Người Tôi Yêu
Chương 34: Chi xuyên (14)
Edit: Windchime
Beta: Phương Phan
Chu Hiểm giật mình, cũng không nói nhảm, chạy theo Hứa Đường, vòng qua biệt thự đến đằng sau toà nhà.
Đằng sau là một rừng trúc, dưới thân Phương Cử đè một cành cây gãy, trên quần áo dính đầy lá rụng. Cậu đang ôm lấy chân mình, cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, trên mặt phủ một lớp mồ hôi.
Chu Hiểm nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm xuống kéo ống quần của cậu lên: “Sao rồi?”
Phương Cử nhếch môi cười một tiếng: “May mắn là tầng hai nên không ngã chết, nếu không lão Phương nhà em đã tuyệt hậu rồi.”
Sắc mặt Chu Hiểm u ám, quay đầu nhìn tất cả những người xung quanh, Hà Tinh đứng đầu tiên trong đám người, tuy che miệng khóc lóc nhưng lại rướn cổ lên nhìn về phía này. Chu Hiểm trừng mắt, lạnh giọng quát: “Còn đứng đấy làm gì? Tìm hai thanh gỗ đến đây.”
Hà Tinh bị dọa đến nước mắt cũng ngưng lại, há miệng, lập tức quay người chạy về phía phòng nghỉ ở bên kia.
Chu Hiểm cõng Phương Cử đã được cố định chân bằng mấy thanh gỗ, đưa lên xe rồi chở cậu về phía thành phố. Chu Hiểm đạp ga lên mức tối đa, vừa lái vừa hỏi Hứa Đường chuyện đã xảy ra. Hứa Đường không dám giấu, kể lại mọi chuyện.
Chu Hiểm im lặng, cả buổi không nói gì.
Phương Cử ngồi phía sau, thấy bầu không khí ngột ngạt thì phát huy triệt để tinh thần lạc quan của bản thân, cậu đau đến mức mặt rịn mồ hôi nhưng vẫn cười nói: “Không có việc gì, đây đều là vết thương nhỏ. Cũng do lâu rồi không luyện tập, nếu như là trước kia, nhảy từ tầng hai xuống em còn có thể xoay tròn rồi mới tiếp đất.”
Đến bệnh viện chụp phim, kết quả chân trái bị gãy xương.
Sau khi sắp xếp xong phòng bệnh, Chu Hiểm đi làm thủ tục nhập viện, Hứa Đường đến siêu thị nhỏ bên ngoài bệnh viện mua những đồ dùng cần thiết. Lúc trở về vừa vặn gặp Chu Hiểm tại hành lang, hai người chạy đi chạy về, cả người đều là mồ hôi. Chu Hiểm gạt đi những sợi tóc rối dính trên trán cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm cô một cái, thấp giọng an ủi: “Không có việc gì đâu.”
Hứa Đường gật đầu, theo sau Chu Hiểm đi vào.
Vừa ngồi được một lát thì bên ngoài phòng bệnh có tiếng chân gấp gáp, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
Ba người quay đầu nhìn lại, Hứa Đường vừa nhìn thấy Hà Tinh, nhất thời giận dữ chất vấn: “Cô đến đây làm gì?”
Nước mắt Hà Tinh lại trào ra, tay nắm lấy chốt cửa trông mong nhìn Phương Cử: “Phương tổng, thật xin lỗi!”
Trên mặt Chu Hiểm lập tức khoác lên một lớp sát khí, xắn tay áo nhanh chân bước về phía cửa, quả đấm vung ra, Hà Tinh kinh sợ kêu lên, vô thức lui ra phía sau một bước… vừa vặn quả đấm mang theo tiếng gió quét qua trước mặt, đánh vào khung cửa bên cạnh.
Chu Hiểm nhìn cô ta từ trên cao, ánh mắt lạnh thấu xương: “Con mẹ nó, cô là cái thứ gì, dám đụng đến người của tôi sao?”
Hà Tinh bị dọa đến mức gót chân như nhũn ra, nước mắt lại tuôn trào, luôn miệng xin lỗi: “Chu tổng! Chu tổng! Chuyện lần này không phải ý của tôi, đều là ý của Tôn tổng.”
Ánh mắt Chu Hiểm hạ xuống, sau một lúc mới lạnh lùng nói: “Cút!”
“Chu tổng, anh để cho tôi vào nhìn Phương tổng một chút thôi, xong rồi tôi sẽ tự trở về, về Lộc Sơn, cũng không xuất hiện trước mắt các người nữa!”
Trong phòng bệnh, Phương Cử nghe được tiếng nói liền lên tiếng: “Anh Hiểm, anh để cô ấy vào đi, em nói với cô ấy mấy câu.”
Hà Tinh như được ân xá, lập tức nghiêng người tránh Chu Hiểm, chạy đến bên giường. Hứa Đường đứng lên, lạnh lùng nhìn Hà Tinh một cái rồi đi ra khỏi phòng bệnh, khép cửa lại.
Ánh mắt Phương Cử phức tạp nhìn Hà Tinh chằm chằm, một lúc lâu vẫn không mở miệng. Hà Tinh ngồi ở trước giường, hai tay che miệng, khóc đến khàn cả giọng.
“Lúc tôi cứu cô là khi cô 18 tuổi,” Phương Cử chuyển ánh mắt, thấp giọng mở miệng, “Tôi có một người em gái, cùng tuổi với cô, tôi đã rời khỏi nhà rất nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua em ấy. Website đăng truyện chính thức: Lúc ấy tôi nghĩ, cô cũng sẽ ngây thơ lương thiện như em ấy.” Phương Cử dừng một chút, “Tôi thật sự có hơi thất vọng.”
“Thật xin lỗi! Anh Phương, em chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Mấy năm qua, tâm ý của em chắc anh cũng rõ, em có thể chấp nhận anh không có suy nghĩ gì với em, nhưng em không muốn anh vì người phụ nữ của anh em mà ủy khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục).”
“Hà Tinh!” Phương Cử quát, ý bảo cô ta câm miệng, “Không nói đến việc mà tôi muốn làm còn chưa xong nên giờ tôi cũng chưa có suy nghĩ gì đến tình yêu; tôi theo anh Hiểm vào sinh ra tử, không tiếc mạng sống, sao có thể có lòng riêng với người ta chứ?”, cậu khẽ cắn môi, “Năm đó tôi một mình đi tìm người của Trịnh Thúc sống mái một phen, anh Hiểm đã nhận ba đao để cứu tôi từ tay của đám người đó; sau này, tôi và anh ấy muốn thoát khỏi tổ chức, cũng là anh ấy chịu cho tôi một đao từ anh Kiêu, tay trái của anh ấy giờ không còn được như xưa. Tôi không trông cậy cô có thể hiểu, nhưng nếu như cô đã lập bẫy tôi và chị dâu, thì thật sự đã phụ công tôi đập phá quán cứu cô đi năm đó.”
Hà Tinh khóc lóc đau khổ không thôi, luôn mồm xin lỗi.
“Cô đắc tội anh Hiểm, anh ấy chắc chắn không thể nào tha thứ cho cô, cô hãy xin lỗi chị dâu, từ chức rồi trở về đi. Mấy năm nay cô chắc cũng đã tích lũy được chút tiền, trở về mở một cửa hàng, cố gắng làm ăn. Em trai của cô nếu muốn thì theo đội xe cũng được, nếu không muốn thì cũng từ chức đi.”
Hà Tinh khóc không thành tiếng: “Anh Phương, anh đừng đuổi em đi, em sai rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Phương Cử im lặng rất lâu, thở dài: “Phương Cử tôi là người như vậy, người kính ta một điểm, tôi nhất định trả lại hết sức. Đầu tôi không đến mức bị rỗng để mà kết bạn hoàn toàn dựa vào nghĩa khí. Trái tim đã lạnh, không còn nóng ấm thì tự nhiên sẽ không quay về.”
Hà Tinh thấy khẩn cầu cũng vô dụng, ngồi khóc nửa ngày rồi đứng dậy ra ngoài.
Chu Hiểm và Hứa Đường đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, trông thấy cô ta đi ra, ngẩng đầu nhìn sang, liền đứng dậy trở về phòng bệnh.
Phương Cử nói những lời ấy với Hà Tinh, tự nhiên cũng là nói cho hai người họ nghe. Chu Hiểm tắt điếu thuốc, cúi đầu nhìn Phương Cử, khàn giọng nói: “Xin lỗi.”
Phương Cử lại cười một tiếng, vươn tay về phía anh.
Chu Hiểm cũng nhanh chóng đưa tay, hai bàn tay nắm chắc lấy nhau.
~
Sau khi Tiểu Ngũ đến đó liền ở lại chăm sóc. Chu Hiểm đưa Hứa Đường quay về chỗ ở trước rồi mới nhanh chóng đi ra ngoài lần nữa. Hứa Đường biết rõ anh muốn đi đâu, cũng không hỏi gì. Cô đứng trước cửa ôm Chu Hiểm, chậm rãi nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Sau một lát cô mới khàn khàn mở miệng: “Chu Hiểm, em vẫn thích khoảng thời gian bốn năm trước ở Độ Hà trấn. Khi đó giữa chúng ta không có người khác, chỉ có hai người chúng ta.”
Khoảng thời gian đó, chỉ cần từ xa xa nhìn nhau, trong lòng đã giống như có con chim sẻ líu ríu không ngừng hót, có thể kích động cả ngày. Mặc dù dè dặt phỏng đoán tâm tư đối phương, nhưng rồi lại giống như hai cực nam châm không ngừng hấp dẫn lẫn nhau, không cách nào kháng cự.
Người trong ngực tuy nhỏ nhắn xinh xắn nhưng vừa ấm lại vừa thơm, khiến Chu Hiểm không khỏi nắm chặt tay. Anh bóp chặt eo Hứa Đường, nâng lên một chút, ép cô dựa vào tủ, một tay giữ lấy gáy cô, hơi ngửa đầu nhìn, ghé sát vào tai cô khe khẽ nói: “Giữa chúng ta vẫn không hề có người khác, chỉ có hai người chúng ta.” Nói rồi đè đầu cô xuống, nhẹ nhàng lên môi Hứa Đường.
Sau một lúc, anh lùi lại, nhìn vào mắt Hứa Đường, hạ giọng nói: “Hứa Hải Đường, chờ sau khi vụ việc Trịnh Thúc kết thúc, chúng ta kết hôn nhé.”
Ánh mắt anh mang theo sự nghiêm túc trước nay chưa từng có khiến Hứa Đường không khỏi gật đầu liên tục.
Lại ôm thêm một lát Chu Hiểm mới lưu luyến buông tay: “Em ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
Đêm đã khuya, trên đường tịch mịch không bóng người. Chu Hiểm lái xe trở lại bệnh viện lần nữa.
Xa xa liền trông thấy Tôn Dao đứng trước cửa bệnh viện, cô mặc một chiếc áo khoác màu trà, góc áo tung bay theo làn gió thổi. Chu Hiểm thắng gấp, cho xe dừng lại ở ven đường, sau đó vội vàng vượt qua vài chướng ngại nhỏ, nhanh chân đi qua. Windchimelqd Tôn Dao vuốt mái tóc dài bị gió thổi loạn, nhìn Chu Hiểm, lời xin lỗi còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Chu Hiểm đưa tay móc từ trong túi áo ra một thứ, giơ tay ném vào trong lòng cô.
Tôn Dao vô thức đón lấy, đến lúc tập trung nhìn vào mới nhận ra là một tờ chi phiếu đã được đóng dấu sẵn
“Tài sản cá nhân của tôi có bao nhiêu cô rất rõ ràng, theo hạn mức đó, cô tự điền đi.”
Tôn Dao há miệng: “Chu Hiểm, anh có ý gì?”
Chu Hiểm lôi ra một điếu thuốc, châm lửa hút, đốm lửa nhỏ mang theo làn khói tỏa, sáng lập lòe trong đêm. Mặt Chu Hiểm không chút biểu cảm, nhìn cô ta: “Năm đó cô tham gia góp vốn ba mươi vạn, giúp tôi và Phương Cử vượt qua khó khăn. Hôm nay, tôi lấy số tiền gấp mười lần mua lại cổ phần trong tay cô.”
Tôn Dao cắn môi: “Tài sản của cha em hơn trăm triệu, em cần mấy trăm vạn này của anh sao?”
Chu Hiểm hút thuốc, không trả lời.
“Chu Hiểm, anh giả ngốc làm gì? Cha muốn em xuất ngoại, em không chịu, suốt ngày vùi mình vì cái công ty nát này của anh, anh cho rằng em mưu đồ điều gì đây?” Tôn Dao không chịu nổi uất ức, giọng nói càng lên cao: “Không phải vì anh thì em đâu phải chịu những uất ức đó. Tôn Dao này, trong huyện, trong thành phố, bao nhiêu thanh niên tài tuấn đứng xếp hàng muốn gặp em một lần em cũng không chịu, em lại vì anh…” Giọng nói của cô ta bỗng nhiên nghẹn ngào, nhất thời không nói tiếp được, quay mặt sang chỗ khác che miệng khóc.
Chu Hiểm không hề bị lay động, lặng im nhìn cô ta trong không khí đầy khói toả: “Tôn Dao, những lời này tôi đã nói rất nhiều lần, đời này của Chu Hiểm chỉ có một người phụ nữ.”
“Cô ta có gì tốt hơn em? Xinh đẹp hơn hay giàu có hơn? Em có thể giúp công ty anh tiến thêm một bước, thậm chí có thể khiến Trần Thủ Hà đồng ý để anh nhận Tổ quy Tông… những thứ này, Hứa Đường có thể cho anh sao?”
“Cô ấy không thể.”
“Vậy anh nhận được gì từ cô ta?”
“Tôi không cần gì từ cô ấy cả?”
Tôn Dao cắn chặt răng: “Anh chắc chắn vậy sao?”
Chu Hiểm không nói gì.
“Nhận ơn huệ nhỏ, trả ân tình lớn, anh đừng nghĩ dùng mấy trăm vạn đã có thể đuổi được em, nếu em nói em muốn lấy công ty của anh, anh có cho không?” Tôn Dao nhìn chằm chằm Chu Hiểm.
Chu Hiểm không hề chớp mắt, trả lời: “Cho.”
Rốt cuộc Tôn Dao nói không ra lời, lặng im nhìn Chu Hiểm, thoáng chốc mặt xám như tro.
“Tôi vốn chỉ là một tên côn đồ ở Độ Hà trấn, trong tay không có gì cả, chỉ cần cô đừng xuất hiện trước mặt người phụ nữ của tôi, toàn bộ công ty, cô cứ lấy.” Chu Hiểm nhìn Tôn Dao, thấp giọng nói. “Nhưng cô phải nhớ kỹ, nhất định đừng cho tôi cơ hội Đông Sơn Tái Khởi (trở lại như xưa), nếu không, những thứ cô lấy đi, tôi sẽ lấy lại, nhưng với giá trị gấp trăm lần.”
Tôn Dao cắn răng nói: “Chu Hiểm, anh thật tuyệt tình.”
“Tôi đã nói với cô, đừng quá đề cao bản thân. Cô từng giúp tôi nên tôi không truy cứu chuyện hôm nay, nhưng lần sau…” Chu Hiểm xích lại gần một bước, siết chặt cằm Tôn Dao, sát ý trong mắt phun trào. Dieendaanleequuydonn Tôn Dao bị nắm đến đau, nước mắt nhanh chóng trào ra, Chu Hiểm nhìn cô như vậy, ánh mắt như muốn hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm vào toàn thân cô. Lưng Tôn Dao phát lạnh, bị ép nhìn thẳng vào Chu Hiểm, toàn thân run lên.
“Dám đụng đến người phụ nữ và anh em của tôi, cô đừng nghĩ đến chuyện yên ổn mà sống.”
Chu Hiểm thu tay lại, Tôn Dao thoáng chốc như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống đất. Gió lạnh nổi lên, cuốn theo lá khô rơi rụng, Chu Hiểm đạp lên lá khô, nhanh chân bước về phía ven đường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!