Người Tình Trong Gương - Chương 35: Ngoại truyện 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Người Tình Trong Gương


Chương 35: Ngoại truyện 3


Kỳ nghỉ đông tháng hai, Lâm Tam Thiên và Lam làm visa, đến thành Thanh Mạn quay video để quay các tài liệu video.

Thành Thanh Mạn nằm gần đường xích đạo, có mùa hè dài nhất, cuộc sống về đêm sôi động nhất và văn hóa tình dục cởi mở nhất.

Cái nóng khiến con người lười biếng khiến thời gian trở nên dăng dẳng và thoải mái.

Sau khi quay xong, cả hai quyết định đánh một giấc vào buổi chiều và uống rượu ở quán bar ngoài trời vào buổi tối.

Khi thức dậy đã là năm giờ chiều, nhưng ban ngày của thành Thanh Mạn rất dài.

Ánh sáng gay gắt hắt vào từ khe hở của tấm rèm chưa kéo kín, hắt thẳng vào mặt Lam.

Y nằm nghiêng, nhìn khuôn mặt say ngủ của Tam Thiên một lúc, đợi người kia mở mắt ra mới mong đợi nói: “Tam Thiên, đêm nay chúng ta hãy cùng nhau mặc đồ nữ nha?”

Lâm Tam Thiên vừa tỉnh, lập tức không kịp phản ứng: “Hả?”

Lam lại mang tuyệt chiêu làm nũng dụ dỗ quen thuộc của y: “Tớ muốn xem cậu mặc váy.”

Lần này Tam Thiên định đấu tranh tư tưởng một lát, vô thức buột miệng thốt ra: “Cậu mắc hay tớ mặc có gì khác nhau…”

Vừa nói xong, anh đã hối hận rồi.

“Hì hì.” Lam dùng chóp mũi cọ vào hai má nóng bỏng của Tam Thiên: “Anh giáo sư, biết rõ còn hỏi sao.”

Sau khi tắm xong, Lam kéo Tam Thiên đến trước bàn trang điểm của khách sạn rồi ngồi xuống.

Ánh mắt của hai người chạm nhau qua gương, Lam rất phấn khích: “Để tớ nghĩ đã nào, làm sao để hóa trang cho cậu đây?”

Lâm Tam Thiên bị cảm xúc của y lây nhiễm, không hiểu sao Lâm Tam Thiên lại chờ mong.

“Tam Thiên, hãy nhắm mắt lại trước, để tớ hóa trang cho cậu một niềm vui bất ngờ.”

“Ừm.”

Vì thế Lâm Tam Thiên tuân thủ lời hứa, suốt cả quá trình không mở mắt ra.

Khi tầm nhìn bị che kín, xúc giác trở nên phóng đại vô hạn, Lâm Tam Thiên trở nên rất nhạy cảm.

Bất cứ nơi nào ngón tay của Lam chạm vào, những tia lửa nhỏ ấy sẽ mơn trớn trên làn da anh.

Theo chuyển động của Lam, Lâm Tam Thiên nhắm mắt, bắt đầu sử dụng trí tưởng tượng của mình để phác thảo kỹ thuật và phong thái của Lam.

Anh có thể hình dung ra ánh mắt của Lam lúc này.

Chăm chú, say mê, nhẹ nhàng và ấm áp.

Lam đang “tạo ra” anh, cũng như anh đã “tạo ra” Lam hồi đó.

Yết hầu của Lâm Tam Thiên trượt xuống, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó tăng lên.

“Tam Thiên, sao cậu lại đỏ mặt?” Lam biết rõ còn cố hỏi.

Lâm Tam Thiên: “…” Anh từ chối trả lời câu hỏi này.

Lam cười, y nhìn lông mi liên tục run rẩy của Tam Thiên, cảm thấy khá đáng yêu, không nhịn được hôn lên mí mắt của đối phương: “Không được nhìn lén.”

Nói xong, y đeo bông tai cho Tam Thiên, ngón tay còn vân vê vành tai hồng nhuận hấp dẫn.

Khoảng nửa giờ sau, Lam kéo Tam Thiên đến trước gương, đeo kính cho anh: “Tam Thiên, có thể mở mắt.”

Giọng điệu của y lộ ra vẻ đắc ý và phấn khích.

Lâm Tam Thiên đeo vớ giẫm lên thảm, ngay khi mở mắt ra, anh ngớ cả người.

“Cậu thích không?”

“Ừm.”

Lam cười: “Tớ cũng thích, vô cùng thích.”

Lâm Tam Thiên vẫn chưa thể tỉnh người lại, bản thân trong gương đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Bộ tóc giả màu trắng dài đến thắt lưng được buộc hờ sau lưng để lộ một nửa dây buộc tóc màu xanh buông thõng.

Màu tóc trắng bạc rất hấp dẫn, nhưng đường nét khuôn mặt của Lâm Tam Thiên rất sâu, làn da trắng lạnh, đôi mắt là màu xanh lạnh lẽo, kết hợp với mái tóc trắng rất hài hòa, có vẻ đẹp lạnh lùng động lòng người.

Dái tai đeo hai chiếc bông tai, kiểu bông tai rất độc đáo, trái và phải có hai tông màu, một là màu đen, cái còn lại màu xanh.

Anh mặc một chiếc váy hai dây có thắt lưng màu đen, choker bằng ren cùng màu vừa đủ che được yết hầu, thấp thoáng dưới xương vai xanh có thể thấy một hình xăm hoa màu xanh.

Lam nảy sinh ra một ý nghĩa bất chợt, đó là làn da của mình là vải vẽ tốt nhất, thành ra y đã tự tay lấy bút mực vẽ dưới xương vai xanh của Tam Thiên.

Cánh hoa khẽ nhấp nhô theo hơi thở của Tam Thiên giống như bông hoa màu xanh đang nở rộ đung đưa trong gió, thu hút ánh nhìn của người khác.

Móng tay và môi của anh bị bôi thành màu xanh, một màu sắc mà người bình thường khó kiểm soát, nhưng nó lại vô cùng phù hợp với cả hai.

Chẳng qua hôm nay Lam thoa son môi cho anh có hơi dày.

“Cậu muốn lau nhiều hơn à?” Tam Thiên chỉ vào môi mình.

Lam mỉm cười, hơi thở của y kìm nén đè lại đây: “Không, cái này là của hai người.”

Vì thế Lam lại không biết xấu hổ cọ son môi của Tam Thiên.

Sau nụ hôn dài, anh dùng ngón tay vuốt sạch vết son môi bị lem.

Yêu đương với bản thân thì cần mặt mũi làm gì?

Lam vẫn luôn rất kiên định với vấn đề này.

Chẳng bao lâu, Lam cũng sửa sang xong.

Y để mái tóc dài ngang vai xõa xuống như bình thường, mặc áo khoác denim với quần short jean, đeo một chiếc choker denim cùng kiểu quanh cổ, môi và móng tay sơn xanh giống như Tam Thiên.

Màn đêm buông xuống.

Trong không khí ẩm ướt tràn ngập hương thơm nồng nàn của trái cây nhiệt đới, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, tay trong tay đi trên con phố chợ đêm sầm uất nhất thành Thanh Mạn.

Họ nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Chị em sinh đôi cũng không hiếm lạ, nhưng đẹp, cao gầy và phong cách độc đáo như “chị em sinh đôi” này thì thực sự khiến người ta khó quên.

Người bên trái trông lịch sự, bí ẩn và cấm dục, người bên phải trông phóng khoáng, hoạt bát và gợi cảm.

Bất kể là nam hay nữ, khi đi ngang qua họ đều nhịn không được nhìn thêm mấy lần.

Thỉnh thoảng người qua đường lấy điện thoại ra chụp lén cặp “chị em sinh đôi” có ngoại hình vô cùng nổi bật, có nam thanh niên huýt sáo với họ, còn định bước lên bắt chuyện.

Lam và Tam Thiên nhìn nhau cười mà không hề phản ứng.

Suốt một đường cả hai ăn vặt đến các quán bar ngoài trời và chợ.

Do văn hóa tình dục ở thành Thanh Mạn cởi mở nên có nhiều dịch vụ hợp pháp, các quán bar ngoài trời và chợ tập hợp nhiều đàn ông và phụ nữ có vóc người nóng bỏng, ăn mặc bó sát đi chân trần hoặc đi giày cao gót, đứng trên bàn rượu nhảy múa để thu hút sự chú ý của khách.

Những bàn rượu dài chật ních khách mua vui, họ khua tay ầm ĩ tán tỉnh, tung tiền giấy cho các nam nữ phục vụ nhảy một điệu khác.

Người dân địa phương xách theo thùng ướp bia đi lang thang khắp chợ, bán đồ uống tự làm cho những khách hàng say xỉn.

Cách chợ không xa là bờ biển, gió đêm thổi qua, rượu và nội tiết tố trong không khí lập tức bị thổi phai nhạt đi kha khá.

Lam vốn định chụp thêm một số tư liệu, nhưng trước cửa chợ viết nghiêm cấm quay chụp, y đành phải cất đạo cụ quay chụp.

Hai người chọn một vị trí ven sông ngồi xuống, đồng thời mua hai ly đặc sản địa phương “Thanh Mạn tự do”.

Lâm Tam Thiên nhấp một ngụm, hương vị nồng nàn của rượu và chanh tràn ngập trong miệng anh: “Ngon đến bất ngờ.”

Lam cũng nhấp một ngụm, cẩn thận phân biệt thành phần và tỷ lệ của “Thanh Mạn tự do” này: “Sau này tớ sẽ pha cho cậu uống.”

“Tớ rất mong chờ.”

Anh nhìn màn đêm đang trôi và cảnh chợ rực rỡ lạ thường, nhất thời có hơi xúc động.

Thời gian này năm ngoái, thế giới của anh vẫn còn một màu xám ảm đạm, Lam xuất hiện trở lại đã tô vẽ cuộc sống của anh bằng những gam màu ấm áp và tươi sáng.

Ít nhất trong hai mươi sáu năm của cuộc đời, anh chưa bao giờ tự do và thoải mái như bây giờ.

Sự tự do này đến từ sự an toàn và tin tưởng tuyệt đối.

Yêu đương với bản thân thật tuyệt vời.

Lâm Tam Thiên nghĩ, khóe môi bất giác nhếch lên.

“Chị giáo sư ơi, chị đang cười cái gì đó?”

Nãy giờ Lam vẫn luôn nhìn Tam Tiên không chớp mắt, đột nhiên cười hỏi.

Y đã từng là một ảnh phản chiếu, đôi lúc sẽ theo thói quan nhìn vào bản thể, chỉ có điều ánh nhìn của ảnh phản chiếu thông thường là theo bản năng, còn ánh mắt của y lại tràn đầy dịu dàng và ấm áp.

Lúc này Lâm Tam Thiên mới nhận ra mình đang cười, vội nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt của Lam: “Cậu lại nhìn gì nữa?”

“Bản thân mình đẹp mà không cho nhìn hở?”

“Lam, đừng nói vậy.”

Lâm Tam Thiên lại đỏ mặt.

Lam cười “hì hì”, Lâm Tam Thiên: “Tự luyến.”

Lam: “Tớ tự luyến cũng chẳng phải ngày một ngày hai.”

Lúc này, nhân viên phục vụ mang đến hai ly cocktail đặc biệt, Lâm Tam Thiên lấy làm lạ nói: “Xin lỗi, có phải gọi nhầm không, chúng tôi không gọi đồ uống này.”

“Mấy quý ông bên kia mời hai người.” Nhân viên phục vụ nói, thân thiện nháy mắt với cả hai, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhưng mấy cô gái xinh đẹp giống như hai người mà uống nhiều ở đây cũng không phải chuyện tốt.”

Cùng lúc đó, một vài tên lưu manh say rượu ở bàn bên cạnh huýt sáo với cả hai, miệng không ngừng tuôn ra những lời đùa giỡn ngả ngớn.

Cả hai không định làm khó nhân viên bèn đặt rượu sang một bên không có ý định uống.

Cả hai phớt lờ tên côn đồ liên tục ám chỉ với họ, Lam châm một điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi.

Sau đó, y lại đưa điếu thuốc cho Tam Thiên.

Tam Thiên nhìn vết son môi màu xanh còn sót lại trên điếu thuốc, mỉm cười rồi cắn xuống.

Hai người thường xuyên làm như vậy, có lúc nằm trên giường, có lúc nằm ngoài ban công cùng nhau hút một điếu thuốc.

Mùi vị mơ hồ và cấm kỵ trong hơi thở giống như một liều thuốc an thần.

Hành động quen thuộc của hai người, trong mắt người khác lại đầy hormone mê hoặc.

Mấy tên lưu manh đó rốt cục không nhịn nổi nữa mà xông tới.

“Sao hai người đẹp lại không uống rượu của chúng tôi? Không hợp khẩu vị à?”

Lam chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái: “Dị ứng cồn.”

Ban đầu mấy tên lưu mạnh bị giọng nói trầm thấp của y làm cho kinh ngạc, nhưng vì vẻ ngoài của cả hai quá lừa dối nên bọn họ không nghĩ đến khía cạnh kỳ lạ.

Đám lưu manh nhìn Lam gọi “Thanh Mạn tự do” thì không có ý tốt nhếch khóe miệng: “Dị ứng cồn? Đùa tôi đấy à?”

Lam nhún vai: “Dị ứng với cồn của mấy người.”

Tam Thiên: “Lam, chúng ta đi thôi.”

Thật ra anh cũng không lo lắng anh và Lam gặp nguy hiểm gì, huống chi có Lam ở đây, dù chỉ có mình anh thì đám lưu manh này cũng không tạo thành uy hiếp.

Chỉ là anh không muốn bị những tên lưu manh này phá bĩnh hứng thú tối nay.

Đáng tiếc mấy tên lưu manh say rượu không thức thời, ngay lúc Tam Thiên đứng lên, một trong những tên lưu manh táy máy vươn tay về phía anh, có ý đồ bóp đùi anh xơi múi.

Tam Thiên nhanh chóng tránh né, tiếng kêu thảm thiết của tên lưu manh gần như vang lên cùng lúc.

Lam nắm chặt cổ tay tên lưu manh, bẻ ngược tay gã: “Sau này đặt tay vào “con gái” người ta cho đúng chỗ.”

Y thấp giọng cảnh báo, thả mẩu thuốc lá vào cốc cocktail không uống một miếng.

Dân nhậu ở bàn bên cạnh nghe tiếng cũng nhìn sang, thấy bên này ẩu đả bèn huýt sáo “góp vui”, có mấy dân nhậu không chê chuyện lớn hô to: “Gái ơi đẹp trai lắm.”

Thấy tên lưu manh đau đớn đến chảy cả nước mắt, Lam mới thả tay.

Tam Thiên chỉ vào vòi nước bên cạnh chợ: “Qua đó rửa tay đi.”

Anh biết Lam cũng giống anh, ghét tiếp xúc cơ thể với người khác.

Lam: “Ừm.”

Lam rửa tay kỹ lưỡng, mới đan xen mười ngón với Tam Thiên.

Hai người rời khỏi chợ, dạo một vòng phố chợ đêm, thấy gió đêm dễ chịu bèn dọc bờ biển đi bộ trở về khách sạn.

Biển về đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ.

Song cả hai đi chẳng được bao lâu, bên đường bên cạnh đột nhiên có ba chiếc xe máy dừng lại, năm bóng người nhanh chóng đi về phía họ.

“Lại là bọn họ.” Tam Thiên đẩy kính: “Xem ra hai cứu hộ đã đến.”

Lam chậc chậc: “Phiền toái thật.”

Y chẳng ngại đánh nhau, nhưng hiện tại gió biển thổi thoải mái, đánh nhau quấy rầy việc yêu đương của họ.

“Hết cách, chúng ta cùng nhau xử bọn nó đi.”

Giáo dục con cái của nhà họ Lâm rất toàn diện, sau khi Lâm Tam Thiên được nhận nuôi, anh đã học các kỹ năng chiến đấu và rèn luyện sức mạnh với các giáo viên chuyên nghiệp.

Tuy ngày thường nhìn anh nhã nhặn ít nói, đối với mọi người hiền hòa khoan dung, chưa bao giờ gây sự, nhưng khi thật sự phải làm việc gì, anh cũng chẳng mập mờ ngần ngại.

Chỉ là bận váy ngắn có hơi vướng víu.

“Khỏi đâu, cậu giúp tớ làm một việc thôi.” Lam nhanh chóng bật máy ảnh điện thoại của mình, điều chỉnh chế độ chụp ban đêm: “Giúp tớ chụp một bức ảnh giữ nó làm tư liệu video.”

Lâm Tam Thiên: “… Được rồi, vậy thì nhanh lên, tớ không hứa chụp cho cậu sẽ đẹp đâu.”

Anh biết việc giải quyết một vài tên lưu manh, chẳng là vấn đề gì với Lam.

Lam làm ra dấu ok: “Ba phút.”

“Con khốn, vừa nãy mày làm tao xấu mặt, đêm nay tao sẽ cho mày nếm thử bị bọn tao ——”

Gã còn chưa nói hết lời, Lam đứng cách đó ba bước đã đi tới, gã chưa kịp phản ứng đã bị Lam đá thẳng vào một bên má, máu trào ra khỏi miệng trong tích tắc.

Mấy lời tục tĩu đó còn không có cơ hội để nói ra.

Lâm Tam Thiên vụng về chụp lại từng khoảnh khắc này ngay lập tức.

Một tên lưu manh khác bay lên đá vào ngực Lam, y dễ dàng nghiêng người tránh, tập kích thẳng vào đầu gối đối phương “rắc” một tiếng giòn vang, lưu manh không đề phòng quỳ rạp xuống bãi biển, đau rú cả lên.

Bọn lưu manh thấy thế có hơi sợ hãi, nhưng vẫn lần lượt xông tới, khuỷu tay của Lam đập mạnh vào xương sườn tên lưu manh, tay kia vặn cánh tay của gã, đồng thời còn đánh ngã hai gã khác.

Còn một tên lưu manh không tham gia trận chiến đã sợ hãi bỏ chạy, mấy anh em bị đánh đến mức xương khớp kêu răng rắc chửi rủa không ngừng, hai trong số đó cắn răng cố gắng phản công lại bị Lam thoải mái đánh ngã lần nữa.

Lâm Tam Thiên đang chụp hình nhắc nhở: “Chỉ còn một phút nữa.”

Anh vừa dứt lời, tên lưu manh bị đánh tơi tả máu mũi chảy ròng ròng cuối cùng cũng thấy rõ tình hình, gã vừa bò vừa chạy, cả đường đi đều kinh hãi ngoái đầu nhìn lại, xác định người đẹp bạo lực không đuổi theo mới thở phào, cuối cùng ngồi lên chiếc xe máy đậu bên lề đường chạy như bay, sợ người đẹp bạo lực đổi ý định đuổi theo bọn họ đánh mãi không tha.

Tam Thiên nhấn nút tạm dừng, trả lại điện thoại cho Lam: “Cậu xem thế nào chắc không đẹp lắm.”

Lam cười: “Không sao.”

Khi Lam kiểm tra đoạn video, khuôn mặt y chợt cứng đờ, Lâm Tam Thiên vội hỏi: “Sao thế? Có gì không được hả?”

Mặt mũi Lam mếu máo ngẩng đầu lên: “Tam Thiên, lớp trang điểm của tớ lem hết trơn rồi.”

Lâm Tam Thiên: “…”

Thế là hai người tìm một nhà vệ sinh công cộng ven đường để tẩy vết máu và sửa lại lớp trang điểm.

Lâm Tam Thiên chỉ vào xương quai xanh của mình qua gương trong phòng tắm: “Đóa hoa xanh này bị phai rồi.”

Màu xanh lam bị mồ hôi làm nhòe đi, giống như vết hickey màu xanh lam lạnh lẽo phai mờ trên xương quai xanh, trông rất gợi cảm và quyến rũ.

Cổ họng Lam trơn trượt: “Không sao đâu, tối về tớ vẽ lại cho cậu, vẽ ở đâu cũng được.”

Lâm Tam Thiên: “…”

Lam của anh lại nắng.

“Chị giáo sư, thoa son lại trước đi.”

Giọng của Lam trầm khàn đã nhuốm lên mùi nguy hiểm.

Y liếm đôi môi bị son môi làm ẩm, đè lên môi Tam Thiên, nuốt chửng hơi thở và âm thanh của Tam Thiên.

Một đêm này cũng là một đêm điên rồ.

Lâm Tam Thiên bị hôn đến thở không nổi, mơ màng nghĩ.

Cùng bản thân điên hơn một chút cũng được.

Đúng lúc này, có một ông chú hồn nhiên bước vào phòng vệ sinh.

Trông thấy hai cô gái xinh đẹp đứng trong phòng vệ sinh, ông chú sửng sốt.

Khi thấy rõ cảnh hôn nhau của hai cô gái xinh đẹp, ông chú lại sửng sốt.

Ặc.

Ông chú lặng lẽ lùi ra ngoài, xác nhận lại rằng mình đã vào nhà vệ sinh nam, ngay lập tức muốn ngã quỵ.

Mấy cô gái xinh đẹp thời nay kích thích thế sao? Chạy thẳng tới nhà vệ sinh nam ôm hôn!

Play bách hợp trong WC nam?!

Quá! Đáng! Sợ!!!

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN