Người Tôi Yêu
Chương 17: Độ Hà (17)
Edit: Nhật Dương
Hứa Đường đứng ngẩn ngơ một lát thì cảm thấy nhàm chán nên quay về phòng ngủ tiếp tục tìm sách, vừa liếc mắt nhìn thì thấy quyển sách giáo khoa tiếng Anh ở trên bàn sách.
Rất dễ nhận thấy sách đã bị người đụng qua, bởi vì có một góc của tờ giấy lộ ra giữa những trang sách, Hứa Đường sững sờ, rút ra nhìn rồi ngay lập tức chạy theo gọi to: “Chu Hiểm!”
Chu Hiểm hành động bất tiện nên còn chưa đi xa. Bóng của những nhánh cây lộ ra từ giữa hai bên tường rào chiếu lên người anh thành những vệt loang lổ. Hứa Đường nhớ đến những lời mà Tiểu Ngũ nói cho cô nghe về mẹ của Chu Hiểm, trái tim như bị ai bóp chặt.
Chu Hiểm nghe thấy tiếng của cô, bước chân ngừng lại.
“Tôi còn có chuyện phải làm, em có gì cứ nói thẳng……”
Chu Hiểm xoay người lại nhìn Hứa Đường. Tay cô đỡ khung cửa, trên mặt thấm mồ hôi khiến ánh nắng chiếu lên một mảng chói mắt, môi thì mím chặt thành một đường, đầu khẽ nâng lên, hiện lên vẻ quật cường cố chấp không chịu thua.
“Phương Cử, cậu đi trước chờ tôi.”
Phương Cử đáp lại một tiếng rồi xoay người đi ra đầu hẻm. Chu Hiểm chống gậy tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt, anh khẽ cong môi rồi đưa tay ôm Hứa Đường vào trong lòng ngực. Trên người hai người đều mang theo hơi nóng nên khi dựa sát vào thì giống như lò lửa, hơi thở của Chu Hiểm phun lên gáy của Hứa Đường, “Hứa Hải Đường, rốt cuộc em tiếp cận tôi là vì cái gì?”
Hứa Đường ngoan cố không nói lời nào.
“Vì hỏi thăm tin tức của lão Trịnh để báo thù cho ba em hay vì muốn làm người phụ nữ của tôi?” Chu Hiểm dừng một chút, chợt kề vào lỗ tai của Hứa Đường, gằn từng chữ hỏi cô: “Hứa Hải Đường, em yêu thích tôi sao?”
Hứa Đường vẫn không có lên tiếng, yên lặng mấy giây, giọng nói lạnh nhạt của Chu Hiểm lại vang lên: “Tôi cho là em đến gần tôi đơn giản là vì ba nguyên nhân này, chẳng qua tôi xem nhẹ em, Hứa Hải Đường”, cơ thể người trong ngực khẽ nhúc nhích như muốn giãy giụa ra ngoài, Chu Hiểm đè chặt cổ cô lại, đè thấp giọng nói mang theo ba phần rét lạnh ba phần tức giận: “Hứa Hải Đường, em yêu thích tôi, hay là……” Anh cố ý kéo dài giọng điệu, khiến mấy chữ còn lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong tai Hứa Đường: “Thích người nào khác hả?”
Chu Hiểm cảm giác thân thể người trong lòng khẽ run lên, anh giữ chặt cô trong chốc lát, thấy cô không có động tĩnh thì từ từ buông lỏng tay, cười lạnh một tiếng, lui về phía sau một bước, móc điếu thuốc ra hút. Dđ/lqđôn
Từ đầu đến cuối Hứa Đường vẫn cúi thấp đầu, nghe tiếng bật lửa vang lên thì trừng mắt lẳng lặng nhìn Chu Hiểm. Chóp mũi cô đỏ bừng, khóe mắt còn mang theo hơi nước ướt át. Chu Hiểm liếc mắt nhìn, ngón tay không khỏi khẽ run lên, lại mở miệng nhưng giọng nói không còn lạnh cứng như lúc nãy: “Hứa Hải Đường, em khóc cái gì? Tôi đổ oan cho em sao?”
Hứa Đường cắn chặt môi, lẳng lặng nhìn anh không lên tiếng, mắt cô ướt nhẹp giống như viên đá tròn màu đen được ngâm trong làn nước trong vắt.
“Có chuyện thì cứ nói, không được khóc.”
Tiếng nói vừa dứt, mắt Hứa Đường lại ướt lợi hại hơn, cô vươn tay hung hăng lau đi nước mắt rồi khụt khịt cái mũi nhưng vẫn dùng đôi mắt đỏ hồng lẳng lặng nhìn anh.
Chu Hiểm nhỏ giọng mắng một câu rồi vứt bỏ điếu thuốc, đưa tay chộp lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô vào trong lòng rồi cúi đầu ngậm lấy môi cô. Hứa Đường dùng sức giãy giụa, vừa giãy giụa nước mắt vừa chảy xuống, trên mặt bị mồ hôi và nước mắt hòa thành một mảng ướt nhẹp. Chu Hiểm thật sự hôn không nổi nữa, mặt lui ra hơn một tấc nhưng cánh tay vẫn siết chặt lấy hông cô: “Hứa Hải Đường, lại khóc cẩn thận tôi làm em.”
Hứa Đường co lại một chút nhưng vẫn quật cường nhìn chằm chằm anh.
Chu Hiểm vừa giận vừa buồn cười, nhịn không được lại mắng một câu: “Hứa Hải Đường, em thành thật trả lời, em yêu thích tôi hay là xem tôi thành người khác hả?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay của Hứa Đường đã sớm bị mồ hôi và nước mắt biến thành từng mảng đỏ nhạt, tóc ướt dính sát vào gò má, vẻ yếu đuối và tủi thân khác xa sự cố chấp thường ngày làm cho người ta mềm lòng: “Tôi không thích anh, tôi chán ghét anh.”
Chu Hiểm khẽ cười một tiếng, càng ôm cô chặt hơn.
Phương Cử đứng ở trong con hẻm xa xa huýt sáo, Chu Hiểm lưu luyến không rời buông ra, đưa tay xoa xoa gò má cô nói: “Tôi và thằng Phượng còn có việc, làm xong sẽ đến tìm em.”
“Anh đừng tới tìm tôi.”
Chu Hiểm hôn một cái lên mặt cô: “Nghe lời.”
Chu Hiểm từ từ đi ra đầu hẻm, Hứa Đường nhìn bóng lưng của anh, vẫn hít mũi, rồi lại không khỏi cười một tiếng. Sau khi cười xong, chân mày cũng dần dần nhíu lại, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một tiếng thở dài phiền muộn không thể nghe thấy.
——
Buổi chiều Hứa Đường đến tiệm sách để dạy bù tiếng Anh cho cháu gái của ông Triệu, buổi tối thì bày quầy, cuộc sống ngày ngày trôi qua nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không có đợi đến Chu Hiểm tìm cô. Ngày khai giảng của đại học Chi Xuyên là ngày mười một tháng chín, mắt thấy ngày nghỉ chỉ còn lại không tới một tuần, Hứa Đường càng thêm lo lắng.
Sau khi bước sang tháng chín thì nhiệt độ khô nóng của trấn Độ Hà chợt hạ xuống, gió lớn thổi cả đêm, sáng sớm hôm sau đã thấy nước sông dâng lên, nước chảy xiết va vào hòn đá giữa sông.
Hứa Đường quấn chặt áo mưa đi chợ mua thức ăn, vừa tới chợ rau đã nghe thấy có người bàn luận chuyện tối hôm qua có một chiếc xe container chở gỗ từ bãi gỗ Lộc Sơn về huyện Lộc Sơn đang trên đường đi thì bị lật xe, người và xe đều rơi xuống vách đá vỡ nát.
Hứa Đường sững sờ, trái tim không khỏi treo lên thật cao, lôi kéo người mua rau này hỏi thăm chi tiết. Người mua rau cũng chỉ nghe nói, đâu biết chi tiết ra sao. Hứa Đường cũng bất chấp mua thức ăn, đạp nước bùn chạy nhanh về nhà mở tivi.
Hứa Dương Cương vừa mới rời giường, thấy cô mang giày cao su thở hỗn hển đứng trước tivi thì không khỏi tò mò: “Chị, chị làm sao vậy?”
Hứa Đường không để ý tới cậu mà nhìn chằm chằm bản tin buổi sáng của đài truyền hình Lộc Sơn, không dám dời đi ánh mắt. Sau một lúc lâu, ống kính chợt lóe, phía dưới vách đá đen, một chiếc xe container đang cháy hừng hực, giọng nói của ký giả hiện trường cũng bị gió lớn át đi, Hứa Đường nhìn chằm chằm phụ đề phía dưới, vẫn chỉ xuất hiện những tin tức như cũ không nói chi tiết. diễn+)a`n!ê@úy+)o^n
Tin tức rất ngắn nên rất nhanh đã phát xong. Hứa Đường lại nhanh nhóng trở về phòng cô rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Hiểm. Gọi bốn năm lần cũng không có người nghe.
Trái tim Hứa Đường đập thật nhanh, giống như dân cờ bạc đánh cược toàn bộ gia sản đang đợi công bố kết quả.
Ở ngoài cửa sổ quán Internet nghe Chu Hiểm chưa nói xong câu kia, Chu Hiểm bị người đuổi theo chém, bãi gỗ Lộc Sơn bốc cháy, Phương Cử và người mặc đồ cảnh sát chụp hình chung ở trước cổng Ngũ Trung của Lộc Sơn, mẹ Chu Hiểm bị bệnh……
Ghép mọi thứ lại thì thành một suy đoán hợp lí, mà bây giờ xe container rơi xuống bể nát đã nối tất cả thành một chuỗi liền mạch.
Nếu như đây là một ván bài thì cô nhất định thắng.
Hứa Đường hít một hơi thật sâu, lại nhấn số của Chu Hiểm, vẫn không có ai nghe. Lúc cô đang muốn từ bỏ thì điện thoại di động lại mạnh mẽ rung lên. Cả người Hứa Đường chấn động, vội vàng nhấn nghe: “Chu Hiểm……”
“Chị dâu, là em.”
“À, Phương Cử, cậu biết Chu Hiểm……”
“Anh Hiểm……” Giọng Phương Cử khô khốc, “Mẹ anh Hiểm qua đời.”
Hứa Đường khiếp sợ, một lúc sau mới tiêu hóa được ý nghĩa của những lời này: “…… Chuyện khi nào?”
“Ba ngày trước, vốn đã muốn xuất viện rồi nhưng nửa đêm đột nhiên phát bệnh, không thể…… Không thể cứu trở về.”
Hứa Đường hung hăng siết chặt tay mình: “Còn Chu Hiểm……”
“Bây giờ anh Hiểm đang ở căn nhà trước kia của anh ấy, cách nhà chị không xa, sau khi chị đi từ trong hẻm ra thì quẹo phải……”
“Tôi biết rõ”, Hứa Đường cắt đứt lời anh ta: “Tôi biết đi như thế nào, tôi lập tức tới đó.” lqđ☻
Hứa Đường cúp máy rồi chạy thật nhanh ra ngoài, mới chạy mấy bước lại chạy về, ném một chậu hoa trên bệ cửa sổ xuống đất rồi bỏ vào trong túi ny lon, xoay người chạy như bay ra ngoài. Hứa Dương bị cô hù dọa, sửng sốt một chút rồi nhìn theo bóng dáng của cô mà gọi to. Dường như Hứa Đường không nghe thấy, nước bùn dơ bẩn trong hẻm văng tung tóe lên ống quần, khoảng cách hơn năm trăm mét mà như xa hơn bình thường.
Cô vừa chạy vừa thở vừa không khỏi nghĩ tới cảnh lần đầu tiên tiếp xúc với Chu Hiểm.
Lần đầu tiên Hứa Đường tiếp xúc với Chu Hiểm là năm học lớp sáu vào một buổi chiều sau khi tan học. Ở chỗ góc tường gần nhà Chu Hiểm, lúc đó Chu Hiểm đang đánh nhau với người ta. Một mình anh đánh ba người, chịu đựng bị lần lượt đánh sưng mặt sưng mũi nhưng trong mắt lại như có một ngọn lửa hung tàn đang cháy giống như con sói đơn độc dựa vào nơi địa thế để chống lại.
Ba người kia lớn hơn anh, vừa đánh vừa cười còn chửi bậy: “Mẹ mày là gái. Gái, mày cũng là gái. Do gái sinh!”
“Nghe nói giá của mẹ mày là hai mươi đồng một đêm, mày ở ngoài này canh gác cho mẹ mày phải hay không hả?”
Phía sau còn có lời bẩn thỉu hơn, Hứa Đường ở một bên nghe mà mặt đỏ tới mang tai. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy những lời bàn luận như vậy.
Từ lúc Chu Hiểm chuyển qua đây thì khi cô đi ngang qua cửa nhà anh đều luôn nhịn không được mà nhìn vào trong một cái.
Cửa nhà anh đa số đều đóng chặt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sau cửa sổ có bóng người đung đưa. Đi ngang qua nhiều lần, cuối cùng cô cũng thấy được mẹ con người phụ nữ bị mọi người chấm đầy nước bọt.
Mẹ Chu Hiểm còn đẹp hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, loại xinh đẹp này rất khó gặp ở trấn Độ Hà. Phần lớn phụ nữ ở đây đều bị cuộc sống mài thành thô kệch, mà mẹ Chu Hiểm lại giống như một đóa hoa xuân nở trong gió xuân se lạnh.
Hứa Đường nghe người ta nói người có tướng mạo như vậy là người có mệnh phạm đào hoa nhưng phúc duyên rất kém.
Từ đầu đến cuối Chu Hiểm vẫn không từ bỏ việc phản kháng, lợi dụng đúng lúc đánh một quyền vào hốc mắt của ba người kia nhưng đa số đều là những quả đấm dày đặc như mưa rơi lên người anh. Hứa Đường không nhìn nổi nữa, vừa chạy vào trong hẻm vừa hô to: “Ba! Ở chỗ này! Mau dẫn cảnh sát tới đây! Sắp xảy ra án mạng rồi!”
Cuối cùng ba người kia cũng dừng tay, phun một ngụm xuống đất rồi chạy như bay về hướng ngược lại.
Hứa Đường nghe tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, lúc này mới ngừng gào thét, xoay người trở về.
Cho đến lúc này, cô mới phát hiện dưới chân tường có một hộp giấy nhỏ, bên trong là một con mèo cái vừa mới sinh. Hứa Đường sững sờ, nhịn không được đi tới gần Chu Hiểm: “Anh…… anh không sao chứ?”
Chu Hiểm phun bọt máu trong miệng ra, hung tợn liếc nhìn cô một cái, “Mắc mớ gì tới cô.” Nói xong thì bưng hộp giấy lên, khập khiểng đi vào bên trong.
Sau lần đó, mỗi lần Hứa Đường đi qua đều nhịn không được mà nhìn vào trong một cái.
Có lúc Chu Hiểm đứng ở trong sân, để đầu dưới vòi nước mà gội đầu, gội xong thì vung đầu lên trong ánh chiều tà hoàng hôn sáng lên những giọt nước óng ánh; có lúc Chu Hiểm mặc quần cộc ngồi ở bậc thang trước cửa, cầm một khúc gỗ, không biết đang gọt đẽo gì đó; có lúc anh bưng chén đút cho mấy con mèo làm ổ ở một góc sáng sủa trong sân uống nước; có lúc anh chỉ ngồi đó không nói lời nào……
Nửa năm sau, Chu Hiểm chuyển đi, sau đó Hứa Đường nghe nói anh gia nhập “Thanh Long bang”, đi theo anh Kiêu lăn lộn, hơn nữa còn lăn lộn không tệ.
Hứa Đường không khỏi tăng nhanh bước chân, rất nhanh đã thấy cánh cổng gỉ sét của nhà Chu Hiểm.
Phương Cử đang đứng ở cửa hút thuốc lá, trông thấy cô tới thì ném tàn thuốc, một cước nghiền tắt, vẻ mặt cười như không cười nhìn cô.
Tim Hứa Đường co quắp như bị níu chặt, một tay nắm thật chặt túi ny lon trong tay, một tay đỡ eo thở. Cô nhìn Phương Cử chăm chú, giọng nói bởi vì thở hổn hển mà khẽ run: “Phương Cử, tôi hỏi cậu một câu, cậu và Chu Hiểm có phải là người tốt hay không?”
Phương Cử lập tức thu lại biểu tình.
Hứa Đường móc điện thoại di động trong túi tiền ra, đưa ra tấm hình phục chế tới trước mặt Phượng Cử: “Cậu và Chu Hiểm, có phải là người tốt hay không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!