nhiều lần, từ ngọt đến khổ, cho đến bình thản, cũng sẽ không khiến cô nếm ra được mùi vị gì nữa.
Tầm mắt bỗng nhiên chao đảo một hồi, sau ảo giác choáng váng, Tô Noãn trẹo chân một cái, nhất thời thất thần, vốn không nhìn thấy người đàn ông vội vã đâm đầu vào, cuối cùng không giữ vững mà ngả xuống bên cạnh.
“Cẩn thận!”
Một lực bên hông, Tô Noãn chỉ cảm thấy một sức lực mạnh mẽ kìm chặt eo nhỏ của cô, thấp thỏm không yên dời đi tầm mắt, thì nhìn thấy vẻ khẩn trương và xin lỗi của người đàn ông, một con ngươi màu lam đang lo cho sự sợ hãi của cô.
“Sorry, tôi nhất thời không chú ý, có làm cô bị thương không?”
Người đàn ông này, là một con lại, từ quần áo cho thấy, chính là một con lại tuấn lãng nhiều tiền, Tô Noãn tránh ra khỏi tay của anh ta, bản thân thì dựa tường mà đứng vững, đối mặt với lời xin lỗi của anh ta, cười nhẹ quay về:
“Không liên quan đến anh, là tôi không nhìn đường.”
Tô Noãn không hề nhìn người đàn ông kia nữa, trực tiếp bám vách tường ráng lấy lại thăng bằng, đi về phía trước, lại bị người đàn ông đuổi theo sát gọi:
“Mỹ nữ, có thể giúp tôi bưng một ly cappuccino đến không.”
Tô Noãn ngước nhìn người đàn ông nụ cười du côn trên mặt như có như không, một tiếng “mỹ nữ” kia, vốn không khiến cô cảm nhận được ý khinh bạc, vì thế, yêu cầu của anh ta, cô ngầm chịu rồi gật đầu đáp ứng.
“Cảm ơn trước nha, mỹ nữ, chút nữa giúp tôi mang đến Thiên Thụy Các, tôi dùng cơm ở đó.”
Nhìn theo hướng ngón tay thon dài, lọt vào tầm mắt cô là cô phụ trách phòng bên cạnh, Tô Noãn hiểu ý tròng mắt rũ xuống, lông mi rậm thon dài hơi run rẩy lay động, giống như bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên không trung, dưới ánh vàng mờ tối, xinh đẹp có khác.
“Tôi sẽ đưa qua dùm anh.”
Tô Noãn không nói thêm nữa, cứ theo trí nhớ của mình, hướng khu pha chế cà phê đi tới, tự động xem nhẹ người đàn ông đang vuốt cái cằm kiên nghị kia của mình, ánh mắt hứng thú dõi theo bóng lưng của cô mà suy nghĩ.
Cà phê tình yêu Ireland, một thoáng choáng váng cùng huy hoàng, rồi lại cứ tuyệt vọng như vậy; Cappuccino, là hương vị mà chúng ta mãi mãi không thể tưởng tưởng ra được, tươi đẹp quyến rũ, đủ để trí mạng.
“Xong rồi đó, bưng đi đi!”
Thanh âm của người pha chế cà phê vang lên khiến Tô Noãn hoảng hốt tinh thần, nghe thấy thế con mắt liền chuyển, nhìn cappuccino trong chiếc ly bằng gốm sứ tinh xảo kia, bên ngoài những bọt sửa chìm nổi trông có vẻ cao quý mà mỹ lệ.
Tô Noãn vứt bỏ suy nghĩ rối loạn, đem ly để vào trong khay, rồi nói cám ơn với người pha chế cà phê, liền cẩn thận bưng đi.
Trong quán cà phê, sau khi Tô Noãn đi không bao lâu, liền có một phục vụ nam đi tới, đến trước mặt người pha chế, bưng ly cà phê trên bàn lên, định mang đi, liền nghe thấy được mùi sửa ngọt ngấy thì sửng sốt:
“Cà phê Ireland của tôi sao không thấy đâu, ly này là Cappuccino mà!”
Người pha chế buông bình cà phê trong tay ra, nhìn một chút vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, lại nhìn Cappuccino ở trong tay anh ta, sau đó liền trầm mặc chốc lát, nhìn chăm chăm về phía cửa, nuốt nước miếng một hơi, kinh ngạc nói:
“Tiêu rồi.”
Cửa phòng của Thiên Thụy Các tao nhã tráng lệ bị mở ra, một bóng dáng cao lớn rắn rỏi nhàn nhã bước vào, cũng thu hút người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, đang trầm ngâm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
“A, Hà tiểu thư đâu rồi, mình mới ra ngoài một lát sao lại không thấy đâu rồi?”
Thái Luân Tư nét mặt như xem kịch vui, nghiền ngẫm nhìn quanh phòng một lần, cuối cùng đưa mắt nhìn vào vẻ mặt vân đạm phong khinh của Lục Cảnh Hoằng, không thú vị nhếch miệng, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, bưng cái ly đế cao lên, lắc lắc sâm banh bên trong, chất lỏng dồn dập dưới ánh đèn màu vàng mờ ảo.
“Hôm nay cậu lại nói gì với vị Hà tiểu thư, làm cho con nhà người ta bị sợ đến nỗi cơm cũng không kịp ăn mà bỏ chạy, tiếp tục như vậy nữa, báng súng lão Lục cũng không bỏ qua cho cậu đâu!”
Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn Thái Luân Tư, hiếm khi nâng lên khóe miệng, nhàn nhạt cười, nhìn thức ăn trên bàn cũng chưa hề đụng tới, hỏi ngược lại:
“Cậu cảm thấy tôi cùng cô ta nên nói gì, nếu cậu đã trở lại, vậy Capuccino đâu?”
“Đã để cho một cô gái xinh đẹp đi lấy rồi, lập tức sẽ đưa tới liền.”
Thái Luân Tư dựa vào lung ghế sô pha, một tay khoác lên ghế sô pha, một tay bưng ly rượu, hai chân đan chéo nhau, thần thái lười biếng nhìn người phục vụ mặc sườn xám bên trong, mặc cho hứng thú lại quay đầu nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối kiềm chế tao nhã nói:
“Nếu như cậu gặp phải một cô gái, xinh đẹp thuần túy giống như tượng mỹ nữ bằng men sứ, thuần túy mà sạch sẽ, cậu sẽ theo đuổi cô ấy không?”
Lục Cảnh Hoằng giống như không trông thấy sắc mặt mong đợi của Thái Luân Tư, cầm lấy một quyển tạp chí, từ từ lật xem, yên lặng ngồi ở chỗ đó, tự mình tạo thành một đạo phong cách, vui tai vui mắt.
“Cậu sẽ ôm máy cắt kim loại đi tìm tượng nữ thần tự do mà cắt, sau đó vượt biên đem về nước sao?”
Thái Luân Tư nhíu mày nhìn Lục Cảnh Hoằng nói chuyện không chút để ý, hừ hừ mà nói:
“Cậu đang nằm mơ sao?”
Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu, đem ánh mắt trầm tĩnh dừng lại trên người Thái Luân Tư ba giây, lại cúi đầu, nhìn hình ảnh trên tạp chí:
“Thì ra là cậu còn biết mình đang nằm mơ.”
Thái Luân Tư nụ cười cứng đờ, nghe được câu trả lời không chút nghĩ ngợi liền bật thốt ra của Lục Cảnh Hoằng, trên khuôn mặt tuấn tú đều là ngượng ngùng mà lúng túng, liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh, chỉ hy vọng cô ta không nghe thấy.
Dường như chỉ cần gặp phải Lục Cảnh Hoằng, anh luôn ở thế hạ phong, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của Lục Cảnh Hoằng, cũng có thể đè chết anh!
Nhận thức được điều này, làm cho anh vừa nổi giận vừa uất ức, rồi lại luôn bất lực, ai bảo người ta là Boss của anh!
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, Lục Cảnh Hoằng hơi ngước mắt lên, thì thấy người phục vụ trong phòng đã đi ra ngoài, lúc đi vào thì trong tay bưng một ly cà phê.
“Người đẹp đưa Cappuccino tới đâu rồi, sao lại không đi vào?”
Lục Cảnh Hoằng từ chối cho ý kiến, xem tạp chí, vừa cầm lấy Cappuccino mà người phục vụ để trên bàn, không nhìn nhiều, liền đưa lên khóe miệng.
Thái Luân Tư không thấy giai nhân trong lòng đến, trên mặt không khỏi một hồi mất mát, than nhẹ một tiếng, từ trên ghế sô pha đứng dậy, chỉnh sửa quần áo, hướng Lục Cảnh Hoằng chớp mắt một cái quyến rũ:
“Mình đi nói cảm ơn người ta đây!”
Nói xong, không đợi Lục Cảnh Hoằng trả lời, liền di chuyển hai chân thon dài, bước nhanh đến trước cửa, nhưng lúc nghe thấy một tiếng “Phụt” thì bước chân dừng lại, tay cầm nắm cửa cũng đúng lúc dừng lại.
Toàn bộ ở trong phòng, dường như chỉ có ba người, anh và cậu ta, còn có cô ấy.
Thái Luân Tư nghiêng đầu đứng ở nơi đó nhìn, sắc mặt nhân viên phục vụ khẩn trương, trong đầu thoáng qua tia sáng, vì ý nghĩ nào đó của mình mà ngẩn ra, lúc thật sự quay đầu nhìn lại, quả nhiên, sắc mặt âm trầm của Lục Cảnh Hoằng đang nhìn cái ly “Cappuccino” trong tay anh ta, mà trên quần áo anh ta, dính không ít cà phê nhếch nhác mà khó chịu.
Nhẹ nhàng đóng cửa Thiên Thụy Các lại, Tô Noãn không có đi vào, cô biết người đàn ông vừa rồi không giàu cũng quý, nếu cô bước vào đây, tuyệt đối không chỉ nhận được một tiếng cám ơn.
Ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ là thưởng thức đơn thuần, cho nên, trước khi gõ cửa, cô lựa chọn bỏ qua hứng thú đối với đôi mắt màu lam xám kia, sau khi đưa ly Cappuccino ra, xoay người rời đi.
Bâng quơ dạo bước trên hành lang, Tô Noãn biết, mình cần phải trở về, trở lại căn phòng nơi Cố Lăng Thành ở, sau đó coi như không có việc gì lộ ra nụ cười, lễ phép chiêu đãi mấy vị thượng khách.
Cho dù rất khó, cô chỉ có thể đối mặt, Thượng Đế cũng không cho cô lựa chọn nào khác, hai năm trước không có, hai năm sau như thế nào lại có?
Trên hành lang yên tĩnh, vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Tô Noãn vừa ngẩng đầu, liền thấy người mà cô không muốn gặp nhất, tim như có ngàn mũi nhọn xuyên thấu, muốn nhanh chóng xoay người, lại phát hiện hai chân như bị khống chế không thể tiến lên phía trước được.
Thì ra ý thức đã sớm nhanh hơn thân thể đưa ra quyết định, quyết định để cô làm nữ đấu sĩ dũng cảm, mà không phải là một đào binh nghèo túng khiếp đảm.
Khoảnh khắc gặp thoáng qua, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên đưa ra, kéo lấy cổ tay gầy gò của cô, cũng che kín đi vết thương trên cổ tay cô.
Khi đầu ngón tay ấm áp của anh ta chạm vào vết dao lạnh lẽo của cô, Tô Noãn đột nhiên run lên, cô nghe thấy nhịp tim của mình đọng lại một chút trên thành tảng đá cứng rắn, muốn thoát khỏi trói buộc, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ vui mừng.
Tô Noãn chỉ cảm giác mình ở trong tiếng cười này, biến thành loại tôm tép nhãi nhép, nhận thức như vậy khiến cô tức giận và nóng nảy, ở trước mặt Cố Lăng Thành, cô không cho phép mình khúm núm, nhưng, trên thực tế không phải như vậy sao?
Anh ta là Phó thị trưởng cao cao tại thượng, là rể hiền của tập đoàn Doãn thị, mà cô, chỉ là một công chúa gặp rủi ro, hoặc nói chính xác hơn, ai ai cũng gọi là con gái của một tham quan, chuột chạy qua đường.
“Tại sao lại ở chỗ này, lần này định chơi bao lâu?”
Khóe miệng của Cố Lăng Thành thoáng hiện nét cười nhàn nhạt, tây trang màu đen, áo sơ mi màu tím, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt của hành lang, sự ưu nhã cao quý chảy xuôi theo ánh đèn màu.
Vô luận cô làm cái gì, ở trong mắt Cố Lăng Thành, cũng chỉ là một trò làm xiếc, cô ở trên đài liều mạng biểu diễn, mà anh vẫn ngồi ở dưới, cười nhạt mà nhìn cô chật vật, vui mừng mà thoải mái.
Tô Noãn khôi phục lại dòng suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên, hướng về Cố Lăng Thành dù bận rộn mà vẫn ung dung nhìn mình, khẽ mỉm cười, dịu dàng mà lễ độ, nhưng cũng là xa cách lạnh lùng.
“Tiên sinh, tuy anh là khách, nhưng xin hãy tự trọng, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
Khóe miệng của Cố Lăng Thành thoáng hiện một nụ cười thản nhiên, cười mỉm nhìn sự lạnh lùng của cô, dường như nhìn thấu vẻ lạnh lùng ngụy trang đang dâng trào trong cô, biết trước sự sợ hãi trong đáy lòng của cô.
“Noãn Noãn, hai năm không gặp, sao vẫn còn làm theo ý mình, không phải là anh đã dạy em, như vậy rất dễ đắc tội người ta sao?”
Tô Noãn trầm mặc quay mặt, cố gắng khắc chế phẫn nộ của mình, cho dến khi có một bàn tay to chạm lên gò má cô, lý trí của cô mạnh mẽ quay lại, tay phải ra sức nâng lên, mạnh mẽ hất văng bàn tay anh ta đang vuốt ve da thịt cô.
“Không biết anh muốn làm gì, nhưng xin hãy hiểu cho, tới đây đều là nhân vật nổi tiếng quyền quý.”
Ý ở ngoài lời, Cố Lăng Thành anh vẫn cứ nắm tay tôi như vậy, không sợ bị người khác thấy, gây tổn hại danh dự cao quý yêu vợ như mạng kia của anh sao?
Tô Noãn có thể tưởng tượng ra mình phẩn nộ ra sao, nhưng đối với con ngươi màu đen mỉm cười của Cố Lăng Thành thì cô vẫn dịu dàng cười yếu ớt như cũ.
Cho dù hiện tại cô mỉm cười cứng ngắc mà vặn vẹo, hết sức khó coi, cô cũng không muốn ở trước mặt Cố Lăng Thành, để lộ sự lo lắng và nhu nhược của cô.
Cố Lăng Thành nhướng mày gật đầu, mỉm cười thu hồi cánh tay, ánh mắt thâm sâu lại nhìn theo khuôn mặt tinh xảo dời đi của Tô Noãn:
“Ngay cả khi sống ở khu ở chuột nghèo túng nhất, Noãn Noãn, em như cũ vẫn giống như thiên sứ, khiến cho người ta không thể dời mắt được.”
Như vậy rốt cuộc là ca ngợi hay là châm biếm, nào có ai biết!
“Đó cũng là do anh ban tặng!”
Tô Noãn căm giận mà cười, trời mới biết cô có bao nhiêu thống hận Cố Lăng Thành, nhưng cô phải mỉm cười, bỏ qua đối mặt với ánh mắt của anh ta, xoay thân thể gầy yếu, lúc nhìn thấy thân ảnh yểu điệu chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên hành lang, nụ cười có hơi gượng không nổi.
—————————-
“Lục tiên sinh, tôi xin đại diện cho khách sạn của chúng tôi bày tỏ xin lỗi chân thành với ngài, xin ngài tha thứ cho sai lầm lần này của chúng tôi!”
Bên trong Thiên Thụy Các, bộ phận quản lý ăn uống đứng nom nóp lo sợ, hướng tới sắc mặt không biểu cảm của Lục Cảnh Hoằng không ngừng nói xin lỗi, sau khi biết nhân viên phục vụ đưa lộn cà phê, anh ta liền vội vàng chạy tới.
Khi anh ta vừa mới chạy vào phòng thì thấy hai vị khách nam không dễ chọc vào, một người trong đó đang dùng khăn tay lau vết bẩn trên áo sơ mi, sắc mặt tuyệt đối khó coi, mặc dù nhếch nhác nhưng không cách nào che dấu vẻ lạnh lùng tức giận tỏa ra từ anh ta.
Thái Luân Tư nhàn nhã ngồi trên ghế đệm, nhưng trên khuôn mặt lại không thấy nụ cười du côn, nhìn vẻ mặt khẩn trương của quản lý bộ phận ăn uống cười lạnh:
“Tôi rất hiếu kỳ khách sạn các anh làm sao lấy được bảng hiệu 5 sao, ngay cả loại sai lầm cấp thấp này cũng để xảy ra.”
Quản lý bộ phận ăn uống mặt liền biến sắc, vừa định giải thích cái gì, thì Lục Cảnh Hoằng đứng dậy, liếc nhìn Thái Luân Tư, phía sau lập tức ăn ý lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại rồi đi ra ngoài.
“Tôi không biết quản lý bộ phận ăn uống vì sao vào lúc này lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng tôi có thể khẳng định một điều là, khách sạn các người am hiểu nhất là bù lỗi chuyện sau đó mà không phải là ngăn ngừa chuyện trước khi xảy ra.”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Cảnh Hoằng, âm trầm không thay đổi, ánh mắt mát lạnh lướt qua nhân viên phục vụ một bên cúi đầu tạ lỗi, không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Bất cứ chuyện gì anh cũng không cần giải thích, sai lầm rồi chính là sai lầm, cớ gì phải che dấu rồi làm chuyện vô nghĩa?
“Ansel, quần áo đã được đưa đến phòng, tôi đi thanh toán một chút, rồi trở lại tìm cậu.”
Thái Luân Tư đem thẻ mở cửa phòng đưa cho Lục Cảnh Hoằng rồi đi ra, mắt liếc nhân viên đang lo sợ bất an trong phòng, lại đem tầm mắt nhìn lại Lục Cảnh Hoằng không bao giờ thay đổi sắc mặt xuất hiện vết nứt, sóng mũi cao cười khịt khịt, đối với những người đó vừa đồng tình lại cảm thấy hả hê.
Lục Cảnh Hoằng từ khi ra đời cho đến bây giờ, sợ rằng cũng chưa bao giờ chật vật như vậy, nhìn chút vệt cà phê lưu lại trên cổ áo cậu ta, Thái Luân Tư bất đắc dĩ cảm thán, một người đàn ông xưa nay ưu nhã tự cao, để ý nhất chính là cái gì, không phải là trước mặt mọi người bêu xấu, phá hư hình tượng ưu nhã trầm ổn của cậu ta hay sao.
Nhìn bóng lưng Lục Cảnh Hoằng, Thái Luân Tư vui vẻ mím môi, mặc dù là muốn cậu ta tới thu thập tàn cuộc, nhưng anh vui mừng, sau đó trong lòng hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất đi vào phòng, bắt đầu an ủi nhân viên bị kinh hãi.
——————————–
“Lăng Thành, sao lại không vào, vợ chồng Roux còn ở bên trong!”
Tô Noãn sững sờ đứng tại chỗ, nhìn người phụ nữ đi tới bên này, khi thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp thì thân hình ngẩn ra, nhưng vẫn là cực nhanh dời đi ánh mắt, lễ độ khom người, cúi cong khoảng 15 độ, đây là công việc của cô.
Doãn Thụy Hàm, thiên kim lưu lạc bên ngoài 25 năm của tập đoàn Doãn thị, khoảng hai năm trước nhận tổ quy tông, chính thức trở về xã hội thượng lưu, cũng vào một năm kia, cô không để ý áp lực bên ngoài, ủy khuất gã cho Cố Lăng Thành vừa ly hôn, thúc đẩy một cuộc hôn nhân thương nghiệp.
Doãn Thụy Hàm cười nhạt dừng lại cách một thước, không phải cô không muốn đến gần, mà Cố Lăng Thành đã đi đến đây, cánh tay dài vòng ở thắt lưng Doãn Thụy Hàm, nghiêng người hạ xuống thái dương cô một nụ hôn, dịu dàng cưng chiều nói:
“Anh chỉ là ra ngoài hóng mát một chút, thân thể em không khỏe, chúng ta trở về thôi!”
Cố Lăng Thành thương tiếc vuốt ve gò má của Doãn Thụy Hàm, dịu dàng mà thâm tình, Doãn Thụy Hàm dịu dàng mím môi cười, nhẹ nhàng lắc đầu, kéo cánh tay Cố Lăng Thành, hai người cùng nhau đi, giống như không thấy Tô Noãn còn đứng nơi đó.
Tô Noãn giễu cợt xoay người, trong lòng cảm thấy quỷ dị khác thường, cô không cách nào khống chế được sự vắng vẻ, giống như một cái động đen, muốn đem sự trấn định của cô cắn nuốt hầu như không còn.
Thì ra cô của tối nay, thật sự là một chuyện vô cùng buồn cười, không có quay trở về phòng, Tô Noãn chậm rãi đi về phía thang máy, trong phút chốc đi vào thang máy, đầu óc cô còn hiện lên gương mặt Doãn Thụy Hàm, còn có đứa bé bên trong phòng kia.
Đứa bé kia, chắc là hai tuổi rồi nhỉ?
A!
Tô Noãn lạnh lùng tự giễu, thoáng qua trong đáy mắt lại là vẻ thê lương khác biệt, thực tế cuối cùng một lần lại một lần khảo nghiệm nghị lực cô, đem cô ép trên vách đá, buồn cười nhất chính là, cô chưa bao giờ trượt chân rơi xuống.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, đột nhiên lần nữa bị mở ra, Tô Noãn mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt có thể là dùng xinh đẹp để hình dung khuôn mặt của người đàn ông, còn có đôi mắt xinh đẹp quen thuộc kia.
Tô Noãn sững sờ chống lại đôi mắt màu hổ phách kia, phút chốc như vậy, cô cho là cô đã nhìn thấy Lục Thiếu Thần, tinh thần lay động chốc lát, rọi vào tấm mắt cô là một mảng tối đen như mực, đó là âu phục của người đàn ông.
Thiếu Thần chưa bao giờ mặc âu phục, là nhiếp ảnh gia ôm ấp tình cảm lãng mạn, anh luôn mặc quần jean màu nhạt với áo sơ mi kẻ sọc vuông, anh luôn giơ máy chụp hình, cười khẽ về phía cô, giống như hoa Thái Dương nở rộ ở lúc đẹp nhất.
Tô Noãn khẽ nhếch khóe miệng, đợi cô lấy lại tinh thần, cửa thang máy đã khép lại, mà người đàn ông phía sau đã đứng trước mặt cô, dáng người anh tuấn thon dài, giống như một búc tường nhỏ, làm cho trong tầm mắt cô chỉ có bóng lưng màu đen của anh ta.
Bên trong không gian yên tĩnh, cũng không có ai lên tiếng, Tô Noãn cảm thấy không khí quỷ dị, âm thầm hít thở sâu, muốn làm dịu đi cái cảm giác đè nén không giải thích được này.
Kết quả, cô ngửi thấy hương vị của tuyết, giống như tuyết mùa đông rơi dày khắp nơi vào lúc sáng sớm, lạnh lẽo mà sạch sẽ, làm cho thần trí cô thanh thản dị thường.
Cô rất rõ mùi hương tươi mát này đến từ nơi nào, cho nên theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh ta, lại chỉ thấy cái ót của người đàn ông.
Anh ta rất cao, mà cô chỉ đến đầu vai anh ta, cô bị vây ở giữa anh ta và bức tường trong thang máy, càng nhìn càng trông có vẻ nhỏ bé mà nhu nhược, mặc dù sự thật không phải như thế, nhưng cô không thể không thừa nhận người đàn ông này khí thế rất cường đại, cường đại đến hết sức bình tĩnh, đã có thể làm cho những người khác đối với anh ta sinh ra kính sợ.
Cho nên, chưa tới 1 giây, Tô Noãn liền cho ra một kết luận: không phải cô nhỏ yếu, mà là anh ta mạnh mẽ quá đáng!
Quay đầu, Tô Noãn liền thấy, phía bên trong tấm gương sáng bóng, phản chiếu rọi rõ hình dáng anh ta, một đầu tóc đen được cắt ngắn gọn, lông mày thon dài mà anh tuấn, giống như lông mày người con gái được vẽ ra từ nét bút, đôi môi anh đào hoàn mỹ, cộng thêm mắt kính trên mũi anh ta làm hiện ra đôi mắt dịu dàng.
Nhưng Tô Noãn có thể khẳng định, người đàn ông trước mặt này tuyệt đối không phải là loại cặn bã tốt đẹp gì, vì sao gọi là “cặn bã”, bởi vì Tô Noãn nhận ra, người đàn ông phong cách nhanh nhẹn này cùng với cái người hại cô ngày đó ở cửa hàng bị cá đập vào là một!
Có lẽ do ánh mắt Tô Noãn chuyển hóa quá nhanh, từ kinh ngạc đến thất thần, lại từ khẩn trương kinh diễm, cuối cùng không hề đoán trước, trong nháy mắt đã hạ thấp vì khinh bỉ, người đàn ông kia đột nhiên nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt mát lạnh xuyên thấu qua vách tường thang máy cùng Tô Noãn bốn mắt giao nhau.
Tô Noãn bị ánh mắt tinh nhuệ kia nhìn đến không được tự nhiên mà nhắm mắt lại, mặc dù cô có thể cảm thấy ánh mắt cay độc kia dừng ở trên người cô ít nhất ba giây, nhưng cô cũng không nhìn đến anh ta một cái, chỉ là an tĩnh chờ thang máy tới tầng lầu của mình.
Phu nhân tao nhã, sẽ không cùng với tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li!
Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn khinh thường quay mặt đi, đôi mắt khẽ nhíu lại, giữa hai hàng lông mày biểu lộ thản nhiên không vui, nhưng cũng không nhiều lời, trực tiếp thu hồi tầm mắt, thu lại tầm mắt tiếp tục nhìn vào con số đang nhảy.
Khóe mắt bị màu cà phê trên cổ áo hấp dẫn, cảm nhận được bầu không khí trong thang máy nặng nề, Lục Cảnh Hoằng tâm tình bắt đầu phiền não, mắt thấy thang máy sắp đến tầng lầu của mình, chân dài còn chưa kịp bước ra, liền cảm thấy thang máy đột nhiên rung chuyển.
Tô Noãn bởi vì thang máy đột nhiên rung chuyển mà thân hình thoắt một cái, một ý niệm không tốt trong đầu vừa sinh ra, cô liền nghe được tiếng kim loại ma sát, trong yên ắng làm cho người ta nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Đoán được ý nghĩa của cái âm thanh phía sau lưng, Tô Noãn không thể nén lại hô hấp, sau đó, tinh thần cô thấp thỏm suy đoán bên trong, thang máy “cạch” một tiếng, nặng nề mà đi xuống chậm lại, rồi dừng lại, không còn chút phản ứng nào.
Ánh đèn duy nhất bên trong thang máy cũng bị tắt theo, cả không gian bị phong kín, bên trong lâm vào yên tĩnh như chết, Tô Noãn thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, không chỉ là cô, còn có người đàn ông phía trước kia nữa.
Tô Noãn nhìn người đàn ông trước mắt này giống như thân cây đứng thẳng bất động, mi tâm nheo một cái, cố đè xuống hoảng sợ khẩn trương trong lòng, mắt nhìn đến cái nút khẩn cấp màu vàng bên cạnh trên thang máy, liền run rẩy hai chân, đi tới dùng sức ấn xuống,
Nơi này là khách sạn hạng sang, cho dù xảy ra bất trắc cũng rất mau được giải quyết, về điểm này, Tô Noãn có đầy đủ tự tin, cho nên, cô mặc dù sợ, cũng không hoàn toàn vì sợ hãi che mất đi lý trí, có thể ở trong thời gian ngắn nhất đưa ra phán đoán chính xác nhất – thỉnh cầu cứu viện.
Khôi phục tâm trạng lo lắng của mình, Tô Noãn buông cái nút ra, xoay người, liền thấy một mảng mờ tối trong thang máy, một bóng đen đột nhiên hướng cô vọt tới.
Tô Noãn trong lòng căng thẳng, bóng đen ấy bao phủ phía trước cô, vừa định tránh sang bên trái, một cánh tay thon dài liền chặn lại đường đi của cô, kìm chặt cô về phía trái của vách thang máy.
Hô hấp của người đàn ông càng ngày càng gần, Tô Noãn sắc mặt tái nhợt, cô không biết người đàn ông này muốn làm gì, nhưng cũng không ngăn cản được, ở trong không gian chật hẹp này, phản kháng của cô hình như không đem lại tác dụng gì.
Nhận thức được sự nguy hiểm như vậy khiến lòng Tô Noãn như rơi xuống vực sâu vạn trượng, vội vã nghiêng thân mình, lại chỉ thấy một cánh tay khác của người đàn ông đã phá tan ý đồ tránh né của cô, hai cánh tay của anh ta cứ như vậy mà vây cô lại hai bên, đem cô vây thật chặt giữa anh ta và vách thang máy.
Tô Noãn cố gắng trấn định to gan nhìn về phía người đàn ông này, lại chỉ thấy một bóng mờ to lớn, anh ta và cô rất gần nhau, gần đến nỗi hơi thở của anh ta nhàn nhạt phả lên mặt cô, hương cà phê như có như không bay vào cánh mũi cô.
Hơi thở càng ngày càng nặng nề làm cho tâm tình cô bộc phát trầm trọng, khi anh ta tiến lên một bước thì Tô Noãn sợ hãi lui về phía sau, sau lưng không vững đụng vào vách thang máy cứng ngắt, cả người giống như là dính vào ở đó, cứng đờ không nhúc nhích được, giống như là một bức ảnh chụp buồn cười.
“Anh… Anh muốn làm gì, buông tôi ra!”
Tô Noãn đang sợ cùng chán ghét, cô chán ghét người đàn ông đụng vào, cho nên cảm giác được anh ta dường như tiến tới sát bên người, hai tay cô bắt đầu giãy giụa, chống lại lồng ngực anh ta, muốn đẩy anh ta ra.
“Shut-up!” (Câm miệng!)
Tô Noãn không dám tin nhìn người đàn ông bá đạo này, rõ ràng là anh ta có hành động vô lễ với cô, tại sao cuối cùng cũng là anh ta ra lệnh cho cô câm miệng, mà không phải anh ta ngoan ngoãn buông cô ra!
Bất mãn và tức giận của Tô Noãn không duy trì được bao lâu thì bị xấu hổ thay thế, người đàn ông này, thế nhưng được voi đòi tiên, vốn hai tay kìm ở hai bên đột nhiên co lại thành một vòng, đem lấy cô trực tiếp ôm vào trong ngực, Tô Noãn gắt gao dán vào lồng ngực anh ta, có thể cảm nhận được nhịp tim rối loạn của anh ta, mà nhịp tim của cô, cũng đi theo tiết tấu rối loạn.
“Anh buông tôi ra, nếu như anh còn như vậy, tôi sẽ kiện anh vô lễ với tôi!”
“Đừng động đậy…”
Người đàn ông khắc chế giọng nói khàn khàn, để lộ một tia run rẩy, nhưng trong lúc tức giận Tô Noãn vốn không nghe thấy, chỉ muốn rời khỏi lồng ngực của người đàn ông xa lạ, hai người đẩy tới đẩy lui, mất thăng bằng, liền ngã xuống đất.
Sức của đàn ông thì lớn hơn so với phụ nữ, nhất là sau khi té xuống đất, Tô Noãn muốn dùng dằng, lại phát hiện người đàn ông bị cô đè ở dưới, hai tay gắt gao giữ lấy hai bên eo của cô, hai người mặt đối mặt, tư thế mập mờ làm cho người khác suy nghĩ xa xôi.
Khi lồng ngực của cô vùi sâu vào một mái đầu màu đen thì khóe miệng Tô Noãn co rút, mà ở thời khắc này, cửa thang máy đóng chặt đột nhiên mở ra, ánh sáng tràn ngập thang máy nhỏ hẹp, kèm theo tiếng bước chân lộn xộn cùng huyên náo.
“Trời ạ!”
“Sao lại thế này, cũng quá lạc quan rồi nhỉ?”
Thanh âm thét lên của người phụ nữ vang đến chói tai, Tô Noãn giật mình một cái, muốn vùng ra, lại phát hiện người đàn ông bên dưới đã sớm nhanh hơn cô một bước, hai tay giam cầm hai bên eo đột nhiên đem cô đẩy ra.
Tô Noãn lảo đảo một cái, ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, mà người đàn ông mới vừa rồi ôm cô chết cũng không buông đã đứng dậy, ưu nhã sửa sang lại nếp gấp quần áo của mình, trên mặt là thần sắc thản nhiên, không vui không giận.
Bên ngoài thang máy, nhân viên làm việc chỉ chỉ chõ chõ, làm cho cô khó chịu rồi không thể không đối mặt, đôi tay vịn xuống mặt đất, đi giày cao gót, khó khăn đứng dậy, sườn xám trên người sau một cuộc giày xéo trở nên xốc xếch mà nhếch nhác.
“Sao lại có người như vậy, tới đây làm việc còn quyến rũ đàn ông, không biết xấu hổ ở trong thang máy.”
“Không biết chừng cô ta làm hư thang máy, ngủ ở trong đó với đàn ông!”
Tô Noãn bởi vì hai tay nắm chặt mà khớp xương trắng bệch, cô muốn giải thích, ngẩng đầu lên, đối mặt với những ánh mắt khinh miệt giễu cợt kia, mới phát hiện, cổ họng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn buồn cười yên lặng.
Người đàn ông kia, Tô Noãn quay mặt sang, liền chứng kiến anh ta mặt lạnh căng thẳng, anh ta chú ý đến ánh mắt Tô Noãn, vừa cúi đầu, đón nhận ánh mắt hoảng hốt ảm đạm của cô, chỉ hơi hơi nhíu lại mi tâm.
Anh ta không có nói xin lỗi, cũng không có vì mấy lời vu oan kia mà giải thích, liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Noãn, sự không kiên nhẫn ở mi tâm cũng hiện ra rõ ràng liền cất bước ra ngoài.
“Ba!”
Giữa ánh đèn đất, ai cũng không thấy rõ Tô Noãn ra tay như thế nào, mọi người vây xem, đều chỉ thấy người đàn ông anh tuấn kia có thể là dùng từ xinh đẹp để hình dung bị một cái tát.
Gò má gầy gò trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng nhanh chóng xuất hiện dấu tay màu đỏ, mắt kính rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Nếu anh không hiểu được cách tôn trọng người khác, vậy thì tôi sẽ dạy cho anh, đồ cầm thú!”
Âm thanh của cô có chút run run, anh ta không biết bởi vì khiếp đảm còn là tức giận, lúc anh ta ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khóe mắt cô lộ ra bi thương, cô vội vã rời đi, không để ý tới những lời đồn đãi nhảm nhí kia, biến mất ở cua quẹo.
Lục Cảnh Hoằng chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau nhức, anh thật tò mò, một tát này, cô gái kia có phải hay không đã dùng hết sức lực của cô.
Lạnh lùng quét mắt qua những người vây xem, thành công xua tan hơn phân nữa người, Lục Cảnh Hoằng khom lưng nhặt mắt kính lên, thấy hoàn toàn không có hư hại gì, lại lần nữa đeo lên, môi đỏ mím chặt, mới tiến lên trước một bước, liền nghe thấy tiếng “két két”, âm thanh phát ra từ giày của anh.
Lùi chân lại, Lục Cảnh Hoằng cúi đầu liền thấy tròng kính bị chính mình một cước giẫm đến chia năm xẻ bảy, gọng kính không còn lấy một tròng kính.
Lục Cảnh Hoằng đứng nguyên tại chỗ, nhìn gọng kính trống không, hồi lâu sau, lành lạnh nở nụ cười, chỉ là khẽ động gương mặt đau đớn, lần nữa khiến cho nụ cười của anh bao phủ lạnh lẽo.
Cầm thú, được lắm…….
Giọt nước lạnh băng lướt từ trán qua hai má, đọng lại trên cằm của cô, tí tách một tiếng, nhỏ giọt xuống chậu rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, Tô Noãn chết lặng cười một tiếng.
Khuất nhục như vậy cô nên sớm luyện thành thói quen, lại không ngờ đến tâm sẽ đau đớn, che lại nhịp tim đập, trong nụ cười của Tô Noãn nhuộm đẫm ưu thương nhàn nhạt:
“Thiếu Thần, là anh đang vì em đau lòng phải không?”
Bên trong phòng, nhân viên phục vụ xinh đẹp kia đang cầm tờ giấy trộm cười vui mừng, thấy Tô Noãn trở lại, lập tức kích động lôi kéo Tô Noãn, cũng không quản có quen hay không, vui vẻ nói:
“Hôm nay bàn này kiếm lời to rồi, đoán chừng cầm thành tích này thì có thể chống đỡ cho chúng ta một tuần tiền lương rồi!”
Trong phòng người đi bàn trống không, Tô Noãn nhìn cô ta cười nhạt một chút, cũng không có giống như cô ta, cao hứng muốn nhảy dựng lên, chỉ là bình tĩnh hỏi:
“Vậy tôi có thể tan ca chưa?”
Nhân viên phục vụ sững sờ, nhưng vẫn cười gật đầu một cái, ánh mắt mừng rỡ vẫn dừng lại trên tờ giấy:
“Dĩ nhiên!”
Tô Noãn cũng cười cười, vẻ mặt trắng khiến cho nụ cuời của cô có vẻ suy yếu mà tái nhợt, nhưng không ai chú ý tới điểm ấy, khi người bán hàng kia còn đắm chìm trong vui sướng thì Tô Noãn đã đi tới phòng thay đồ.
Ra khỏi cửa xoay khách sạn, Tô Noãn hít thở không khí trong lành, nhìn quanh con đường phía trước một lần, cô liền bước đến ngã tư đường cách đó không xa, Lâm Gia Gia có nói qua, sau khi qua ngã tư đường, sẽ có một trạm biển báo, mặc dù chiếc xe kia không đến chỗ cô ở, nhưng tuyến đường cũng chỉ cách có vài trăm mét.
Ngã tư đường dòng xe chạy thưa thớt, đèn đường sáng mờ mờ, đèn xanh đèn đỏ hoạt động 24 giờ không ngừng nghỉ, Tô Noãn thấy đèn xanh liền đi vào làn đường cho người đi bộ, dựa theo tuyến đường trong trí nhớ, đi thẳng về phía trước, tìm cái nơi gọi là trạm.
Khi chú ý tới ánh đèn phía trước thì hớn hở bất an, Tô Noãn vui mừng vỗ ngực một cái, lạnh lùng thường xuyên trên mặt cũng xuất hiện nét mặt sinh động hiếm có, bởi vì cuối cùng cô cũng tìm được rồi.
Song, cái may mắn này làm cô phát hiện mình chạy một vòng, lại đi trở về chỗ cũ thì tan thành mây khói.
Tô Noãn sững sờ ngước nhìn ánh đèn leo lét của khách sạn, lúng túng nhếch miệng, nhưng vẫn nhắm mắt đi hỏi bảo vệ gác cửa, cô không hy vọng tối nay cô vẫn quanh quẩn ở ngã tư đường này.
Khi Tô Noãn lần thứ hai lại vẫn ở cùng một ngã tư đường thì cô thật nghĩ muốn gõ vào đầu óc quả dưa của mình, nhìn xem lúc Thượng Đế tạo ra cái đầu quả dưa này của cô, có phải hay không đã bị ăn bớt xén nguyên liệu!
Cho dù có người vì mi mà chỉ đường, Tô Noãn mi chính là dân mù đường, mặc dù đây là sự thật mà từ trước đến giờ mi không chịu thừa nhận!
Tô Noãn âm thầm phỉ nhổ mình, đứng ở ngã tư đường vắng vẻ, từ từ xoay tròn, nhìn quanh bốn phía tòa nhà, nếu như bây giờ có người nhìn thấy, nhất định sẽ ngửa đầu cười nhạo, về phương diện cảm nhận này kém đến nỗi ngu ngốc cực hạn.
————–
Ngã tư đường, một chiếc xe Ferrari màu xanh bảo thạch, từ từ dừng lại, thoải mái bên trong xe, Thái Luân Tư tư thế lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế lái phụ, một tay vuốt ve đôi môi mỏng khêu gợi, ánh mắt đùa giỡn nhìn về thân ảnh đi tới đi lui trên làn đường cho người đi bộ phía trước.
“Ansel, chúng ta đánh cuộc thế nào?”
Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nhìn Thái Luân Tư tính cách đùa bỡn, không nói gì, mà tiếp tục chăm chú nhìn về ngã tư đường phía trước, nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn gầy yếu kia cứ lắc lư trên làn đường cho người đi bộ thì đôi chân mày đẹp không khỏi nhíu lên.
Nếu cô ta vẫn cứ qua lại như thế, thì xe của bọn họ phải cùng với cô đậu ở chỗ này, hoặc là cũng có thể lựa chọn quay đầu xe tránh xa làn đường.
“Mình cá là mười lăm phút sau, chúng ta còn ở nơi này.”
Thái Luân Tư thấy Lục Cảnh Hoằng ngảy cả nhìn cũng không nhìn anh một cái, thất bại bĩu môi, mắt liếc nhìn bóng người vẫn còn đung đưa trên làn đường, kề sát Lục Cảnh Hoằng cợt nhả:
“Nếu như cậu thắng, mình đem cái nhà ở Thiên Hương Hoa đưa cho cậu, nếu như cậu thua…”
Thái Luân Tư ngón tay thon dài mập mờ đến gần dấu tay đỏ trên má phải Lục Cảnh Hoằng, còn chưa có sờ tới, thì bị Lục Cảnh Hoằng một phát bắt được, ngăn lại động tác nhỏ của anh, ánh sáng lạnh bén như dao thẳng tắp chiếu xuống khuôn mặt cười đùa của anh, nhưng lại không làm cho anh sợ hãi.
“Nói cho mình biết cái tát này là của ai, sao thế?”
“Không có gì cả, Thái Luân Tư, cậu ba mươi tuổi rồi, không phải mười ba.”
Lục Cảnh Hoằng buông bàn tay thô của Thái Luân Tư ra, lần nữa nổ máy xe, sau đó chỉ trong thời gian một giây, xe thể thao lại đột nhiên dừng lại, hai người bên trong xe không thể ngăn chúi người về phía trước, sau đó lại đổ sập về chỗ ngồi.
“Thượng Đế à, cô ấy thật sự lại quay lại chỗ cũ rồi!”
Thái Luân Tư cơ hồ dùng một loại ánh mắt bái phục nhìn về phía đường cho người đi bộ, bóng dáng lại xuất hiện lần nữa, rốt cuộc chịu không nổi nữa cười phá lên, không để ý hình tượng ôm bụng, anh chưa từng gặp qua dân mù đường như vậy.
“Cô ấy chẳng lẽ không tìm người hỏi một chút ư, thật sự là quá đơn thuần!”
Đơn thuần, nói thẳng ra là ngu ngốc đúng hơn, không biết Thái Luân Tư rốt cuộc có phải là ý này hay không, nhưng Lục Cảnh Hoằng anh tuyệt đối suy nghĩ như vậy, đó là chuyện không thể nghi ngờ.
Cũng thuộc loại hết sức đơn thuần, khiến người kia nhìn không nổi rồi, mặc kệ tiếng cười của Thái Luân Tư, Lục Cảnh Hoằng mở cửa xe, đi xuống, hướng đường cho người đi bộ đi tới.
Trong bóng đêm như mực, chỉ có ánh đèn của chiếc xe cách đó không xa chiếu sáng chung quanh con đường cô đứng, Tô Noãn lo âu mà nghĩ phải tìm cho được phương hướng chính xác, lại phát hiện, bất luận cô đi đâu, cuối cùng lại trở về chỗ cũ, vẫn là con đường chết tiệt này!
Cảm thấy có người đi về phía bên này, Tô Noãn dừng lại bước chân rối loạn, quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy một bóng dáng cao to đi về phía cô, bước chân khắc chế mà ưu nhã.
Đó là thân hình một người đàn ông, khi anh ta từ từ đến gần, Tô Noãn mới nhìn rõ, trên người anh ta mặc một thân tây trang màu xám bạc, sau đó, chờ anh ta đến gần thêm chút nữa, trên mặt Tô Noãn vụt trở nên lo lắng, cảnh giác nhíu mày, thân thể không nhịn được lùi phía sau một bước.
Màn đêm yên tĩnh, Tô Noãn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình, không phải là bởi vì thèm thuồng sắc đẹp, mà là tâm thần thấp thỏm, thuận theo anh ta tới gần, một màn trong thang máy lần nữa hiện ra trước mắt.
Xẹt qua thân thể của anh ta, Tô Noãn thấy chiếc xe thể thao hạng sang kia, thân thể của cô cứng đờ, ánh mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng càng thêm cảnh giác.
Cô đã từng thấy qua không ít tin tức, thời điểm đêm khuya yên tĩnh, có thiếu nữ bị bắt vào xe hơi cướp sắc, không phải cô đối với diện mạo của mình rất tự tin, mà là người đàn ông này có tiền án, cô sẽ không khờ khạo cho rằng anh ta tới là chỉ đường cô.
Lúc này cô nên xoay người chạy mau, trước khi người đàn ông kia đi tới trước mặt cô, trên thực tế, cô làm như vậy, nhưng còn chưa chạy được hai bước, liền bị một đôi tay đẹp xách lấy cổ áo phía sau, sau đó bộ dạng giống như một con gà con đáng thương, bị anh ta nắm chặt bả vai cô kéo về hướng bên cạnh.
“Anh làm gì đấy!”
Tô Noãn tức giận quay đầu lại hướng người đàn ông vô lễ này rống to, thân thể bởi vì anh ta đụng vào mà run rẩy, dùng sức giãy giụa, lại không thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.
Lục Cảnh Hoằng nhìn người phụ nữ trong tay mình phát điên, anh biết cô nhận ra anh, bởi vì giống nhau, thật đáng tiếc, anh cũng nhận ra cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận, anh chỉ cảm thấy hai má dường như bị đau.
“Đứng ở chỗ này, đừng động đậy!”
Khi Tô Noãn bị bắt đến điểm đầu của vạch cho người đi bộ thì đôi tay mảnh khảnh kia lại có lực kia buông lỏng giam cầm cô, đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của cô, người đàn ông kia chỉ lạnh giọng ra lệnh, lạnh lùng liếc xéo cô một cái.
Đôi mắt màu hổ phách kia, bởi vì không có mắt kính ngăn cản, dưới ngọn đèn mờ tối, càng thêm xinh đẹp, nhưng mà lại không tiếng động mà nói với cô: ngu ngốc.
Anh ưu nhã xoay người, giống như không nhanh không chậm rời đi chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao quý.
Tô Noãn đối với loại tình hình này có chút mờ mịt, không hiểu anh ta làm như thế có ý đồ gì, ngây ngốc đứng yên tại nơi đó, trong lúc nhất thời quên phản ứng, đợi cô lấy lại tinh thần thì chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc phía trước mặt chợt lóe lên.
Tiếp sau đó, Tô Noãn thất thanh sợ hãi kêu lên, hoảng hốt ngã lui phía sau, lại như cũ không tránh thoát được một vũng nước trên mặt đất, bởi vì bánh xe tăng tốc chạy qua, xui xẻo bắn lên quần áo sạch sẽ của cô.
Xe thể thao chạy như bay trên đường cái, Lục Cảnh Hoằng nhìn thẳng con đường phía trước, nhìn Thái Luân Tư bên cạnh vẫn còn trong trạng thái sững sờ nói:
“Ngày mai đem chìa khóa nhà mang tới đây.”
Mặc dù anh không có đáp ứng trò chơi của Thái Luân Tư, nhưng cái nhà kia, anh chắc chắn muốn, nếu anh trong vòng mười lăm phút rời khỏi cái ngã tư đường đó.
Đưa mắt nhìn xe thể thao đi xa, Tô Noãn cúi đầu nhìn một thân nhếch nhác của mình dưới ánh đèn, tức miệng muốn mắng to, lại phát hiện, dùng hết tất cả từ ngữ, đều không thể biểu đạt tâm tình của cô.
Điện thoại trong túi quần phát ra tiếng kêu ong ong, đồng thời dập tắt lửa giận của Tô Noãn, lấy điện thoại ra, phía trên hiện ra dãy số cô quen thuộc nhất hai năm qua.
“Tô tiểu thư, cô nên tới bệnh viện làm kiểm tra tim.”
Thanh âm của người cộng sự theo ống nghe truyền đến, Tô Noãn đưa tay lau đi bùn đất dơ bẩn trên mặt, lại phát hiện tay bẩn không sót chỗ nào.
Bên kia điện thoại trầm mặc chờ đợi, Tô Noãn ngửa đầu thở sâu một chút, trên mặt dơ dáy bẩn thỉu cố gắng nặn ra nụ cười, chỉ trong chốc lát, mở miệng ra muốn nói gì, nhưng thật sự đáp lại đầu điện thoại bên kia vẫn là câu trả lời không đổi trong hai năm qua.
Cô nói: “Ngày mai tôi sẽ tới.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!