Người Tôi Yêu - Chương 26: Chi xuyên (06)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Người Tôi Yêu


Chương 26: Chi xuyên (06)


Editor: coki

Hứa Đường kéo Chu Hiểm chạy thẳng tới kí túc xá của nghiên cứu sinh đại học Chi Xuyên. Dì quản lý ký túc xá chẳng buồn mở mắt, quăng sổ ghi chép qua để Hứa Đường điền thông tin vào đó.

Chu Hiểm vốn định đi lên theo nhưng đột nhiên có điện thoại gọi tới, anh khoát khoát tay, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

Sau khi Hứa Đường điền xong thì lên lầu bốn, cô dừng trước cửa một căn phòng sau đó gõ cửa. Một lúc lâu sau cửa mới được mở ra, đứng ở trước cửa là một nam sinh da mặt trắng noãn, mặt dài, đôi mắt ti hí, môi mỏng, khóe mắt xếch ngược lên trên.

“Học trưởng.” Hứa Đường cười chào hỏi.

“Ai da, chờ em lâu quá.” Nam sinh đó nghiêng người sang bên: “Đi vào ngồi một lát, anh mới vẽ xong một bức tranh, em xem giúp anh một chút.”

Hứa Đường suy nghĩ một chút sau đó gật đầu tiến vào.

Trong phòng rất bừa bộn, trên cái bàn lớn ngổn ngang các loại dụng cụ vẽ tranh. Nam sinh đó dẫn Hứa Đường tới chỗ cái bàn: “Xem thử một chút, như thế nào?”

Đó là bức tranh “Hồng phấn lưỡng sắc mẫu đan tranh xuân đồ” (có thể hiểu là mẫu đơn hồng và trắng đua nhau khoe sắc), ở phía dưới có đề chữ “Trần Khác”, mẫu đơn ung dung lại quý phái, lời đề như nước chảy mây trôi. Hứa Đường gật đầu không ngừng: “Hình như lại tiến bộ rồi.”

Trần Khác nhướn nhướn mày: “Vậy thì em đúng là tinh mắt.”

Lúc nãy Hứa Đường đã chú ý tới cái giá vẽ được đặt ở phía trước cửa sổ, phía trên là một bức tranh vẫn chưa hoàn thành. Hai người hàn huyên chốc lát, Trần Khác hỏi cô: “Em nói có chuyện muốn anh giúp một tay, là chuyện gì vậy? Không phải muốn anh giới thiệu đối tượng cho em đấy chứ?”

Hứa Đường cười lắc đầu: “Trong tay em đang có một lô đĩa sứ trắng, khoảng chừng bốn năm trăm cái, em muốn mời học trưởng anh vẽ tranh lên mấy cái đĩa đó.”

Trần Khác hơi ngạc nhiên: “Vẽ xong rồi dùng để làm gì?”

“Trang trí nhà hàng, cũng không cần phải vẽ tinh xảo lắm, trùng ngư hoa điểu (côn trùng, cá, hoa, chim, ý là vẽ rồng rắn gì đó thì tùy) gì đó tùy anh.”

Trần Khác cười cười: “Em định trả anh bao nhiêu tiền một cái.”

Hứa Đường hơi mỉm cười, có chút ngượng ngùng: “Mười đồng một cái, không thể nhiều hơn được.”

Trần Khác cười to: “Em làm thế gọi là chặn đường ăn cướp đấy, Tiểu Hứa.”

“Em chỉ quen một mình anh là người học vẽ quốc họa. Nếu như học trưởng cảm thấy giá tiền thấp thì có thể hỏi thăm giúp em một chút xem thử có người khác đồng ý nhận hay không?”

Trần Khác cười nói: “Hiếm khi em có chuyện nhờ anh giúp đỡ, nếu lần này đã mở miệng vàng thì anh phải việc nhân đức không nhường ai rồi.”

Trần Khác hỏi tiếp: “Nhà hàng của ai vậy?”

Hứa Đường dừng một chút: “Bạn trai em.”

Nụ cười của Trần Khác cứng lại: “Thì ra là vì bạn trai. Sao không dẫn tới gặp mặt anh một lần để anh kiểm tra giúp em?”

Hứa Đường cười khẽ: “Vẽ xong bọn em sẽ mời anh ăn cơm.”

Trần Khác cười một tiếng: “Ý kiến rất thông minh đấy.”

Sau khi hai người xác định cụ thể thời gian và địa điểm vẽ tranh thì Hứa Đường tỏ vẻ muốn ra về, lúc này Trần Khác lại nói: “Ở lại nói chuyện với anh một lát nữa đi, cũng đã hơn nửa năm không gặp nhau rồi.”

Hứa Đường nghĩ đến Chu Hiểm vẫn còn chờ ở phía dưới nên có chút do dự.

Ánh mắt Trần Khác quét qua mặt cô sau đó cười khẽ một tiếng: “Bạn trai đưa em tới? Nếu vậy thì anh không giữ em lại nữa…… Ai da, quả nhiên đàn em gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”

Hứa Đường có chút xấu hổ: “Học trưởng, anh đừng nói như vậy.”

Trần Khác cười cười: “Được rồi, đùa với em thôi, nhìn xem em hoảng sợ chưa kìa.”

Lần này Hứa Đường đi cũng không được mà ở cũng không xong, trong lúc cô đang còn chần chừ thì đột nhiên từ hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Hứa Đường vội vàng đi tới cửa, thò đầu ra nhìn quanh, quả nhiên thấy Chu Hiểm đang đi lên cầu thang nên cô vội vàng vẫy anh đi về phía bên này.

Đợi đến khi Chu Hiểm đến gần thì Hứa Đường chủ động khoác tay anh, giới thiệu với Trần Khác: “Học trưởng, đây là bạn trai em, Chu Hiểm.” Sau đó lại giới thiệu với Chu Hiểm: “Trần Khác, là đàn anh trong câu lạc bộ, học quốc hoạ.” Nói xong cô lắc lắc cánh tay Chu Hiểm, ý bảo anh chủ động bắt tay.

Vẻ mặt Chu Hiểm rất lạnh nhạt nhìn Trần Khác, tay vẫn đút ở trong túi. Hứa Đường cảm thấy hơi quẫn bách nên nhỏ giọng nói một câu: “Chu Hiểm!”

Lúc này Chu Hiểm mới chậm rãi vươn tay ra, giọng nói nhạt nhẽo: “Cảm ơn anh Trần đã chăm sóc Hứa Hải Đường.”

Trần Khác cũng vươn tay chạm nhẹ tay Chu Hiểm, cười một tiếng: “Nên vậy.”

Ánh mắt hai người như đang giao chiến với nhau, trong ánh mắt Trần Khác hiện lên sự khiêu khích nhưng Chu Hiểm vẫn không có gì thay đổi giống như không phát hiện.

Đã gặp mặt và mọi chuyện cũng đã bàn bạc xong xuôi nên sau khi Hứa Đường nói lời tạm biết với Trần Khác thì cùng Chu Hiểm rời khỏi túc xá.

Hứa Đường khoác tay Chu Hiểm đi dạo quanh hồ tình nhân, dọc đường đi cô giới thiệu cho anh sân thể dục và kiến trúc của ngôi trường, miệng Chu Hiểm ngậm một điếu thuốc, giống như nghe nhưng cũng giống như không nghe, Hứa Đường phát hiện anh không tập trung nên cũng mất giới thiệu hăng hái: “Nếu anh cảm thấy nhàm chán thì chúng ta trở về thôi.”

Chu Hiểm giống như không nghe thấy, tiếp tục kéo cô đi về phía trước.

Hứa Đường cũng không nói chuyện, nhất thời không khí trở nên im lặng một cách kì lạ. Sau khi đi được một lúc lâu thì Chu Hiểm đột nhiên mở miệng: “Làm sao em lại quen một tên du thủ du thực như vậy?”

Hứa Đường cảm thấy buồn cười: “Anh còn không biết xấu hổ nói người khác là tên du thủ du thực?” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Mặc dù anh ấy không biết cách nói chuyện nhưng lại là người rất nhiệt tình, một khi đã đồng ý với người khác chuyện gì thì sẽ tận tâm tận lực. Hơn nữa học trưởng rất quan tâm đến em, lúc em mới vừa vào câu lạc bộ, còn chưa biết thì cả thì chính anh ấy là người hướng dẫn em. Bốn năm đại học, anh ấy giúp em không ít……”

Hình như Hứa Đường cảm thấy gì đó, cô ngừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm, trong bóng tối vẻ mặt của anh không rõ ràng lắm nhưng giữa hai lông mày lại mang theo vẻ ủ dột.

Hứa Đường lập tức hối hận về những lời mà mình vừa mới nói, bốn năm này Chu Hiểm đã liều mạng vào sinh ra tử vì cô…… Mặc dù hai người chưa bao giờ hứa hẹn một giây nào nhưng mỗi giây đều Chu Hiểm đều thật lòng tính toán cho sau này của hai người……

Không phải những lời cô vừa mới nói đã đâm thẳng vào trái tim anh sao?

Hứa Đường cẩn thận mở miệng: “Chu Hiểm……”

Chu Hiểm hút thuốc, không lên tiếng.

Hứa Đường lập tức vươn tay ôm chặt lấy eo anh, thật lâu sau cô mới cảm giác được cánh tay Chu Hiểm đặt ở trên lưng cô, vỗ nhẹ một cái giốn như đang trấn an.

Hứa Đường càng ôm chặt hơn.

——

Hai ngày sau, Trần Khác mang bộ dụng cụ vẽ tranh tới trước cửa. Hứa Đường dọn dẹp một căn phòng nghỉ ngơi của nhân viên cho anh làm phòng vẽ tranh. Vẽ trên đĩa không cần chú ý quá nhiều kỹ xảo nên hiệu suất của Trần Khác rất nhanh, một buổi chiều có thể vẽ năm mươi cái, nếu dựa theo tốc độ này thì khoảng chừng mười ngày là có thể vẽ xong.

Trong thời gian Trần Khác vẽ tranh thì Hứa Đường cũng không nhàn rỗi. Đầu tiên cô bỏ hết những đồ vật theo phong cách nhà giàu mới nổi trong cửa hàng sau đó mua một ít món đồ nhỏ đặc biệt, tao nhã bổ sung vào chỗ trống rồi liên lạc với xưởng giấy để in một lượng lớn khăn giấy hoa rồi còn phải tìm được công ty may đồng phục mới để may quần áo cho nhân viên phục vụ định chế công tác mới…… Hết việc này lại tới việc khác làm cho Hứa Đường bận rộn, loay hoay đến mức chân không chạm đất phân chỉ hận không có thuật phân thân để giải quyết hết đống việc này.

Sau khi việc đổi mới phần cứng đã hoàn thành thì phải bắt đầu nâng cao phần mềm.

Ban ngày Hứa Đường giống như con quay đảo quanh trong nhà hàng, tối về lại ôm sách gặm nhiều giờ liền, chỉ hận một ngày không thể có thể có thêm hai giờ để cô có thể ngủ thêm được một lát.

Trong lúc Hứa Đường đang bận chuyện “Chu phủ Hải Đường” thì Chu Hiểm và Phương Cử cũng bận rộn không kém. Công ty vận tải muốn phát triển ở thành phố Chi Xuyên, chuyên buôn bán vật liệu xây dựng. Công ty mới mở, mọi chuyện đều muốn tự lực cánh sinh.

Vì vậy mặc dù Hứa Đường và Chu Hiểm ở chung dưới một mái nhà nhưng thời gian gặp mặt lại rất ít ỏi. Hầu hết là ban đêm lúc Hứa Đường đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy phần giường bên cạnh lõm xuống, tiếp đó là một đôi tay ôm cô thật chặt. Hứa Đường quá buồn ngủ nên chỉ lầm bầm gọi một tiếng”Chu Hiểm” sau đó lại ngủ tiếp. Buổi sáng cô khi tỉnh lại thì Chu Hiểm đã thắt cà vạt chuẩn bị ra cửa rồi.

Hứa Đường vốn đã cảm thấy mình rất khổ cực nhưng Chu Hiểm lại càng thức khuya dậy sớm hơn làm cho cô rất buồn bực, quyết tâm dù thế nào cũng phải hoàn thành chuyện “Chu phủ Hải Đường” mới được.

Sau khi bỏ ra một khoản tiền lớn thì rốt cuộc công ty may quần áo cũng tăng giờ làm việc, cuối cùng đồng phục cũng được hoàn thành. Buổi sáng lúc Hứa Đường tới nhà hàng thì liền nhìn thấy nhân viên phục vụ đang vây quanh đống quần áo mới được đưa tới, nhao nhao muốn thử.

Hứa Đường cũng rất mong đợi giống như mọi người, cô bước tới trước sau đó mở túi quần áo ra, cầm một cái lên, xem xét cẩn thận. Đồng phục là sườn xám cách tân màu xanh đen, vải dùng để may đồng phục là do Hứa Đường tự mua.

Một nhân viên phục vụ tiến lên sờ một cái sau đó nói: “Chất lượng cũng không tệ lắm!”

Trên đồng phục có đánh số, Hứa Đường dựa theo số thứ tự đã ghi trước đó lần lần phát ra cho mọi người, đến lượt Tiểu Tinh thì cô ta bĩu môi nói: “Nếu biết trước là sườn xám thì tôi không đồng ý đổi rồi.”

Hứa Đường cười cười: “Vóc người cô chuẩn nên mặc sườn xám rất đẹp.”

Tiểu Tinh liếc nhìn Hứa Đường, thấy Hứa Đường lùn hơn mình nửa cái đầu thì rất hài lòng, cô ta hếch cằm lên, cầm lấy sườn xám đi tới phòng nghỉ.

Rất nhanh mọi người đã thay xong quần áo xong và đi ra ngoài, sau khi nhìn chính mình thì quan sát lẫn nhau. Sườn xám này được may theo số đo vì vậy mặc vô cùng vừa người. Trên bộ sườn xám màu xanh đen được thêu hải đường rũ xuống cùng màu, mặc lên người rất có khí chất huống chi màu này không quá kén người nên lúc mọi người mặc lên thì hiệu quả rất tốt.

Hứa Đường lại vào phòng nghỉ lấy giày cao gót vừa mới được đưa tới phát ra cho mọi người. Sau khi mọi người mang giày xong thì đồng loạt xếp thành một hàng rồi nhìn nhau, ngược lại thật sự có mấy phần đoan trang, nhã nhặn, lịch sự.

Tất cả mọi người đều chen chúc trước gương, so sánh trước sau, càng xem càng cảm thấy hài lòng.

“Tiểu Tinh đẹp nhất! Khí chất này làm gì giống nhân viên phục vụ!” Tiểu Tinh bị mọi người vây quanh ở trước gương, cô xem dáng người chân nhỏ eo thon, đường cong tuyệt đẹp của mình ở trong gương thì không khỏi cảm thấy đắc ý.

“A! Nhiều mỹ nữ như vậy hả.” Đột nhiên ở cửa truyền đến giọng nói của Phương Cử, Tiểu Tinh nghe thấy lập tức quay người lại nhìn rồi cười dài hỏi: “Phương tổng, anh cảm thấy như thế nào?”

Phương Cử giơ ngón tay cái: “Rất đẹp! Giống như tiểu thư khuê các vậy!” Anh cười cười sau đó nhìn về phía Chu Hiểm đang đứng bên cạnh: “Anh Hiểm, anh cũng bảo chị dâu mặc thử cho mọi người xem chút đi.”

Ánh mắt Chu Hiểm nhìn về phía Hứa Đường, cô đang mặc một cái áo len rộng thùng thình, phía dưới là chân váy bút chì và giày đế bằng, khi đứng cạnh Tiểu Tinh có vóc người cao gầy lại mang giày cao gót thì cô có vẻ càng thêm nhỏ nhắn.

Nhưng hết lần này tới lần khác anh lại cảm thấy cô buộc tóc đuôi ngựa cực kì xinh đẹp, quần áo bình thường trên người cũng rất dễ nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn lại càng thêm đẹp mắt.

Hứa Đường cười nói: “Dáng người của tôi không đẹp, mặc sườn xám rất khó coi.”

Phương Cử cười hì hì: “Lấy vợ nên lấy vợ hiền, chị dâu, dựa vào bản lĩnh của chị thì so vóc người với người ta làm gì?”

Tiểu Tinh mất hứng: “Ý của Phương tổng là nếu bề ngoài dễ nhìn thì lấy về nhà cũng vui tai vui mắt đúng không?”

Ánh mắt Chu Hiểm chậm rãi quét qua khuôn mặt cô ta: “Ý của cô là quản lý Hứa khó coi?”

Ánh mắt lạnh lùng giống như lưỡi dao lạnh thấu xương của anh làm cổ Tiểu Tinh co rụt lại, cô ta vội vàng cười làm lành: “Tôi không có ý này……”

Hứa Đường cảm thấy bọn họ cãi cọ rất nhàm chán nên cười cười thúc giục Phương Cử và Chu Hiểm: “Hai người đứng quấy rồi nữa, em còn có chuyện quan trọng cần nói.”

Phương Cử và Chu Hiểm ngồi xuống một cái bàn ở bên cạnh, rót ly trà, ngồi nghe Hứa Đường nói chuyện.

Hứa Đường lấy máy vi tính xách tay của mình từ trong túi sau đó mở ra: “Tôi đã xem xét về chuyện quy định mức lương cho mọi người và cảm thấy không hợp lý. Ánh mắt của cô chậm rãi quét qua khuôn mặt mọi người: “Cho nên đã tham khảo một chút cách làm của những công ty lớn, chúng ta sẽ tiến hành đánh giá hiệu quả làm việc, làm nhiều được nhiều.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN