Sợ là không gắng gượng được đến cuối năm. Vương thái y khẽ thở dài, thu dọn xong hòm thuốc thì dẫn tiểu thái y khập khễnh ra cửa điện.
Khuất Phong Vân vẫn canh gác trước đại điện, thấy tiểu thái y hệt như thỏ què chân thì không khỏi nhìn chăm chú.
Tiểu thái y lập tức cảnh giác nói: “Ta tự đi. Không thèm ngươi vác!”
Khuất Phong Vân: “……” Ta mới lười vác!
Vương thái y dìu đồ đệ, vừa đi vừa nói: “Khuất phó thống lĩnh cũng là có ý tốt thôi, sao ngươi còn giận dỗi nữa?”
“Con không giận,” tiểu thái y nói, “Nhưng hắn cứng lắm, giống như tảng đá vậy.”
Vương thái y: “Hắn là võ tướng, thân thể tất nhiên phải khỏe mạnh một chút.”
Tiểu thái y: “Nhưng người khác cũng luyện võ mà sao không cứng như hắn……”
Khuất Phong Vân nghe y cứ mở miệng là nói hắn cứng, trong lòng nôn nóng kéo hộ vệ bên cạnh tới hỏi: “Ta cứng lắm sao?”
Hộ vệ: “……” Ngươi đây là đùa giỡn lưu manh.
*
Ngô Thất thay y phục rồi cùng Cố Lang về Đông Cung.
Bọn họ đi được nửa đường thì Ngô Thất nói đói bụng nên mua mấy cái bánh bao, hai người vừa đi vừa ăn.
Cố Lang đang cắn bánh bao thì chợt trông thấy ở sạp hàng phía trước có người đang chọn đồ.
Người kia cởi khôi giáp, thân mặc thường phục, vừa cao vừa khỏe.
Đáy mắt Cố Lang bỗng nhiên lạnh đi, không giấu được sát ý lượn lờ quanh người, giữa hàm răng nghiến chặt tựa hồ nếm được mùi máu tươi.
Trịnh Vu Phi!
Mười một năm trước, từng vũng máu trêи đài hành hình kia tràn vào đáy mắt Cố Lang, đỏ biến thành đen, đen đến rét run, vừa chạm vào liền lạnh thấu xương.
Trong giấc mộng của y, máu tràn ngập trời đất, nhỏ giọt từ đài hành hình xuống đất rồi lại từ trong đất chảy ra, như dòng sông bao phủ lấy y……
Trịnh Vu Phi!
Người phía trước dường như cảm nhận được nên quay đầu nhìn lại.
Ngô Thất đột ngột chụp lấy bàn tay đang nắm chặt bánh bao của Cố Lang cắn một cái.
“Á……” Cố Lang bị đau lấy lại tinh thần, cau mày nói, “Ngươi làm gì vậy?”
Ngô Thất tỏ vẻ tức giận, “Ngươi bóp hư bánh bao rồi, lãng phí lương thực!”
Cố Lang: “……”
Trịnh Vu Phi nhìn khắp bốn phía nhưng không phát hiện được điều gì.
Sát ý mãnh liệt kia đột nhiên biến mất.
Rốt cuộc là ai? Hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an, trong kinh thành còn ai dám nổi sát tâm với hắn cơ chứ?
Khi Cố Lang ngước mắt lên thì không còn thấy Trịnh Vu Phi nữa.
Ngô Thất lại nhét cho y một cái bánh bao, Cố Lang không thấy ngon miệng nên từ chối.
“Không được,” Ngô Thất nói, “Giờ mà ngươi không ăn thì lát nữa sẽ đói bụng. Cái này giống như thiếu nợ vậy, thiếu thì phải trả.”
Cố Lang nhìn mái hiên hoàng cung phía xa, nói khẽ: “Thiếu thì sẽ trả sao?”
“Trả chứ,” Ngô Thất nhìn y, trong mắt tựa như vực sâu không thấy đáy, “Nên trả thì đều phải trả, ngươi tin ta đi.”
Cố Lang rũ mắt quay người đi.
Ngô Thất đi theo phía sau gọi y: “Ngươi thật không ăn à? Lát nữa đói bụng thì không có đâu đấy…… Có ăn hay không? Thơm lắm này……”
*
Mấy ngày sau, Tôn Phóng thấy bộ dạng Từ Kính Nhi như mất hồn mất vía thì mở miệng khuyên nhủ: “Từ cô nương, nàng bỏ nhà đi nhiều ngày như vậy, người nhà chắc sẽ lo lắng lắm.”
Từ Kính Nhi mím môi không nói lời nào.
Tôn Phóng tiếp tục nói: “Nếu có hiểu lầm gì đó với người nhà thì cứ nói hết ra, đều là người một nhà cả mà.”
“Tôn đại ca,” Từ Kính Nhi rốt cuộc nói, “Thật ra cha ta là thừa tướng.”
Tôn Phóng làm bộ kinh ngạc: “Hả?!”
Từ Kính Nhi nói: “Ông ấy muốn gả ta cho người mà ta không thích, ta không bằng lòng nên mới chạy trốn.”
“Nhưng nàng trốn tránh như thế cũng đâu phải là cách.” Tôn Phóng nói, “Nàng đi lâu như vậy, cha nàng tất nhiên rất lo lắng, nói không chừng đã hối hận rồi.”
Từ Kính Nhi: “Thật sao?”
Tôn Phóng: “Hay là thế này đi, ta đưa nàng về, nàng nói chuyện với cha nàng một chút. Ông ấy là cha nàng, chắc sẽ không ép buộc nàng đâu.”
Từ Kính Nhi cũng rất nhớ cha mình, do dự một hồi thì đồng ý.
Bọn họ trở về phủ Thừa Tướng, Từ Chi Nghiêm thấy nữ nhi bình an vô sự thì hết sức vui mừng, suýt chút nữa còn rơi nước mắt.
Cao Thừa còn ở trong Tướng phủ, thấy người về thì nắm tay Từ Kính Nhi nói: “Đã về thì chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta liền bái đường đi.”
Thừa tướng: “……”
Tôn Phóng: “……”
Từ Kính Nhi lập tức òa khóc, “Huhuhu…… Ta không muốn!”
Cao Thừa: “Bớt nói nhảm đi, mau lên!”
Từ Kính Nhi kéo Tôn Phóng, “Ta…… Ta đã thành thân với Tôn đại ca nên không thể cùng ngươi bái đường!”
Từ Chi Nghiêm, Cao Thừa: “Cái gì?!”
Tôn Phóng: “……”
Tôn Phóng nhớ lại Mộ Dung Diễn từng nói nếu có cơ hội thì phải chọc giận Cao Thừa, càng giận càng tốt.
Thế là hắn cũng nắm tay Từ Kính Nhi nói: “Đúng, chúng ta thành thân rồi, Kính Nhi còn mang thai cốt nhục của ta nữa!”