Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi
Chương 19
Mỗi năm vào dịp này, Trương Phong Hòa đều gửi tin nhắn chúc mừng năm mới. Năm nay không còn tâm tư kia, còn nhắn tin cho Phùng Dã làm gì nữa. Cậu cho rằng những tin nhắn như đá chìm biển sâu trước đây đối với Phùng Dã mà nói chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, vì vậy lúc này nghe thấy Phùng Dã trách móc, cậu lại cảm thấy rất lạ lùng.
Đẩy đôi tay vì che tai mà khoác lên vai cậu, giọng điệu của Trương Phong Hòa rất lạnh nhạt. Cậu nhẹ giọng hỏi: “Vì sao tôi phải nhắn cho anh?”
Dứt lời, lại lui lại vài bước, dáng vẻ muốn tránh xa Phùng Dã.
Bàn tay Phùng Dã còn ở giữa khoảng không, ngón tay run rẩy, muốn đưa tay ra lại không thể không thu về. Đầu ngón tay dính tuyết, chạm vào liền tan ra, đôi bàn tay quen sống sung sướng cũng hơi đỏ lên vì lạnh. Hắn nhìn ra thái độ chống cự rõ ràng của Trương Phong Hòa, cái lạnh trong đầu so với tuyết ngày đông còn lạnh lẽo hơn mấy phần.
Hắn ngượng ngùng nói: “Anh chỉ là muốn nói chuyện tử tế với em.”
Cả buổi tối hắn luôn nghĩ đến Trương Phong Hòa, nghĩ đến mức thất thần nuốt không trôi, sau đó tùy tiện tìm cái cớ ra ngoài hóng gió một chút, không ngờ lát sau lại thấy Trương Phong Hòa cô độc đứng ngoài đường cái hứng gió lạnh. Phùng Dã không nhịn được đi đến, thấy hai tai người nọ lạnh đến đỏ lên, bất giác cảm thấy đau lòng, chỉ muốn đưa tay giúp cậu xoa xoa cho ấm lên.
Đáng tiếc hắn không hiểu được, lòng đã lạnh, có ủ ấm thế nào cũng vô ích.
“Chúng ta không có gì để nói cả.”
Trương Phong Hòa sẽ không vì hôm nay là ngày gia đình sum họp mà có thái độ thân thiện với Phùng Dã. Cậu cũng không muốn tiếp tục cùng Phùng Dã chơi trò chơi tình cảm của dân có tiền, vì vậy hiện tại mặc kệ Phùng Dã nói gì, cậu đều không muốn nghe. Cậu đứng cách Phùng Dã khá xa, dùng ánh mắt ngầm nói với hắn, đừng có đến đây.
Sau đó, mặc gió tuyết, xoay người rời đi.
Đêm giao thừa, trên đường không có bao nhiêu người, trống trải mênh mông, đến xe cũng cực kì ít. Dường như ai cũng có nhà để về, ai cũng có người cầu chúc cho mình cả đời suôn sẻ. Trương Phong Hòa xoa xoa tay, hà hơi vào đó, chầm chậm bước giữa đường phố không người.
Cậu không có chỗ nào để đi, cùng lắm cũng chỉ có thể trở về căn nhà nhỏ mình thuê, tắt đèn nghe pháo hoa bên ngoài, mơ màng đánh một giấc.
Cả thế giới đều náo nhiệt, chỉ là phần náo nhiệt này lại không thuộc về cậu.
Trương Phong Hòa dừng chân, quay đầu nhìn lại, cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa có chút mất mát.
Phùng Dã không đi theo cậu, thật tốt.
Nghĩ xong, cậu lấy điện thoại di động ra, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt cậu, cậu lặng lẽ gọi cho mẹ cậu: “Mẹ, con Tiểu Phong đây.”
Cậu cố gắng khiến giọng mình nghe thật vui vẻ.
Lúc điện thoại thông, có tiếng ồn ào từ bên kia truyền đến, lát sau mẹ Trương Phong Hòa mới lên tiếng, “Tiểu Phong, năm mới vui vẻ, con ăn cơm chưa?”
Trương Phong Hòa cầm điện thoại di động, mũi hơi cay cay, nhưng vẫn vui vẻ nói: “Tất nhiên là ăn rồi ạ. Dượng và em trai vẫn khỏe chứ?”
“Đều rất khỏe,” Nói đến người nhà sớm chiều ở chung, giọng mẹ Trương lại dịu dàng thêm một chút, bà cười bảo: “Mấy năm rồi con không về ăn Tết, năm nay lại đi đâu du lịch à? Đã nói với con nước ngoài có gì tốt đâu, ở nhà mới có không khí Tết…”
Nghe mẹ càm ràm, tâm trạng phiền muộn của Trương Phong Hòa cũng vơi đi phần nào. Không phải cậu không muốn đến chỗ mẹ, chỉ là từ lúc em trai sinh ra, gia đình đó càng lúc càng không chào đón cậu, cậu có thể nhận ra. Đã không phải là trẻ con, cũng biết nhìn sắc mặt người khác, Trương Phong Hòa dĩ nhiên không muốn tiếp tục đến đó.
Lại hàn huyên một lúc, Trương Phong Hòa đã lâu lắm không nói chuyện với mẹ Trương, cậu có rất nhiều lời muốn nói, bèn vừa đi vừa nói, lại cảm thấy trong chốc lát không thể nào nói hết được. Thế nhưng đầu bên kia điện thoại có một câu thúc giục truyền vào, mẹ cậu đành áy náy nói với cậu: “Tiểu Phong, hôm khác lại nói tiếp vậy, mẹ bận chút việc.”
Sau đó là tiếng bíp bíp báo máy bận.
Trương Phong Hòa ngẩn ngơ nhìn điện thoại, đôi mắt cậu cong cong, bởi vì nói chuyện vui vẻ, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười, mãi đến tận khi điện thoại đột ngột bị cắt ngang. Bàn tay cầm điện thoại của cậu càng lúc càng lạnh lẽo, trong mơ hồ, dường như cậu nghe đầu bên kia điện thoại có tiếng em trai non nớt gọi: “Mẹ, tới đây ăn cơm!”
Cùng với một giọng nam đang mất kiên nhẫn vì chờ đợi, “Còn tán gẫu gì nữa, có ăn cơm không?”
“Đến ngay đến ngay…”
….
Sau đó tất cả đều biến mất.
Trương Phong Hòa bình tĩnh đứng đó, cậu nhìn con đường trước mặt dường như không có điểm cuối, không biết mình nên đi về đâu. Người đã từng là người nhà cậu, bây giờ đều đã có gia đình riêng. Chỉ có cậu bị hai bên ghét bỏ, kẹp ở giữa thành ra người thừa. Cha cậu đối xử với con trai người khác còn để tâm hơn cả con trai mình, mẹ cậu sau khi có gia đình mới cũng không còn quan tâm tới đứa con trai sinh cùng chồng trước nữa.
Nói ra thật sự vừa chua xót vừa buồn cười.
Trương Phong Hòa cất điện thoại, không có tâm trạng đi dạo chỗ nào khác nữa. Cậu đứng bên lề đường, đợi rất lâu mới bắt được một chiếc taxi còn chạy muộn. Tài xế cũng đang về nhà đón Tết, đón cậu là chuyến cuối cùng. Trương Phong Hòa rất biết ơn, lúc xuống xe còn chúc tài xế năm mới vui vẻ.
Tài xế cũng cười đáp, “Năm mới vui vẻ!”
Xe chạy vào màn đêm dày đặc, Trương Phong Hòa quay đầu đi vào khu chung cư cũ.
Bên đường có đèn, nhà nào cũng sáng trưng, còn có thể nghe thấy tiếng TV từ lầu trên vọng đến. Đoạn đường này của Trương Phong Hòa dường như cũng không quá cô độc, chỉ là lúc đi đến dưới lầu, lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia.
Trương Phong Hòa sững sốt, vội vã nhìn sang hướng khác, giả vờ không trông thấy, quay đầu đi lên lầu.
Nhưng người trên xe đột nhiên mở cửa, đứng đó gọi cậu: “Trương Phong Hòa!”
Trương Phong Hòa làm như không nghe thấy, vẫn cúi đầu đi về phía trước, người phía sau lại đuổi theo, kéo tay cậu lại, để cậu nhìn mình. Người nọ mở miệng nói chuyện còn phả ra khói trắng, thế nhưng trong mắt lại chỉ có đầy ắp quan tâm.
Thế nhưng Trương Phong Hòa lại giằng ra, bực bội nói: “Phùng Dã, rốt cuộc anh muốn gì?!”
Cậu phiền lòng cực kì, không hiểu vì sao Phùng Dã phải năm lần bảy lượt bám lấy mình, hắn muốn cậu phải như trước đây, như một con chó vẫy đuôi lấy lòng hắn sao? Cậu không muốn chơi nữa, muốn sống cuộc sống của mình, không được sao?!
Dựa vào cái gì Phùng đại thiếu gia nói một câu không chơi nữa là có thể thản nhiên rời đi, còn cậu nói không lại bị người dây dưa không ngớt như vậy?
Cả buổi tối, lòng Trương Phong Hòa căng thẳng như dây đàn, lúc nhìn thấy Phùng Dã, sợi dây ấy rốt cuộc cũng đứt. Cậu chưa bao giờ tin Phùng Dã thật sự thích cậu, cũng không tin Phùng Dã quan tâm cậu là thật lòng.
Cậu nhìn người đàn ông mình từng yêu đang đứng trước mặt mình, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, muốn từ trong ánh mắt hắn tìm ra ý đồ thật sự, cuối cùng cậu cười nhạt hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi, hở Phùng Dã?”
Trương Phong Hòa tự nhận mình một thân một mình, cậu không sợ mất thêm gì nữa.
“Anh muốn… Trái tim em.”
Phùng Dã cẩn thận cầm lấy tay Trương Phong Hòa, sợ làm đau cậu. Chẳng biết vì sao, đêm nay hắn luôn cảm thấy Trương Phong Hòa không giống trước đây. Cậu rất yếu đuối, cậu rất đau lòng, mặc dù che giấu rất kĩ, thế nhưng Phùng Dã vẫn nhận ra.
Ánh mắt của cậu rất buồn bã, dường như đã bị rất nhiều người bỏ rơi.
Lòng Phùng Dã đau ê ẩm, trong số rất nhiều người kia, phải chăng cũng có hắn? Hắn lắp bắp hỏi: “Trương Tự đâu? Sao cậu ta không đi cùng em?”
Hỏi xong mới nhận ra hôm nay là ngày gì, liền đổi giọng hỏi: “Lúc nãy những người ở thang máy là người nhà em à? Sao lại không ở cùng bọn họ?”
Sao lại lẻ loi một mình về nhà?
Sao lại một mình đứng ngoài đường cái phơi gió?
Lúc đó Phùng Dã bị Trương Phong Hòa chống cự đẩy ra, hắn không đuổi theo vì sợ chọc Trương Phong Hòa tức giận. Thế nhưng lại không yên lòng, liền lái xe đến dưới lầu nhà Trương Phong Hòa. Vốn tưởng không chờ được Trương Phong Hòa trở về, lại nhìn thấy dưới ánh điện sáng choang là bóng người cô đơn nọ.
Trái tim lập tức đau đớn nghẹn ngào.
Khiến hắn chỉ muốn lao xuống xe, ôm người nọ vào lòng.
Thế nhưng Trương Phong Hòa chỉ trả lời một câu, “Những chuyện này không liên quan đến anh.”
Phùng Dã lần thứ hai bị sự chống cự của Trương Phong Hòa làm tổn thương, hắn buông tay, không dám ép buộc cậu. Lúc này đã sắp 12 giờ đêm, mấy đóa pháo hoa được bắn lên không trung, rực sáng cả bầu trời. Phùng Dã ngẩng đầu nhìn lên, hắn đột nhiên nhận ra hình như nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp Trương Phong Hòa vào dịp này.
Những tin nhắn trước đây Trương Phong Hòa nhắn cho hắn, tin nào cũng bị hắn dứt khoát xóa bỏ. Bây giờ muốn mở ra xem, lại không tìm được dù chỉ một tin. Mà năm nay, Trương Phong Hòa không nhắn gì cho hắn cả. Cho dù chờ đến giây cuối cùng cũng không có.
Đêm đầu năm mới, dù sao cũng phải có kẻ vui người buồn. Phùng Dã nhìn Trương Phong Hòa, muốn đem những câu chúc phúc mà bao năm qua hắn phí hoài bù đắp hết trong hôm nay.
Chỉ cần được nghe cậu nói: “Năm mới vui vẻ.”
Bên tai là tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, đến giờ rồi. Phùng Dã thầm nghĩ, dù thế nào cũng sẽ lễ độ trả lời cậu một câu, “năm mới vui vẻ”. Không có tin nhắn nhưng lại được đối phương trực tiếp chúc phúc cũng rất tốt đẹp.
Nhưng Trương Phong Hòa chỉ nói: “Tôi lên nhà trước.”
Phùng Dã vẻ mặt sượng sùng đứng đó, hắn nhìn Trương Phong Hòa quay đầu đi vào đại sảnh, dưới ánh đèn mờ mờ, cuối cùng hắn vẫn không cam lòng nói: “Không mời anh lên ngồi một chút sao?”
– —-
Sa: Edit mà quạu vl, mong nhanh tới đoạn nghiệp quật cái gia đình cực phẩm kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!