Bà cố ngoại ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười: “Nếu cháu đặt trước ở cửa hàng trang sức, có thể sau Đông Chí mới lấy được nhẫn, nếu cháu vội thì cụ có thể cho cháu mượn xưởng sản xuất của trang viên, bên trong trang bị đầy đủ thiết bị và có thể đáp ứng nhu cầu của cháu.
“
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cụ.
” Lam nói.
“Cụ mong chờ đám cưới của cháu và giáo sư Lâm.
“
Sau khi Lam ra khỏi phòng sách, quản gia đưa y đến thẳng xưởng sản xuất ở tầng hầm.
Như bà cố ngoại đã nói, ở đây có đầy đủ thiết bị.
Bàn làm việc, kim máy, dũa, dụng cụ hàn kết hợp, v.
v! bám đầy bụi nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường.
Quản gia vừa giúp dọn dẹp, vừa chu đáo hỏi: “Nếu cậu cần gì thì tôi cũng có thể chuẩn bị nguyên liệu cho cậu.
“
Lam suy nghĩ một chút rồi nói: “Chai bia uống trong bữa tối là được rồi, phiền ông ạ.
“
Chai bia này được làm bằng thủy tinh màu xanh dịu mát, màu xanh lạ mắt với thiết kế miệng chai độc đáo, làm nguyên liệu cho chiếc nhẫn là vừa khéo.
Lam cẩn thận đập vỡ cái chai, lấy ra toàn bộ miệng chai rượu.
Đường kính miệng của nó nhỏ hơn rất nhiều so với các chai rượu thông thường, Lam thử một chút, đeo lên ngón áp út của mình vừa vặn.
Lam nhiều lần cắt gọt, mài nhẵn miệng lọ.
Hai giờ sau, một chiếc nhẫn thủy tinh màu xanh lạnh mộc mạc và sang trọng cuối cùng cũng được hoàn thành.
Y nhìn chiếc nhẫn dưới ánh đèn một lúc, khóe môi hơi nhếch lên.
Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng rất giống màu con ngươi của họ.
Quản gia còn chu đáo lấy hộp nhẫn cho y: “Chúc cậu cầu hôn suôn sẻ.
“
“Cảm ơn.
“
Lam bỏ hộp nhẫn vào túi áo khoác, đi về phía phòng khách của y và Tam Thiên.
!
Sau bữa cơm tối, Lâm Tam Thiên được Cố Lạc mời tham quan trang viên.
Lam chưa ra khỏi phòng sách của bà cố ngoại, anh có chút bồn chồn không yên.
Mười giờ tối, cơn buồn ngủ bất thường mãnh liệt ập đến.
Tác dụng phụ của quy tắc đang tăng lên, lòng bàn chân Lâm Tam Thiên có chút bủn rủn.
Anh cám ơn Cố Lạc và Khương Chúc, một mình quay trở lại phòng dành cho khách đã sắp xếp sẵn nằm nghỉ ngơi.
Cánh đồng hoang nổi lên gió lớn trong đêm.
Những cành cây lay động đập vào cửa sổ phòng khách, vang lên tiếng ầm ầm không ngừng.
Mây đen bị gió mạnh thổi bay, ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào cánh đồng hoang.
Qua tấm kính cửa sổ, bóng cây loang lổ phủ lên người Lâm Tam Thiên.
Trong cơn mê mang, anh có ảo giác rằng có vô số đôi tay của ác linh vươn ra từ ánh trăng, chạm vào cơ thể anh hết lần này đến lần khác.
Lại giống như bị ác ma nắm trong lòng bàn tay, không cách nào vùng vẫy thoát thân.
Lâm Tam Thiên cuộn tròn như khi còn bé, trong nhà rất ấm áp, nhưng anh vẫn quấn chặt mình trong chăn.
Anh gọi tên Lam của mình như một lời cầu nguyện, hy vọng sẽ có được sức mạnh từ đó.
Anh muốn chờ Lam của mình trở về, nhưng cơn buồn ngủ bất chấp ý chí của anh, đưa anh vào giấc mơ.
Trong giấc mơ, anh lại đến mê cung gương, không còn sợ hãi nữa.
Nhưng niềm vui, mong đợi, hy vọng của anh cũng theo đó biến mất.
Tất cả các giác quan và cảm xúc đều bị tước đoạt, trở về với sự chết lặng.
Lâm Tam Thiên cảm thấy như mình liên tục rơi vào hư vô.
Cho đến khi nhiệt độ và hơi thở quen thuộc lấn át Lâm Tam Thiên, anh mới thả lỏng đôi môi để đón nhận nụ hôn xâm lấn.
Gần như ngay lập tức, cảm giác rơi xuống dừng lại, các giác quan và cảm xúc đã mất của anh quay trở lại.
Lâm Tam Thiên tỉnh lại trong giọng nói vô thức của mình.
Anh nuốt vào âm thanh khiến người ta đỏ mặt, hơi thở vẫn gấp gấp không thôi.
“Tam Thiên, tớ về rồi.
“
Lam dán vào môi anh, giọng nói khô khan khàn khàn.
“Ừm.
” Tam Thiên nở nụ cười ngắn ngủi: “Lúc chờ cậu thì bất giác ngủ quên.
“
Lam xoa mái tóc rối loạn của Tam Thiên: “Vừa nãy đi chuẩn bị vài thứ nên về muộn.
“
Vẻ mặt y dịu dàng lại trang trọng, y nhìn Tam Thiên vừa mới tỉnh dậy, trong đôi mắt đầy hơi nước rồi lấy chiếc hộp nhỏ trong túi ra trong tư thế nửa quỳ.
Lâm Tam Thiên kinh ngạc, lần này hoàn toàn tỉnh táo.
Anh có dự cảm được điều gì, trái tim bắt đầu đập loạn xạ.
Tai và khóe mắt cũng đỏ theo.
“Giáo sư Lâm, cậu có thể cưới tớ không?” Lam mở hộp ra, nghiêm túc nói với Tam Thiên.
Gió ngừng thổi ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu lên chiếc nhẫn thủy tinh làm từ chai rượu xanh.
Màu sắc vốn nên lạnh lẽo lại vô cùng dịu dàng trong đêm.
Lâm Tam Thiên nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn vào đôi mắt màu xanh cùng màu của Lam.
Thế giới đứng yên trong giây lát.
Sau một lúc lâu, Lâm Tam Thiên kinh ngạc lên tiếng hỏi: “Cậu lấy đâu ra vậy?”
“Tớ tự làm đấy, không tốn tiền đâu.
“
Tam Thiên nở nụ cười, nháy mắt nói: “Nếu tớ cưới cậu, không phải do tớ đeo cho cậu sao?”
“Hì hì.
” Lam cũng nháy mắt, bình tĩnh nhìn Tam Thiên: “Đưa tay.
“
Giọng nói của y luôn đầy mê hoặc và làm nũng.
Ngay từ đầu Tam Thiên đã biết rằng anh có thể từ chối bất cứ ai, nhưng anh chưa bao giờ có thể từ chối Lam của mình.
Anh cũng không nỡ từ chối Lam.
Khóe môi Lâm Tam Thiên giương lên, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười.
Anh theo lời đưa tay trái ra.
Anh nói: “Được, tớ cưới cậu.
“
Nhưng Lam không lập tức đeo nhẫn vào tay Tam Thiên ngay.
Y lấy chiếc nhẫn thủy tinh trong hộp ra, ngậm lên môi.
Y vén mái tóc dài rủ xuống vai, cuối cùng cúi đầu với vẻ mặt thành kính lại dịu dàng.
Hơi thở lạnh lẽo phả xuống.
Lam cắn ngón tay đeo nhẫn của Tam Thiên, dùng môi và lưỡi đeo nhẫn cưới cho anh.
Lâm Tam Thiên khẽ run lên khi cảm giác ướt át và sống động chạm vào.
Những tia lửa xanh li ti cháy từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, cổ tay! đốt cháy từng tấc da và lan tỏa mọi dây thần kinh cảm giác.
Những tia lửa đốt cháy cơ thể của Tam Thiên thành ngọn lửa lớn, nuốt chửng căn phòng khô ráo yên tĩnh, đốt cháy cả cánh đồng hoang vu ngoài cửa sổ.
Cả thế giới hóa thành tro bụi trong ngọn lửa xanh, hơi thở nổ lách tách như âm thanh của ngọn lửa.
“Tam Thiên, nếu đã đồng ý cưới tớ, vậy đêm nay chúng ta hãy làm tất cả những điều mà các cặp vợ chồng thường làm đi.
“
Lâm Tam Thiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nói giống như tối nào không làm điều đó vậy.
“
“Hì hì.
” Lam giống như một đứa trẻ được thứ như ý, nâng niu lại hạnh phúc ôm Tam Thiên: “Đừng quá gò bó bản thân như vậy chứ.
“
Lâm Tam Thiên chưa bao giờ cảm thấy mãnh liệt như lúc này.
Các giác quan và cảm xúc đang ngủ yên của anh được đánh thức, một giọt nước mắt vô thức chảy ra từ khóe mắt anh.
Y chỉ ôm Tam Thiên chặt hơn.
Trước khi ngất đi, Tam Thiên ghé vào tai Lam hỏi: “Lam, cậu tìm được cách rồi phải không?
Lam nhìn anh, đôi mắt nhuốm sương như băng xanh tan chảy vào ngày xuân.
“Ừm, nhưng tạm thời chưa thể nói cho cậu biết được, xin lỗi.
“
“Có thứ gì tớ có thể giúp không?” Tam Thiên lại hỏi.
“Tam Thiên, hãy nhớ đến tớ.
” Lam lại cắn chiếc nhẫn.
Tam Thiên nhìn hành động của Lam: “Cầu hôn là một phần của kế hoạch sao?”
“Không phải.
” Vẻ mặt Lam nghiêm túc, say mê lại chăm chú: “Tớ cũng giống như những cặp đôi yêu nhau, muốn ở bên người tớ thích mãi mãi.
“
Tam Thiên bật cười, làn da càng lúc càng nóng.
Cuối cùng anh bị ngọn lửa xanh thiêu rụi đến bất tỉnh.
Trước khi Tam Thiên thiếp đi, Lam nói: “Tam Thiên, hãy nhớ đến tớ, chờ tớ.
“
Lam đã nói “chờ tớ” với Tam Thiên rất nhiều lần.
Y tin rằng đây sẽ là lần cuối cùng.
Dẫu sao, họ cũng đã đính hôn.
Editor: Miệng chai bia =))))))
Và thành phẩm ít tốn kém
.