Người Tôi Yêu
Chương 12: Độ Hà (12)
Edit: windchime
Beta: Phương Phan
Hứa Dương đưa tay kéo cô vào trong cửa, ánh đèn nhỏ trước nhà vệ sinh mờ mờ, chiếu lên vẻ mặt bối rối của cậu. Lòng Hứa Đường mới hạ xuống chưa được bao lâu đã bị treo lên lại, nói quanh co: “Hứa Dương…”
Hứa Dương nhíu mày nhìn cô: “Chị à, chị nói thật với em đi, có phải chị thích Chu Hiểm không?”
Lúc này cậu không gọi là “anh Hiểm” nữa, khuôn mặt non nớt hiện lên vài phần nghiêm túc không phù hợp với lứa tuổi, Hứa Đường ngẩng đầu nhìn cậu, lần đầu tiên phát hiện đứa em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi đã cao đến vậy, khiến cho cô có chút áp lực.
“Con người Chu Hiểm cũng không xấu…” Cuối cùng Hứa Đường cũng mở miệng, phản bác một cách yếu ớt.
“Điểm này em biết, nhưng anh ta không thích hợp làm bạn trai của chị.”
Hứa Đường cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng đá nền xi măng phía dưới, “Chị cũng không muốn làm bạn gái anh ấy.”
“Vậy chị hãy cách xa anh ta một chút.”
“…Anh ấy cứu Hoà Hoa.”
“Còn có nhiều cách khác để cám ơn, chị hãy cách xa anh ta một chút.”
Hứa Đường không nói gì.
Dưới ánh đèn mờ mờ cô cúi thấp đầu, rũ bả vai, thân thể đứng thẳng như cố thể hiện ý chí kiên cường nhưng lại lộ ra sự yếu ớt khiến người khác không đành lòng.
Hứa Dương không khỏi vươn tay ra, muốn đặt lên bả vai của cô. Hứa Đường lại khẽ nghiêng qua một bên, tránh được. Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, con ngươi trong trẻo xuất hiện sự quật cường trước nay chưa từng có, “Hứa Dương, có lúc em biết rõ lửa rất nguy hiểm, nhưng bởi vì nó sáng ngời ấm áp, nên em sẽ không nhịn được mà muốn tới gần…” Cô cắn môi, “Trước khi bị lửa đốt đến ngón tay, chị… chị muốn thử lại một lần nữa.”
“Chị sẽ dấn cả thân mình vào lửa chứ ko chỉ ngón tay đâu.”
“Vậy em giúp chị đánh anh ấy được không?” Hứa Đường cười cười.
Hứa Dương mím chặt môi không nói lời nào.
“Hay là, thật ra thì không bao lâu sau chị sẽ không hứng thú với hắn nữa, chờ chị đi vào thành phố…”
Hứa Dương trầm mặc hồi lâu, “Chị hãy chú ý đúng mực.”
Hứa Đường đang muốn nói nữa, chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ ở bên ngoài, chấn động đến mức phòng ốc tựa như đang rung lên từng đợt, cô lập tức mở cửa ra… Trên con đường phía trước sân có một chiếc xe máy đang dừng lại, ánh đèn chói mắt chớp loạn, chỉ chiếu lướt qua đã khiến hai mắt theo phản xạ mà nheo lại.
Tưởng Hoà Hoa sợ đến đến mức không tự chủ mà dựa vào người bên cạnh, Chu Hiểm đứng trên tảng đá lớn, đứng thẳng người giằng co với đoàn xe.
Hứa Đường không kịp nghĩ ngợi nhiều, chạy thật nhanh về phía Chu Hiểm, mới vừa chạy được mấy bước đã nghe Chu Hiểm nghiêng đầu quát lên: “Cút về!”
Hứa Đường không khỏi ngừng bước chân, nhìn thấy Chu Hiểm ngoắc tay với Phương Cử, hai người chạy nhanh về phía chiếc xe máy đang dựng ở gần đó, xoay mình lên xe, hai chân chống đất, vặn tay ga, xe lắc một cái, nhanh chóng chạy về phía sườn của vòng bao vây.
Mấy chiếc xe gắn máy khác lập tức lao về phía hai người, Hứa Đường sợ hết hồn hết vía, chỉ thấy Chu Hiểm và Phương Cử xuyên qua từng lớp bao vây, bánh xe cọ trên mặt đất phát ra từng tiếng kêu chói tai, trong bóng đêm, những ánh đèn chớp loạn, giống như từng thanh kiếm sắc đâm rách màn trời.
Dù mấy chiếc xe gắn máy đã dần dần rời khỏi tầm mắt, đi về phía huyện Lộc Sơn, nhưng bên tai những người ở lại vẫn còn chấn động vì những tiếng nổ của động cơ xe. Website đăng truyện chính thức: Tưởng Hoà Hoa phục hồi tinh thần lại sau khi sợ đến nhũn chân, lập tức muốn xông vào bên trong. Hứa Đường nắm chặt tay cô ấy, “Không thể gọi điện thoại!”
Tưởng Hoà Hoa trợn to mắt nhìn cho Hứa Đường, “Chị Hứa Đường, chị muốn bao che cho Chu Hiểm sao? Có phải đúng như Hồng Mao nói, chị thích Chu Hiểm phải không?
“Chuyện này không liên quan đến việc thích hay không thích!”
Tưởng Hoà Hoa cố gắng giãy giụa thân thể để thoát khỏi sự kìm kẹp của Hứa Đường, Hứa Đường tăng thêm sức, nắm càng chặt hơn. Mặt Tưởng Hoà Hoa đỏ bừng lên, có điều giãy giụa càng mạnh hơn rồi nhanh chóng lui về phía sau cắn lên cánh tay Hứa Đường một cái.
Hứa Đường đau đến mức trước mặt bỗng tối sầm, nhưng vẫn sống chết không buông ra.
Tưởng Hoà Hoa kinh ngạc, dần dần nhả ra, ngẩng đầu nhìn Hứa Đường.
Hứa Đường đau đến mức trán đầy mồ hôi lạnh, nhìn trên cánh tay có một vòng dấu răng máu me nhầy nhụa, cắn răng nói: “Hoà Hoa, xem như chị cầu xin em, đừng gọi cuộc điện thoại này.”
“Chị định làm như thế nào?” Hứa Dương chợt chen vào nói.
Hứa Đường không khỏi buông Tưởng Hoà Hoa ra, há miệng nói, “Chị…”
“Chị có thể tìm được người nào giúp một tay sao?”
Sau khi được Hứa Dương nhắc nhở, Hứa Đường lập tức nhớ tới một người, “Trở về Độ Hà trấn!”
Hứa Đường ngàn xin vạn cầu, cuối cùng cùng mới khiến cậu Tưởng đồng ý cho mượn chìa khóa chiếc xe điện.
Đường núi quanh co, trong màn đêm như chẳng có điểm cuối, ánh đèn từ Độ Hà trấn nhìn thấy nhưng không thể chạm tới được. Hứa Đường nắm chặt tay âm thầm cầu nguyện, trái tim giống như bị đặt trên chảo dầu nóng bỏng, lo lắng đau khổ vô cùng.
Cuối cùng cầu Độ Hà cũng xuất hiện trong tầm mắt, Hứa Đường bảo Hứa Dương rẽ qua mấy ngã rẽ, đến nhà thuốc lần trước cô đã đến cùng Phương Cử.
Ông chủ vẫn là người gặp lần trước, nhìn thấy Hứa Đường thì lấy làm kinh hãi. Hứa Đường cũng không nói vòng vo, tóm tắt đơn giản lại tình huống, cầu xin ông chủ nhà thuốc lập tức nghĩ cách.
Ông chủ nhà thuốc không dám chậm chạp, dặn dò Hứa Đường giúp đóng cửa tiệm, mình thì đi vào góc phòng bắt đầu gọi điện thoại.
Rất nhanh ông chủ đã trở lại, “Phương tử đã gọi điện thoại cho anh Kiêu, cũng đã phái người đi rồi, các cháu đừng lo lắng.”
Hứa Đường thở một hơi dài nhẹ nhõm, trái tim treo ở cuống họng cuối cùng thả xuống một nửa. Thầm nghĩ bản thân mình khi cuống lên thật không biết chừng mực, Phương Cử và Chu Hiểm đều có điện thoại di động, nếu như tình hình không ổn, chắc chắn sẽ chủ động cầu viện, đâu đến phiên cô tới mật báo. Ông chủ rót cho hai người hai chén trà lạnh, Hứa Đường cũng không khách khí, ừng ực uống cạn, lúc này mới phát hiện hai tay mình càng run dữ dội hơn.
Ông chủ nhìn Hứa Đường đầy tán thưởng, “Hứa tiểu thư, cô thật trượng nghĩa.”
Bên tai Hứa Đường vẫn vang vọng tiếng chỉ trích của Tưởng Hoà Hoa, vì vậy chỉ cúi đầu im lặng không tiếp lời. Hai người nghỉ ngơi một lát, liền tiếp tục lên xe điện, chạy về phía đập chứa nước.
Trở lại quán ăn, Tưởng Hoà Hoa đang ngồi ở cửa trước chờ đợi, nhìn thấy hai người xuất hiện, cũng không nói gì, đứng dậy phủi bụi trên mông, quay người đi vào trong nhà.
Hai chị em vừa về thì đi tắm rồi trở về phòng ngủ.
Hứa Đường và Tưởng Hoà Hoa ngủ chung một phòng, cô rón rén mở cửa, lại phát hiện Tưởng Hoà Hoa đang cầm điều khiển ti vi ngồi ở trên giường xem ti vi, chưa ngủ.
Hứa Đường lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Hiểm, chờ một lát, không thấy trả lời, liền ngồi ở mép giường, nhét điện thoại di động vào dưới gối.
Tưởng Hoà Hoa vẫn lén quan sát động tác của cô, nhìn cô cất xong điện thoại di động, lập tức không chớp mắt nhìn chằm chằm TV.
Hứa Đường nằm xuống chiếu, mệt mỏi nhanh chóng xuất hiện, thân thể giống như rã thành nhiều phần, từng xương như muốn rã thành từng khúc.
Tưởng Hoà Hoa tắt TV, cũng nằm xuống.
Hứa Đường bối rối, sắp ngủ cũng chợt tỉnh táo hơn, chợt nghe thấy giọng nói non nớt nhưng cũng quật cường của Tưởng Hoà Hoa: “Chị Hứa Đường…”
Hứa Đường lập tức tỉnh táo lại, “Hoà hoa, thật xin lỗi.”
Trong bóng tối giọng nói của Tưởng Hoà Hoa mang đầy uất ức: “Hắn ta cướp tiền của em…”
“Nhưng anh ấy cũng cõng em thoát khỏi đám người đó.”
Trong bóng tối, Hứa Đường nhẹ nhàng chuyển động, nắm lấy tay Tưởng Hoà Hoa, thở thật dài một cái, “Chị cũng khó chịu…”
Đêm nay Hứa Đường ngủ không yên, ban đêm nhiều lần tỉnh giấc, đưa tay sờ điện thoại dưới gối đầu, vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
Buổi sáng ở quán ăn cũng bận rộn, Hứa Đường vừa giúp cậu Tưởng chào hỏi khách hàng, vừa lo lắng cho Chu Hiểm. Bận đến chín giờ rưỡi mới dần dần thảnh thơi. Windchimelqd Hứa Đường ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh ao rửa tay, mặt trời lên cao, nhiệt độ tăng lên, cô cứ ngồi dưới ánh mặt trời như vậy, nhìn về phương hướng tối hôm qua Chu Hiểm và Phương Cử chạy đi.
Bỗng nhiên, điện thoại di động đặt ở trong túi quần rung lên, thân thể Hứa Đường cũng run lên. Cô nhanh chóng rút điện thoại di động ra nhấn nút nghe, run rẩy nói một câu: “Alô…”
“Cô Hứa phải không?” Là ông chủ phòng thuốc.
Không phải giọng nói của Chu Hiểm khiến Hứa Đường hơi thất vọng, nhưng mà giờ phút này bất cứ tin tức gì cũng đều quý giá, cô đè mạnh, áp chặt điện thoại vào bên tai, nhỏ giọng hỏi: “Chu Hiểm thế nào rồi ạ?”
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ, bây giờ đang ở trên huyện nghỉ ngơi.”
Tim Hứa Đường cuối cùng cũng hạ xuống, luôn miệng nói cám ơn với ông chủ nhà thuốc.
“Là tôi nên cám ơn cô mới đúng. Chu Hiểm đi theo anh Kiêu bảy năm, Phương Cử cũng đi theo ba năm, đều là phụ tá đắc lực…”
Hứa Đường im lặng.
Sau khi cúp điện thoại sau, Hứa Đường nói sơ qua sự tình với Hứa Dương. Hứa Dương lại suy nghĩ xa hơn, nhíu lông mày giọng điệu trầm trọng, “Chị, lần này giúp bọn họ là bởi vì bọn họ cứu Hoà Hoa. Sau này chị đừng dấn sâu vào nữa, nơi này nước rất sâu…”
“Chị biết rồi.”
Hứa Dương quan sát ánh mắt của cô, “Chiều nay chúng ta trở về Độ Hà trấn thôi.”
Hứa Đường ngẩn người, cuối cùng khẽ gật đầu một cái.
Buổi trưa giúp cậu Tưởng tiếp khách xong, sau khi hai người ăn cơm xong thì lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Độ Hà trấn.
Hứa Đường mất hứng ngồi ở phía dưới mái che nắng, rũ bả vai nhìn đường cái bị ánh nắng thiêu đốt đến mức như bốc hơi, trong đầu cũng mờ mịt.
Hứa Dương cầm chai nước đá tới đây, áp lên gương mặt cô. Dieendaanleequuydonn Hứa Đường nghiêng người tránh đi, đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu “Cám ơn”, mở nắp đổ nước vào miệng.
Đợi hơn nửa giờ, xe cậu Tưởng gọi giúp đã tới, Hứa Dương liền tranh thủ nhấc đồ của hai người lên, “Đi thôi.”
Hứa Đường nắm chai nước suối uống một nửa đứng dậy đi tới, đi được nửa đường, bỗng cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên.
Cô sửng sốt một chút, đưa tay lấy ra, nhìn thấy tên trên màn hình, trái tim lại treo lên.
Hứa Đường chậm rãi ấn nút nghe, giọng nói Chu Hiểm trầm thấp như nước nhẹ nhàng chảy, “Hứa Hải Đường, tới đây với tôi.”
“Tôi muốn trở về Độ Hà trấn.”
“Chân tôi bị gãy, em không đến thăm sao?” Giọng nói Chu hiểm mang theo ý cười.
“Chị! Lên xe!” Hứa Dương chui vào trong xe, xoay người lại gọi cô.
Giọng nói lười biếng của Chu Hiểm tiếp tục vang lên bên tai, “Tôi phái người tới đón em, 20″ nữa là đến.”
“Tôi không…”
“Tôi chờ em.”
“Chị!” Hứa Dương thúc giục.
Hứa Đường cắn môi, ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, “Chị không về đâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!