Bà Lâm bất lực mỉm cười.
“Khi đó, việc nhận con nuôi là do cha con đề nghị, mẹ biết ông ấy lo lắng cho tình trạng của mẹ, muốn dùng đứa con nuôi để đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ, giúp mẹ hồi phục.” Bà Lâm đi tới bên cửa sổ mở ra, dường như muốn nhìn xa hơn: “Mẹ đồng ý, một mặt mẹ sợ từ chối sẽ khiến ông ấy lo nhiều hơn, một mặt thực ra…!lúc đó mẹ đón nhận mọi thứ với thái độ dửng dưng.”
“Mẹ muốn dùng sự thờ ơ này để chống lại mọi thứ ở thế giới bên ngoài, vì lúc đó mẹ cho rằng nó đối xử với mẹ tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác.”
“Mẹ cố gắng giảm bớt những thiệt hại mà nó gây ra cho mẹ bằng sự thờ ơ và vô cảm, nếu không mẹ sẽ phát điên mất, nhiều lần mẹ tưởng mình sắp điên thật rồi…”
“Tam Thiên, lúc đó ở cô nhi viện Hạ Thành, mẹ đã đọc tất cả thông tin của con, biết hoàn cảnh gia đình thực sự của con.”
Bà Lâm quay đầu nhìn anh, lúc này khuôn mặt lộ ra vẻ áy náy và tự trách.
Dường như Lâm Tam Thiên biết kế tiếp bà muốn nói gì, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“Lúc đó do mẹ quá ích kỷ, tự cho là đúng nghĩ rằng con có thể chịu đựng tốt hơn so với những đứa trẻ bình thường…!tương lai có thể chấp nhận một bà mẹ điên.” Bà Lâm cụp mắt xuống, nhìn hai bàn tay không biết lúc nào đã nắm lại với nhau: “Lúc ấy mẹ thật sự cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ phát điên, thậm chí chấp nhận nó như một việc hiển nhiên…”
Lâm Tam Thiên được lựa chọn không chỉ vì anh thể hiện tốt hơn những đứa trẻ bình thường về mọi mặt trong cô nhi viện, mà lý do quan trọng nhất là bà Lâm lúc đó cảm thấy rằng bé Tam Thiên sẽ có thể chịu đựng người điên tốt hơn.
Một sự thật đáng buồn.
“Thậm chí mẹ đã từng nghĩ đến…!nghĩ đến…” Bà Lâm dừng lại một lát, hít một hơi thật sâu mới có thể nói tiếp: “Nếu…!con thực sự di truyền căn bệnh như những người trong cô nhi viện đã nói, thì cũng có thể có ai đó không bình thường giống mẹ…!khiến cho mẹ bớt độc nhất vô nhị trong căn nhà này…”
“Vậy nên…” Bà ngước mắt lên, trong ánh mắt mang theo chút khẩn cầu.
Lâm Tam Thiên đối diện với ánh mắt của bà, khuôn mặt anh vẫn luôn bình tĩnh, âm thanh vẫn nhẹ nhàng: “Song mẹ vẫn chịu đựng được.”
“Tam Thiên, mẹ xin lỗi.”
Lâm Tam Thiên lắc đầu: “Con rất biết ơn mẹ vì đã chọn con.”
“Dẫu cho thế nào đi chăng nữa.” Anh nói từ tận đáy lòng.
Nếu không có bà Lâm dẫn anh đi, anh vẫn ở cô nhi viện thì chẳng dám chắc mình có thể sống sót lớn lên.
Sự im lặng kéo dài.
“Tam Thiên, cảm ơn con không vì sự thật này mà ghét mẹ.” Bà Lâm lấy lại bình tĩnh như thường ngày: “May mắn mẹ đã chọn con.”
Đêm nay bà Lâm nói rất nhiều chuyện với Lâm Tam Thiên, trong ký ức của bà, bà chưa bao giờ tâm sự với đứa trẻ này, tuy bây giờ đã quá muộn màng để bù đắp, nhưng bà thực sự có thể nhận được đôi chút an ủi từ lời thú nhận của mình và phản ứng của Lâm Tam Thiên với lời thú nhận của bà.
Thật ra Lâm Tam Thiên muốn hỏi một câu, nếu như anh thực sự giống như cô nhi viện nói, di truyền căn bệnh điên của mẹ, vậy anh ở nhà họ Lâm sẽ bị đối xử như thế nào.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi, dù sao có một số việc để thối rữa trong bụng vẫn tốt hơn.
Nói ra chỉ làm phiền lòng người.
Đêm hôm đó, Lâm Tam Thiên trở lại phòng ngủ thời niên thiếu, quản gia đã cẩn thận quét dọn cho anh nên vô cùng sạch sẽ.
Vì thuở bé phải điều trị tâm lý, trong phòng này không có bất cứ mặt gương nào, ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng bị làm mờ, cho dù đứng sát bên cửa sổ nhìn kỹ cũng chỉ thấy bóng dáng mơ hồ.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Tam Thiên uống thuốc ngủ gấp đôi nằm trên giường, không bao lâu sau, trần nhà bắt đầu chuyển động.
Ngoài cửa sổ không ngừng vang lên tiếng lộp bộp, có lẽ trời đang mưa, anh nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể trở nên hỗn độn nhẹ bẫng, bồng bềnh như bọt nước bị vỡ tan trong hạt mưa.
Chẳng mấy chốc, anh đã chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau tỉnh dậy bầu trời quang đãng, cơn mưa đêm qua cũng đã hoàn toàn bốc hơi, không khí khô ráo thoải mái.
Lâm Tam Thiên đã hẹn gặp tư vấn tâm lý, chín giờ sáng anh đã đến phòng khám.
Sau một cuộc trò chuyện ngắn để thư giãn với nhau, chuyên gia cố gắng để đi vào trạng thái điều trị.
“Có thể nói cho tôi biết, anh thấy gì không?”
Chuyên gia tư vấn là một cô gái trẻ, ánh mắt của cô dịu dàng và kiên định, bệnh nhân được một ánh mắt như vậy nhìn sẽ tin tưởng cô mà không e ngại.
Cổ họng Lâm Tam Thiên trơn trượt, nhưng trước khi âm tiết “Lam” phát ra, anh lại mím môi thành một đường thẳng.
Bác sĩ tư vấn cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn và tin tưởng chờ anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình lần nữa.
Hồi lâu.
“Xin lỗi.”
Ngón tay đang xoắn lại của Lâm Tam Thiên cuối cùng cũng buông lỏng, anh nhìn bác sĩ tư vấn: “Hình như tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Anh vẫn không muốn nói với người khác về “Lam” của mình, hệt như sau khi nói ra mọi thứ, y sẽ không còn thực sự tồn tại, biến thành ảo giác cho căn bệnh của anh.
Trong nháy mắt, bác sĩ tư vấn hơi ngạc nhiên trước phản ứng và quyết định của anh, nhưng tố chất nghề nghiệp khiến cô che giấu cảm xúc của mình rất tốt.
Cô nhẹ nhàng cười: “Không sao, tiếp theo chúng ta có thể thử thôi miên để anh thư giãn hơn.”
Cô đọc được sự do dự từ khuôn mặt của Lâm Tam Thiên: “Tất nhiên, anh cũng có thể từ chối phương án này, chúng ta có thể tìm ra phương pháp điều trị mà anh sẵn sàng chấp nhận hơn.”
“Không, xin hãy thôi miên cho tôi.” Lâm Tam Thiên mỉm cười như thường lệ, dao động vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi.
Lâm Tam Thiên nằm trên chiếc ghế điều trị mềm mại không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào, khi anh mở mắt ra thì xung quanh đã tối đen như mực, đối diện với anh là một chiếc tủ quần áo lớn.
Anh biết mình đã tiến vào trạng thái thôi miên, cũng biết bí mật được giấu trong tủ quần áo là gì.
Anh bước xuống khỏi ghế điều trị, đi về phía tủ quần áo.
Hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa tủ.
Lam ôm chân cuộn tròn trong tủ quần áo, biến thành hình dáng trẻ con.
Y ngẩng mặt nhìn Lâm Tam Thiên bên ngoài tủ đồ, làn da lộ ra của y đầy vết thương và sẹo, nhưng xích sắt ở mắt cá chân của y đã biến mất.
Lâm Tam Thiên cũng nhìn y, cả hai nhìn nhau trong im lặng.
“Tớ có dáng vẻ như thế này trong tiềm thức của cậu sao?”
Lam ngẩng khuôn mặt non nớt hỏi anh: “Yếu đuối lại dễ bắt nạt?”
Lâm Tam Thiên là người đầu tiên dời mắt, dán mắt vào vết thương trên cánh tay và mu bàn chân của Lam: “Không phải yếu đuối dễ bắt nạt, là một đứa trẻ thích chơi khăm, thích chơi trốn tìm làm cho người ta đau đầu.”
Ngoài miệng anh nói như vậy, cuối cùng vẫn ôm nhóc Lam ra khỏi tủ đồ.
Nhóc Lam vòng tay qua cổ anh, tựa cằm lên vai anh: “Là một đứa trẻ hư hỏng sẽ dụ dỗ người ta làm chuyện xấu, phải không?”
Lâm Tam Thiên không trả lời câu hỏi hiển nhiên này.
Nhóc Lam cọ vào mặt anh: “Tam Thiên, cậu đang sợ tớ à?”
Lâm Tam Thiên: “Tớ không sợ, tớ chỉ hơi mệt thôi.”
“…!Tớ muốn trở lại cuộc sống ban đầu của mình.”
Lông mi của nhóc Lam làm cổ anh ngứa ngáy, anh hơi quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng nhóc Lam ở trong lòng anh nhanh chóng dời đầu ra mà lắc đầu: “Tam Thiên, đó không phải là cuộc sống thuộc về cậu.”
“…”
“Thật ra cậu không muốn quay lại.”
Môi Lâm Tam Thiên mím thành một đường thẳng, hệt như chính anh sẽ bị dao động nếu không kéo căng như vậy.
“Tam Thiên, đừng lừa dối dục vọng của mình.”
“…”
“Những gì cậu thấy và những gì cậu muốn, đều là thật.”
“Dối trá.”
Cuối cùng Lâm Tam Thiên cũng không thể kìm nén được nữa, anh cảm thấy mắt mình hơi nóng còn mũi thì cay.
Không có lý do, không kiểm soát được.
Anh hiếm khi rơi nước mắt, anh chưa bao giờ rơi nước mắt khi mẹ anh qua đời, cả những ngày khó khăn nhất ở cô nhi viện và những lúc khó xử nhất trong nhà họ Lâm.
Anh sợ nước mắt sẽ đổi lấy sự đồng cảm rẻ mạt của người khác.
Nhưng vào lúc này, dường như anh không thể khống chế nổi loại bản năng con người này.
“Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy.”
Nhóc Lam nghiêng người rướn lên, cẩn thận và dịu dàng liếm nước mắt nơi khóe mắt anh.
Đầu lưỡi vừa lạnh vừa mềm, Lâm Tam Thiên khẽ run lên.
Cơ thể anh nhanh chóng rơi xuống dưới sự đụng chạm quá đỗi chân thực.
Rơi xuống dẫn đến thôi miên thất bại, Lâm Tam Thiên mở to mắt.
Chuyên gia tư vấn đã biến mất, cả phòng điều trị chỉ có một mình anh.
Lâm Tam Thiên thở hổn hển một lát mới bình phục lại, hàng mi bị nước mắt làm cho ướt sũng, nhưng khi anh đưa tay ra xoa, gương mặt lại không còn một giọt nước mắt.
Hệt như bị người liếm sạch…
Còn chuyên gia tư vấn đâu?
Lâm Tam Thiên dụi đôi mắt ẩm ướt, đeo kính lên rồi ngồi dậy khỏi ghế điều trị, đúng lúc nhìn thấy chuyên gia tư vấn đang bối rối trở lại từ sảnh trước của phòng tư vấn.
“Anh Lâm, sao anh lại tỉnh lại được…” Chuyên gia tư vấn thấy Lâm Tam Thiên tỉnh táo lại, có chút kinh ngạc.
Tuy bệnh nhân bị thôi miên có thể tự tỉnh lại, nhưng liệu pháp thôi miên của cô đang tiến vào trạng thái sâu nhất, xác suất bệnh nhân tỉnh lại rất thấp, thường phải có sự can thiệp của người khác mới có thể tỉnh lại, tình huống như Lâm Tam Thiên lần đầu tiên cô gặp phải.
“Tôi đột nhiên rơi xuống trong giấc mơ thôi miên…!nên tỉnh dậy.” Lâm Tam Thiên hiện tại vẫn còn hơi chóng mặt.
Chuyên gia tư vấn ngồi xuống một lần nữa: “Anh có thể miêu tả, điều gì đã dẫn đến rơi xuống không?”
Lâm Tam Thiên vẫn không nói gì, chuyên gia tư vấn biết anh vẫn chưa thật sự buông xuống đề phòng bèn hỏi lại: “Vậy có thể nói cho tôi biết cảm giác của anh trước khi rơi xuống không?”
Lâm Tam Thiên im lặng một lát: “Lúc đó, tôi muốn rời đi.”
Chuyên gia tư vấn tiếp tục hỏi theo câu trả lời của anh: “Anh muốn rời đi là do sợ à?”
Lâm Tam Thiên thản nhiên lắc đầu: “Vì…!lo lắng bản thân muốn nhiều hơn nữa.”
Chuyên gia tư vấn kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình, dịu giọng hỏi: “Anh biết mình không thể nhận, đúng không?”
Lâm Tam Thiên gật đầu, sau đó không nói tiếp nữa.
Chuyên gia tư vấn đã tiếp xúc với nhiều bệnh nhân, khóc lóc, sám hối, thậm chí tức giận, nhưng chưa từng thấy bệnh nhân nào như anh, mọi cảm xúc chợt lắng xuống trong khoảnh khắc bùng nổ rồi trong chốc lát đã ẩn nấp một cách im lặng.
Thôi miên không thể lặp lại, chuyên gia tư vấn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ kế hoạch hiện có và tạm thời kê một số loại thuốc an thần cho Lâm Tam Thiên.
Cô cũng xin lỗi Lâm Tam Thiên vì sự thất trách của mình hôm nay, vì trong lúc thôi miên vừa rồi, cửa phòng trị liệu vẫn vang rầm rầm, hệt như có đứa trẻ nghịch ngợm nào đó đang gõ cửa vậy.
Để điều trị có thể tiến hành suôn sẻ, cô phải tạm thời rời khỏi vị trí để kiểm tra nhưng ngoài cửa không có ai, hành lang phòng khám vắng tanh, ngay cả trợ lý cũng không biết đi đâu.
Rốt cuộc là ai đang gõ cửa? Bệnh nhân đi nhầm đường?
Cô nghĩ mãi mà không hiểu.
Nói tóm lại, việc điều trị lần này không suôn sẻ.
“Anh Lâm, nếu anh sống ở Đông Đô trong một thời gian dài, tôi khuyên anh nên tìm một chuyên gia tư vấn tâm lý phù hợp ở đó, nếu triệu chứng trầm trọng thêm thì có thể chẩn đoán kịp thời.”
“Tôi đã biết, cảm ơn cô ngày hôm nay.”
*
Lâm Tam Thiên uống thuốc đúng giờ mỗi ngày.
Thuốc an thần làm cho anh thấy yên tâm hơn, thuốc ngủ giúp anh có một giấc ngủ đầy đủ.
Ba ngày ở Tân Thành, cuộc sống ổn định an bình.
Có lẽ thuốc an thần có tác dụng, mấy ngày nay anh không còn “ảo giác” bị nhìn chăm chú, cũng không còn nhận được bất cứ chuyển phát nhanh kỳ quái nào nữa.
Dường như cuộc sống ngay lập tức trở lại tĩnh lặng như nước động trước khi “Lam” xuất hiện.
Thỉnh thoảng, Lâm Tam Thiên sẽ lấy ra bức phác thảo về một cô gái mặc váy xanh ở sân ga mà Thái Quả vẽ, anh im lặng nhìn hơn mười phút rồi gấp lại.
Kể từ cuộc trò chuyện tối hôm đó, nút thắt trong lòng của bà Lâm đã được tháo gỡ, giờ đây khi bà ở trước mặt Lâm Tam Thiên sẽ giống người làm mẹ hơn mười bốn năm trước.
Sau khi Lâm Tam Thiên viết đề tài, bà sẽ thử cùng Lâm Tam Thiên hoàn thành một số việc mà gia đình thường làm.
Ba bữa một ngày, trà chiều, đi bộ sau bữa ăn.
Bà Lâm phát hiện cảm xúc của đứa nhỏ này nhạt như nước sôi, thậm chí còn không biết anh thích ăn gì và ghét món gì, bà chưa làm tròn bổn phận cảm thấy áy náy vì những sai lầm trong quá khứ.
Lâm Tam Thiên trả lời thư mời vũ hội hóa trang ngày Hạ Chí, còn xin một tấm vé khác, nói là muốn dẫn bạn bè tham gia.
Lâm Tam Thiên không biết rằng quyết định đồng ý tham gia buổi khiêu vũ của anh đã khiến nhiều sinh viên ngạc nhiên, hành động xin thêm tấm vé vào cửa còn gây sốc hơn.
Sinh viên biết chuyện này bắt đầu tò mò, Lâm Tam Thiên nói bạn bè, là loại bạn bè nào?
Lòng hiếu kỳ nâng cao hiệu suất làm việc của bọn họ, chưa đầy mười phút, sinh viên phụ trách tổ chức buổi khiêu vũ đã gửi email số vé và mã QR cho Lâm Tam Thiên.
Số vé vào cửa tình cờ là B621.
Lâm Tam Thiên nhìn chuỗi chữ cái có chút trùng hợp này, ngẩn người một lát rồi nhanh chóng tập trung tinh thần gửi thông tin vé vào cửa cho con gái đối tác làm ăn của ông Lâm.
Sau khi đối phương nhận được thì đáp lại bằng một loạt dấu chấm than và cảm ơn, Lâm Tam Thiên xác nhận mục đích của đối phương là khiêu vũ chứ không phải anh thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Chí.
621.
Đó là ngày sinh thực sự của Lâm Tam Thiên, nhưng vì giáo viên phụ trách đăng ký thông tin khi anh vào cô nhi viện đã điền sai ngày sinh của anh, cũng đâm lao phải theo lao từ chối thay đổi, sinh nhật của Lâm Tam Thiên bị buộc phải đổi thành 821.
Hơn mười năm đã trôi qua, không ai biết ngoại trừ người mẹ chôn vùi dưới lòng đất của anh, Lâm Tam Thiên không thích tổ chức sinh nhật, cũng không có ý định thay đổi nó.
Dù sao sinh nhật và ngày thường không có gì khác nhau.
Anh nhớ tới hơn mười ngày trước nhận được lá thư đó ——
“Quà sinh nhật sẽ lần lượt được gửi đến, chắc chắn cậu sẽ thích chúng.”
Bây giờ sinh nhật của anh sắp đến, lại phát hiện cái gọi là quà tặng chẳng qua là sản phẩm của căn bệnh “tâm thần” của mình.
Thật nực cười và đáng buồn.
Lâm Tam Thiên đặt vé máy bay từ Tân Thành đi Đông Đô sáng ngày 21 tháng 6.
Anh đã uống thuốc và ngủ thiếp đi trước mười hai giờ đêm hôm trước.
Anh có một giấc mơ, trong đó anh biến thành một đứa trẻ và đang tham gia một lớp học vẽ.
Anh vẽ phác thảo Lam bằng bút chì trên giấy, nhưng khi anh muốn tô son môi cho Lam, thì làm thế nào cũng không tìm thấy bút chì màu xanh anh thích nhất.
Trong giấc mơ, Lâm Tam Thiên nhìn xung quanh với bản phác thảo còn dang dở của mình, cuối cùng gấp đến độ khóc lên, buồn bã như mất đi người bạn quan trọng nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, chuông cửa nhà họ Lâm vang lên.
Là anh chàng chuyển phát nhanh.
“Xin hỏi anh Lâm Tam Thiên có ở đây không? Có một bản chuyển phát nhanh của anh, phiền anh ký nhận một chút.”
Lúc này Lâm Tam Thiên và bà Lâm đang ăn sáng, chú Vu ký nhận chuyển phát nhanh đưa tới, hai người đang ăn có chút ngạc nhiên.
Dù sao Lâm Tam Thiên không bao giờ gửi chuyển phát nhanh về nhà.
“Bạn bè gửi tới à? May mà đưa sớm, muộn nữa con sẽ ra sân bay.” Bà Lâm nói.
Lâm Tam Thiên rửa sạch tay tiếp nhận chuyển phát nhanh, anh trước tiên nhìn hóa đơn hàng chuyển phát nhanh.
Khi nhìn thấy chữ “B” quen thuộc trong cột tên người gửi, đầu Lâm Tam Thiên ong lên một cái, trái tim lập tức thay đổi nhịp điệu.
Tay anh mở chuyển phát nhanh có chút run rẩy, suýt chút nữa đã bị lưỡi dao cắt băng dính cắt vào ngón tay.
Khoảnh khắc chuyển phát nhanh được mở ra, một cây bút chì màu xanh và một lá thư được gấp gọn gàng xuất hiện trước mắt anh.
Lâm Tam Thiên cẩn thận mở lá thư ra.
Giống như lần đầu tiên nhận được chữ “B”, trên tờ giấy viết thư có một bức phác họa.
Nét vẽ uyển chuyển và tinh tế, xuất phát từ bàn tay của cùng một người.
Và bản phác thảo là khoảnh khắc Lâm Tam Thiên bất ngờ quay đầu lại khi đang ngồi trong toa xe lửa ở sân ga Hạ Thành ngày hôm đó.
Hai dòng chữ được viết ở phía dưới bên trái của bản phác thảo ——
“Chúc mừng sinh nhật”
“Còn có một bất ngờ sinh nhật lớn hơn”
Tác giả có lời muốn nói:
Tam Thiên: Nên mua quà sinh nhật gì cho A Lam đây?
Mọi người: Váy ngắn! Váy ngắn!.