Người Tình Trong Gương - Chương 32: 32: Lời Sau Cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Người Tình Trong Gương


Chương 32: 32: Lời Sau Cuối


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Lâm Tam Thiên hoàn tỉnh dậy, anh đang nằm trong phòng khách của trang viên.
Kim truyền dịch cắm vào mu bàn tay, cách đó không xa có một y tá đang ngủ gật.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ gió thổi không ngừng, cành cây khô đập vào ô kính cửa sổ.
Lâm Tam Thiên nhìn chằm chằm vào cảnh cây lắc lư, có chút hoảng hốt.
Mình làm sao vậy? Sao lại nằm ở đây?
Anh chỉ nhớ rằng cách đây không lâu, anh theo Cố Lạc đến bình nguyên Sirico, nhưng anh không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Lâm Tam Thiên đang định ngồi dậy khỏi giường thì Cố Lạc đẩy cửa bước vào.
“Giáo sư Lâm, anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Lâm Tam Thiên mơ hồ gật đầu: “Anh…!đã xảy ra chuyện gì à?”
“Anh không nhớ sao? Tối hôm qua anh đến tham quan địa điểm tổ chức tế lửa ven hồ suối nước nóng, đột nhiên sốt cao hôn mê.” Cố Lạc bưng thuốc ngồi bên cạnh anh: “May mà có người lái xe đi ngang qua cứu anh về.”
Lâm Tam Thiên chủ động cầm lấy thuốc, nhíu mày: “Anh tự đi à?”
“Đúng vậy, đó giờ anh đi tham quan luôn tự đi mà.” Cố Lạc kỳ quái nhìn anh, có chút lo lắng hỏi: “Giáo sư Lâm, anh thật sự không sao chứ?”
Lâm Tam Thiên theo bản năng sờ ngón áp út của mình.
Không có gì ở đó cả.
Anh bối rối trong giây lát, khóe môi hơi nhếch lên: “Không sao, cảm ơn em.”
Sau khi hồi phục sức khỏe trong trang viên trong một tuần, Lâm Tam Thiên liền tạm biệt bà cố ngoại và Cố Lạc Khương Chúc, rời khỏi Sirico bay tới Tân Thành.
Năm mới sắp đến, anh hứa với bà Lâm sẽ ở lại Tân Thành đón năm mới.
Khi máy bay cất cánh, Lâm Tam Thiên nhìn núi non trập trùng và rừng cây trắng xóa, trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn khó diễn tả bằng lời.
Ánh mắt anh lướt qua ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ, cùng mình nhìn nhau nửa giây.
Cuối cùng im lặng kéo kính chắn sáng xuống.
Hình như anh đã quên mất điều gì đó quan trọng.
Song cảm giác này quá mơ hồ, giống như quên béng mất một giấc mơ, không thể nào hồi tưởng lại mình đã mơ gì.

Bà Lâm thấy Tam Thiên trở về vô cùng vui vẻ, bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn ngon: “Chỉ có mình con thôi à? Lần trước con đã nói…”
Bà Lâm đang nói nửa chừng, chợt bần thần dừng lại.
Lâm Tam Thiên kiên nhẫn đợi một lát, lại không đợi câu tiếp theo, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của bà Lâm, anh dịu giọng hỏi: “Lần trước con đã nói gì?”
Bà Lâm thoáng ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “…!Mẹ định nói gì đó, lại đột nhiên quên mất.”
Bà kỳ quái cau mày, vừa nãy mình làm sao vậy? Ý nghĩa này chợt lóe lên, trước khi bắt được đã biến mất.
Quên đi, hình như cũng không có gì to tát.
Sau bữa cơm tối, Lâm Tam Thiên trò chuyện với bà Lâm một lúc, anh vẫn chưa khỏi hẳn cộng thêm đường xá mệt nhọc nên có hơi mệt mỏi, vì thế anh tắm rửa xong thì nằm trên giường.
Ngay khi anh tắt đèn, bầu trời phía Nam đột nhiên “bùm” một tiếng, pháo hoa màu xanh nổ tung trên bầu trời đêm.
Đồng hồ điểm mười hai giờ, là pháo hoa giao thừa hàng năm của Tân Thành.
Trái tim Lâm Tam Thiên đột nhiên đập mạnh.
Anh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Pháo hoa lần lượt bay lên, nở rộ rồi vụt tắt.
Ánh sáng rực cháy của pháo hoa chiếu sáng bầu trời đêm trong chốc lát, chiếu sáng phòng ngủ của anh.
Không hiểu sao cảm giác hoài niệm tuôn chảy trong máu Lâm Tâm Thiên, làm anh vô thức bước đến bên cửa sổ.
Những năm trước anh rất ít xem pháo hoa đêm giao thừa, không thích những điều ngắn ngủi và nóng bỏng này.
Anh sợ trông thấy chúng biến mất ngay trước mắt mình.
Song đêm nay anh không tài nào rời khỏi mắt.
Anh lặng lẽ đứng bên cửa sổ, từ lúc pháo hoa bắt đầu đến khi kết thúc, hơi thở của anh phả lên một lớp sương trắng trên bề mặt kính cửa sổ.
Bầu trời đêm trở lại yên tĩnh, trong không khí có mùi thiêu đốt.
Nỗi cô đơn khắc khoải và nỗi buồn khôn tả lan tỏa trong sự tĩnh lặng.
Hình như anh đã hứa với ai đó sẽ cùng nhau xem pháo hoa đêm giao thừa, nhưng người đó không xuất hiện, chỉ còn lại một mình anh lẻ loi bên cửa sổ đón giao thừa.
Nhưng anh lục lọi trong ký ức của mình, cũng không có hứa hẹn như vậy, cũng không có người này tồn tại.
Lâm Tam Thiên không biết mình đã rơi nước mắt từ lúc nào, nhưng khi anh nhận ra thì khóe mắt đã ươn ướt.
Lâm Tam Thiên nghĩ, chắc là tro đang cháy trong gió đã làm nhòe mắt anh.

Những ngày sau đó, Lâm Tam Thiên phát hiện mình trở nên kỳ lạ.
Anh luôn cảm thấy lòng mình không yên, khi bồn chồn anh sẽ vô thức chạm vào ngón tay đeo nhẫn bên trái của mình, hệt như ở đó thiếu thứ gì đó rất quan trọng…
Nhìn thấy trong đám đông có một người con gái mặc váy xanh đi ngang qua, anh sẽ vô thức quay đầu lại giống như đang tìm kiếm người nào đó…
Đi siêu thị đến kệ rượu sẽ vô thức dừng lại một lát, giống như trước đây phải mua thứ gì đó…
Khi đi ngang qua quầy tráng miệng ở tầng dưới chung cư, anh sẽ có xúc động muốn đi mua hai cây kem…
Nhưng thật ra anh rất ít khi đến quầy kem, tuy rằng thích kem, nhưng chương trình khuyến mãi nửa giá cho món thứ hai cũng không mấy thân thiện.
Mua một cây không có lời, mua hai cây lại ăn không hết.
Nhưng hôm nay anh lại bị ma xui quỷ khiến đi tới: “Xin chào, xin cho tôi một cây kem ốc quế muối biển, cảm ơn.”
Chị gái trong quầy kem nhiệt tình nói: “Anh ơi, chúng tôi sẽ giảm giá cho cây kem thứ hai, mua hai cây sẽ tiết kiệm hơn.”
Lâm Tam Thiên do dự một lát, gật đầu: “Được, vậy phiền chị cho tôi hai cây.”
“Ok, tôi tính cho anh tổng cộng 6 nhân dân tệ.”
Giữa mùa đông, Lâm Tam Thiên cắn hai cây kem ốc quế, răng va vào nhau lập cập và lưỡi tê cóng vì lạnh.
Kem vốn nên ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi nhưng anh lại cảm thấy đắng chát, mắt anh lại bất giác nóng lên.
Anh không biết mình bị làm sao nữa.
Đêm đó vì ăn kem mà đau dạ dày đến nỗi ngủ không được, anh nuốt hai viên thuốc dạ dày thầm hối hận vô cùng.
…!Sau này không bao giờ ăn kem nữa.
Cái cảm giác cô đơn vô cớ này đã thấm nhuần vào mọi chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của Lâm Tam Thiên.
Trở lại phòng trọ quen thuộc, anh luôn cảm thấy trên tường phòng ngủ dán rất nhiều ảnh, nhưng anh không nhớ nổi ảnh của ai, chỉ cảm thấy bây giờ chúng đã bị xé rỗng.
Chiếc tủ chứa đầy áo sơ mi của anh chỉ chiếm gần một nửa không gian, dường như thiếu rất nhiều quần áo của ai đó.
Trong bếp cũng có thêm rất nhiều dụng cụ làm bếp mới tinh.
Hình như là chủ nhà mới mua cho anh, nhưng anh không thường nấu ăn, đồ dùng tốt như vậy có thể sẽ bị bám bụi thì tiếc lắm.
Lâm Tam Thiên bị cảm giác cô độc và mất mát làm cho thở không nổi.
Thế là anh đã tìm đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý cố gắng thôi miên Lâm Tam Thiên để tìm ra điểm mấu chốt.
Anh ngủ thiếp đi dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, đến một căn phòng có ánh sáng hiu hắt và kín mít.
Trong góc phòng có một tủ quần áo cũ kỹ và to lớn.
Khi Lâm Tam Thiên ở cô nhi viện, anh đã từng bị những đứa trẻ xấu nhốt trong tủ đồ và bắt nạt, ký ức về khoảng thời gian đó thật đau đớn và mơ hồ, hệt như tiêu bản bị niêm phong trong hộp kính mờ, nhìn thấy được hình dáng nhưng lại không thấy rõ.
Anh cũng quên mất ai đã cứu mình.
Lâm Tam Thiên vô thức đi về phía tủ đồ, nhưng mỗi lần anh cố gắng mở tủ quần áo, anh sẽ từ trong mơ trở về hiện thực, thôi miên bị ép gián đoạn, sự thật cũng không cách nào giải được.
Bác sĩ phải kê đơn thuốc an thần cho anh.
Lâm Tam Thiên dựa vào thuốc để trải qua mùa đông u ám áp lực này, anh thường cô đơn đến mức không thở nổi.
Thời tiết dần ấm lên, lượng mưa vào mùa đông bắt đầu tăng lên.
Một buổi chiều mưa dầm chưa tạnh, lúc Lâm Tam Thiên chờ đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên trông thấy một chiếc ô màu xanh lấp ló bên kia đường trong đám người.
Lâm Tam Thiên không biết tại sao mình đột nhiên phát điên, tim đập thình thịch trong lồng ngực, máu cả người chảy ngược, ngay khi đèn xanh sáng lên anh giẫm lên vạch kẻ qua đường xông về phía đối diện.
Thậm chí không chú ý đến việc tránh chiếc xe rẽ phải, khiến tài xế bị buộc phải phanh lại mắng anh xối xả.
Lâm Tam Thiên xin lỗi với tài xế, chiếc ô màu xanh đã biến mất trong đám đông.
Cả thành phố cũng nhanh chóng phai mờ đi.
Anh trở lại văn phòng, Bạch Đồ Nam dẫn Thái Quả đến.
Trong ký ức hiện tại của anh, Thái Quả là cô bé anh tình cờ cứu được trong cô nhi viện khi anh trở lại Hạ Thành tảo mộ cho mẹ, sau đó cô bé được Bạch Đồ Nam nhận nuôi.
Thái Quả có năng khiếu hội họa, lúc này cô bé đang nằm trên bàn làm việc của Bạch Đồ Nam chăm chú vẽ tranh.
Thái Quả thấy Lâm Tam Thiên đi vào, rất vui vẻ vẫy tay với anh: “Anh ơi.”
Lâm Tam Thiên mỉm cười bước tới: “Có thể cho anh xem thử không?”
“Vâng ạ.”
Thái Quả hơi xê dịch thân thể, để ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, bức tranh của cô bé hiện ra trước mắt Lâm Tam Thiên.
Bối cảnh của bức tranh là một sân ga cũ, tấp nập người qua lại, một cô gái mặc váy xanh đứng giữa đám đông.
Nhưng Thái Quả không vẽ ngũ quan cho cô gái ấy, gương mặt người ấy trống rỗng.
Cảm giác tê liệt từ lòng bàn chân của Lâm Tam Thiên dâng lên, nhanh chóng lan khắp cơ thể anh.
Âm thanh ù ù cứ văng vẳng bên tai.

Lâm Tam Thiên đông cứng tại chỗ như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
“Anh ơi, anh sao thế?”
Cô bé nhạy bén cảm nhận được cảm xúc dao động của Lâm Tam Thiên.
Một cảm giác quen thuộc nào đó đang hiện ra, nhưng anh không cách nào nói rõ rốt cuộc đó là gì.
Lâm Tam Thiên cầm lấy bức tranh, ngón tay có chút run rẩy: “Em đã từng thấy cảnh này à?”
Thái Quả lắc đầu: “Em đã mơ thấy nhiều lần.”
“Tại sao người này không có mặt?”
“Trong mơ em không thấy rõ.”
“Người ấy là ai?” Giọng nói của Lâm Tam Thiên run run khó nhận ra.
Thái Quả tiếp tục lắc đầu: “Em không biết, nhưng ấn tượng rất sâu sắc trong giấc mơ.”
Lâm Tam Thiên nhìn chằm chằm vào bức tranh, im lặng chừng nửa phút.
“Quả Quả, có thể tặng bức tranh này cho anh không?”
“Dạ được.”
Lâm Tam Thiên treo bức tranh xa lạ và quen thuộc này lên tường phòng trọ, anh thường ngẩn ra nhìn “cô gái” mặc váy xanh không có khuôn mặt trong bức tranh.
Anh luôn cảm thấy mình có thể nhớ lại đường nét khuôn mặt của đối phương trong giây tiếp theo, nhưng giây sau lại bắt đầu mụ mẫm.
Cho đến một đêm, anh ngồi bên cửa sổ lặng lẽ nhìn bức tranh như thường lệ.
Ánh đèn thành phố rọi vào kính cửa sổ, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, bất chợt nhìn ảnh phản chiếu của mình trên kính.
Anh nhìn chằm chằm mình trong ánh đèn thành phố, trong ánh sáng mập mờ, cái bóng này dần chồng lên “cô gái” váy xanh không có gương mặt trong bản phác họa.
Đêm đó, Lâm Tam Thiên nằm mơ.
Anh mơ về một căn phòng kín quen thuộc, mơ về một chiếc tủ đồ cũ kỷ và to lớn trong góc phòng.
Khác với mấy lần thôi miên trị liệu, lần này anh đeo một chiếc khăn lụa màu xanh quanh cổ tay.
Lâm Tam Thiên đi đến tủ đồ như thường lệ, một chiếc khóa hơi rỉ sét treo trên cửa.
Anh chần chờ nửa giây rồi gõ nhẹ lên cánh cửa tủ quần áo.
“Xin hỏi, có ai ở trong đó không?”
Ngay lập tức ký ức đau buồn thời niên thiếu của anh chồng lên với khung cảnh hiện tại.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, trong tủ quần áo phát ra tiếng động.
Ngay sau đó là giọng nói của chính anh mà anh đã quá quen thuộc: “Anh giáo sư, sao cậu lại quên mất cô dâu của mình?”
Cô dâu.
Hai chữ này hóa thành một dòng nhiệt nóng thấm vào máu của anh, tràn sâu vào trong trái tim của anh.
“Đừng quên quy tắc, bịt mắt bằng choker, tớ có thể cho cậu biết phải làm gì.”
“…!Được.”
Lâm Tam Thiên giống như chơi trò trốn tìm cởi dải lụa màu xanh trên tay ra, bịt mắt lại rồi buộc chặt.
“Tớ đã từng nói, lần nào tớ cũng có thể tìm lại những thứ bị mất cho cậu, anh giáo sư, tớ muốn tìm lại cô dâu bị đánh mất cho cậu.”
Giọng nói vừa dứt là tiếng khóa bị mở ra.
Trái tim của Lâm Tam Thiên đập mạnh.
Nhưng ổ khóa rơi xuống, cửa tủ đồ vẫn không mở ra được.
Một âm tiếc nghẹn ngào trong cổ họng, không thể hóa thành lời.
Giấc mơ bắt đầu rung chuyển dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Tam Thiên, có nhớ không? Cô dâu của cậu.”
Cô dâu của anh, cô dâu của anh…
“Đừng sợ, chúng ta đã đính hôn rồi.”
Trên vùng hoang dã rực lửa của cực quang, câu nói này đã nhấn nút tạm dừng cho thời gian của anh.
Lâm Tam Thiên nhớ ra, yết hầu của anh không ngừng trượt xuống, gần như dùng hết sức để nhẹ nhàng cất thành lời: “Lam.”
Cô dâu của anh, Lam của anh.
Ngay khi cửa tủ mở ra, giấc mơ tan thành mây khói.
Lâm Tam Thiên mở to mắt, tất cả ký ức đã mất ùa về, cuốn trôi sự cô đơn và buồn bã khắp muôn nơi.

Lâm Tam Thiên khẽ run lên, anh mỉm cười.
“Lam, tớ chờ cậu quay về.”
Bức tranh dán trên tường bỗng hiện ra một gương mặt.
Là Lam của anh, có ngũ quan giống anh, thoa son môi màu xanh, khóe mắt trái có thêm nốt ruồi lệ, đó là dấu vết do anh để lại.
Lâm Tam Thiên đẩy cửa sổ ra, cơn gió ban đêm đã trở nên ấm áp, thoang thoảng hương đầu hè.

Lâm Tam Thiên lại đi một chuyến tới bình nguyên Sirico, sự tồn tại của Lam đã bị xóa khỏi ký ức của mọi người.
Vì bức vẽ treo trên tường diễn ra trước ngày Hạ Chí năm ngoái, sự tồn tại của Lam vẫn chưa được xác định, hơn nữa trong trí nhớ của Thái Quả cũng không có khuôn mặt của Lâm nên nó vẫn được giữ lại.
Lâm Tam Thiên gặp bà cố ngoại của Cố Lạc, tìm hiểu quy luật phá giải lời nguyền.
“Sau khi phản bội bản năng của mình, lời nguyền sẽ rời khỏi cơ thể và ở trạng thái phong ấn.”
“Ký ức bản thể là chìa khóa để mở phong ấn, sau khi phong ấn được mở ra, sức mạnh nguyền rủa do Tà Thần trừng phạt sẽ chuyển hóa thành năng lượng tích cực, có thể thực hiện ước nguyện của bản thể.”
Để phản bội quy tắc và mời người trong gương trở lại nhân gian, đòi hỏi sự kết nối chặt chẽ với nhau, đòi hỏi sự tin tưởng tuyệt đối của người trong gương đối với bản thể và sự khao khát tột độ của bản thể với người trong gương.
Những điều này quả thực chỉ có Tam Thiên và Lam mới có thể làm được.
Lâm Tam Thiên cảm ơn bà cố ngoại, sau khi trở về Đông Đô, anh bắt đầu ngày ngày chờ đợi Lam về nhà.
Đây là nguyện vọng của anh.
Cứ hai ngày anh lại mua một chiếc váy màu xanh, chẳng bao lâu đã nhanh chóng lấp đầy tủ quần áo trống của mình.
Trên tủ đầu giường đặt một chiếc đèn ngủ nhỏ, nước hoa Blue Dawn và thỏi son xanh dương mới tinh.
Anh còn sơn tường trong phòng trọ bằng sơn từ tính, sau đó dán đầy ảnh của anh và Lam.
Vào tháng 5, anh đến cửa hàng trang sức đặt nhẫn.
“Anh Lâm, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ khắc độc quyền, xin hỏi anh có cần gì không?”
Lâm Tam Thiên suy nghĩ một lát, để lại hai chữ cái đầu của mình là “LSQ” và “BE”.

(*)
(*) Pinyin của Lâm Tam Thiên là Lín Sān Qiān.

Lam tiếng anh là Blue, lấy từ B và E.
Anh cũng tình cờ gặp một sinh viên bán thời gian trong cửa hàng trang sức, đối phương rất kinh ngạc: “Giáo sư Lâm, thầy sắp kết hôn à?”
Lâm Tam Thiên không chút giấu diếm cười gật đầu: “Chờ đối phương trở về liền kết hôn.”
“Chúc mừng chúc mừng.”
Tin tức giáo sư Lâm sắp kết hôn nhanh chóng lan truyền trong trường, mỗi ngày anh đều nhận được vô số lời chúc mừng.
Đảo mắt đã đến ngày Hạ Chí.
Lâm Tam Thiên xin nghỉ.
Sáng sớm anh đến tiệm bánh ngọt đặt bánh hoa đậu biếc, lại đến tiệm hoa tươi mua một bó hoa tú cầu màu xanh đã cắt cành.
Ngôn ngữ hoa cẩm tú cầu màu xanh là “phản bội”.
Lam của anh đã phản bội bản năng của mình, giết chết quy tắc ràng buộc họ, chẳng mấy chốc sẽ quay trở lại bên cạnh anh.
Mà phản bội cũng không chỉ rõ ràng.
Cặp nhẫn đặt trước cũng được đưa đến, Lâm Tam Thiên đặt nó bên cạnh hoa tươi và bánh ngọt.
Anh muốn chờ “chàng dâu” của mình về nhà.
Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng Lâm Tam Thiên có đủ kiên nhẫn.
Từ bình minh đến hoàng hôn rồi màn đêm buông xuống.
Lâm Tam Thiên bật đèn ngủ màu xanh, cứ cách nửa phút lại liếc mắt nhìn thời gian.
Anh không có cách nào tĩnh tâm để làm việc khác, ngồi trước bánh ngọt vểnh tai lên, hệt như một giây sau anh có thể nghe thấy tiếng Lam tra chìa khóa mở cửa.
Nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm.
Ban đêm ở Đông Đô yên tĩnh lại, tiếng chìa khóa cũng không có vang lên.
Hành lang yên tĩnh không một tiếng động.
Thời gian chờ đợi kéo dài khiến dây thần kinh của Lâm Tam Thiên căng thẳng đến cực hạn.
Ngày Hạ Chí đã qua nhưng Lam vẫn chưa về nhà.
Lâm Tam Thiên hoảng hốt, người anh chờ đợi vẫn chưa đến, tay chân anh luống cuống nhặt chìa khóa lên.
Vì sao Lam chưa về nhà? Cậu ấy đi đâu rồi?
Không sao.
Anh sẽ đi tìm y.
Lâm Tam Thiên kìm nén cõi lòng sắp vỡ toang của mình, bàng hoàng bước ra khỏi phòng trọ.
Anh đi dọc theo con phố, đi đến những nơi anh và Lam đã từng đến như siêu thị, trung tâm mua sắm và rạp chiếu phim.
Đêm hôm khuya khoắt, tất cả cửa hàng đều đóng cửa.
Anh bị ngăn lại trước cửa.

Chỉ có mấy con mèo hoang chạy ngang qua anh, và những chai rượu rỗng mà người say rượu để lại dưới chân anh phát ra âm thanh ding dong trống rỗng.
Lâm Tam Thiên thở hổn hển, nỗi cô đơn và buồn bã đã biến mất từ ​​lâu lại dâng lên, lấn át anh đến không thở nổi.
Anh bị dòng xoáy cảm xúc cuốn vào đáy biển sâu, lạc lối trong màu xanh thẫm.
Rốt cuộc đã sai ở đâu? Lam sẽ không còn về nhà được nữa sao?
Anh còn đợi được Lam của mình nữa không?
Không khí nóng ẩm, Lâm Tam Thiên hồn vía lên mây đi bộ trên đường.
Đột nhiên một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời đêm.
Một cơn gió mạnh thổi qua con đường vắng tanh.
Ngay sau đó, cơn mưa nặng hạt rơi xuống.
Lâm Tam Thiên không có ô bị ướt sũng ngay lập tức.
Màn mưa kín không kẽ hở bao bọc lấy anh, Lâm Tam Thiên mất đi cảm xúc và giác quan trong cơn mưa.
Khi đi tới quầy bánh ngọt, bầu trời nơi anh đứng bỗng nắng lên.
Chiếc ô màu xanh che trên đỉnh đầu.
Mưa rơi tí tách, trên mặt ô bọt nước màu xanh bắn lên.
Cổ tay Lâm Tam Thiên được nhẹ nhàng nắm lấy.
“Xin lỗi, tớ đến muộn, nhẫn làm thủ công phải mất một thời gian, bỏ lỡ sinh nhật của chúng ta.”
Lâm Tam Thiên dừng bước, anh khẽ chớp mắt, nước mưa từ lông mi rơi xuống.
Anh quay đầu lại: “Đừng xin lỗi bản thân.”
Cả hai lẳng lặng nhìn nhau dưới chiếc ô màu xanh, tựa như đêm hội ngộ tại vũ hội Hạ Chí năm ngoái.
Lam của anh không hề thay đổi, trong con ngươi y hiện lên một màu xanh lạnh lẽo và nguy hiểm, nốt ruồi lệ ở khóe mắt y đang sáng lên trong mưa.
Đôi mắt của Lam nóng bỏng, Lâm Tam Thiên bị đốt đến đau rát.
Ngọn lửa xanh lan tràn trong đêm mưa xối xả.
“Cậu đã về rồi.”
“Ừm.”
“Không đi nữa?”
“Không đi nữa.”
Lam cầm tay Tam Thiên, hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, tựa như đứng bên bờ hồ hoang vu trong đêm Đông Chí.
Thời gian ngừng trôi lại lần nữa chuyển động.
Y hỏi: “Tam Thiên, cậu cưới tớ được không?”
Tam Thiên: “Tớ đã kết hôn một lần rồi.”
Lam: “Hì hì, nhưng tớ vẫn muốn xác nhận lại.”
Giọng nói của y vẫn như thường ngày, đầy dụ dỗ và nũng nịu.
Tam Thiên khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và chắc chắn: “Ừ, tớ cưới cậu, cưới bao nhiêu lần cũng được.”
Lam cũng cười: “Tam Thiên, đây là nhẫn cậu đánh mất, tớ tìm lại cho cậu.”
Y đưa chiếc nhẫn thủy tinh màu xanh vừa mới làm ngậm lên môi, vừa dịu dàng vừa thành kính cúi đầu.
Hơi thở ấm áp ẩm ướt phả xuống.
Lại một lần nữa, Lam cắn ngón tay áp út của Tam Thiên, đeo nhẫn cho anh bằng môi và lưỡi.
Mưa cứ rơi tí tách rơi tí tách.
Thế giới chuyển sang màu xanh ẩm ướt và tươi sáng.

Lâm Tam Thiên lại đeo nhẫn vào ngón áp út.
“Tân hôn hạnh phúc.”
“Tân hôn hạnh phúc.”
Cả hai gần như cười cùng lúc.
Tam Thiên và Lam đan ngón tay vào nhau, cầm chiếc ô màu xanh bước đi trong cơn mưa nặng hạt.
“A, tiệm bánh ngọt chưa mở cửa, tiếc quá.”
“Không sao, trong nhà còn một chiếc bánh ngọt rất lớn.”
“Vậy, Tam Thiên, chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
– END –
Editor: bánh hoa đậu biếc

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN