Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi
Chương 39
“Rầm rầm rầm!”
Về nhà không bao lâu, Trương Phong Hòa nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu ngẩn người, vội đi đến cửa, theo lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài. Người gõ cửa dùng sức rất mạnh, có thể nghe ra tâm trạng đang không tốt. Trương Phong Hòa qua mắt mèo nhỏ hẹp nhìn thấy lờ mờ bóng dáng trước cửa, cậu ngẩn ra, bàn tay cầm tay nắm cửa do dự, cuối cùng vẫn mở cửa.
“Phùng Dã? Sao anh lại ở đây?” Trương Phong Hòa không nghĩ Phùng Dã sẽ trở về nhanh như thế, đáy lòng cậu dâng lên một cảm giác mừng rỡ mà chính cậu cũng không phát hiện ra, nhưng vẫn trấn định hỏi: “Không ở cùng Từ Ảnh sao?”
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của Phùng Dã.
Trương Phong Hòa ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt đỏ ngầu tức giận nhìn cậu cứ như sư tử rình mồi.
Trương Phong Hòa dừng lại, không dám đi thêm bước nào nữa.
Phùng Dã đang tức giận sao?
Giận cậu giới thiệu bạn trai cho hắn? Thế nhưng rõ ràng lúc nãy trên bàn ăn, hắn và Từ Ảnh trò chuyện rất vui vẻ, không có biểu hiện gì là căm ghét hoặc mất kiên nhẫn, hơn nữa trước khi đi đã có báo trước, Phùng Dã cũng không từ chối. Trương Phong Hòa cho rằng Phùng Dã tự nguyện, giờ khắc này nhìn thấy Phùng Dã giận dữ, cậu mới ý thức được có lẽ mình sai rồi.
“Trương Phong Hòa, em muốn giao anh cho người khác đến vậy sao?” Phùng Dã thấy Trương Phong Hòa không nói gì, không nhịn được mở miệng chất vấn. Hắn nghĩ mình dùng thân phận bạn bè ở lại bên cạnh Trương Phong Hòa, từ từ bước vào cuộc sống của đối phương, một ngày nào đó người trước mặt sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ không rời xa hắn nữa.
Nhưng chuyện hôm nay lại làm cho lòng hắn nguội ngắt.
Hắn theo Trương Phong Hòa đi gặp Từ Ảnh, cố ý ám muội với Từ Ảnh trước mặt cậu, đánh cược một chút yêu thương còn sót lại của Trương Phong Hòa dành cho hắn. Thế nhưng nhận lấy chỉ là thái độ lạnh lùng không thèm để ý của đối phương.
Hắn nhìn vào mắt Trương Phong Hòa, trái tim đang cố nhẫn nhịn dường như phát ra tiếng vỡ nát, nói thêm một câu: “Nếu em muốn thế, anh sẽ làm.”
Sự im lặng lập tức tràn lan giữa hai người, Phùng Dã đứng ngoài cửa không vào, chỉ dùng ánh mắt tổn thương lẳng lặng nhìn Trương Phong Hòa. Trương Phong Hòa rũ mắt, rốt cuộc cũng phá tan im lặng: “Phùng Dã, là anh tự nói, chúng ta chỉ làm bạn bè, tôi hy vọng anh không quên điều này.”
Phùng Dã sững sờ, há miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng dường như bị ai đó bóp nghẹt không phát ra được âm thanh nào.
Hắn nhận ra mình thua rồi.
Thấy ánh mắt kiên quyết của Trương Phong Hòa, hắn biết mình đã thất bại thảm hại.
“Được.” Cười khổ một tiếng, Phùng Dã cho hai tay vào túi quần, quay đầu ra vẻ phóng khoáng rời đi. Lúc quay đi mũi hắn cay cay, hắn xoa xoa mũi, trên mặt vẫn còn nụ cười gượng gạo, đáy mắt lại toàn là tiếc nuối cùng cay đắng.
Trước đây hắn luôn chê Trương Phong Hòa thích hắn thích đến không còn bản sắc riêng của mình. Bây giờ, chẳng phải chính hắn cũng thế sao?
Sau hôm đó, Phùng Dã thức thời không quấn lấy Trương Phong Hòa nữa. Bình thường gặp cũng chỉ hỏi thăm ngắn gọn sau đó mỗi người đi một hướng. Không còn mỗi ngày chào buổi sáng chúc ngủ ngon, không còn hỏi han ân cần mọi lúc, Phùng Dã dường như bốc hơi khỏi cuộc sống của Trương Phong Hòa, như thể trên thế gian không còn người này tồn tại.
Trương Phong Hòa lúc đầu vẫn rất ung dung, thế nhưng lâu dài lại có chút không thích nghi được, đáy lòng tự dưng lại nảy sinh cảm giác vắng vẻ. Trương Phong Hòa nghĩ thầm, trạng thái như vậy hẳn là Phùng Dã cũng từng trải qua, bên cạnh mình không còn cái người sớm chiều ở chung làm bạn, sẽ cảm thấy mất mát, sẽ thấy không quen, sẽ cho rằng đó là yêu.
Chỉ tiếc rằng, đối với Trương Phong Hòa mà nói, tình yêu của cậu dành cho Phùng Dã từ lâu chỉ còn là quá khứ. Mà trong quá khứ, những năm cậu yêu Phùng Dã, Phùng Dã đối xử với cậu nhiều nhất cũng chỉ có lạnh lùng. Vì vậy Trương Phong Hòa sao lại không quen với trạng thái bây giờ cho được?
Rõ ràng đã quen thuộc từ lâu.
Vứt chuyện Phùng Dã qua một bên, Trương Phong Hòa không muốn vì hắn mà buồn bực mất tập trung thêm nữa.
*
Bởi vì cùng Phùng Dã tan rã trong không vui, Trương Phong Hòa không hề ngại ngùng đi hỏi Từ Ảnh và Phùng Dã hôm ấy tiến triển thế nào, vốn tưởng hai người đó không có đoạn sau, kết quả lại bất ngờ nghe được Từ Ảnh nói với cậu: “Tiểu Phong, tuần tới sinh nhật tôi, nhớ đến nhé. Cậu và Phùng Dã tôi đều mời.”
“Hả?” Từ miệng Từ Ảnh nghe được tên Phùng Dã, Trương Phong Hòa có chút không phản ứng kịp. Mơ mơ màng màng gật đầu đồng ý xong, cậu không nhịn được hỏi: “Cậu và Phùng Dã có liên hệ à?”
Từ Ảnh cười cười, “Tất nhiên là có, hơn nữa còn liên hệ rất nhiều lần.”
Tuy trong lời nói không lộ thêm thông tin nào về mối quan hệ của y và Phùng Dã, thế nhưng đã đủ khiến người khác suy nghĩ lung tung. Trương Phong Hòa nghĩ đến hôm ấy, Phùng Dã cắn răng nói một tiếng “được”, trái tim không khỏi rối loạn.
Nếu Phùng Dã bởi vì giận hờn mình mới đối xử tốt với Từ Ảnh mà không phải thật lòng với y, như vậy cuối cùng người bị tổn thương sẽ chỉ là Từ Ảnh. Đó không phải cục diện Trương Phong Hòa muốn nhìn thấy. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Từ Ảnh, Trương Phong Hòa lại không cách nào nói ra “chân tướng” được.
Trong lúc cậu đang ngập ngừng, Từ Ảnh đã bắt đầu chờ mong bữa tiệc sinh nhật tuần sau.
Tiệc sinh nhật Từ Ảnh làm ở quán bar y thường tới, mời tất cả mọi người y quen biết ở chỗ này. Lúc Trương Phong Hòa đến còn gặp được không ít người quen, đều là trước đó Từ Ảnh giới thiệu cho cậu. Trương Phong Hòa trông thấy, không khỏi cảm thấy lúng túng, có thể tránh mặt cậu sẽ tránh mặt.
Chỉ là đứng nhìn xung quanh một lúc cũng không thấy bóng dáng Phùng Dã đâu. Cậu hơi buồn bực, Từ Ảnh bên kia cũng rất phiền muộn nhắn tin cho Phùng Dã.
Nhưng đáp lại y chỉ có sự im lặng.
Nếu Trương Phong Hòa có thể xem được tin nhắn giữa Từ Ảnh và Phùng Dã, chắc chắn sẽ không hiểu lầm hai người ở bên nhau.
Thái độ Phùng Dã đối với Từ Ảnh rất lạnh lùng, tuy Từ Ảnh rất chủ động nhưng Phùng Dã bình thường luôn lạnh nhạt. Nhiều lần Từ Ảnh nói rất nhiều, Phùng Dã cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một chữ, “ừm”.
Ngay cả hôm nay mời sinh nhật, cũng phải hỏi Trương Phong Hòa có tới không, sau đó mới nói một câu, “tôi sẽ đến”.
Cảm giác bất thường nảy sinh trong lòng Từ Ảnh, đối với mối quan hệ giữa Phùng Dã và Trương Phong Hòa, Từ Ảnh luôn cảm thấy mình bỏ qua gì đó. Rõ ràng lần đó lúc gặp mặt, thái độ Phùng Dã đối với mình còn rất tích cực, thế mà sau khi Trương Phong Hòa rời đi, chớp mắt đã thay đổi. Lần này cũng là biết được Trương Phong Hòa sẽ tham gia tiệc sinh nhật mình mới đồng ý đến.
Từ Ảnh nhìn Trương Phong Hòa bên cạnh, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, đúng lúc y định mượn cơ hội này hỏi rõ ràng, người y luôn trông chờ rốt cuộc cũng xuất hiện.
Phùng Dã đến muộn gần mười phút, tới nơi liền đưa quà cho Từ Ảnh, thái độ rất biết lỗi. Thấy thái độ thân thiện của Phùng Dã, Từ Ảnh hơi kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận quà, còn tiện thể đặt tay lên cánh tay Phùng Dã. Thấy rõ ràng người bên cạnh thân thể hơi cứng đờ nhưng lại không từ chối, y càng yên tâm thoải mái không buông tay.
Đợi đến lúc hai người đi đến trước mặt Trương Phong Hòa, hành vi cử chỉ đã rất thân mật rồi.
Trương Phong Hòa sững sờ, nhẹ nhàng nâng cốc với hai người đó, nói: “Hai người tu thành chính quả rồi à?”
Phùng Dã không lên tiếng, chỉ mím chặt môi, đưa tay định đẩy Từ Ảnh đang tựa vào người hắn ra. Thế nhưng tay còn chưa đụng tới, đã thấy Từ Ảnh thuận thế nắm tay hắn, cười bảo: “Sắp rồi.”
Hai người mười ngón đan vào nhau, kết hợp với nụ cười miễn cưỡng trên mặt Phùng Dã, Trương Phong Hòa càng tin là chuyện tốt của bọn họ sắp tới rồi. Không nói được trong lòng là cảm giác gì, có chua xót cũng có nhẹ nhõm, cuối cùng chỉ buông một câu hời hợt, “chúc mừng”.
Sau khi nghe Trương Phong Hòa nói, Phùng Dã vẻ mặt thất vọng uống hết rượu Từ Ảnh đưa, không phản đối Từ Ảnh dây dưa với mình nữa.
Đợi đến lúc Từ Ảnh đi phòng rửa tay, Phùng Dã mới được giải thoát một lúc. Hắn tìm tới chỗ Trương Phong Hòa đang trốn vào góc phòng uống rượu, định giải thích rõ ràng mình và Từ Ảnh thật sự không có gì, nhưng đúng lúc nhìn thấy có người đàn ông khác quấy rầy Trương Phong Hòa.
Người đàn ông nọ trông hơi quen quen.
Phùng Dã chỉ trong chốc lát đã nhận ra đó là tên khốn trước đây muốn táy máy tay chân với Trương Phong Hòa.
Mạnh Bạch Trúc.
Trương Phong Hòa lúc này hơi say rồi, lòng cậu đang khó chịu vô cùng, chỉ có thể mượn rượu giải tỏa tâm trạng. Đối với Mạnh Bạch Trúc đang đến gần, cậu không hề cảm nhận được. Cho dù đối phương không có ý tốt mà khoác tay lên vai cậu, liên tục rót rượu cho cậu, Trương Phong Hòa cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nâng cốc lên uống.
Phùng Dã thấy thế, vội vàng tiến đến giật lấy cốc rượu trong tay Mạnh Bạch Trúc, giận dữ vứt xuống đất. Sau đó một đấm đấm Mạnh Bạch Trúc ngã vào ghế sô pha phía sau, lại bồi thêm một đấm nữa, đánh đến Mạnh Bạch Trúc không đỡ kịp. Đến lúc Mạnh Bạch Trúc hoàn hồn, còn chưa kịp chửi tục đã bị Phùng Dã túm cổ áo, hung ác nói: “Lần trước còn chưa ăn đủ giáo huấn?”
Mạnh Bạch Trúc rùng mình một cái, đột nhiên ý thức được người trước mặt có thể là người đêm hôm ấy đánh lén hắn.
Người xung quanh phát hiện động tĩnh của nơi này, vội vàng tiến đến kéo Phùng Dã ra, Từ Ảnh cũng hốt hoảng đi tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Y liếc nhìn Phùng Dã đang tức giận, lại nhìn Mạnh Bạch Trúc bị đánh sưng mặt mũi, cùng với Trương Phong Hòa ngã vào sô pha say đến không biết trời đất, giờ khắc này bỗng nhiên hiểu rõ rốt cuộc là lạ ở chỗ nào rồi.
Giữa Phùng Dã và Trương Phong Hòa tuyệt tối không đơn giản.
Lòng Từ Ảnh bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, ý thức được có khi Trương Phong Hòa đã lừa gạt mình, tâm trạng thật sự không thể xem là tốt được.
Từ Ảnh chủ buổi tiệc ra mặt hòa giải, Mạnh Bạch Trúc nể mặt y, không tính toán với Phùng Dã. Đương nhiên cũng có thể là bị ánh mắt hung ác của Phùng Dã dọa sợ, không dám nói thêm gì nữa.
Phùng Dã lại không hề lên tiếng, chỉ nâng Trương Phong Hòa trên sô pha, đỡ cậu lên vai, nói với Từ Ảnh: “Tôi đưa em ấy về trước.”
Nói xong, không quay đầu lại đã đi mất.
“Phùng Dã!” Mặc kệ Từ Ảnh đằng sau gọi bao nhiêu lần, Phùng Dã đều không có ý định ở lại.
Bởi vì hai người đều uống rượu, cuối cùng Phùng Dã đón xe về nhà. Sau khi về đến nhà, ôm Trương Phong Hòa lên giường mình, dùng khăn lau mặt, lau khô mồ hôi trên người đối phương, rồi thay quần áo, tắt đèn, sau khi gian phòng chìm vào bóng tối, hắn quay đầu rời đi, không dừng lại dù chỉ một chốc.
Hắn nghĩ có lẽ mình không cần phải giải thích mối quan hệ giữa hắn và Từ Ảnh với Trương Phong Hòa, nói nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì đâu, có khi Trương Phong Hòa cũng chỉ lạnh lùng đáp một câu, “Bạn bè cần phải giải thích những chuyện này sao?”
Không cần thiết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!