Y do dự thật lâu, cũng không biết nên viết cái gì, cuối cùng chỉ để lại hai chữ “Mộ Dung”.
Hắc y nhân kia xoay người lại muốn chạy, Cố Lang thả người chặn lại, cùng hắn so chiêu. Nhưng người nọ tựa hồ không muốn đánh, tránh tới trốn lui, một lòng chỉ muốn bỏ chạy.
Cố Lang từng bước ép sát, vung đao chém tới cũng không quên phải tháo khăn che mặt của hắn xuống. Người nọ lui lại lui, hiểm trở tránh thoát đôi tay của Cố Lang một lần lại một lần.
Thối lui một hồi liền thối lui đến đường biên của nóc nhà, hắc y nhân trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn vội vàng ổn định thân hình, nhưng sau khi ngẩng đầu lên thì Cố Lang đã tới gần, trong nháy mắt, một phen kéo xuống miếng vải đen che trên mặt hắn.
Cố Lang mới vừa túm được miếng vải đen kéo xuống, vẫn còn chưa thấy mặt, người nọ liền đột nhiên bắt được hai tay y, một tay đè y lên nóc nhà, cũng thuận thế chôn mặt vào cổ y.
Cố Lang: “……” Đây là chiêu thức gì?
Tay chân Cố Lang bị áp chế, còn muốn ngẩng đầu đập vào tên kia, lại bị người nọ cắn vào cổ một ngụm.
“A…… Buông ra!” Cố Lang tức điên, hai tay hai chân giãy giụa kịch liệt, trong lúc sắp sửa tránh thoát được, lại bỗng nhiên bị thứ gì đó nhỏ như hòn đá đánh trúng, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Thấy y bất động, nhân tài đang đè lên người y chậm rãi ngẩng mặt lên, rõ ràng chính là người bị Cố Lang nhổ cỏ trên phần mộ, Mộ Dung Diễn.
Một người có dáng vẻ như là một công công nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, vẻ mặt hiền từ cười nói với Mộ Dung Diễn: “Điện hạ tiếp tục, lão nô chưa nhìn thấy gì hết.”
Mộ Dung Diễn bất đắc dĩ nói: “Trần công công, ngài xem náo nhiệt xem cũng lâu thật đó.” Hắn sợ bị Cố Lang nhìn ra manh mối, đánh cũng không dám đánh, lão nhân gia này còn sợ chuyện không lớn, tránh ở một bên xem náo nhiệt, thật lâu không chịu ra tay.
Trần công công cười tủm tỉm nói: “Điện hạ thứ tội, lão nô lớn tuổi rồi, tay chân tương đối chậm.”
Mộ Dung Diễn lười đôi co, quay đầu ôm Cố Lang đang hôn mê vào trong lòng, hỏi: “Tối nay sao y lại canh gác?”
“Vốn là Ngô Lục cùng phòng với y gác đêm,” Trần công công nói: “Nhưng Ngô Lục ban ngày uống say, bọn họ mới đổi ca……”
Lời ông còn chưa nói xong, Mộ Dung Diễn căng thẳng: “Cùng phòng? Y ở cùng một phòng với người khác?”
Trần công công: “…… Hộ vệ ở Đông Cung, đều là hai người một phòng.”
Mộ Dung Diễn nhăn mày càng sâu, Trần công công vội vàng nói: “Ngày mai lão nô liền phân phó, điều Ngô Lục kia đi.”
Mộ Dung Diễn ôm Cố Lang đứng lên: “Nơi ở của y ở đâu?”
*
Sáng sớm hôm sau, Cố Lang đột nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện mình nằm ở trên giường, vẫn giống như mọi ngày.
Ngô Lục đang thu thập đồ vật, thấy y tỉnh, hưng phấn mà nói với y mình được điều đi canh gác ở Ngự Thư Phòng.
Cố Lang gật gật đầu, lại khó hiểu nói: “Ta…… làm sao mà trở về được?”
“A? Cái gì?” Ngô Lục như lạc vào trong sương mù: “Không phải ngươi tự mình trở về sao? Ta ngủ một giấc dậy đã thấy ngươi ở đây rồi.”
Cố Lang: “Trong cung không xảy ra chuyện gì sao?”
Ngô Lục: “Không có a, có thể xảy ra chuyện gì?”
Cố Lang trầm ngâm nói: “Nhưng đêm qua ở gần tẩm điện của Thái Tử ta nhìn thấy một hắc y nhân……”
Ngô Lục khiếp sợ nói: “Hắc y nhân? Sau đó thì sao?”
Cố Lang hơi lắc đầu: “Có người đánh lén, chuyện sau đó ta không biết.”
“Nhưng ngươi hiện tại không có việc gì, còn bình an mà nằm ở chỗ này, trong cung cũng không nghe nói xảy ra chuyện gì hết.” Ngô Lục nghĩ nghĩ nói: “Không phải ngươi nằm mơ đó chứ? Đêm qua ta cũng mơ một giấc mộng, mơ thấy một con quỷ chín đầu nhéo vào cổ mình, làm ta sợ muốn chết, tỉnh lại mới phát hiện là ta tự mình nhéo……”
Cổ? Cố Lang giơ tay sờ cần cổ, quả nhiên sờ thấy một dấu răng.
Sau đó, Ngô Lục liền thấy Cố Lang trầm mặt đi rửa sạch cổ.
*
Ngô Lục đi rồi, trong phòng của Cố Lang lại có một hộ vệ khác chuyển đến.
Người nọ tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt lại có thần thái xán lán, thật là đẹp.
“Ta là huynh trưởng của Ngô Lục,” hắn nói với Cố Lang, âm thanh có chút khàn khàn: “Ta tên Ngô Thất.”
Cố Lang: “……” huynh trưởng của Ngô Lục, không phải nên gọi là Ngô Ngũ hoặc Ngô Tứ sao?
Ngô Thất cũng phụ trách gác đêm. Lúc trước, khi Ngô Lục gác đêm trở về, mặc dù tay chân nhẹ nhàng, Cố Lang nằm ở trên giường cũng có thể phát giác.
Nhưng Cố Lang không biết Ngô Thất khi nào trở về phòng. Sáng sớm khi y tỉnh lại, Ngô Thất đã ở trên giường ngủ đối diện rồi.
Võ công của hắn và y không kém nhau mấy, Cố Lang ngồi ở trên giường nghĩ, cũng may ban đêm hắn không ở đây, nếu không khi y rời đi sợ là sẽ bị phát hiện.
Nhưng lại nghĩ, lâu rồi hình như y không ra ngoài ban đêm nữa.
Từ sau khi Mộ Dung Diễn chết.
Hơn một tháng này, y vẫn luôn nhớ đến phần mộ ở ngoài thành kia. Người nọ luôn xuất quỷ nhập thần, nói không chừng xác chết từ trong mồ vùng dậy cũng có thể.
Y nhớ tới lần thứ hai gặp được Mộ Dung Diễn là khi đến phủ Thừa tướng. Hai người đều mặc một thân y phục dạ hành, che mặt, phát hiện ra đối phương còn đánh một trận. Sau khi kéo được vải đen che mặt của nhau xuống, ai cũng sửng sốt.
“Phu nhân,” Mộ Dung Diễn không đứng đắn nói: “Ngươi cũng tới trộm đồ vật sao?”
Cố Lang vốn dĩ đã quên mất, nhưng vừa nghe lời này, lại nghĩ tới con người này trước đây toàn ăn nói bậy bạ, tức khắc lạnh mặt: “Câm miệng!”
Nhưng Mộ Dung Diễn làm sao nghe y, tiếp tục nói: “Ngươi muốn trộm cái gì? Vi phu đi là được, ngươi không cần nhọc lòng……”
Cố Lang giơ đao chém tới, Mộ Dung Diễn vội la lên: “Đừng đánh đừng đánh, lát nữa bị người ta phát hiện thì không hay……” Vừa dứt lời, quả thực có thủ vệ quát: “Người nào?!”
Mộ Dung Diễn: “…… Ta sai rồi, ta đúng là miệng quạ đen!”
Cố Lang hung hăng chém hắn một đao, sau khi hắn tránh thoát được mới căm hận mà chạy.
Mộ Dung Diễn đi theo phía sau y, cố ý chọc giận y nói: “Phu nhân, tuy nói gả chồng theo chồng, nhưng ngươi đường đường là hộ vệ, làm những việc này vẫn không thích hợp lắm. Ngươi muốn cái gì, vi phu lấy về cho ngươi……”
Cố Lang vốn tưởng rằng hắn thật sự là giang dương đại đạo, chỉ là một tiểu tặc tham tài mà thôi, sau mới phát hiện, hắn lại là đại đương gia của sòng bạc lớn nhất kinh thành — Sơn Hà Đổ Phường.
Đường đường là đại đương gia của sòng bạc, căn bản không thiếu tiền, sao còn muốn đi trộm đồ chứ?
Mộ Dung Diễn từng nghiêm trang mà trả lời y, sòng bạc không có tiền, vi phu đây là vì tích góp chút tiền để nuôi ngươi cùng hài tử. Ngươi xem ngươi, chín tháng rồi, sắp sinh rồi, còn phải đi canh gác cổng thành, vi phu đau lòng……
Sau đó, hắn đã bị Cố Lang đuổi giết mười mấy con phố.
Đêm đó hắn vốn muốn đi trộm cái gì? Cố Lang nghĩ, bất luận là trèo tường vào hoàng cung, hay ban đêm xông vào phủ Thừa tướng, Mộ Dung Diễn hẳn là không phải đi trộm dạ minh châu gì đó.
Ngô Thất đang nằm trên giường bỗng nhiên trở mình, nhưng tư thế ngủ vẫn quy củ, rất khác với Ngô Lục nằm thành dạng hình chữ X.
Cố Lang nhìn phía sau lưng hắn, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Y xuống giường, đi đến mép giường của Ngô Thất.
Y cẩn thận mà hồi tưởng lại toàn bộ những người mình đã gặp trong suốt hai mươi năm qua, nhưng vẫn không nhớ ra người nào có khuôn mặt như vậy.
Y chậm rãi cong lưng, muốn cúi sát xuống nhìn xem. Bỗng nhiên, Ngô Thất đang ngủ say giơ tay ôm chặt eo y, nhắm hai mắt lẩm bẩm nói: “Mỹ nhân……” Sau đó, hôn lên mặt y một cái.
Cố Lang: “……”
Chỉ thấy y nâng tay, Cố Lang nện một quyền lên mặt Ngô Thất, sau đó bỗng nhiên bị hắn ôm nghiêng người, đè ở dưới thân.
Ngô Thất mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: “Cố huynh đệ? Sao lại là ngươi? Ngươi ở trên giường ta làm gì?”
Mặt Cố Lang trầm như nước: “Ngươi mộng du.”
“Mộng du?” Ngô Thất bừng tỉnh nói: “Đúng đúng, ta vừa mới nằm mơ, mơ thấy một đại mỹ nhân, vòng eo cũng thật tinh tế……”
Cố Lang thiếu chút nữa bịt kín chăn đánh hắn một trận.
Y thật sự rất gầy.
Ngô Thất giả vờ như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Cố Lang, vẫn ghé vào trên người y, còn thập phần tiếc hận nói: “Ai, thật vất vả mới mơ thấy một mỹ nhân, ôm cũng chưa ôm được bao nhiêu, sao đã tỉnh mất rồi……”
Hai người đều chỉ đang mặt áo lót trong, lại mới vừa tỉnh ngủ, cả người ấm áp dễ chịu, cách quần áo cũng có thể chạm đến lòng ngực ấm áp của nhau. Cố Lang có chút không được tự nhiên, đẩy đẩy hắn nói: “Buông ra.”
“Xin lỗi xin lỗi,” Ngô Thất giật giật, lại không bò dậy, bất đắc dĩ nói: “Ngồi dậy không nổi, chân đã tê rần.”
Cố Lang trực tiếp muốn đứng dậy, Ngô Thất sợ ngã xuống, ôm eo y càng ôm càng chặt: “Ai ai, cẩn thận một chút!” ôm eo rồi còn không quên sờ sờ, cảm thán nói: “Cố huynh đệ, eo của ngươi cũng tinh tế quá……”
Cố Lang quăng hắn xuống.
Ngô Thất bị quăng ngã ở trên giường, xoa phía sau lưng kêu rên: “Đau…… Đau……”
Cố Lang phủ thêm áo ngoài, cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi cửa.
Ngô Thất nhìn người ra cửa, cũng không gào, ngược lại cười cười. Hắn nằm lại trên giường, lại hình như có chút lo lắng, lẩm bẩm: “Thật sự gầy.”
*
Cố Lang ra khỏi Đông Cung, đi đến một tiệm trà.
Sau khi ở trên lầu hai uống vài chén trà, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi ngồi xuống đối diện y.
“Thiếu gia.” Triệu Chuyết nhẹ giọng nói.
Cố Lang gật đầu, châm trà cho ông: “Triệu thúc.”
Triệu Chuyết từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho Cố Lang: “Đây là tin tức ta thám thính mấy ngày nay, phần lớn là về Trịnh phủ.”
Cố Lang tiếp nhận phong thư, mở ra nhìn nhìn, lại nói với Triệu Chuyết: “Triệu thúc, nhiều ngày nay trong kinh đã thực hiện giới nghiêm, vạn sự cẩn thận một chút.”