Người Tôi Yêu
Chương 37: Chi xuyên (17)
Da đầu người phụ nữ bị đau, nhưng cảm xúc càng cao hơn, nàng đưa tay vuốt ve lưng Hứa Dương, cười khanh khách không ngừng: “Em dẫn anh đi lấy không được sao?”
Hai người vừa dây dưa vừa đi đến chỗ cầu thang. Cả người người phụ nữ treo lên người Hứa Dương, Hứa Dương một mặt phải chú ý né tránh nơi bị sờ soạng, một mặt phải ôm người lên cầu thang, cả người lảo đảo, chật vật không chịu nổi.
Người phụ nữ mang Hứa Dương đến lầu bảy, tầng này hoàn toàn phong bế, hoàn toàn bất đồng với mấy tầng phía dưới. Người phụ nữ rảnh tay, nơi mã khoá ấn mấy con số, cửa vang lên một tiếng “tách”, nữ nhân ấn Hứa Dương vào bên trong, hai người trọng tâm không vững, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Hứa Dương lùi về sau mấy bước, dựa lưng vào vách tường hành lang, đỡ cô gái lại.
Cả hành lang chỉ có một ngọn đèn nhỏ mờ, tấm thảm vừa dày vừa nặng, đạp không vang tiếng nào. Nữ nhân vừa quấn Hứa Dương vừa đi về phía trước, đi vào trong một đoạn, càng tĩnh mịch yên tĩnh. Nữ nhân dừng bước, phí sức nhìn rõ số phòng, cô cười ha ha một tiếng, đưa tay đẩy cửa phòng, đẩy Hứa Dương vào. Hứa Dương liếc mắt nhìn trên cửa, 708.
Trong phòng lập tức truyền đến một tiếng thét, Hứa Dương nhìn vào trong, trong phòng chỉ mở một cái đèn, trên chiếc giường rộng hai mét có hai người đang nằm, người đàn ông kia nằm trên người người phụ nữ, không nhìn ra cửa, ánh đèn mờ ảo, vẻ ngoài và vẻ mặt không nhìn thấy rõ.
Hứa Dương chợt cảm thấy lúng túng, luôn miệng nói: “Đi nhầm phòng! Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Dứt lời mang người phụ nữ ra ngoài, mang ra ngoài cửa.
Người phụ nữ dường như cảm thấy chơi rất tốt, cười lớn tiếng, Hứa Dương đưa tay che miệng cô, hung ác nói: “Anh chơi em sao!”
Người phụ nữ cười một lúc, đưa tay đẩy Hứa Dương ra, bước chân trống rỗng đi về phía trước, đẩy cửa phòng 710 bên cạnh.
Nơi này ánh đèn sáng rõ, Hứa Dương không thế thích ứng ánh sáng nhức đầu, chớp mắt. Sau một lúc lâu, Hứa Đường mới mở mắt, lại thấy trong căn phòng lớn có vài cái ghế salon, ước chừng hai mươi mấy người ngồi hút thuốc bên trong. Những người này áo mũ chỉnh tề, nhìn rõ cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với những người ở lầu dưới.
Phương Cử ngồi trong xe theo dõi video, thoáng nhận ra người trong phòng, chợt thấy kinh hãi. Hắn liếc mắt nhìn Chu Hiểm, Chu Hiểm cũng đang nghiêm túc nhìn video, chân mày nhíu chặt.
Người phụ nữ buông Hứa Dương ra, chợt đặt mông ngồi xuống trên đùi một người đàn ông, đưa tay ôm cổ người ấy, cười nói: “Cha, đồ còn hay không?”
Người đàn ông tai to mặt lớn, mặc tây trang, lộ ra cái cổ ngắn ngủn, tự tay bóp cằm người phụ nữ một cái: “Tìm được việc vui?”
Người phụ nữ cười hì hì, ngón tay níu lấy cổ áo tây trang, hôn miệng hắn một cái.
Người đàn ông bóp mông cô một cái, “Đi tìm quản lý Vương, nói là Trương Mục ta.”
Người phụ nữ lung la lung lay đứng lên, trở lại bên cạnh Hứa Dương, giống như chim nhỏ nép vào người anh, tiếp tục mang anh vào trong – lúc này Hứa Dương mới chú ý trong phòng còn có một gian phòng.
Người phụ nữ gõ cửa: “Quản lý Vương, tôi là Kỳ Kỳ, cha tôi muốn tôi đến đây lấy thứ gì.”
Yên lặng chốc lát, cửa phòng mở ra, quản lí Vương nịnh hót cười nói: “Mời vào!” Ánh mắt ông ta dừng lại, chú ý tới Hứa Dương, có thâm ý cười cười: “Anh Tiển, anh cũng ở đây à.”
Ông khom người, để cho Hứa Dương và người phụ nữ đi vào. Trong phòng có một bộ salon và một khay trà, một đôi nam nữ đang xem như không người ôm nhau hôn môi. Nghe tiếng bước chân ba người quản lý Vương bước vào, người phụ nữ mặc váy đỏ thẫm ngồi trên đùi người đàn ông mới ngẩng đầu lên, nhìn sang hướng quản lý Vương.
Hứa Đường ngồi trước màn ảnh nhìn chằm chằm người phụ nữ, sợ hãi kêu thất thanh: “Tiểu Tinh!”
Phương Cử và Chu Hiểm cũng rét run, Phương Cử thấp giọng hô: “Hứa Dương! Đi nhanh lên!”
Vậy mà đã không kịp, Tiểu Tinh thấy Hứa Dương đang đứng sau lưng quản lý Vương ngẩng người, kinh ngạc hỏi: “Hứa tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông đang ôm Tiểu Tinh cũng ngẩng đầu lên – là Trần Khác.
Phương Cử lại quát một tiếng: “Hứa Dương! Mau rút lui!”
Hứa Dương đẩy người phụ nữ, nhấc chân chạy ra ngoài, chạy mấy bước, liền nghe trong phòng có tiếng cời báo động chói tai, ngay sau đó có một đội an ninh chạy vào cửa! Hứa Dương dừng chân, quét mắt nhìn bốn phía. Người ngồi trên ghế salon đều đứng lên, chen thành một đoàn, la hét ầm ĩ.
“Tìm con tin!” Phương Cử ra lệnh rất nhanh.
Hứa Dương đưa tầm mắt nhìn quanh, chợt móc trong túi một thanh đao Hồ Điệp, trong bao vây của an ninh, xông về phía trước, bắt giữ người đàn ông gần mình nhất.
Tình thế đột nhiên thay đổi, Phương Cử lập tức ra ngoài thông báo tình hình, ca nô đậu bên ngoài chờ lệnh xuất phát.
Hứa Dương giữ người, từ từ ra khỏi phòng, theo chỉ thị của Phương Cử, đi ra sau bong thuyền phía sau.
Tất cả đèn cũng mở ra, ánh đèn sáng loáng chiếu sáng bong thuyền như ban ngày. Lòng Hứa Dương mất khống chế, anh nắm chặt đao Hồ Điệp, nỗ lực duy trì bình tĩnh.
Hứa Đường ngồi trước màn hình che miệng lại, không dám thở mạnh.
Hứa Dương chậm rãi tới gần lan can, Phương Cử trầm tĩnh chỉ huy: “Ca nô còn ba phút nữa là đến, kiên trì một lát!”
Gió lạnh thổi mạnh, đèn pha thật giống như một thanh kiếm cắm thẳng lên bầu trời. Hứa Dương thở hổn hển, mắt bị mồ hôi làm mơ hồ không rõ. Người đàn ông bị anh kèm hai bên điên loạn gào thét, lúc này sợ đến kêu cha gọi mẹ, Hứa Dương kề lưỡi dao sát lại: “Câm miệng!”
Thời gian từng chút trông qua, đối diện Hứa Dương là an ninh đông đúc. Bởi vì lầu bảy sắp đặt gác cổng, mấy tầng phía dưới đều không được phép lên, tất cả mọi người đều gom lại ở bong thuyền lầu sáu, ngửa cổ lên trên, tiếng người la hét ầm ĩ khuấy động đêm tối yên tĩnh.
Chợt một hồi tiếng mô tô ầm ầm từ xa đến gần, Hứa Dương ngừng thở, nghe giọng nói Phương Cử lại ra lệnh lần nữa: “Nhảy xuống!”
Vừa dứt lời, Hứa Dương liền buông người đàn ông ra, xoay người phóng ra lan can, trong nháy mắt anh lấy đà nhảy xuống, một tiếng súng chói tai vang lên, giống như lưỡi kiếm bén phá tan màn đêm!
Trong khoảng thời gian ngắn, giọng nói mọi người đều biến mất.
Chỉ có tiếng mô tô ầm ầm, và đèn phan vẫn chiếu loạn, tiếng gió lạnh gào thét trong đêm tối quỷ dị.
Màn ảnh trước mặt sau hai giây lập tức tối xuống, trái tim Hứa Đường chợt ngừng đập, nghẹn ngào gào lên: “Hứa Dương!”
Tiểu Ngũ thắng gấp một cái, xe ngừng lại, Hứa Đường lập tức kéo cửa xe, đẩy tay Chu Hiểm, nhảy xuống xe, chạy như điên đến bờ biển!
Chu Hiểm lập tức nhảy xuống xe, đuổi theo Hứa Đường, đưa tay nắm lấy tay cô, ấn vào lòng mình: “Hứa Hải Đường, bình tĩnh một chút!”
Phương Cử và Chu Hiểm nhảy xuống xe, Chu Hiểm ôm đầu Hứa Đường, nhỏ giọng nói: “Em ở lại trong xe giữ liên lạc với ca nô, bọn anh lên bờ tiếp ứng! Hứa Dương sẽ không có chuyện gì, em đừng gấp gáp!”
Chu Hiểm buông Hứa Đường, cúi đầu hôn trán cô. Trong mắt Hứa Đường chứa nước mắt, dưới sự trấn an của Chu Hiểm, cắn chặt môi, gật đầu một cái.
Ba người Chu Hiểm chạy đến trong chợ, Hứa Đường trở lại bên trong xe, nhìn màn hình đen như mực, run lẩy bẩy.
Mọi nơi yên tĩnh, chỉ có gió lạnh gào thét.
Không biết đã trải qua bao lâu, lúc Hứa Đường cho rằng mình sẽ chết vì lo lắng và kinh hoảng, trong hệ thống chợt vang lên một giọng nam: “Cứu mục tiêu thành công!”
Hứa Đường giống như vừa được vớt trong nước ra, toàn thân không còn sức lực. Cô đặt sức nặng toàn thân vào ghế dựa, thở một hơi thật dài.
Nhưng vào lúc này, phía trước cửa sổ chợt bắn tới hai luồng ánh sáng chói mắt – một chiếc xe đang nhanh chóng chạy về phía cô!
Tháng chạp rét đậm, nước sông phải lạnh thấu xương, lúc Hứa Dương được mò lên đã đã lạnh đến mất tri giác. Đạn bắn xuyên qua vai anh, không bị thương chỗ hiểm. Phương Cử và Tiểu Ngũ theo xe cứu thương đến bệnh viện. Chu Hiểm chạy về tìm Hứa Đường.
SUV một mình dừng trên đường, Chu Hiểm cảm thấy căng thẳng, tăng nhanh bước chân, hô lớn: “Hứa Hải Đường!”
Bên trong xe không ai trả lời, Chu Hiểm lại gọi một tiếng, vẫn không trả lời.
Chu Hiểm chạy đến bên cạnh xe, đang muốn mở cửa xe, lại lập tức dừng lại – khăn quàng cổ màu trắng hôm nay Hứa Đường mang rơi trên đất, bị một dấu chân dẫm lên. Trái tim Chu Hiểm trầm xuống, anh đưa tay mở cửa xe.
Trong xe không có ai.
Ánh mắt Chu Hiểm trầm xuống, gọi xung quanh một tiếng: “Hứa Hải Đường!”
Không ai trả lời, chỉ có gió lạnh điên cuồng gào thét.
Nhưng lúc này, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, anh lập tức móc ra, là số lạ. Chu Hiểm chậm rãi ấn nút nghe, đưa điện thoại sát lỗ tai, một giọng nam ôn hoà truyền tới: “Tôi là Trần Nhất Minh!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!