Từ Kính Nhi gỡ trâm vàng trêи tóc xuống nhét vào tay Nguyễn Niệm, thành khẩn nói: “Ngươi khám kỹ lại xem, có phải hắn bệnh rất nặng không? Gọi mãi vẫn không tỉnh.”
Nguyễn Niệm nhìn cây trâm trong tay thì ngầm hiểu, cầm trâm đâm lên đùi Tôn Phóng.
Tôn Phóng hét thảm ngồi bật dậy, ôm đùi quát: “Ngươi đâm ta làm gì?!”
Nguyễn Niệm: “Ngươi giả vờ ngất.”
“Đã biết thế sao ngươi còn vạch trần ta!” Tôn Phóng cả giận, “Ngươi không thông cảm cho ta chút nào à?! Ta nằm hơn nửa ngày rồi, bộ dễ lắm sao?!”
Nguyễn Niệm: “Sư phụ ta nói có bệnh là có bệnh, không có bệnh là không có bệnh.”
Y quay lại trả cây trâm cho Từ Kính Nhi, chân thành nói, “Đa tạ.”
Từ Kính Nhi: “……” Ta muốn mua chuộc ngươi mà.
Nguyễn Niệm thấy không có việc gì liền đi, còn dặn Tôn Phóng không được nằm trêи đất, dễ bị cảm lạnh.
Từ Kính Nhi dõi theo bóng y đi xa rồi lại áy náy nhìn sang Tôn Phóng.
Tôn Phóng: “…… Không sao không sao, kho củi cũng rất tốt, che gió che mưa. Trước kia ta còn ngủ với cá bên ao nữa cơ, lạnh lắm.”
Từ Kính Nhi khó hiểu nói: “Sao ngươi phải ngủ cạnh ao cá?”
Tôn Phóng: “Ta nói với Đại đương gia nhà chúng ta là Cố hộ vệ khóc trước mộ hắn, hắn nói ta lừa hắn nên tức giận.”
“Hắn nói với ngươi?” Từ Kính Nhi do dự, “Đại đương gia của các ngươi…… chẳng phải đã qua đời rồi sao?”
Tôn Phóng: “…… Báo, báo mộng nói.”
Từ Kính Nhi: “Đại đương gia của các ngươi có phải là rất hung dữ không? Báo mộng mà ngươi cũng không dám không nghe lời.”
Tôn Phóng: “…… Ta sợ hắn làm ma cũng không buông tha cho ta.”
–
Ngô Thất cầm điểm tâm về, đưa chén cháo cho Cố Lang nói: “Ngươi vừa tỉnh, ăn thanh đạm một chút.”
Cố Lang ngồi trêи giường, đầu còn hơi đau, cũng chẳng có khẩu vị gì, nghe vậy thì nói cám ơn nhưng không ăn.
Ngô Thất đặt chén lên bàn, “Không được! Ít nhiều cũng phải ăn một chút!”
Cố Lang: “…… Ăn không vô, đau đầu.”
Ngô Thất đi tới, đặt tay lên trán y: “Ta xoa cho ngươi.”
Cố Lang vốn định nói không cần nhưng lòng bàn tay ấm áp trêи trán xoa xoa bằng lực đạo vừa phải, đầu cũng không còn đau nữa.
“Ngươi hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi,” Ngô Thất nói, “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Cố Lang không nói gì, tựa như có tâm sự nặng nề.
Ngô Thất lại nói: “Chuyện Phụ Lam Sơn cũng không cần lo lắng, Khuất Phong Vân sẽ điều tra.”
Cố Lang giương mắt nhìn hắn, “Tra thế nào?”
Ngô Thất: “Ngươi có nhớ người đi theo bên cạnh Trịnh Vu Phi đêm qua là ai không?”
Cố Lang nghĩ ngợi rồi đáp: “Tiên sinh quản lý sổ sách của Trịnh phủ.”
“Không sai,” Ngô Thất nói, “Hà Ninh Trung có thể tiếp quản mọi việc của Phụ Lam Sơn nhưng chắc chắn không đủ ngân lượng để nuôi nhiều người như vậy, tất nhiên phải lấy từ tay Trịnh Vu Phi.”
Cố Lang đột nhiên hiểu ra, “Sổ sách?”
Ngô Thất gật đầu: “Số tiền kia không phải nhỏ, chỉ cần tìm được sổ sách thu chi ngân lượng thì Trịnh Vu Phi tất nhiên không thoát khỏi liên quan.”
Cố Lang ngập ngừng nhìn hắn.
Ngô Thất thở dài: “Có phải ngươi vẫn chưa tin ta hay không?”
Cố Lang: “Không có bằng chứng, làm sao ta tin ngươi được?”
Ngô Thất: “Vậy lần sau ngươi gặp Khuất Phong Vân nhớ hỏi hắn nhé? Xem có phải ta cùng một bọn với các ngươi không?”
Cố Lang rũ mắt nghĩ một hồi rồi đột ngột chụp lấy cổ tay hắn hỏi: “Chuyện Phụ Lam Sơn là do ai phát hiện?”
Ngô Thất: “Triệu Chuyết.”
Cố Lang: “Ta và Khuất Phong Vân gặp nhau ở đâu?”
Ngô Thất: “Nhà hoang ở thành Nam.”
Cố Lang: “Trêи người Khuất Phong Vân có mấy vết sẹo?”
Ngô Thất biến sắc, trở tay đè y xuống giường, nóng nảy la lên: “Ngươi còn đếm trêи người hắn có mấy vết sẹo nữa à?!”
Cố Lang: “……” Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.