Người Tình Trong Gương - Chương 8: 8: Blue
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Người Tình Trong Gương


Chương 8: 8: Blue


Số 621 đường Hòe Lâm.
Đó là địa chỉ của cô nhi viện, cũng là nơi Lâm Tam Thiên lần đầu tiên gặp Lam.
Cũng giống như bức thư, chữ viết của tờ giấy giống hệt chữ viết của Lâm Tam Thiên.
Cảm giác tê buốt lan ra từ đầu ngón tay, thẳng đến sống lưng.
Lâm Tam Thiên gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào túi, cả người anh căng thẳng nhìn xung quanh, ánh sáng trong quán bar mơ hồ và mờ ảo, mê cung gương đầy những người hâm mộ âm nhạc uốn éo cơ thể theo nhịp trống, mọi người đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không có thời gian quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh bọn họ.
Tiếng trống xao động, trái tim Lâm Tam Thiên cũng đập thình thịch.
“Lam” cũng ở trong quán bar này vào lúc này sao? Nếu vậy, tại sao không thể thẳng mặt gặp anh?
Lâm Tam Thiên vội vã qua lại giữa đám người mặc sức vui vẻ, bóng dáng của anh lướt qua vai những bóng dáng đang vặn vẹo.
Nương theo ánh đèn sân khấu đủ mọi màu sắc, anh nhìn dọc theo đám đông từng người một lại phủ nhận từng người một, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào tấm gương bên cạnh, đối diện với hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Anh đang chuyển động, ảnh trong gương cũng đang chuyển động, anh đang tìm kiếm, ảnh trong gương cũng đang tìm kiếm.
Cả hai luôn ở trong cùng một trạng thái, nhưng dường như họ luôn cách nhau một khoảng cách rất xa.
“Xin chào, làm phiền anh một chút, xin hỏi anh có thấy một cô gái cao bằng tôi mặc váy xanh không?”
“Xin lỗi, tôi không để ý.”
“Tôi không thấy.”
“Cao như vậy à? Nếu có một cô gái cao như vậy sẽ rất dễ thấy, nhưng tôi lại không thấy…”
“Cảm ơn…”
Lâm Tam Thiên cố gắng tìm kiếm dấu vết của “Lam” để lại trong quán bar, nhưng quán bar không lớn lắm lại giống như một mê cung vô tận rất dễ khiến người ta lạc lối trong đó.
Lâm Tam Thiên đi lòng vòng vài vòng, hỏi đến miệng khô lưỡi khô nhưng không phát hiện được gì.
Vì thần kinh căng thẳng cao độ nên hơi thở có chút gấp gáp, trong ánh sáng phản xạ của mặt gương, làn da anh trắng lạnh gần như trong suốt, môi lại đỏ hơn bình thường đôi chút.

Lại có mấy người tới bắt chuyện đều bị Lâm Tam Thiên từ chối.
Anh đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi nên quay người bước về chỗ ngồi của mình.
Đúng lúc này, ánh đèn quán bar bỗng nhiên chuyển thành màu xanh lam lạnh lẽo, Lâm Tam Thiên quay đầu lại, phát hiện trên sân khấu kính đối diện quán bar đang đứng một ban nhạc tân binh.
Ca sĩ chính của ban nhạc là một cô gái gầy gò, mặc chiếc áo thun và quần jean màu xanh hàng ngày, đứng giữa ban nhạc cầm micro.
“Dưới đây là bài do anh trai bàn bảy gọi.”
Khi tiếng ca sĩ vang lên, ánh sáng của quầy bar chuyển tối, chỉ có một chùm ánh sáng xanh rực rỡ hắt xuống sân khấu bằng kính.
Lâm Tam Thiên ở bàn số 7 ngây ra tại chỗ, trong nháy mắt tim đập như nổi trống.
Tất nhiên anh chưa từng gọi bài hát nào, càng không biết trong danh sách ca khúc của ban nhạc mới này có một bài hát tên là “Blue”.
B.

Blue.

Lam.
Vì vậy, đó là gợi ý của “B” cho anh sao?
Hay là bởi vì uống rượu của anh nên “B” đã gọi một bài hát cho anh xem như bồi thường?
Quán bar “Mirror” áp dụng phương thức đặt bài hát bằng cách quét mã QR trên bàn, đối phương có thể yên lặng uống rượu và để lại lời nhắn, đương nhiên cũng có thể dùng số của mình để đặt bài hát.
“Khi em châm điếu thuốc xanh, tô son môi xanh, đến với thế giới cô đơn này, nơi chẳng có biển cả cũng chẳng có bầu trời đêm, nhưng anh sẽ dùng màu xanh sơn thời gian cho em, màu xanh bất tận là vĩnh cửu của chúng ta…!Anh tắt hết những âm thanh buồn bã, xé bỏ tất cả những bức tranh u sầu, đốt cháy bóng tối đổi lấy ánh sáng…!Khi bình minh ló dạng, trò chơi bắt đầu, đôi ta trốn trong tủ đồ mà chơi một trò chơi màu xanh không ai biết đến…”
Giọng nữ ca sĩ trong trẻo và sâu lắng có cảm giác xa xăm kỳ ảo lại buồn day dứt khôn nguôi.
Chỉ khi ánh đèn quán bar sáng lên, Lâm Tam Thiên mới lấy lại tinh thần từ trong tiếng hát.

Anh lập tức dùng điện thoại di động kiểm tra ban nhạc và bài hát “Blue” này, ban nhạc được thành lập vào năm ngoái mà bài hát này được cải biên từ một bài đồng dao cổ xưa và kỳ lạ ở nước ngoài.
Ý tưởng trong lời bài hát chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, Lâm Tam Thiên suy nghĩ như vậy, thêm “Blue” vào danh sách phát.
Ban nhạc tiếp tục biểu diễn của bọn họ, Lâm Tam Thiên trở lại vị trí của mình, ly rượu rỗng vẫn còn trên bàn, mép ly hình như dính chút dấu son môi màu xanh, nhưng lấy giấy vệ sinh lau nhẹ thì không có gì cả, chỉ là ánh đèn làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Lâm Tam Thiên lần nữa bấm số “B”.
“Số máy quý khách vừa gọi không có, xin vui lòng kiểm tra lại…”
Đúng như dự đoán, đây là số điện thoại không ai sử dụng, Lâm Tam Thiên hiếm khi rầu rĩ mà tắt màn hình điện thoại.
Anh phát hiện, “Lam” luôn dễ dàng tác động đến tâm trạng của anh.

Vì sao đối phương muốn mình đến cô nhi viện? Hơn nữa cô nhi viện cũng không phải là nơi dễ đi như vậy…
Lâm Tam Thiên đang suy nghĩ đến xuất thần, điện thoại di động nhét trong túi đột nhiên vang lên, ngón tay của anh bất giác run lên.
Nhưng thứ hiển thị trên màn hình điện thoại không phải là dãy số trống anh vừa gọi, mà là một dãy số xa lạ.
“Xin chào.” Anh nhấn nút nghe.
“Xin chào, xin hỏi có phải anh Lâm không? Tôi là bà chủ nhà trọ Quan Nguyệt, tôi rất tiếc phải thông báo cho anh rằng nhà trọ của chúng tôi tối nay vì có vấn đề về đường dây điện, không thể kinh doanh bình thường được nên phải hủy đặt trước tối nay của anh…”
Chủ nhà trọ liên tục xin lỗi và hủy đặt phòng đêm nay của Lâm Tam Thiên, còn giới thiệu cho anh một số khách sạn và nhà trọ đáng tin trong thành phố.
Lâm Tam Thiên vừa trượt màn hình điện thoại di động chọn chỗ ở tối nay vừa suy nghĩ, đây chẳng lẽ cũng là trùng hợp sao?
Anh đang tập trung vào việc đặt lại chỗ trọ thì một giọng nói từ phía trên truyền đến: “Cái đó, xin chào, mạo muội quấy rầy một chút, xin hỏi…!thầy có phải là giáo sư Lâm ở đại học Đông Đô không?”
Lâm Tam Thiên nghe tiếng ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa có chút chờ mong hỏi anh.
“Đúng vậy, em là…?” Lâm Tam Thiên có chút bối rối.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ chờ mong, tràn đầy vui mừng: “Em cũng lớn lên trong cô nhi viện, bảy năm trước em đã nghe bài giảng của thầy, em rất ấn tượng, sau đó cũng vẫn luôn chú ý tin tức của thầy, vừa nãy trông thấy thầy ở sàn nhảy, em còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ.”
Lâm Tam Thiên nở nụ cười dịu dàng và khiêm tốn như thường lệ: “Cảm ơn em.”
Cô gái tên là Kha Viện, cô lại nhiệt tình bày tỏ sự ngưỡng mộ với Lâm Tam Thiên, cũng nói cho Lâm Tam Thiên rằng vì năm đó anh truyền cảm hứng và động viên nên bản thân cô luôn nỗ lực, sau khi tốt nghiệp trở về làm việc tại cô nhi viện, hiện tại đã trở thành một trong những người phụ trách chính của cô nhi viện.
Sau khi trò chuyện với nhau vài câu, Kha Viện gửi lời mời với Lâm Tam Thiên: “Giáo sư Lâm, tiếp theo thầy có sắp xếp gì không? Tối nay thầy đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu không ngại, thầy có thể ở lại cô nhi viện vài đêm, coi như là ôn lại kỷ niệm trước đây, xem sự thay đổi của cô nhi viện, cũng chia sẻ một số kiến thức và hiểu biết với những đứa trẻ hiện tại, thầy thấy thế nào?”
“Sau khi cải tạo quy mô lớn, cô nhi viện bây giờ đã khác trước rất nhiều, em tin rằng sau khi giáo sư Lâm nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy như vậy…” Kha Viện cảm thán nói.
“Thế cũng được à? Vậy thì quấy rầy rồi.”
Nếu là ngày thường, Lâm Tam Thiên chắc chắn sẽ từ chối lời mời trở lại cô nhi viện.
Thứ nhất, anh không thích làm phiền người khác, thứ hai, ký ức ở cô nhi viện để lại cho anh đa phần đều là màu xám.
Nhưng tờ giấy viết “Số 621 đường Hòe Lâm, tới tìm tớ” vẫn còn trong túi anh.
Anh không có lý do gì để từ chối lời mời của Kha Viện.
Đêm nay đã xảy ra một loạt chuyện trùng hợp, điều trùng hợp hơn nữa là ký túc xá mà Lâm Tam Thiên được sắp xếp ở lại tình cờ là ký túc xá của bảy năm trước, cách bài trí trong phòng hầu như không thay đổi.
Ngay cả từ cửa sổ nhìn ra ngoài, hoa cẩm tú cầu trong vườn hoa cũng nở rộ rực rỡ như nhau.
“Giáo sư Lâm có nhu cầu gì cứ việc nói, thầy là khách quý của cô nhi viện chúng ta.”
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Kha Viện mới rời đi, Lâm Tam Thiên ngồi ở mép giường trong căn phòng quen thuộc, ánh mắt tình cờ đối diện với tủ quần áo lớn ở phía Bắc của căn phòng.
Anh biết bên trong tủ quần áo có một chiếc gương soi toàn thân rất lớn, đây cũng là nơi “Lam” được sinh ra, sau khi Lâm Tam Thiên lấy ra một bộ quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân, còn chiếc vaili thì khóa chặt và nhét ngay dưới gầm giường.
Anh tắm nước nóng xong thì nằm trên chiếc giường trong cô nhi viện, suy nghĩ về những gì đã xảy ra tối nay.
Tai nạn xe hơi, vụ nổ, “Blue”, tờ giấy.
Những yếu tố kỳ lạ và trùng hợp này trộn lẫn với nhau khiến cả đêm trở nên quá mức hoang đường và không chân thật.
“Tới tìm tớ” trên tờ giấy ghi như thế.
Vậy, làm sao tớ tìm được cậu đây, Lam?
Lâm Tam Thiên nhìn trần nhà có chút ố vàng, biết đêm nay khó ngủ nổi, vì vậy anh uống gấp đôi liều lượng thuốc ngủ thông thường, trong tai nghe lặp đi lặp lại bài “Blue”, chưa đến hai mươi phút đã cảm thấy buồn ngủ.
Lâm Tam Thiên khó ngủ, nhưng một khi đã ngủ thì hiếm khi tỉnh dậy vào ban đêm.

Đêm hôm đó, anh mở mắt ra mà không báo trước, căn phòng tối đen như mực.
Không khí vô cùng nóng nực và ngột ngạt, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt ngang bầu trời chiếu sáng căn phòng.
Lâm Tam Thiên xác nhận mình còn ở trong phòng của cô nhi viện.
Giữa tiếng sấm nặng nề, anh nghe thấy một tiếng ngâm nga rất khẽ.
Từ phía Bắc căn phòng truyền đến.
Lâm Tam Thiên cũng không sợ hãi, ngược lại vểnh tai chăm chú nghe.
Tiếng ngân nga không có lời bài hát, nhưng anh nhận ra đó là giai điệu của bài “Blue” trong quán bar.
Nói đến đây, “Blue” trong tai nghe không biết khi nào đã dừng lại.
Với kinh nghiệm lần trước, anh bắt đầu có chút nghi ngờ rằng bây giờ có phải mình đang ở trong mơ hay không, nhưng điều này dường như không quan trọng.
Cho dù là mơ, anh cũng muốn thấy “Lam”.
Lâm Tam Thiên ngồi dậy, chân trần giẫm lên sàn nhà, đi về phía tủ quần áo phía Bắc.
Anh biết trong tủ quần áo có một cái kính rất lớn.
Sàn nhà cũ rất lạnh, còn hơi ẩm.
Lâm Tam Thiên kiễng chân, nhưng khi anh dần tới gần tủ quần áo, âm thanh ngâm nga giống như là cảm giác được động tác của anh, hoàn toàn dừng lại.
Lâm Tam Thiên đứng trước tủ quần áo, cánh tay đang giơ lên ​​đột nhiên dừng lại giữa không trung, cuối cùng anh vẫn có chút chần chừ.
Có nên mở ra hay không.
Yết hầu anh trượt xuống, tim đập thình thịch.
Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, đột nhiên “kẽo kẹt” một tiếng, ngăn tủ mở ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Lam: Cưỡng ép ra khỏi tủ
Tam Thiên:…!Nhét trở lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN