Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi
Chương 21
Sáng mùng một, Trương Phong Hòa bị tiếng pháo nổ bên ngoài đánh thức, cậu xoa cái đầu vẫn đang mơ màng, ngồi dậy, xuống giường, đi tới phòng khách, vừa nhìn đã trông thấy Phùng Dã ngủ ở sô pha cũng vừa mới bị đánh thức.
Trương Phong Hòa sửng sốt, tất cả những ký ức đêm hôm qua tràn vào trong đầu. Cậu nhớ tới hình ảnh mình chủ động mời mọc Phùng Dã lên giường, kết quả lại bị cự tuyệt, nhất thời cảm thấy vô cùng lúng túng.
Cậu đi tới trước mặt Phùng Dã, há miệng muốn nói gì đó, Phùng Dã lại giành trước một bước nói: “Anh sẽ về ngay lập tức.”
Phùng Dã cho rằng Trương Phong Hòa sắp mở miệng đuổi khách.
Hôm qua bởi vì quá muộn, hơn nữa không yên tâm Trương Phong Hòa, Phùng Dã không dám về, thân người 1m8 vùi vào sô pha nhỏ hẹp, ngủ hết sức khó khăn. Cũng bởi vì mong nhớ Trương Phong Hòa, cả đêm Phùng Dã không sao ngủ được. Vất vả lắm mới ngủ được một chút, lại bị tiếng pháo đinh tai nhức óc đánh thức.
Phùng Dã mắt thâm quầng, thái độ uể oải, vẻ mặt mệt mỏi, thế nhưng trước mặt Trương Phong Hòa vẫn cố gắng vui vẻ.
Trương Phong Hòa thấy vậy, lòng khó chịu. Cậu ngập ngừng nói: “Ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Nói xong liền quay đầu đi rửa mặt.
Phải một lúc lâu sau Phùng Dã mới nhận ra Trương Phong Hòa nói cái gì, lòng không kìm được cảm giác vui sướng. Mặc dù lúc này cả người rất mệt mỏi, nhưng nhờ câu nói này của Trương Phong Hòa mà cảm thấy chút uể oải đó không là gì cả.
Bước sang năm mới, Trương Phong Hòa nổi lửa nấu bữa cơm đầu tiên. Tủ lạnh đã chất đầy nguyên liệu nấu ăn từ trước đó, cậu cũng không ngại phiền phức, loay hoay trong bếp cả buổi, nấu một nồi canh gà thơm phức cùng vài món thịt cá. Trong lúc đó, Phùng Dã có chủ động xin ra quân làm phụ bếp, thế nhưng Trương Phong Hòa luôn chối từ.
Thức ăn được dọn lên bàn, cả căn phòng hương thơm tràn ngập. Phùng Dã vốn không đói, thế nhưng sau khi ngửi thấy mùi thức ăn, bụng cũng kêu lên ùng ục. Từ khi tách ra, đã lâu hắn chưa được Trương Phong Hòa nấu cho ăn. Mãi đến lúc mất đi, hắn mới phát hiện mình có bao nhiêu nhung nhớ mùi vị này.
Trương Phong Hòa cười cười, lấy hai bộ bát đũa đặt đối diện nhau, sau đó ngồi xuống, gọi Phùng Dã đến ăn.
Nhưng lúc Phùng Dã ngồi xuống đối diện chính mình, Trương Phong Hòa lại ngẩn người. Ngày đầu năm mới nấu cho người yêu một bữa cơm, cảnh tượng như vậy Trương Phong Hòa chỉ có thể nhìn thấy trong mộng. Dù sao thì mỗi năm Tết đến, Phùng Dã cũng đều không ở bên cạnh cậu.
Bây giờ một màn như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cậu không khỏi hoảng hốt, suýt chút nữa nghĩ chính mình lại đang nằm mơ. Thế nhưng Phùng Dã trước mặt cậu là người thật, có độ ấm. Cậu rất muốn hỏi Phùng Dã một chút, vì sao anh không đến sớm hơn? Vì sao lại là lúc này? Lại là lúc cậu hoàn toàn hết hy vọng với Phùng Dã?
Bất luận Phùng Dã làm cách nào để cứu vãn, cậu đều không cách nào thuyết phục chính mình chấp nhận hắn. Bởi cậu sợ, sợ cái Phùng Dã gọi là thích chỉ là lầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Cái kẻ trong quá khứ theo đuổi Phùng Dã bảy năm, chìm đắm trong sự ngọt ngào tự mình ảo tưởng ra, sau khi dứt ra mới phát hiện còn lại chỉ là chua chát.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Phong Hòa. Là điện thoại của Phùng Dã.
Phùng Dã buông đũa, nhận điện thoại. Bên kia là mẹ Phùng, bà lớn tiếng quở trách Phùng Dã vì đêm qua đột ngột đi mất, lại còn cả đêm không về. Phùng Dã kiên nhẫn nghe, cũng hứa sẽ lập tức về nhà, rồi mới thở phào nhẹ nhõm cúp điện thoại.
Lúc cúp điện thoại, Trương Phong Hòa nhìn hắn đầy hứng thú, “Bác gái gọi tới à?”
“Ừ.” Phùng Dã gật đầu.
Trương Phong Hòa chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Thật tốt.”
Trong nhà có người chờ mình trở về, thật tốt.
Phùng Dã nghe xong, lòng có chút cảm giác khó chịu không tên. Hắn nghĩ tới đêm qua nhìn thấy Trương Phong Hòa ở ngoài đại sảnh Tụ Hưng Lâu, cậu một mình lẻ loi đứng đó, vào dịp này, lại không có người nhà bầu bạn, bên cạnh cũng không có bạn bè, dường như thế giới chỉ còn lại một mình cậu.
Rốt cuộc, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: “Hôm qua mấy người đi chung em là ai vậy?”
Trương Phong Hòa không ngờ Phùng Dã sẽ hỏi chuyện này, đúng là cũng không có gì phải che giấu, bèn nói thẳng: “Là ba tôi.”
Nghe vậy, Phùng Dã nhớ tới người đàn ông trung niên hôm qua hắn nhìn thấy, cũng là người hôm đó hắn trông thấy tại quán cà phê. Lúc đó cũng bởi vì người đàn ông nọ mà suýt chút nữa hắn hiểu lầm Trương Phong Hòa. Phùng Dã không khỏi có chút ảo não vì lúc đó không kịp tranh thủ gây ấn tượng tốt trước mặt hai bác.
Nhưng Trương Phong Hòa lại nói tiếp, “Hai người phụ nữ còn lại, một người là mẹ kế của tôi, người còn lại là em kế.”
Phùng Dã sững sờ, lại nghĩ tới cô gái lần nọ khóc lóc om sòm tại quán cà phê hình như là em kế của cậu. Hắn nhíu nhíu mày, không ngờ hoàn cảnh gia đình Trương Phong Hòa phức tạp như vậy. Trước đây lúc Trương Phong Hòa ở bên cạnh hắn, hắn chưa từng nghĩ tới việc hỏi thăm hoàn cảnh gia đình đối phương, hơn nữa Trương Phong Hòa cũng chưa bao giờ kể, Phùng Dã liền không để tâm đến chuyện này.
Bây giờ nghe kĩ càng, hắn mới phát hiện lòng mình có chút đau đớn.
Trương Phong Hòa không quan tâm Phùng Dã nghĩ gì, chỉ lẩm bẩm: “Ba mẹ tôi ly hôn lâu rồi, bởi vì ba tôi ngoại tình…”
Những câu nói này trước đây Trương Phong Hòa chưa từng nói trước mặt Phùng Dã, bởi vì cậu luôn muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn. Những chuyện trong nhà là vết sẹo cậu không muốn nhắc tới, cậu sợ Phùng Dã nghe xong lại càng xem thường cậu, mà bây giờ cậu không cần phải giấu diếm nữa, một mạch kể hết ra.
Hiện tại cậu đã không quan tâm Phùng Dã nghe xong sẽ đối đãi với cậu thế nào.
Phùng Dã nghe Trương Phong Hòa nói, tuy rằng giọng điệu thản nhiên, cũng không khó nhìn ra trong lòng đối phương khó mà bình thản được. Phùng Dã hơi khó chịu, tự trách mình trước đây chưa từng quan tâm tới Trương Phong Hòa, hắn không dám tưởng tượng, suốt bảy năm qua, Trương Phong Hòa từng một mình trải qua bao nhiêu cái Tết như thế.
Lúc tất cả mọi người sum họp với gia đình, một mình cậu không biết trốn ở đâu, cô đơn trải qua những ngày đó.
Đến lúc này hắn mới ý thức được, những tin nhắn hằng năm Trương Phong Hòa nhắn cho hắn ẩn giấu bao nhiêu chờ mong, khát vọng được hắn đáp lại. Thế nhưng hắn lại khốn nạn xóa bỏ hết, không chừa lại một dòng thừa thãi nào.
Trước đây mình khốn nạn đến mức nào, mấy hôm nay lúc hắn theo đuổi Trương Phong Hòa một lần nữa, lần lượt bị đem ra trừng trị. Bất luận hắn hối hận bao nhiêu cũng không cách nào che lấp được sự thật hắn từng làm tổn thương Trương Phong Hòa.
“Trước đây anh hay hỏi tôi, vì sao nhất định phải bám lấy anh, vì sao lại cố chấp đến thế…” Trương Phong Hòa đột nhiên nói đến chuyện này, Phùng Dã sững người, lòng có chút cảm giác bất an không thể gọi tên.
Trương Phong Hòa cười, “Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết.”
Vì sao lại thích Phùng Dã, vì sao lại chấp nhất với hắn như vậy. Vấn đề này kể ra cũng không đơn giản, Trương Phong Hòa nghĩ có lẽ mình sẽ lựa lời rất lâu, sẽ kể lại rất đứt quãng, dù sao thì câu trả lời này cũng là bảy năm dài đăng đẵng của cậu. Nhưng khoảnh khắc đối diện với Phùng Dã, cậu lại cảm thấy mình có thể đĩnh đạc nói hết.
Cậu kể lại lần đầu tiên gặp Phùng Dã, là dưới cơn mưa, vì một chiếc ô Phùng Dã đưa cho mình mà nhất kiến chung tình. Từ nhỏ cậu thiếu thốn tình cảm, tính cách lại tự ti, lúc vừa lên đại học còn rụt rè nhút nhát, Phùng Dã đột ngột xuất hiện khiến cậu dường như tìm được ánh sáng trong đời, bóng dáng ấy trở thành mục tiêu theo đuổi của cậu.
Cậu thích Phùng Dã, khát vọng trở thành người như vậy.
…
Phùng Dã lẳng lặng nghe, rất nhiều chi tiết nhỏ hắn không nhớ nổi, trong mắt Trương Phong Hòa lại trở thành nguyên do để cậu từng bước một trầm luân. Tỷ như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, chiếc ô nọ, Phùng Dã hoàn toàn không có ấn tượng. Hắn cho rằng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là lần chặn rượu kia, mới khiến cho Trương Phong Hòa bắt đầu quấn quýt lấy mình.
Hóa ra trước đó, bọn họ đã từng gặp nhau.
Đợi đến lúc Trương Phong Hòa nói xong, hai người đều trầm mặc. Trương Phong Hòa uống cốc nước, bảo người đối diện ăn cơm, cơm nước nguội cả rồi. Phùng Dã máy móc gắp thức ăn đưa vào miệng, lại không cảm nhận được vị gì.
Chỉ vì câu cuối cùng Trương Phong Hòa nói, “Dừng lại ở đây thôi, Phùng Dã.”
“Tình cảm của tôi đối với anh đến đây là dừng, anh xứng đáng với người tốt hơn, không cần phải phung phí thời gian nơi tôi.”
Sau khi ăn cơm, Phùng Dã giúp Trương Phong Hòa dọn dẹp xong mới rời đi. Hắn ngơ ngơ ngác ngác xuống lầu, ngồi vào xe, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Hắn lái xe đi, xe bật một bài hát mà gần đây hắn thích nhất.
“Cho dù anh phải phí hoài thêm mười năm nữa để đợi em, cũng không sao –“
– —–
Lời tác giả: Con đường ngược công còn rất dài…
Trương Tự Viên Phong người nhà họ Trương đều sẽ bị ngược…
Chú thích của editor: Bài hát mà Phùng Dã nghe: Unrequited – Yoga Lin
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!