Người Tôi Thầm Mến - Chương 14: Cánh đồng tuyết ngút ngàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Người Tôi Thầm Mến


Chương 14: Cánh đồng tuyết ngút ngàn


Sau khi giải đấu kết thúc, dựa theo kế hoạch đã đặt ra từ trước đó, vốn dĩ Dư Thanh Dã sẽ về Thượng Hải cùng các thành viên khác trong đội, nhưng đúng lúc là cuối tuần.

“Em định ở bên này thêm bao lâu?”

Khi cậu ấy hỏi tôi lời này, cậu ấy đang thản nhiên nhìn vào cuốn sách hướng dẫn du lịch.

Tôi đến đây với giáo viên hướng dẫn, nhiệm vụ chính là trau dồi kinh nghiệm và cải thiện kỹ năng phiên dịch, trong mấy ngày hội sách diễn ra này, tôi vẫn luôn đảm nhận công việc phiên dịch viên cho tác giả người Nhật Bản.

“Có lẽ em và giáo sư Diêu sẽ ở lại lâu nhất là đến thứ hai tuần sau.”

“Ồ.” Dư Thanh Dã nghe vậy, vẻ mặt tăng thêm mấy phần vui vẻ, “Cuối tuần em có phải làm việc không? Anh muốn…”

Cậu ấy gửi ảnh chụp làng tuyết cho tôi, đáy mắt chứa đựng ý cười nhẹ nhàng và mong đợi, “Đã đến Đông Bắc thì trượt tuyết cũng là một thứ không thể thiếu.”

Dư Thanh Dã ngồi gần tôi hơn, giơ tay kéo khăn quàng cổ ra, để lộ khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, trong mắt phản chiếu bóng hình của tôi.

“Anh muốn đi cùng với em, không phải đến Cáp Nhĩ Tân là vì giải đấu hay công việc, mà là muốn tới đây du lịch cùng em…”

Cậu ấy khẽ mỉm cười, giọng nói không nhanh không chậm, “Để lại hồi ức chỉ thuộc về chúng ta.”

Không biết có phải do hiệu ứng của việc tỏ tình hay không, cậu ấy nói muốn tôi đợi cậu ấy, nhưng chính sự đột ngột của Dư Thanh Dã lại luôn làm thay đổi quỹ đạo ban đầu của tôi.

Người yêu từ cái nhìn đầu tiên là tôi, bây giờ người cẩn thận kìm nén khi đối mặt với sự dịu dàng của cậu ấy cũng là tôi.

Xét đến cùng, tôi vẫn cảm thấy quan hệ giữa tôi và cậu ấy có chút lạ kỳ, dường như tình cảm đã tăng lên, nhưng lại không có cơ hội để thẳng thắn.

Mập mờ rung động, không thực tế, lơ lửng như bông tuyết.

Vậy nên tôi muốn cùng trải nghiệm với cậu ấy nhiều hơn để nhìn thấy sự chân thành của nhau qua những cảm xúc mơ hồ.

“Để em hỏi giáo viên hướng dẫn sắp xếp công việc cuối tuần.” Tôi nghiêm túc đáp lại ánh mắt của cậu ấy, “Em cũng muốn… tạo thêm nhiều kỷ niệm thú vị với anh.”

Dư Thanh Dã thuộc kiểu có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khi không nói gì thì ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng lúc cười lên lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Tôi thích Dư Thanh Dã như thu đông, nhưng càng thích một cậu ấy sáng ngời như xuân hạ, ôn hòa mà ấm áp, không thể không chìm đắm.

Sau khi giao bản thảo đã dịch cho giáo viên hướng dẫn, tôi nói bóng nói gió về việc sắp xếp công việc cuối tuần.

Ông trẻ rất tinh ý, vừa nghe tôi hỏi thăm hành trình thì tầm mắt lập tức chuyển đến khuôn mặt của Dư Thanh Dã, nhướng nhướng lông mày, vẻ mặt có chút sâu xa.

“Giáo sư Diêu, em muốn xin thầy ngày mai có thể cho em đưa đàn chị Tưởng…” Cậu ấy gắp cho ông trẻ một miếng thịt ba chỉ, cười tủm tỉm tìm lý do, “Cho em mượn một chút, lần đầu tiên em tới Cáp Nhĩ Tân, muốn tìm một người đáng tin cậy đi cùng.”

Tính cách thẳng thắn của Dư Thanh Dã rất được người lớn yêu thích, chỉ hai ba câu đã khiến ông giáo già vui vẻ ra mặt.

“Có lẽ kỹ năng sống của đứa nhỏ Tiểu Tưởng này còn kém hơn em ấy chứ.” Ông trẻ hiểu rõ tính cách hay mất tập trung của tôi, mỉm cười nhấp một ngụm trà nóng, “Được rồi, vốn dĩ cuối tuần cũng nên nghỉ ngơi, đúng lúc bạn thầy mời thầy đi ngâm suối nước nóng, hai em có muốn đi không?”

Suối nước nóng?

Tôi và Dư Thanh Dã liếc nhìn nhau.

Cả hai đều có chút chần chờ, dù sao thì đi cùng người lớn cũng khó tránh khỏi việc câu nệ.

Trong lúc hai chúng tôi đang do dự, giáo sư tiếp tục nói, “Nhưng mà đúng là đi theo người già bọn thầy không có gì vui, hai em tự đi chơi đi, chú ý an toàn.”

“Vâng ạ.” Dư Thanh Dã ân cần rót trà cho thầy ấy, “Cảm ơn giáo sư Diêu.”

Khi phục vụ khách sạn mang đồ ăn lên, nghe thấy chúng tôi thảo luận về chuyện đi làng tuyết thì  nhiệt tình đưa ra lời khuyên, nói rằng nếu chỉ đến để trượt tuyết thì có thể đăng ký theo đoàn du lịch, như vậy tiện hơn là du lịch tự túc.

Đúng lúc khách sạn có hợp tác với một công ty du lịch, sau khi cơm nước xong, tôi và Dư Thanh Dã liên lạc với công ty du lịch, đăng ký một chuyến du lịch hai ngày đến làng tuyết.

Sau khi Dư Thanh Dã giải thích tình hình với huấn luyện viên của cậu ấy, cậu ấy dọn số hành lý không nhiều lắm của mình đến phòng khách sạn đối diện với phòng của tôi.

“Kim Kim, đừng quên chuyến xe lúc 6 giờ rưỡi sáng mai đấy.”

Cậu ấy dựa vào khung cửa, thản nhiên khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã, “Nhớ đặt báo thức.” cậu ấy quơ quơ màn hình điện thoại, “Khoảng 6 giờ 15 anh sẽ tới gọi em.”

“Được.” Tôi lập tức đặt một báo thức lúc 5 giờ rưỡi, định dành một chút thời gian để trang điểm.

“Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì thì gọi anh.” Dư Thanh Dã nở một nụ cười thoải mái với tôi, dịu dàng nói: “Vậy thì… Ngủ ngon.”

“Được.”

Sau khi trả lời xong, tôi đang định đóng cửa thì phát hiện cậu ấy vẫn còn đang nhìn tôi.

“Sao vậy?”

Dư Thanh Dã như suy tư gì đó mà nhướng mày, “Không có à?”

Tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại hỏi vậy, “Không có cái gì?”

Cậu ấy dịch chuyển tầm mắt, “Không có gì.”

Bệnh trẻ con lại tái phát rồi à?

Tôi cẩn thận nhớ lại xem vừa rồi mình có làm gì khiến cậu chủ Dư phiền lòng hay không.

Vài giây sau, tôi ngập ngừng nghiêng đầu nhìn cậu ấy, “Ngủ ngon?”

Vẻ mặt hơi cau có tức khắc giãn ra, Dư Thanh Dã bình tĩnh nhướng cằm, hai tay đút trong túi áo, tùy ý trả lời, “Ừm.”

Mấy ngày qua, sự trẻ con thi thoảng Dư Thanh Dã để lộ ra khiến tôi cảm thấy cậu ấy càng thêm chân thật.

Cái người xa xôi không thể chạm tới trước kia hóa ra cũng chỉ là một chàng trai bình thường.

Có đôi khi sẽ không che giấu được sự tự phụ và tự tin, cũng biết giận dỗi, và cũng biết… làm nũng và ngại ngùng.

Sau khi nằm xuống giường, tầm mắt tôi không tự chủ mà nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng dáng vẻ của Dư Thanh Dã lại càng thêm rõ ràng.

Nhàm chán suy nghĩ xem bây giờ cậu ấy đang làm gì.

Chơi trò chơi?

Xem video của giải đấu?

Hiệu quả cách âm của khách sạn quá tốt, tôi không nghe thấy gì cả, nhớ lại ánh mắt vừa rồi cậu ấy nhìn tôi, dáng vẻ không chút bận tâm của cậu ấy, phong cách ăn mặc thường ngày của cậu ấy đều hiện lên một cách rõ ràng trước mắt.

Tôi ấn vào trái tim đang đập thình thịch của mình, mặc sức tưởng tượng về chuyện tới làng tuyết ngày mai.

Càng nghĩ càng kích động, sau khi lăn lộn mấy vòng trên giường, tôi đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, trên tay là cuốn sách hướng dẫn du lịch nhưng không hiểu sao đầu óc chỉ nghĩ tới Dư Thanh Dã.

Cậu ấy cũng sẽ căng thẳng như tôi chứ?

Hay là đã ngủ say rồi?

Tôi vẫn luôn là người nghĩ nhanh hơn làm, vừa nghĩ đến đây đã gửi cho Dư Thanh Dã một tin nhắn, “Anh ngủ chưa?”

Hỏi cái này làm gì, không phải đã nói ngủ ngon rồi hay sao!

Tưởng Kim, não mày offline à?

Lập tức thu hồi tin nhắn.

Kết quả Dư Thanh Dã lập tức gửi một sticker chó Shiba đang nhảy nhót tới, “Chưa ngủ chưa ngủ.”

Tôi nhìn chó Shiba, lại nhớ tới đôi mắt ngây thơ rũ xuống của cậu ấy, trái tim mềm nhũn, “Vậy thì… Anh đang làm gì vậy?”

Tôi hỏi cái này làm gì!

Cảm xúc ảo não khiến thôi muốn xóa app WeChat.

Nhin thời gian, đã sắp 11 giờ rồi, không ngủ thì cũng nằm trên giường, còn có gì khác nữa chắc?

Dư Thanh Dã trực tiếp gửi tin nhắn thoại tới, giọng nói hơi trầm vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, “Anh đang nghĩ tới chuyện ngày mai.”

Sau khi tạm dừng vài giây, “Em thì sao?”

“Em cũng vậy.”

Cái này có thể xem như là tâm linh tương thông không?

Sau khi chuyện trò với nhau thêm vài câu nữa, cảm giác căng thẳng và hưng phấn đã bớt đi nhiều, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn, Dư Thanh Dã thúc giục tôi mau chóng đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.

Sau khi chúc nhau ngủ ngon một lần nữa, tôi ôm quần áo đi vào phòng tắm, hơi nước ấm áp khiến mặt tôi càng đỏ hơn.

Vừa chui vào trong chăn, lướt new feed một vòng, chỉnh sửa lại ảnh chụp mấy ngày nay một chút.

Ấy vậy tôi mới phát hiện mỗi bức ảnh hoặc ít hoặc nhiều đều có bóng dáng của Dư Thanh Dã.

Đến quán ăn cùng cậu ấy, cùng đi dạo trong khuôn viên trường, cùng ăn kẹo hồ lô, cùng đi qua mặt tuyết.

Cây thoa la phủ đầy tuyết, dòng sông Tùng Hoa đầy băng, các món ngon vùng Đông Bắc.

Và cả bức ảnh chụp chung với Dư Thanh Dã kia, được tôi đặt vào vị trí cuối cùng của bài đăng.

Nếu không chú ý thì rất dễ bỏ qua.

Tôi muốn tiếp tục duy trì sự yên tâm, nhưng lại không nhịn được mà công khai thể hiện sự yêu thích.

Nếu suy nghĩ cặn kẽ thì mập mờ chính là cầm lòng không đậu.

Bởi vì ngày thường không hay đăng bài, bây giờ đột nhiên đăng ảnh, bạn học và bạn bè đều rất nể tình mà nhấn like.

Dư Thanh Dã cũng nhấn like.

Một phút sau, cậu ấy cũng đăng một status mới lên trang cá nhân.

Caption chỉ là một mặt cười đơn giản.

Nội dung là hai mặt cười ngây ngô to to mà chúng tôi cùng nhau vẽ trên dòng Tùng Hoa, bên cạnh viết chữ Tưởng Kim.

Cá Lớn vội vã chạy tới hiện trường hóng hớt.

“Hai người ở bên nhau rồi à?”

Dư Thanh Dã nhỏ hơn tôi hai tuổi còn chưa nói, hơn nữa cậu ấy còn là em trai của chị em tốt, quan hệ có chút khó xử.

Năm chữ “Trâu già gặm cỏ non” khiến tôi có chút tự ti.

“Không có, chỉ là…”

Tôi không biết nên giải thích chuyện mấy ngày nay thế nào, tỏ tình, bị từ chối, rồi lại có vẻ như đang được theo đuổi…

Một mối quan hệ thật kỳ lạ.

Cá Lớn trên màn hình nở nụ cười, dường như cũng không bận tâm, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi tôi: “Tình hình thế nào? Thằng nhóc nhà tôi ít khi đăng status lắm, đừng nói là…”

Cô ấy nhướng mày, ranh mãnh nói, “Hành động có ý ám chỉ như vậy.”

Dù sao cũng là sớm chiều ở chung, Cá Lớn lại là một người rất thông minh, tôi căn baen không giấu được suy nghĩ của mình, thành thành thật thật kể cho cô ấy nghe những chuyện xảy ra gần đây.

“Không ngờ đấy, thế mà Kim Kim của chúng ta lại tỏ tình!”

Hiển nhiên cô ấy rất hài lòng.

“Bà không cảm thấy… không vui chứ?”

Cá Lớn vô cùng kinh ngạc, “Vì sao? Tôi cầu mà không được ấy chứ, tôi chỉ mong cô gái đẹp người đẹp nết như bà chấp nhận tên quỷ sứ đó thôi.”

“Quỷ sứ?”

Không hổ danh là chị em, không để lại cho người kia chút mặt mũi nào.

“Khi còn nhỏ nó chính là hỗn thế ma vương.” Mặc dù ngoài miệng Cá Lớn chê bai nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười, “Mặc dù tôi là chị ruột của nó nhưng có đôi khi cũng cảm thấy tính cách của thằng nhóc này thật khó hiểu.”

Trước kia tôi không quá tin vào cung hoàng đạo, nhưng đúng là Dư Thanh Dã rất phù hợp với tính cách của cung Song Tử.

Thoải mái tiêu sái như cơn gió nhưng cũng như một bí ẩn chưa được giải đáp.

Ở trên người cậu ấy, lý trí và sự ngây thơ có thể cùng tồn tại, cũng có thể dễ dàng đưa ra sự lựa chọn giữa kiên trì hay bỏ cuộc.

Còn về phần cái nhìn về tình cảm thì khỏi phải nói, chòm sao này thật sự có rất nhiều “đàn ông cặn bã”, sống buông thả, không ngừng rung động.

Đã thờ ơ lại còn nhẹ nhàng, đã tùy tiện lại còn chấp nhất, chỉ để lại mặt nghiêm túc nhất cho những người mình quan tâm.

“Trước đây tôi từng nói về mặt tình cảm, ai đến nó cũng không từ chối đúng không?” Cá Lớn thở dài.

“Ừm.” Đây cũng là khúc mắc của tôi.

Tôi không muốn trở thành một trong những lựa chọn của cậu ấy.

“Kim Kim.” Cá Lớn nghiêm túc nhìn tôi, “Bà là lựa chọn của nó, tôi rất vui khi nó có thể nhận rõ suy nghĩ của mình.”

“Tôi…”

Nghe Cá Lớn nói xong, tôi không biết nên định nghĩa tình cảm giữa tôi và Dư Thanh Dã như thế nào.

Tôi là người được cậu ấy chọn ư?

Với cậu ấy, tôi thật sự là người đặc biệt kia ư?

“Hai người vừa mới bắt đầu thôi, tôi cũng không cho lời khuyên gì được cả, tóm lại nếu thằng nhóc kia mà dám bắt nạt bà thì tôi chắc chắn sẽ cho nó ăn đập!” Cá Lớn hùng hổ hừ một tiếng, “Nhưng tôi cũng tin tưởng em trai tôi, nó chỉ hơi trẻ con một chút thôi chứ cũng không tồi, bà đừng chê.”

Sao tôi dám chê?

“Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xoắn xuýt này của bà không phải là chê nó hai lòng ba ý à?” Cá Lớn nói rõ ràng, “Không sao, dù kết quả cuối cùng của hai người thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn là bạn bè.”

“Cảm ơn cậu, Cá Lớn!”

Đúng là một người đẹp người đẹp nết.

“Ha ha ha… Đừng khách sáo, sau này bà và nó nhớ hiếu thuận với tôi là được!”

“…”

Sau khi hàn huyên những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay với Cá Lớn, tâm trạng của tôi hoàn toàn thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến, hai chúng tôi đều ngáp một cái.

“Ngủ đi chị em, chúc bà thọ tỷ Nam Sơn.”

“Cùng chung thế giới cùng chung ước nguyện.”

Năm giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ.

Lăn qua lộn lại trong chăn, sau năm phút kéo dài hơi tàn, cân nhắc tới việc còn muốn trang điểm, tôi vẫn rời giường.

Nói đến cũng lạ, từ khi tới Đông Bắc, tình trạng làn da của tôi rất tốt, ngoại trừ có hơi khô thì hầu như không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Nhiệt độ không khí quá thấp, cơ thể bị đông cứng đến trắng bệch, khi tuyết rơi càng cảm nhận được rõ ràng hơn.

Quá trình trang điểm diễn ra hết sức suôn sẻ, tôi nghiêm túc nhìn mình trong gương, cuối cùng vẫn quyết định thay màu son thường dùng bằng son màu đỏ mận.

Trước đây tôi luôn sợ rằng màu son này quá đậm, trông có vẻ diêm dúa, nhưng lần này đứng ở bên cạnh cậu ấy, tôi cũng muốn dùng màu nào đó nổi bật một chút, màu đỏ thẫm giúp lớp trang điểm trở nên tinh tế hơn.

Trang điểm xong cũng chỉ mới 6 giờ, tôi nhớ Dư Thanh Dã nói 6 giờ 15 phút cậu ấy sẽ tới gọi tôi.

Vậy thì tôi sẽ đợi cậu ấy trước vậy.

Kết quả là vừa đẩy cửa ra thì tôi đã nhìn thấy Dư Thanh Dã đang đứng ngoài hành lang.

Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác bản rộng, đôi giày Martin khiến cậu ấy trông càng rắn rỏi, tông màu tối tôn lên những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, khiến cậu ấy nổi bật một cách lạ kỳ.

Mặc dù bình thường Dư Thanh Dã cũng rất đẹp trai, nhưng hôm nay tôi thấy mái tóc ngắn dày của cậu ấy không hề bù xù chút nào, khuôn mặt sạch sẽ trong sáng, có thể nhìn ra đã được người ta chăm chút kỹ càng.

Tôi và cậu ấy đồng thời sửng sốt.

“Em/Anh…”

Đối diện với ánh mắt tò mò của tôi, Dư Thanh Dã giơ tay gãi gãi thái dương, rũ mắt cười khẽ một tiếng, “Anh muốn… tới chờ em sớm một chút.”

Cũng chỉ cách một lối đi, chờ đợi kiểu này có hơi dư thừa.

“Ồ… Em trang điểm xong trước dự định.”

Tôi muốn cúi đầu theo bản năng, giấu mặt vào khăn quàng cổ.

Trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, Dư Thanh Dã tới gần tôi, hương trà thanh mát làm dịu đi không ít cảm giác cứng nhắc.

Tôi ngước mắt nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của cậu ấy, trong lúc lặng lẽ đối diện, những cảm xúc tinh tế như chực trào ra.

“Đẹp lắm.”

Giọng của cậu ấy trầm thấp hơn bình thường, có chút khàn khàn, như đang cố gắng kiềm chế.

Là đang nói về son môi ư?

Tôi mím môi theo bản năng.

Sau đó Dư Thanh Dã quay mặt sang chỗ khác, làm như không có việc gì mà ho khan một tiếng, “Nếu chuẩn bị xong rồi thì chúng ta tới sảnh lớn đợi luôn nhé?”

“Được.”

Dư Thanh Dã nói xong lời này thì xoay người bước đi, bước đi thong thả từ từ, từ bóng lưng cũng có thể nhận ra tâm trạng cậu ấy không tồi.

6 giờ rưỡi, xe buýt dừng trước cửa khách sạn đúng giờ.

Làng tuyết là một khu du lịch nổi tiếng, có rất nhiều người muốn đến đó, trong xe đông người, các du khách đều rất hào hứng.

Dư Thanh Dã tìm một vị trí gần cửa sổ rồi kéo tôi ngồi xuống, lấy bánh mì và sữa nóng trong ba lô ra, “Ăn tạm chút đã.”

Tôi nhìn qua, cậu ấy còn mang theo bình giữ nhiệt và đồ ăn vặt.

“Anh cẩn thận thật đấy.”

Tôi chỉ mang theo một chiếc máy ảnh, là một người theo chủ nghĩa không túi xách, lúc không cần thiết, tôi sẽ không bao giờ dùng đến.

Dư Thanh Dã thản nhiên mỉm cười, “Nếu em buồn ngủ thì có thể dựa vào anh ngủ một lúc.”

Lực chú ý của tôi dồn cả vào mấy chữ dựa vào anh.

“Anh… Nếu có buồn ngủ thì cũng có thể dựa vào em.” Tôi rất trượng nghĩa mà vỗ vỗ vai.

Dư Thanh Dã nghe vậy thì trầm ngâm nhìn tôi.

“Sao vậy?” Tôi bị ánh mắt cười như không cười của cậu ấy nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, “Em nói sai gì à?”

Dư Thanh Dã dựa lưng vào cửa kính với tư thế thoải mái, “Anh cảm thấy em có hiểu lầm về vóc dáng của mình.”

“Không dựa thì thôi.”

Tôi dùng sức cắn một miếng bánh mì, ảo tưởng rằng ăn xong thì tôi sẽ trở thành sumo.

“Nhưng mà, vẫn đủ dùng.”

Nói rồi Dư Thanh Dã cúi đầu dừa vào vai tôi, dừng một chút, cậu ấy điều chỉnh tư thế rồi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi.

“Ừm, mềm mại, giống hệt gấu bông.” Dư Thanh Dã hài lòng gật gật đầu.

“…”

Tôi nên nói cái gì được, nói anh giống chim non à?

Sau khi hướng dẫn viên du lịch kiểm kê nhân số xong, nhiệt tình khen ngợi làng tuyết, tôi và Dư Thanh Dã dựa vào nhau, nghe tới mức mơ màng sắp ngủ.

Xe chạy rất chậm, Cáp Nhĩ Tân là một thành phố công nghiệp có lối kiến trúc đơn điệu, những căn nhà kiểu cũ khó tránh khỏi vẻ tiêu điều, các biển hiện trên đường phố trông cũng xưa cũ.

Tuyết đọng ven đường đêm qua chưa được quét dọn tương phản với mặt đường nhựa đen bóng, thẳng tắp một đường hướng tới ánh mặt trời, phố phường chưa tỉnh giấc mang theo cảm giác tiêu điều.

Phương bắc rộng lớn mà cô đơn.

Vậy nên người ở đây vô cùng nhiệt tình, quý trọng mỗi cuộc gặp gỡ tình cờ.

Máu vòm lộng lẫy chợt lóe lên của ga tàu Cáp Nhĩ Tân thật bắt mắt, con tàu sơn màu xanh không ngừng lăn bánh trên đường ray, đầu ống khói phun ra một luồng khói trắng, hoài cổ như một bộ phim xưa cũ.

Tôi giơ camera lên chụp một tấm, Dư Thanh Dã cũng giơ điện thoại lên.

Vào khoảnh khắc tôi quay đầu lại, cậu ấy nhấn nút chụp.

“Anh chụp em làm gì?”

Tôi có hơi lo lắng, muốn kiểm tra ảnh chụp, lỡ như để lại quá khứ đen tối thì ngại lắm.

Dư Thanh Dã nhìn tôi, cười nhẹ, “Bởi vì đẹp.”

Tôi bán tín bán nghi, “Thật sao?”

Dư Thanh Dã véo má tôi, “Em tự xem đi.”

Kỹ thuật chụp ảnh của cậu ấy không tệ, bố cục rất tốt, người ta đều nói rằng nhiếp ảnh gia đều sẽ gửi gắm tình cảm của mình vào người trong màn ảnh.

Đây thật sự là một bức ảnh đẹp hiếm hoi của tôi.

Vậy nên trong lòng Dư Thanh Dã, tôi trông như vậy sao?

Sau khi rời khỏi trung tâm thành phố với những tòa nhà san sát, xe tiến vào đường cao tốc, sau khi xuyên qua một đường hầm dài, phong cảnh ngoài cửa sổ đột nhiên thay đổi, màu tuyết trắng xóa ập tới.

Nhưng khoảng mười lăm phút sau, mặt trời để lộ toàn cảnh, ánh nắng chói lọi chiếu vào cây thông và tuyết trên mặt đất.

Hai bên vành đai là những hàng bạch dương kéo dài vô tận, tuy đã héo tàn nhưng vẫn cao lớn thẳng tắp, những xoáy nâu trên cây khiến người ta cảm thấy hoa mắt khi nhìn lâu.

Những ngôi nhà nằm rải rác trên cánh đồng bằng phẳng, củi và cỏ khô chất thành đống trên cánh đồng lúa mì đã thu hoạch, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những đàn cừu nhấp nhô.

Càng đi sâu vào trong, dân cư càng thưa thớt, những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng ánh lên ánh sáng chói lọi, bầu trời trong xanh như nước biển chảy ngược, tầng mây là những gợn sóng hiền hòa.

Khung cảnh thiên nhiên trong lành và hoàn mỹ khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Sau khi thật sự tiến vào phạm vi của làng tuyết, tôi mới hiểu được thế nào là hạt sương mênh mông cuồn cuộn được viết trong sách, cánh đồng tuyết ngút ngàn quả thật là một điều kỳ diệu.

Cánh đồng tuyết mênh mông, núi rừng bạt ngàn, sương mù trắng bao la che khuất ánh nắng khiến mọi thứ trở nên mờ ảo giống một giấc mơ.

Cực lạnh, cũng cực đẹp.

Trước khi xuống xe, tôi và Dư Thanh Dã dán thêm vài tấm dán giữ nhiệt lên người.

Cậu ấy treo bình giữ nhiệt lên cổ tôi, sau đó lại quấn thêm một vòng khăn quàng cổ nữa, che kín tới mức tôi chỉ để lộ đôi mắt, “Còn lạnh không?”

Tôi cũng giúp Dư Thanh Dã kéo khóa áo khoác lên đến tận cằm và kéo vành nón xuống.

Khi ngón tay tôi chạm vào đôi mắt cậu ấy, lông mi cậu ấy khẽ rung, trong mắt toát ra ý cười.

Hướng dẫn viên du lịch quay lại nhìn hành động của hai chúng tôi, trêu ghẹo, “Ôi chao, hai người xuống xe cũng dính với nhau, đảm bảo sẽ ấm lắm!”

Những du khách khác trong xe xôi nổi nhìn qua bên này, Dư Thanh Dã nhìn dáng vẻ co quắp của tôi thì cười nhẹ.

Sau khi xuống xe, gió lạnh phả vào mặt, hai chúng tôi đồng thời hắt xì một cái, hơi thở vừa ra khỏi miệng lập tức biến thành sương trắng.

Bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt đen nhánh trong trẻo tràn đầy mới lạ và vui mừng.

Trên lông mi của tôi đọng vài hạt sương nho nhỏ, không nhịn được chớp chớp mắt, Dư Thanh Dã cũng bắt chước tôi, dùng sức híp mắt, đồng thời còn lắc lắc đầu.

Tôi không nhịn được mà bật cười, sau khi cậu ấy trừng tôi một cái thì bỗng duỗi tay ôm lấy tôi.

Bởi vì chênh lệch chiều cao nên tôi giống con gà con bị cậu ấy bắt lấy, không thể không ôm lấy eo cậu ấy.

Cái gọi là vai kề vai có lẽ là chỉ thế này.

Vé vào cửa bao gồm cả tiền cơm trưa và tiền thuê dụng cụ trượt tuyết.

Chị gái hướng dẫn viên du lịch dẫn chúng tôi tới quán ăn ăn món hầm nồi sắt, mười mấy người vây quanh một cái nồi sắt cực lớn dùng cơm.

Tôi và Dư Thanh Dã đều không quá quen với bầu không khí kiểu này, tới quầy bán đồ ăn vặt mua mì gói, dọn ghế ra ngồi ăn trước cửa.

Phía xa xa có hai đứa bé đang đắp hai người tuyết, chơi vô cùng vui vẻ, Dư Thanh Dã ăn hết bát mì trong hai, ba miếng rồi cũng đi qua nặn tuyết.

Tôi chậm chạp cảm nhận sự ấm áp, nhìn cậu ấy chạy ngược chạy xuôi trên nền tuyết.

Ánh nắng sáng trong chiếu rọi lên người cậu ấy, khuôn mặt đoan chính lộ trong không khí, giữa hai đầu lông mày đen rậm là ý cười tràn đầy, cái mũi bị lạnh nên phiếm hồng, nhưng lại không hề xấu.

“Kim Kim, em cũng tới đây đi!”

Dư Thanh Dã mỉm cười vẫy tay với tôi, hàm răng trắng sáng lấp lánh.

Tôi đi qua đó, nhìn hai người tuyết mà cậu ấy vừa làm, không biết cậu ấy tìm giấy pháo đỏ ở đâu ra, cuộn lại thành cái mũi của người tuyết.

“Nhìn này, đây là em!” Cậu ấy vô cùng đắc ý.

Tôi nhìn đôi mắt được làm bằng hai quả óc chó và nụ cười được vẽ bằng nhánh cây của người tuyết.

“Anh chắc đây là em chứ?”

Dư Thanh Dã khoanh tay trước ngực, đi vòng quanh tôi và người tuyết, đắc ý nói, “Đúng vậy, nhất là nụ cười chân thành đặc trưng của em, anh phải làm đi làm lại đấy.”

Tôi kìm nén suy nghĩ muốn cà khịa, chậm rãi, chậm rãi nhìn về phía cậu ấy.

“Không cần khen anh đâu, anh chỉ là một người giỏi thủ công thôi.”

Cậu ấy giả vờ đưa tay lên sờ sờ mũi, có vài sợi tóc rơi xuống trán cậu.

Tôi yên lặng ngồi xổm xuống, nắm một nắm tuyết trên mặt đấu, nhào thành quả bóng rồi nhân lúc Dư Thanh Dã không chú ý mà ném vào quần áo của cậu ấy.

Dư Thanh Dã sửng sốt vài giây, “Tưởng Kim!”

“Ai bảo anh làm em xấu như vậy!”

“Nói vớ vẩn, rõ ràng là rất đáng yêu.”

Dư Thanh Dã phản bác lại tôi, khom lưng nắm một nắm tuyết, cũng vo lại thành hình cầu rồi ném về phía tôi.

Gai chúng tôi trốn đông trốn tây trên nền tuyết, ở một nơi xa lạ, quên đi mọi buồn lo, làm lơ mọi giới hạn, chơi đùa một cách tự do thoải mái.

Nhưng thể lực của tôi không đủ, cuối cùng phải dựa vào một gốc cây táo rồi thở hổn hển bảo dừng.

Dư Thanh Dã thở dài một hơi, đi đến bên cạnh tôi, chậm rãi khom lưng.

“Vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn.”

Không biết có phải vì trời lạnh núi cao nên không khí tương đối loãng hay không, tôi điều chỉnh hơi thở một lúc lâu vẫn cảm thấy tức ngực, hoa mắt chóng mặt.

Dư Thanh Dã nhìn sắc mặt của tôi không ổn lắm, sau khi hỏi han hai câu, cậu ấy bỗng ngồi xổm xuống, “Anh cõng em về khách sạn kiểm tra.”

Tôi nhìn tấm lưng dài rộng vững chãi của cậu ấy, đầu óc vẫn chưa kịp chuyển động.

“Anh cõng em?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN