Không tính là sốt cao, nhưng đủ để khiến Lâm Tam Thiên choáng váng, bủn rủn chân tay.
Nhưng anh vẫn cắn răng sửa sang mình gọn gàng, sau đó lấy ra thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau có chứa Caffeine nuốt vào.
Toàn thân khó chịu như bị thiêu đốt, cơn chóng mặt sinh ra cảm giác mất trọng lượng không chân thật, anh nằm sấp chờ đợi tác dụng của thuốc phát huy, trong lúc chờ đợi anh lại choáng váng, khi tỉnh táo lại đã 7 giờ 20 phút.
Lâm Tam Thiên ráng chống đỡ rửa mặt bằng nước lạnh, dưới tác dụng của Caffeine, anh đã thấy khá hơn trước.
Sau đó anh gọi điện thoại cho Cố Lạc, nói mình sẽ đến muộn một chút, bên Cố Lạc hình như đang chơi rất vui, cũng không ngại việc anh đến trễ.
Anh không muốn chần chừ thêm nữa nên nhanh chóng thay quần áo rời khỏi phòng trọ.
Lý do khiến anh kiên trì muốn đi là vì đồng ý với bà Lâm sẽ gặp Cố Lạc, cho dù mục đích của đối phương không phải là anh, nhưng lần đầu tiên lỡ hẹn thì không lễ phép lắm.
Và anh muốn biết ai đã dùng vé vào cửa B621…!có phải Lam không.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến anh phải đi.
Nhà tổ chức đã thuê một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố rồi chuyển đổi thành quán bar để làm nơi tổ chức vũ hội, từ nhà trọ đến nơi đó cần bốn mươi phút lái xe.
Sau khi xe taxi rời khỏi khu vực trung tâm thành phố thì lái về phía khu phát triển mới ở phía Tây thành phố, bê tông màu xám lạnh được mặt trời lặn phủ một lớp ánh sáng ấm áp.
Lâm Tam Thiên lơ mơ tựa đầu vào kính cửa sổ, nhìn thành phố chìm trong ánh hoàng hôn muộn màng của ngày Hạ Chí.
Mặt anh cũng bị ánh sáng chia làm đôi.
Một nửa chìm trong ánh chiều tà ấm áp, nửa còn lại chìm trong bóng tối bên trong xe.
Lâm Tam Thiên nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình qua kính cửa sổ.
Nhìn một hồi, anh lại không ráng gượng nổi lại choáng váng.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, anh cảm giác bên cạnh không biết từ khi nào đã có thêm một người.
Người đó vòng tay qua ôm lấy bả vai anh, còn đặt lòng bàn tay vào giữa anh và cửa sổ kính, tránh cho trán anh va chạm vào cửa kính khi xe xóc nảy.
Tay người đó rất lạnh, nhiệt độ cơ thể rất thấp.
Lâm Tam Thiên đang phát sốt nhẹ nhàng dựa vào, cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn khao khát cọ khuôn mặt nóng bỏng vào lòng bàn tay đối phương.
Đối phương để anh dựa vào, để anh cọ vào người, người nọ bất động như sợ đánh thức anh.
“Ngủ một giấc đi, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
“Ừm…” Lâm Tam Thiên như nói mớ khẽ đáp lại một câu.
Anh không biết lúc này khóe môi mình đã hơi nhếch lên.
Sau đó khóe môi anh cũng bị thứ gì đó lành lạnh chạm vào.
Trạng thái an tâm thoải mái như vậy khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc anh đã tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng gọi của tài xế.
“Anh ơi? Anh gì ơi? Đến nơi rồi.”
Lâm Tam Thiên lờ mờ mở mắt ra, mới phát hiện trời đã hoàn toàn tối.
Tài xế bật đèn trong xe, ánh sáng chói mắt, lông mi của Lâm Tam Thiên run lên vài cái, theo bản năng che mắt lại.
“Vất vả rồi, tôi cần trả anh bao nhiêu?”
“Tổng cộng một trăm sáu mươi hai.”
“Tiền đây, cảm ơn anh.”
Lâm Tam Thiên bước xuống xe, phát hiện bên đường là một cánh đồng rộng lớn.
Gió nổi lên, bầu trời đêm vốn trong xanh bị mây đen che phủ, đường chân trời xa xa có mấy tia chớp xẹt qua.
Cách con đường khoảng 100m có một nhà máy bỏ hoang, nơi diễn ra buổi khiêu vũ.
Tiếng nhạc rung trời động đất truyền đến, Lâm Tam Thiên đứng bên đường cũng có thể cảm giác được mặt đất đang chấn động, nhà máy bỏ hoang lập lờ sương mù, trông có vẻ vô lý trên cánh đồng hoang.
Anh đi về phía nhà máy bỏ hoang.
“Giáo sư Lâm, buổi khiêu vũ đã diễn ra được một lúc rồi, thầy vào nhanh đi.”
Học sinh phụ trách trước cửa vẫy tay với anh từ xa: “Cô Cố đã vào lâu rồi.”
Chuyện Lâm Tam Thiên mời bạn nhảy đã lan truyền từ lâu.
Sinh viên này cố ý nhấn mạnh một câu rõ ràng là hiểu lầm, song Lâm Tam Thiên cũng không có ý định giải thích gì, chỉ cười dịu dàng: “Cảm ơn.”
Suy nghĩ một chút, anh quay đầu xác nhận lần nữa: “Đúng rồi, trước đó cô Cố nói vé vào cửa B621 đã có người sử dụng, xin hỏi em có thể tra lịch sử quét mã ở đây không?”
Sinh viên khó xử gãi đầu: “Hôm nay có mấy ngàn người, nếu muốn kiểm tra thì phải điều chỉnh dữ liệu từ nền, trang thiết bị ở đây không tiện lắm, chỉ sợ trong chốc lát sẽ có chút phiền phức…!nhưng em đoán cô Cố gặp lỗi hệ thống thôi.”
Anh khéo léo nói nhưng vì đối phương đã nói như vậy nên Lâm Tam Thiên cũng không kiên trì nữa: “Thầy hiểu rồi, cực cho mấy em rồi.”
“Không cực đâu ạ, giáo sư Lâm, thầy mau vào đi.”
Cổng sắt kéo ra, không khí nóng bỏng xao động ập đến.
Bên trong nhà máy bỏ hoang là phong cách công nghiệp xi măng nguyên thủy nhất, với những ánh đèn sân khấu kỳ dị, các sinh viên hóa thành những nhân vật khác nhau, quẩy theo nhịp trống.
Lâm Tam Thiên vừa bước vào, rất nhiều sinh viên nhiệt tình chào hỏi với anh, Lâm Tam Thiên vẫn duy trì sự dịu dàng và dè dặt thường ngày, gật đầu đáp lại từng người.
Anh len lỏi giữa đám đông đang nhảy múa, tập trung tìm kiếm Lam của anh.
Anh có loại dự cảm rằng Lam đang ở buổi khiêu vũ này.
Tuy anh không đưa ra được bất kỳ chứng cứ nào, hiện tại anh hoàn toàn hành động dựa theo bản năng.
Song anh không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào, dù sao đối phương đã hứa sẽ có “bất ngờ lớn hơn nữa”.
Anh tin Lam sẽ giữ lời.
Nhưng ánh đèn quá mức mờ ảo, sương mù nhân tạo bao trùm xung quanh gây thêm khó khăn cho việc tìm kiếm của anh.
Bất thình lình, một đôi tay đeo găng da đen khoác lên vai anh.
“Thầy Lâm, quả nhiên thầy không làm học trò của thầy thất vọng nha.”
Người nói chuyện là Bạch Đồ Nam ăn mặc thành phù thủy, lần trước cô nói rằng nếu Lâm Tam Thiên không đến thì sẽ khiến nhiều sinh viên đang mong chờ anh buồn lắm.
Lâm Tam Thiên mỉm cười: “Thái Quả có khỏe không?”
“Tình trạng tổng thể cũng không tệ, chỉ là có hơi cẩn thận quá mức, còn cần một thời gian thả lỏng.” Bạch Đồ Nam nhíu mày: “Thầy bị sao vậy? Sắc mặt thầy trông tệ quá?”
“Sốt tí thôi, không sao đâu.”
“Ôi trời, thầy phải chú ý nghỉ ngơi chứ.” Bạch Đồ Nam nhìn anh hỏi: “Thầy đang tìm người à?”
Lâm Tam Thiên gật đầu: “Cô có thấy một cô gái mặc váy xanh không?”
Bạch Đồ Nam hơi nhíu mày: “Không phải là người đã đá thầy đó chứ?”
Lâm Tam Thiên: “…!Ừm.”
Bạch Đồ Nam lập tức mỉm cười: “À, tôi xin lỗi, có quá nhiều người nên không chú ý, nhưng chúc thầy may mắn.”
Cô chào hỏi xong thì rời đi, Lâm Tam Thiên tiếp tục trở lại sàn nhảy.
Tiếng nhạc đủ để phá vỡ màng nhĩ không bị gián đoạn, cộng thêm môi trường đông đúc ngợp thở, không khí đầy mùi hôi của thuốc lá và rượu đối với Lâm Tam Thiên đang phát sốt vô cùng bất ổn.
Chỉ đi tìm chưa đến nửa tiếng, Lâm Tam Thiên cảm thấy hơi buồn nôn, cơn đau đầu đã kìm nén lại bắt đầu gây rắc rối.
Anh lại kiên trì tìm thêm mấy vòng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà chạy vào toilet nôn ra.
Vừa nôn vừa lau nước mắt sinh lý vì khó chịu.
Một vài sinh viên đi ngang qua thấy bộ dáng này của anh thì tưởng uống nhiều quá, bọn họ hơi ngạc nhiên, ngập ngừng bước tới dò hỏi có cần giúp đỡ không nhưng đều bị Lâm Tam Thiên lịch sự từ chối.
Anh không muốn làm phiền mấy sinh viên đang chơi vui vẻ này.
Sau khi nôn sạch thứ trong dạ dày, anh mới cảm thấy tốt hơn, Lâm Tam Thiên lại nuốt thuốc giảm đau, chờ đến khi bình tĩnh lại một chút, anh dùng nước lạnh hạ nhiệt độ cho mình.
Trên mặt gương nhà vệ sinh, sắc mặt anh tái nhợt hơn bao giờ hết nhưng do sốt nên khóe mắt và môi anh hiện ra một màu đỏ có vẻ ốm yếu và ẩm ướt.
Ngay cả đôi mắt cũng phủ một lớp nước mỏng manh, thoạt nhìn rất mong manh.
Lâm Tam Thiên lại đeo kính lên, che đi vẻ mong manh của mình.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi toilet, một tia chớp xẹt qua ngoài cửa sổ, sau đó là tiếng sấm cực lớn.
Đèn trong phòng vệ sinh đột nhiên chập chờn rồi vụt tắt.
Lâm Tam Thiên đứng nguyên tại chỗ, ngoài cửa sổ sấm sét lóe lên liên tiếp, vòi nước chưa kịp đóng van nước rơi xuống ào ào.
Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy mình trong gương biến mất.
Chính xác mà nói là ảnh phản chiếu trong gương của anh lại biến mất.
Giống như những gì anh thấy trên máy bay vào sáng nay.
Nhưng lần này Lâm Tam Thiên không hoảng hốt, anh chỉ đứng đợi ở đó, cho đến nửa phút sau đèn toilet lại sáng lên, trong gương lại xuất hiện ảnh phản chiếu của anh.
Hình ảnh trong gương biến mất trong một thời gian ngắn…!chẳng lẽ điều này có liên quan đến “bất ngờ” mà Lan nói sao?
Đầu óc choáng váng của Lâm Tam Thiên không thể nghĩ ra một vấn đề phức tạp như vậy nên dứt khoát hất nước lạnh vào mặt.
Sau khi ra khỏi toilet anh không quay lại sàn nhảy ngay mà đi ra cửa hông để hít thở không khí bên ngoài nhà xưởng.
Bầu trời đêm đầy sấm chớp, gió càng lúc càng mạnh khiến cỏ dại phát ra tiếng xào xạc.
Một vài sinh viên đang hút thuốc và trò chuyện bên ngoài thấy trời sắp mưa, tụm năm tụm ba quay trở lại trong nhà xưởng, bên ngoài chỉ còn lại có Lâm Tam Thiên một mình một người.
Gió càng lúc càng lớn, Lâm Tam Thiên cảm thấy rất thoải mái.
Anh dựa vào tường xi măng có chút cấn người nhắm mắt lại, để gió lấy đi phần nào nhiệt độ cơ thể quá cao của mình.
Hiện tại đã chín giờ rưỡi tối, sinh nhật của anh cũng sắp kết thúc.
Nhưng điều bất ngờ của Lam vẫn chưa đến.
Trong gió có mùi cỏ dại và bùn đất, Lâm Tam Thiên từ nhỏ đã rất nhạy cảm với hơi thở của thiên nhiên, anh cũng rất thích nó.
Trong chốc lát, anh ngửi thấy một mùi nước hoa “Blue Dawn” thoang thoảng.
Anh đột nhiên mở mắt ra, nhưng trong vùng hoang vu tối đen không có gì cả.
Đúng lúc này, di động của anh vang lên là Cố Lạc gọi đến.
“Giáo sư Lâm, nếu không phiền, chúng ta uống một ly nhé?”
Cố Lạc gần như la lên, tiếng nhạc phía sau cô quá lớn.
Ngay khi Lâm Tam Thiên vừa trả lời xong, cô đã báo cáo tọa độ: “Quầy bar số 11 khu C, chờ anh đó.”
Lâm Tam Thiên cúp điện thoại, mùi nước hoa ấy cũng biến mất.
Anh quay trở lại nhà máy.
Lần này tình trạng cơ thể của anh tốt hơn trước rất nhiều.
Anh vừa đi tới khu C, Cố Lạc đang ngồi ở quầy bar liền vẫy tay với anh: “Giáo sư Lâm, ở đây.”
“Em xin lỗi vì mình đã tự tiện đồng ý đề nghị gặp mặt của ba em, còn đưa ra yêu cầu phiền phức như muốn vé vào buổi khiêu vũ.” Cố Lạc lịch sự vươn tay về phía Lâm Tam Thiên: “Vừa nãy có học sinh nói với em anh không thường tham gia hoạt động tương tự, em hy vọng không gây quá nhiều rắc rối cho anh.”
Cố Lạc có mái tóc dài màu nâu buộc lỏng, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, rất giản dị và xinh đẹp.
Lâm Tam Thiên bắt tay cô một cách lịch sự: “Không phiền đâu, tôi cũng định đến vũ hội xem thử.”
Anh gọi một cốc nước ấm rồi ngồi xuống, trò chuyện với Cố Lạc đang uống rượu một lúc.
Chẳng mấy chốc Lâm Tam Thiên đã biết Cố Lạc là một lesbian, chỉ thích con gái mà ba cô luôn cố gắng uốn nắn xu hướng tính dục của cô không biết mệt.
“Em quyết định tới đây gặp mặt, ba em còn rất bất ngờ.” Cố Lạc cười nhún vai: “Ông ấy không biết em tới đây là vì tìm người.”
“Một cô gái mà em theo đuổi.” Cố Lạc cười nói.
Lâm Tam Thiên: “Tìm được cô ấy chưa?”
Cố Lạc nhìn về phía sàn nhảy, ánh mắt sáng ngời hơn lúc nãy: “Được rồi, vậy nên thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Lâm Tam Thiên cười: “Còn việc gì anh có thể giúp được không?”
“Không cần đâu, theo đuổi người ta phải tự dựa vào chính mình.” Cố Lạc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía sàn nhảy.
Lâm Tam Thiên một mình ngồi ở quầy bar uống nước ấm.
Vị trí quầy bar khu C không tệ, nằm ở lầu hai, cúi đầu là có thể trông thấy sân khấu và đám người nhảy múa xung quanh.
Cố Lạc đã tìm được cô gái cô ấy muốn theo đuổi, nhưng anh còn chưa tìm được Lam của mình.
Bây giờ đã gần mười rưỡi rồi.
Trong lúc đó có mấy sinh viên đến mời Lâm Tam Thiên khiêu vũ, nhưng bọn họ đều bị từ chối như trong dự liệu.
Cho đến 11:30, Lam vẫn chưa xuất hiện.
“Giáo sư Lâm đây là Blue Shark của thầy.” Sinh viên pha chế rượu bán thời gian đặt một ly cocktail màu xanh lam trước mặt anh.
Lâm Tam Thiên lấy làm lạ hỏi: “Có phải nhầm rồi không, thầy đâu có gọi đồ uống.”
“Có một cô gái gọi cho thầy đó.”
Trái tim của Lâm Tam Thiên lỡ một nhịp, anh buột miệng hỏi: “Ai vậy?”
Học sinh pha chế rượu có chút khó xử gãi đầu: “Cổ nói, đợi lát nữa thầy sẽ biết.”
Đầu ngón tay Lâm Tam Thiên nóng lên, ly Blue Shark này rất lạnh.
Anh cầm ly rượu lên, phát hiện dưới ly rượu đè một tờ giấy ——
“Lần trước uống rượu của cậu, lần này tớ mời cậu.”
Đúng lúc này, ban nhạc trên sân khấu ngừng chơi nhạc, một người chủ trì ăn mặc như ma cà rồng đứng lên.
“Trò chơi cuối cùng của đêm nay sắp bắt đầu, lần này các quy tắc sẽ rất thú vị.”
“Chúng tôi sẽ bốc thăm ngẫu nhiên một số từ mã số vào cửa, người may mắn được rút trúng có thể mời bất cứ ai ở đây khiêu vĩ, bất cứ ai! Đối phương không có lý do gì để từ chối.”
Mấy sinh viên rất thích kiểu trò chơi này, huýt sáo hò hét liên tục.
“Suỵt —— “
Người dẫn chương trình ma cà rồng rút ra một tấm thẻ từ trong rương kín ——
“Chúc mừng B621 đã nhận được đặc quyền này!”
“Bây giờ bạn có thể lấy số chứng minh của mình, đi tới trước mặt bạn nhảy mà bạn muốn mời, mời người ấy lên sàn nhảy.”
Trong nháy mắt mọi người đều dừng động tác, ai nấy đều đang thắc mắc ai là người B621 này.
Cố Lạc cầm bảng số mới của mình, trong ấn tượng của cô vé vào cửa không hợp lệ hình như là dãy số này.
Lúc nghe thấy B621, đầu Lâm Tam Thiên vang lên tiếng ong ong, máu cả người anh như lửa đốt, thiêu đốt đến nơi sâu nhất trong lồng ngực.
“Quý cô” ngồi trong bóng tối của khu A tầng 1 thong thả dập điếu thuốc dài nhỏ trong tay, khi đứng dậy cởi áo khoác denim, để lộ chiếc váy lụa sa tanh dịu mát hở lưng.
Dáng người của y thon dài, làn da gần như trong suốt và trắng lạnh, nửa trên khuôn mặt có một chiếc mặt nạ màu trắng che phủ, đôi môi thoa son màu xanh lộ ra ngoài mặt nạ.
Y khẽ ngước lên, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh và choker bằng lụa màu xanh buộc quanh cổ.
Ngay khi y bước vào sàn nhảy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía y, ánh mắt của mọi người ở đây đều bị y hấp dẫn.
Không ai có thể rời mắt khỏi vẻ gợi cảm nhường này.
Từng cử động của y đều đầy khí chất phóng khoáng, bí ẩn và quyến rũ.
Nhưng y cứ nhìn đâu đó trên tầng hai, qua ánh đèn mờ ảo và làn khói nhân tạo bắt gặp ánh mắt của Lâm Tam Thiên.
Ánh đèn chiếu xuống, đôi con ngươi của y lộ ra một màu lam vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm.
“Quý cô” màu xanh đi lên cầu thang đến khu C trên tầng hai, dừng lại trước mặt Lâm Tam Thiên.
Y lấy ra dãy số vào cửa B621: “Giáo sư Lâm, tớ có thể mời cậu khiêu vũ không?”
Ánh mắt của y nóng bỏng, Lâm Tam Thiên bị y nhìn như vậy có loại ảo giác bị đốt thành tro bụi.
Giọng của y rất nhỏ, ngoài Lâm Tam Thiên không ai có thể nghe được y nói gì.
Nhưng từ hành động của y, mọi người có thể đoán ra y đang mời giáo sư Lâm khiêu vũ.
Ngay lập tức sàn nhảy trở nên càng thêm yên tĩnh.
Vì mọi người đều biết Lâm Tam Thiên không dễ dàng chấp nhận lời mời của người khác, nhiều người trong số bọn họ đều vấp phải trắc trở.
Sự bối rối và xấu hổ kỳ lạ lan tỏa trong sự im lặng.
Chỉ có “quý cô” màu xanh đứng ở trước mặt Lâm Tam Thiên vẻ mặt chắc chắn, đôi môi tô son xanh của y dường như còn giương lên.
Ánh mắt của hai người vẫn chưa tách ra.
Trong im lặng, “quý cô” màu lam vươn tay mời Lâm Tam Thiên.
“Giáo sư Lâm…!ừm…!theo quy tắc bạn phải chấp nhận lời mời của đối phương…!nhưng nếu…”
Giáo sư Lâm ngày thường hiền dịu nhưng rất bướng bỉnh về mặt xã hội, người dẫn chương trình biết rõ điều này, cho nên tình cảnh hiện tại khiến anh ta đau đầu.
Anh ta đang vặn óc suy nghĩ làm sao cho cả hai có bậc thang bước xuống, để sự xấu hổ hóa thành sự hài hước.
Nhưng anh ta đã nghĩ sai.
“Được.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Tam Thiên nắm chặt tay của đối phương.
Anh không chấp nhận lời mời khiêu vũ của người khác, nhưng Lam của anh không phải là người khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Lam: Cảm giác như đang cầu hôn..